Phần 168
– Được… không thành vấn đề.
Lý Gia Kiệt gật gật đầu, nói.
Đinh Trường Sinh trò chuyện một hồi, rồi cùng Lưu Chấn Đông đến phòng làm việc của hắn.
– Uống chút trà, hay là cà phê đây?
Lưu Chấn Đông hỏi.
– Trà đi… như thế nào rồi, nơi đây vẫn chưa quen a, công tác ở đây so vớ trước kia có chút không giống, anh phải nhanh một chút quen thuộc, nếu không thì anh không giúp được gì cho tôi đâu, tôi gửi anh lên trên sở cảnh sát này, quyền lực cũng không có thua kém gì như lúc làm ở dưới đâu…
Đinh Trường Sinh nói.
– Đinh cục, tôi mê quyền chức cũng không lớn lắm, tôi cũng tin rằng tại nơi này so với lúc ở phía dưới thì mạnh hơn mà, đúng rồi, cậu lần này quay trở lại kỷ ủy, định tiếp tục làm luôn tại kỷ ủy, hay chỉ là quá độ?
Lưu Chấn Đông hỏi.
– Tạm thời chưa biết, bí thư Lý Thiết Cương đem tôi lưu lại, cũng là mất nhiều sức lực đấy, tôi cũng không thể mặc kệ được, cứ vậy liền bỏ gánh đi nhận công tác nơi khác a, thật sự thì nếu tôi muốn đi, lúc nào cũng đều có thể đi được, nhưng tình cảm thì không thể nào làm như vậy, vô luận nói như thế nào, Lý Thiết Cương đối với tôi vẫn là khá ổn, tôi có cảm giác vụ án Chu Bội Quân này có chút vấn đề.
Đinh Trường Sinh nói.
– Có vấn đề? Có vấn đề gì?
Lưu Chấn Đông nhíu mày hỏi.
– Hiện tại tôi cũng không biết nói sao đây, ai cũng biết Chu Bội Quân là người của La Minh Giang, hơn nữa còn cùng La Minh Giang có mối quan hệ không phải là ít, La Minh Giang tại tỉnh Trung Nam cắm rễ đã lâu, có thể nói môn sinh trải rộng khắp tỉnh Trung Nam, có thể vì vậy mà Chu Bội Quân, đang thời kỳ bị điều tra mà có thể dùng chiêu kim thiền thoát xác, trong chuyện này có vấn đề gì hay không?
Đinh Trường Sinh như là đang hỏi Lưu Chấn đông, cũng giống là đang hỏi chính mình.
– Ừ… cậu nói như vậy, làm tôi lại cảm thấy, bên trong nội bộ kỷ ủy cũng sẽ có nghi ngờ rất lớn, Chu Bội Quân đang bị điều tra mà chạy trốn được, đây chính là trong lúc kỷ ủy đang không chết, bên kỷ ủy không có chịu trách nhiệm sao?
Lưu Chấn Đông hỏi.
Đinh Trường Sinh gật đầu, nói:
– Cho nên, vụ án này cậu không cần tới chỗ của tôi hội báo, có gì thì hai chúng ta đối tiếp, lãnh đạo của anh nếu không hỏi đến tiến triển của vụ án này, thì tốt nhất là anh không nên chủ động hội báo, còn có những thủ hạ của anh, bảo bọn họ đem miệng bịt kín lại, nếu để lộ bí mật cũng là phạm tội đấy…
– Bọn họ là cảnh sát, đều biết tính nghiêm trọng việc này, vấn đề này cậu yên tâm đi.
Lưu Chấn Đông nói.
– Nhìn đến tôi không thể chỉ chuyên chú chỉ nhắm vào Chu Bội Quân, phải từ đầu tra ra cho được, ai cùng Chu Bội Quân có quan hệ tốt, là ai giúp cho Chu Bội Quân trốn chạy, đây mới là những vấn đề mấu chốt.
Đinh Trường Sinh, nói.
Lưu Chấn Đông nghe vậy, nhìn nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói nói:
– Tôi cảm thấy về việc này cậu có nên báo với Lý bí thư một chút hay không? Vạn nhất tại bên trong bị liên lụy lòi ra càng nhiều người, chỉ sợ không phù hợp với yêu cầu mong muốn của lãnh đạo, đến lúc đó thì phiền toái.
Đinh Trường Sinh nghe vậy rùng mình, Lưu Chấn Đông nhắc nhở mình, hắn nói không sai, Lý Thiết Cương đem vụ án này giao cho mình, nhưng Lý Thiết Cương muốn đạt tới cái hiệu quả gì, là nhổ tận gốc, hoang tàn, hay vẫn là chỉ để nắm lấy đầu đảng? Đây có thể là một đại vấn đề, thực có thể còn có những người khác có khả năng dính líu đến vụ án này, đến lúc đó thì tiếp tục làm tiếp hay không?
– Tôi minh bạch ý tứ của cậu, thời gian không còn sớm, tôi trở về đây.
Đinh Trường Sinh nói.
– Được… để tôi đưa tiễn cậu…
Lưu Chấn Đông đem Đinh Trường Sinh đưa ra ngoài rồi mở cửa xe cho Đinh Trường Sinh.
– Lưu cục, có thời gian uống chút gì chứ?
