Phần 180
Trở lại cơ quan, Đinh Trường Sinh nhìn thấy mọi người đang bận rộn, vỗ tay ý bảo chú ý, nói:
– Lần trước tôi đã nói qua về vấn đề kỷ luật, một lần nữa tôi cường điệu một chút, về vụ án này, bất luận ai cũng không để lộ ra tiến triển vụ án, bởi vì chẳng những là quan hệ đến vụ án mà còn khả năng quan hệ đến sự an toàn của mỗi người, cho nên không cần nói cho người khác biết mọi người đang làm vụ án gì, hiểu chưa?
– Minh bạch, chúng ta sẽ không nói.
Đinh Trường Sinh gật gật đầu, trở lại phòng làm việc của mình, chỉ chốc lát sau Triệu Lỵ bưng lấy một chén trà tiến vào.
– Đinh chủ nhiệm, anh vừa mới còn nói về vấn đề kỷ luật, có chuyện này tôi không biết nên nói hay không nên nói đây…
– Chuyện gì mà khó xử như vậy chứ?
– Um… về vụ án này, anh đã nói cho nếu có người hỏi thăm về vụ án này, thì phải nói cho anh biết, vừa rồi có người gặp tôi hỏi thăm về vụ án này.
Triệu Lỵ nhỏ giọng nói nói.
Đinh Trường Sinh lông mày nhăn lại, hỏi:
– Ai hỏi về vụ án này?
– Đó là… Hà chủ nhiệm, Hà Phong chủ nhiệm.
Triệu Lỵ nói.
– Hả? Ông ấy hỏi như thế nào?
– Chiều hôm qua lúc tan tầm, vừa vặn tại trong thang máy thì gặp ông ấy, ông ấy hỏi tôi vụ án tiến hành như thế nào rồi, Chu Bội Quân có manh mối gì chưa?
– Vậy cô trả lời như thế nào?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tôi nói chỉ là người bên văn phòng điều qua, công tác làm đúng là châm trà đổ nước, về sự tình vụ án kia tôi không có tham dự, ông ấy có vẻ không tin, vừa lúc đó có người tiến đến, nên không có hỏi nữa.
Triệu Lỵ nói.
Đinh Trường Sinh gật đầu, nói:
– Được rồi, tôi đã biết, cảm ơn cô, về sau có tin tức gì cứ nói cho tôi biết, đúng rồi… câu trả lời của cô phi thường tốt, rất có tính kỹ thuật đấy…
Triệu Lỵ đi rồi, Đinh Trường Sinh rơi vào trầm tư, tổng hợp các phương diện tin tức, Hà Phong đối với vụ án này có vẻ rất là chú ý, chẳng lẽ chỉ là bởi vì vụ án này trước kia là hắn phụ trách, Chu Bội Quân cũng là từ trong tay hắn chạy mất, cho nên mới quan tâm đến vụ án này sao?
Đinh Trường Sinh cảm giác trong chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng Hà Phong ngoại trừ quan tâm đến vụ án này, thì những vấn đề khác không có gì dị thường, nhưng Hà Phong cũng phải biết, nhân viên kỷ ủy công tác là có kỷ luật, không thể nghe đến vấn đề của những người khác đang tiến hành điều tra vụ án, nhưng Hà Phong vẫn cố tình nghe ngóng, cái này lại có ý vị sâu xa…
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 10 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/chinh-phuc-gai-dep-chuong-10.html
Ngô Nhật Lam đối với hắn thúc giục vô cùng cấp bách, Đinh Trường Sinh không thể không đáp ứng, Ngô Minh An bây giờ làm phó chủ nhiệm uy ban thường vụ đại biểu nhân dân tỉnh, cơ bản xem như là đã đứng bên lề, ông ta đã có vài lần đứng vào thành hàng nhưng không chọn đúng vòng tròn, cho nên nếu đứng thành hàng mà không đúng chỗ, đó là phải trả giá đại giới, tuy rằng Ngô Minh An không có rơi vào bên trong vụ án của Lâm Nhất Đạo và La Minh Giang, nhưng do không sáng suốt nên tự mang đến phiền toái, bây giờ đã bị treo lên, hiện tại cũng chẳng khác gì là về vườn đi dạo ở nơi tĩnh mịch, mà hiện tại chỗ ở của Ngô Minh An cũng là vắng vẻ, khó mà có người đi tới nơi này.
– Đến rồi… vào đi, ba tôi đang ở trong phòng bếp nấu cơm đấy…
Ngô Nhật Lam mở cửa, đối với Đinh Trường Sinh nói.
– Như thế nào lại chuyển tới nơi này, nơi này không dễ tìm…
Đinh Trường Sinh nói.
– Ba tôi ngại phiền, nhưng thật ra là tâm lý có chênh lệch, bây giờ đã là như vậy rồi, có ai còn đến làm phiền chứ, anh cứ nhìn trong sân trồng các loại hoa đi, đây là cán bộ cao cấp ư, cán bộ cao cấp tỉnh có mấy người có thời gian rảnh rỗi đi làm vườn ở cái nơi tĩnh mịch này?
Ngô Nhật Lam nhỏ giọng nói nói.
– Như vậy cũng không tệ, thể xác tinh thần khỏe mạnh là quan trọng nhất, muốn làm gì thì làm cái đó, còn nghĩ không ra, thì cái gì cũng đều không có…
Đinh Trường Sinh nói.
