Phần 187
Đường Linh Linh sau khi tan tầm, thì Đinh Trường Sinh đã lái xe rời đi, chỉ có Đường Tình Tình còn ở lại…
– Hắn đi rồi à?
Đường Linh Linh hỏi.
– Đã đi… hắn có phải tối hôm qua ở nơi này?
Đường Tình Tình giương mắt liếc nhìn Đường Linh Linh, hỏi.
Đường Linh Linh không trả lời, đổi giày, rồi ngồi xuống, vuốt ve mái tóc Đường Tình Tình, nói:
– Cháu nên sống thật tốt cuộc sống của mình, đừng có suy nghĩ lung tung, chuyện giữa cháu cùng Đinh Trường Sinh thì không có khả năng rồi, cuộc sống bây giờ của cháu cũng rất tốt a, đừng vì kia một việc không thực tế mà phá hủy chính nửa đời sau của mình, hiểu chưa?
Đường Tình Tình nhìn nàng reo lên:
– Cháu biết rồi, với lại giữa cháu và hắn đã xảy ra cái gì đâu, cháu chỉ là muốn hỏi chuyện giữa cô và hắn…
– Sự tình giữa cô cùng hắn thì tự cô biết, cháu cũng đừng có nói ra đối với bất luận kẻ nào khác là hắn đã tới nơi này, lần này hắn đến Hồ Châu không phải là đến chơi, mà đến là vì xử lý vụ án, nếu bị tiết lộ ra ngoài, hắn liền sẽ gặp nguy hiểm đấy…
Đường Linh Linh nói.
Đường Tình Tình gật đầu, nói:
– Được rồi, cháu đã biết, trong tủ lạnh đã có thức ăn, cô còn có muốn ăn cái gì cứ nói cho cháu biết, để cháu đi mua thêm…
Bởi vì vấn đề của Đinh Trường Sinh, nên Đường Tình Tình không có ở lại đây ăn cơm, nàng trước kia có thể thường cùng Đường Linh Linh hàn huyên rất nhiều việc, nhưng hôm nay cảm giác đề tài bỗng nhiên khô kiệt rồi, ngoại trừ cứ muốn hỏi đến sự tình của Đinh Trường Sinh, còn những việc khác thì không đề được hưng trí nói đến, nếu là như vậy, còn không bằng rời đi…
Đinh Trường Sinh lái xe tại trên phố vòng vo rất lâu, hắn tìm một chỗ rồi ăn cơm, sau đó lái xe đi đến làng du lịch hồ Thiên Nhất Sắc, Tần Mặc tại nơi này có mua phòng một căn biệt thự, trước đây mình còn đến ở nơi này một đoạn thời gian, cho nên đi đến chỗ đó tương đối an toàn một chút.
Nhưng trước khi đi, hắn còn muốn gọi điện cho một người, nhưng bây giờ đang là ban ngày, cũng không muốn gây cho nàng thêm phiền toái, nếu để cho người biết mình đến gặp nàng, nói không chừng người khác có thể nắm giữ được hành tung của mình.
Đem xe chạy đến một bên hồ Lạc Mã, ngồi dưới bóng cây, hắn chuyển sang ý định khác, cầm lấy số điện ghi trong phong thư tố cáo, gọi điện thoại qua.
– A lô… là vị nào?
Đối phương là nữ nhân, đây là điều Đinh Trường Sinh không nghĩ tới, bình thường mà nói, nữ nhân chủ động gây chuyện làm tố cáo thì cực nhỏ.
– Cô gửi tài liệu tố cáo đến tỉnh kỷ ủy chúng ta nhận được rồi, bây giờ tôi đang ở Hồ Châu, đây là bí mật, muốn tìm hiểu thêm, cho nên tôi cần phải cùng cô gặp mặt một lần, tôi tên Đinh Trường Sinh, chắc cô cũng biết tên của tôi a, trước kia tôi đã công tác ở Hồ Châu vài năm, bây giờ đang công tác trên tỉnh kỷ ủy.
Đinh Trường Sinh tự giới thiệu, nói.
– Gặp mặt? Tôi không có cùng anh gặp mặt được, nếu tôi gặp anh, có khả năng cái mạng của tôi không giữ được, hắn là loại người tâm ngoan thủ lạt, nhất định giết tôi diệt khẩu.