Đỗ Sơn Khôi theo bên trong xe chào hỏi cùng Lưu Chấn Đông…
– Không thành vấn đề, anh có rỗi rãnh thì gọi điện thoại cho tôi, tôi mời anh…
Lưu Chấn Đông vẫy tay nói.
Đinh Trường Sinh ngồi phía sau mở ra cửa kính, khoát tay ly khai.
Lời nói của Lưu Chấn Đông, làm Đinh Trường Sinh như mắc xương tại yết hầu, vốn hắn muốn lập tức cùng Lý Thiết Cương liên lạc một chút, nhưng giờ thì Lý Thiết Cương chắc đang ở cư xá tỉnh ủy, Thạch Ái Quốc thì đã dời ra ngoài rồi, bây giờ mình lại đi đến cư xá tỉnh ủy thì cũng không thích hợp, cho nên liền nhịn xuống.
– Cha… con đã trở về.
Đinh Trường Sinh mua hoa quả ướp lạnh, tại dưới cửa xe, xách vào trong.
– Hôm nay tan tầm sớm, có bận rộn lắm không?
Thạch Ái Quốc đang ở tại bên trong phòng khách cùng Thạch Đậu Đậu chơi đùa…
– , Muốn bận rộn thì là sẽ bận rộn, con chỉ muốn nắm giữ đại cục là được.
Đinh Trường Sinh nói.
Thạch Ái Quốc nhìn Đinh Trường Sinh, nói:
– Vậy là con muốn nhàn hạ rồi, Đậu Đậu, cha cháu muốn nhàn hạ, vậy nên làm cái gì bây giờ?
– Đánh cái mông.
Thạch Đậu Đậu e dè nhìn Đinh Trường Sinh, nói.
Thạch Đậu Đậu nói làm cho Thạch Ái Quốc cười ha ha, Đinh Trường Sinh duỗi tay muốn ôm Thạch Đậu Đậu, nhưng bị Thạch Ái Quốc giữ cứng đứa bé bên trong ngực, người một nhà thật vui vẻ…
– Cha… con muốn hỏi chút chuyện.
Chơi đã, bảo mẫu đem Thạch Đậu Đậu ôm đi ra ngoài chơi, thì Đinh Trường Sinh nói.
– Đi vào thư phòng hãy nói…
Thạch Ái Quốc nói.
Đinh Trường Sinh rót một chén trà cho Thạch Ái Quốc, đối diện ngồi xuống, bày lên một ván cờ tướng…
– Cha… đối với Chu Bội Quân, cha có hiểu biết gì không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Thạch Ái Quốc lắc đầu, nói:
– Nàng đến tỉnh đã nhiều năm, từ lúc La Minh Giang đến thì mười phần theo đuôi, cho nên khi La Minh Giang ngã, nàng liền bị dọa chạy, nhưng mối quan hệ giữa nàng và La Minh Giang về sau thì cha mới biết được, La Minh Giang giấu kín thật giỏi…
– Cha… tại trong tỉnh, ngoài trừ La Minh Giang, Chu Bội Quân còn có cái núi nào khác để dựa vào hay không? Ví dụ như có thể bao che cho nàng?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Thạch Ái Quốc nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn hắn, hỏi:
– Con phát hiện cái gì sao?
– Tạm thời chưa có, bất quá con chỉ thấy kỳ lạ, dưới tình huống nàng đã bị tiếp nhận tổ chức điều tra, nàng vì sao còn có thể chạy thoát được? Đây không phải là một vấn đề rất lớn sao, chẳng lẽ không có người tra đến việc này?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tra xét là một chuyện ngoài ý muốn, nghe nói là như vậy, hơn nữa lúc ấy xác thực không có chứng cứ gì rõ ràng, cùng lúc đó hình như là Chu Bội Quân bệnh cũ tái phát, nên phải nằm viện, nàng trốn thoát từ trong bệnh viện, giống như là con đã nói, Chu Bội Quân nói như thế nào cũng là ngoài bốn mươi tuổi rồi, tầm tuổi này nếu là nam nhân muốn tránh được thiên la địa võng của cục công an, đã cũng là hảo thủ, huống chi nàng chỉ là đàn bà, cho nên, muốn nói Chu Bội Quân chạy thoát mà không có người tiếp ứng, là chuyện không có khả năng, mấy năm nay việc lạ như vậy có cũng không ít, còn có chuyện con của Thành Thiên Hạc tại Bạch Sơn cũng là chạy thoát dưới sự kiểm soát của cục công an… À… cha nhớ là con và Thành Công có mối quan hệ cũng không tệ lắm, đúng không? Con nên cách xa dạng người này một chút.
Thạch Ái Quốc nói.
– Con cùng hắn có quan hệ không tệ, nhưng đó là sự tình trước kia rồi, lần này Lý bí thư còn nói cũng muốn bắt Thành Công quay trở về, có ý đem việc này cũng giao cho con, con nói trước tiên đem vụ án Chu Bội Quân làm xong xuôi rồi hãy nói sau.
Đinh Trường Sinh nói.
Thạch Ái Quốc cầm lấy một con cờ tại trong tay xoay tròn thật lâu, nói:
– Con nói cũng có đạo lý, vấn đề Chu Bội Quân trốn đi, trong này có khả năng có vấn đề.