– Vậy lát nữa anh nói với ba tôi đi, dù sao tôi có khuyên cũng không được…
Ngô Nhật Lam bất đắc dĩ nói…
Đinh Trường Sinh theo Ngô Nhật Lam đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Ngô Minh An đang bên trong bận làm bếp, vì thế cười nói:
– Ngô bí thư, không nghĩ tới chú còn có ngón nghề này, thật không đơn giản…
– Hắc, cậu đã đến rồi, ra bên ngoài ngồi chơi chút đi, đợi một chút uống chút rượu với tôi, nơi này đã lâu không có người đến, trước kia thì người đến đuổi lại không muốn đi, bây giờ kêu thì không đến, chỉ có cậu còn dám đến, cũng được…
Ngô Minh An nói.
Đinh Trường Sinh cười cười, lui ra ngoài, ngồi tại phòng khách nhìn trong phòng, đơn giản vô cùng, đúng là bộ dáng của một cán bộ kỳ cựu…
Còn sót lại một món ăn chưa có làm xong, Ngô Nhật Lam nhận lấy làm tiếp, Ngô Minh An một bên cởi bỏ tạp dề đưa cho nàng, một bên tiếp đón Đinh Trường Sinh uống trà.
– Ngô bí thư, chú nên tìm một giúp việc, một mình làm những chuyện này quá phiền toái, không mệt mỏi à?
– Cũng không có mệt gì, tóm lại so với ăn no còn hơn nằm không chờ chết, tôi nghe nói cậu đã trở về, liền muốn gặp cậu, lúc nha đầu đi nước ngoài tại chỗ đó đã phá phách nông trường của cậu, nên tôi không tiện gặp mặt, cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn là để cho cậu đến đây giải thích một chút, ngay trước mặt cậu, nhận lỗi cho thỏa đáng.
– Ai ui… Ngô bí thư, chú nói cái gì vậy, nếu cứ như thế, thì cháu đi đây…
– Được rồi… không nói, không nói nữa, Vạn Hòa Bình đã gọi điện thoại đến cho tôi, có nói về sự tình…
– Ngô bí thư, cháu đã nói với Vạn Hòa Bình rồi, năm xưa đó lúc cháu rồi, chú đã phái Vạn Hòa Bình đi đến sân bay trông chừng giùm, tình nghĩa đó cháu lĩnh, cảm ơn chú, nếu Vạn Hòa Bình vừa rồi không nói rõ ràng, có khả năng mãi mãi cháu không biết tâm ý của Ngô bí thư…
Đinh Trường Sinh nói.
– Ặc… tất cả đều đi qua rồi, không đề cập đến nữa, vẫn là câu nói kia, trở về là tốt rồi, có bao nhiêu người cho đến bây giờ cũng không có quay về nước, tương lai cũng không có khả năng quay trở về được, trừ phi là bị bắt mang về, cho nên, sẽ có người vừa đi ra nước ngoài liền không còn có có tin tức, có rất nhiều người như vậy, cũng như Chu Bội Quân chính là trong trường hợp như vậy a.
Ngô Minh An nói.
– Vâng, hiện tại cháu đang vì vụ án này mà phát sầu, vì thế cũng nghĩ tới đến thỉnh giáo Ngô bí thư một chút, Chu Bội Quân sẽ có khả năng đi đâu? Thế giới này rộng lớn như vậy, chúng ta làm sao có khả năng tìm được hết chứ, nếu có phạm vi đại khái, thì chúng ta mới có thể đi tìm được vị trí cụ thể của người, chú có thấy đúng không?
Đinh Trường Sinh nói.
– Chu Bội Quân thì từ trước đến nay đi vô cùng gần với người Nhật, hơn nữa lúc ấy hạng mục tàu điện ngầm Giang Đô thì nàng cũng để cho người Nhật xây dựng, tôi đã từng phản đối, năng lực của chúng ta trong quốc nội về tàu điện ngầm không hề thua kém người Nhật, tại sao lại còn muốn đem số tiền này để cho người Nhật kiếm được, chính chúng ta kiếm tiền cho mình không tốt hơn sao? Cho nên, chuyện này lúc đó đã bị tôi bác bỏ…
Ngô Minh An nói.
– Ý của chú là có khả năng lớn Chu Bội Quân đào vong đến Nhật Bản?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Ngô Minh An gật đầu, nói:
– Chỉ có thể nói là khả năng, nàng theo chân người Nhật, có khả năng từ Nhật chạy qua nước khác hay không thì rất khó nói, nên tìm đến tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế kiểm tra nắm giữ mấy quyển hộ chiếu của Chu Bội Quân để theo dõi, để nhìn xem điểm dừng chân cuối cùng của hộ chiếu là nơi nào, như vậy thì mới có hy vọng điều tra được dấu vết đối phương để lại.
– Vâng… đó cũng là một biện pháp tốt, cũng là phương pháp xử lý chính yếu trước mắt, về phần manh mối của Chu Bội Quân vẫn còn quá ít, hơn nữa đều là manh mối của vài năm trước, chúng ta cần phải có một tổng hợp về tất cả các manh mối của Chu Bội Quân, đem những manh mối hữu dụng hay là vô dụng đều nhất nhất phân biệt chia ra để tìm…
Đinh Trường Sinh nói.