– Tôi biết, cho nên cô càng phải cùng tôi gặp mặt, nếu như việc này là thật, thì chúng ta mới có thể áp dụng biện pháp được, chứ cô bây giờ lẩn tránh không thấy mặt, chúng ta làm sao mà biết lời cô nói thật hay là giả, nếu không thấy mặt cô, chúng ta không thể đẩy nhanh tốc độ tìm hiểu tình hình cụ thể, cô phải biết, mỗi ngày thư tố cáo gửi đến tỉnh kỷ ủy thư rất nhiều, đa số đều là tố cáo nặc danh, đối với những việc như vậy, chúng ta sẽ không sắp xếp ưu tiên điều tra, cô cũng được đấy, còn biết để lại phương thức liên lạc, tôi cũng biết, sim số điện thoại này khẳng định là lần đầu tiên cô dùng phải không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đúng vậy, trước khi bắt được hắn, tôi phải được bảo mệnh, chứ nếu tôi chết rồi, các người sẽ không biết được chuyện gì trong tấm màn đen này, tấm màn đen có bao nhiêu vết đen, các người khẳng định cho dù có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đâu…
– Tôi có thể hiểu được, như vậy đi, tôi chỉ còn ở tại Hồ Châu tầm có ba ngày nữa, tôi cho cô có thời gian ba ngày để sắp xếp, cô cứ ước định thời gian và địa điểm, tôi sẽ đi gặp cô, đến lúc đó chúng ta trao đổi lại, cô yên tâm, lần này đến Hồ Châu chỉ có mình tôi, người biết chuyện này càng ít, thì cô càng an toàn, nếu không thì tôi không bảo vệ được cô đâu…
Đinh Trường Sinh nói.
– Được… anh chờ điện thoại của tôi…
Đối phương nói xong liền cúp điện thoại.
Không thể không nói, cái này người đàn bà này rất cảnh giác, hiện tại phái sau mỗi một đơn tố cáo thì động cơ rất phức tạp, nhưng kết quả phá án thì giống nhau, đó là phải là đem phần tử phạm tội bắt bằng được.
Từ trước đến nay, hiện tượng tiểu tam trong các vấn đề thối nát thì rất thú vị, không biết lần này có phải là tiểu tam dính líu đến những chuyện thối nát này hay không, theo Đinh Trường Sinh hiểu rõ tin tức, Để Khôn Thành này về việc quan hệ nam nữ rất là cẩn thận, không đến mức xảy ra phiền toái như vậy a.
Ban đêm, Đinh Trường Sinh tại bên cạnh đường lộ mua hoa quả ướp lạnh, sau đó lái xe đến tiểu khu cổng tiểu khu của Cố Thanh Sơn, đợi cho đến hơn chín giờ tối, Đinh Trường Sinh mới xuống xe, xách lấy hoa quả tiến bên trong tiểu khu, trên đường đều quan sát có gì nghi ngờ hay không, hắn không muốn mang đến cho Dương Hiểu phiền toái, chính mình đến Hồ Châu là đến xử lý vụ án, không nên để lộ cho ai thêm biết mình xuất hiện, nhưng đã đến nơi này, nếu không đi thăm Dương Hiểu, thì cũng không thể nào nói được…
– Ai vậy?
Đinh Trường Sinh đứng trước nhà gõ cửa, bên trong cuối cùng có người lên tiếng.
Đinh Trường Sinh nghe tiếng của Dương Hiểu từ bên trong, nhỏ giọng nói:
– Mẹ nuôi… là con Đinh Trường Sinh đây, con đến thăm mẹ nuôi đây…
– Trường Sinh hả…
Bên trong kinh ngạc vui mừng, tiện đà cửa mở ra, ngọn đèn ánh sáng trắng từ bên trong, soi sáng rọi ra trên thân thể Dương Hiểu, lúc này trên thân nàng mặc một cái vảy ngủ màu trắng rất mỏng có lẽ nàng chuẩn bị đi ngủ, bên trong không có mặc quần áo lót, toàn thân trống không, trước ngực một đôi bầu đầy đặn tràn đầy co dãn vẫn là cao cao đứng vững lên với hai đầu núm vú đội lên, đang run rẩy dụ hoặc lấy ánh mắt Đinh Trường Sinh, hình dáng cặp đùi dáng đứng hơi hở tận tình hiện ra, trong lúc đó, bởi vì nàng không có mặc nội y, lờ mờ có thể trông thấy tinh tường giữa hai chân khu vực rừng rậm đen sẫm thần bí kia bóng dáng mông lung và mờ ảo, cái âm hộ màu mỡ phình nổi khoa trương xông ra ẩn hiện bên trong cái váy ngủ…
Đinh Trường Sinh ngơ ngác, thầm nghĩ, Dương Hiểu làm sao mặc thành như vậy mà ra mở cửa chứ…