Phần 189
Đinh Trường Sinh sáng sớm bị tiếng động cánh cửa đánh thức, hắn đi đến bên trong phòng khách, thì phát hiện trong nhà không có người, gian phòng ngủ của Dương Hiểu cũng mở ra, trong ngoài cũng không thấy người, giày của Dương Hiểu không thấy, Đinh Trường Sinh hiểu ra tiếng động cánh cửa là do Dương Hiểu mở cửa đi ra ngoài.
Nhớ tới tối hôm qua Dương Hiểu trong phòng phát ra âm thanh rên nhỏ kia, Đinh Trường Sinh đến cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy thân ảnh Dương Hiểu đang đi ở xa xca tiểu khu.
Mặc dù biết làm như vậy không tốt, nhưng là Đinh Trường Sinh khi nhớ đến cái quần lót ướt đẫm dịch nhờn kia cùng với tiếng rên nhỏ của Dương Hiểu, hắn vẫn không nhịn được, tại bên trong gian phòng Dương Hiểu tìm kiếm một phen, không nghĩ tới hắn lại tìm được cái hộp nhỏ tối hôm qua của Dương Hiểu cất giấu trong tủ…
Mở ra vừa nhìn, Đinh Trường Sinh dọa nhảy dựng, hắn không nghĩ tới Dương Hiểu lại có mấy thứ đồ vật này, mấy thứ này đều là đồ vật thủ dâm chạy bằng điện của nữ nhân, đây quả thật là làm Đinh Trường Sinh mở rộng tầm mắt, bất quá hắn suy nghĩ lại thì thấy không có gì làm lạ, đừng nói là Cố Thanh Sơn khi còn khi còn sống thì chuyện giường chiếu đã là không được tốt, về sau Cố Thanh Sơn chết đi, cũng đã qua mấy năm rồi, Dương Hiểu một mực cô độc, nhưng nàng dù sao hiện tại vẫn còn là độ tuổi như lang như hổ, làm sao có khả năng không có nhu cầu về phương diện bản năng sinh lý đây này?
Trước khi Dương Hiểu quay về nhà, Đinh Trường Sinh đã đem toàn bộ khôi phục nguyên trạng, rồi ra ngồi tại trên sofa xem tivi.
– Ra bàn ăn, mẹ nuôi đi mua tào phớ mà con thích ăn đây, mấy năm qua tại bên ngoài chắc cũng đâu có ăn phải không?
Dương Hiểu mặt không đổi sắc hỏi.
– Vâng… a, bên ngoài cơm cũng không ăn hợp khẩu vị, thỉnh thoảng ăn thì còn ngon, còn nếu ăn trường kỳ, thì không bằng cơm nhà, mẹ nuôi làm cơm ăn cũng ngon lắm…
– Phải không, vậy tối nay về đây dùng cơm, mẹ nuôi mua thức ăn nấu cơm, không cho phép kiếm cớ từ chối…
Dương Hiểu nói.
– U… con…
Đinh Trường Sinh muốn từ chối, thì điện thoại di động vang lên.
– Con đi nghe điện thoại.
Đinh Trường Sinh cười cười, nói.
Dương Hiểu vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, Đinh Trường Sinh nhận nghe điện thoại, điện thoại hiện dãy số của thành phố Hồ Châu.
– A lô… là ai vậy?
– Là tôi, tôi đã suy nghĩ xong, hôm nay muốn cùng anh gặp mặt, chừng nào thì anh có thể xuất phát?
– Tôi vừa thức dậy, chưa có ăn điểm tâm, như vậy đi, sau nửa giờ tôi rời khỏi nhà, cô ở đâu, tôi đến gặp cô…
Đinh Trường Sinh nói.
– Được rồi, nửa giờ sau lại liên hệ, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cho anh biết tôi ở đâu…
Đối phương rất cẩn thận nói.
– Tốt, lát nữa gặp.
Đinh Trường Sinh nói.
Dương Hiểu lúc này bưng điểm tâm đi ra, hỏi:
– Con có hẹn à?
– Vâng… con lần này đến Hồ Châu là bởi vì có người tố cáo một lãnh đạo thành phố, cho nên con đến điều tra một chút, lát nữa sẽ đi gặp người tố cáo, đến bây giờ con cũng không biết người tố cáo là ai, ước hẹn tại nơi nào cũng không biết, cho nên, tối nay khi nào con có thể quay về về tới thì cũng chưa nhất định đâu.
Dương Hiểu nói.
– Không có việc gì, mẹ nuôi cứ làm cơm chờ con, mẹ nuôi định gọi điện thoại báo cho Hiểu Manh, nói cho nàng biết là con đến nhà, để xem nàng có thể trở về hay không, có được không?
Dương Hiểu dùng một loại khẩu khí thương lượng hỏi, nhưng Đinh Trường Sinh có thể nhìn thấy nàng trong đôi mắt nàng khát vọng, không thể cự tuyệt, cũng tìm không thấy lý do gì mà cự tuyệt.
– Được rồi, chỉ là không biết nàng có chịu trở về hay không mà thôi…
Đinh Trường Sinh cười khổ lắc đầu, nói.
Được sự đồng ý của Đinh Trường Sinh, hơn nữa Đinh Trường Sinh đã đồng ý buổi tối lưu lại trong nhà ăn cơm, Dương Hiểu khỏi phải nói có rất nhiều cao hứng.
Đinh Trường Sinh bởi vì có hẹn người, cho nên bữa sáng ăn vội vàng rồi xong, ra khỏi cổng tiểu khu lái xe tại trong vòng vòng trong nội thành, chờ đợi người tố cáo thần bí gọi điện thoại cho hắn.
Qua một hồi, lại một số điện thoại xa lạ gọi đến.
– A lo là vị nào?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Anh đang ở đâu, ăn sáng xong chưa?
Đối phương hỏi.
– Tôi tưởng là ai khác, đúng vậy, ăn xong rồi, hiện tại đang lái xe trên đường, chờ điện thoại của cô, chúng ta ở đâu gặp mặt đây?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tôi đang ở trên đường Nhân Dân, anh đến bên này đón tôi đi, anh nói cho tôi biết đang chạy loại xe gì, đến lúc đó tôi ra đón xe là được.
Đối phương cẩn thận làm Đinh Trường Sinh cũng cảnh giác, rốt cuộc có phải hay không là đúng người mình muốn tìm?