Phần 192
Ngay tại lúc nhìn thấy đồng bọn của mình bị chính súng của mình bắn trúng, còn chưa kịp từ trong khiếp sợ tỉnh hồn, Đinh Trường Sinh đã nắm lấy tay hắn, chĩa hướng trên trời bóp lấy cò súng liên tiếp, một loạt đạn nổ, cả băng đạn bên trong khẩu súng đã là trống rỗng…
Tiếp theo hắn bị Đinh Trường Sinh uất ức chân đạp thật mạnh, súng cũng vứt qua một bên.
– Súng của mày đâu rồi?
Đinh Trường Sinh đi đến trước mặt tên bị bắn trúng hỏi.
– Tôi… tôi không có mang súng, chỉ có hắn có…
Đinh Trường Sinh vốn có ý định mang Nam Nhã Ninh rời đi, nhưng suy nghĩ, hiện tại hành tung của mình đã bại lộ rồi, hai tên này cũng biết mình mang theo Nam Nhã Ninh đi, bây giờ có giấu giếm hành tung cũng vô ích.
Vì thế lấy ra điện thoại gọi, liếc nhìn đến một bên, Nam Nhã Ninh như mất hồn ngồi ở trên mặt đất với tư thế rất không nhã, nàng ngồi xổm xuống, váy ôm mông cũng không tém gọn phía dưới, bên dưới đôi tất chân dài màu đen, nàng lại mặc cái quần lót nhỏ màu trắng, cái âm hộ mập mạp căng phồng nhô cao, thấp thoáng hai bên rìa cái quần lót là những đầu lông đen lo nhô lú đầu ra, phong cảnh tại bên trong hang nàng, từ vị trí Đinh Trường Sinh nhìn rõ ràng không sót cái gì…
– A lô… chị Lan Hiểu San, ở Hồ Châu trị an như thế nào mà ai muốn làm gì thì làm, em đến nghĩa trang công cộng Hồ Châu bồi tiếp một bằng hữu tế điện thân nhân, không ngờ lại bị người khác cầm lấy súng chĩa vào đầu, em đang ở tại nghĩa trang công cộng đây, chị mang người chạy nhanh đến xử lý một chút.
Đinh Trường Sinh nói.
Lan Hiểu San mới vừa từ đi họp từ thành phố trở về, vừa mới vừa vào văn phòng thì nhận được dãy số điện thoại xa lạ gọi tới, nhưng khi trong điện thoại truyền đến giọng nói của Đinh Trường Sinh, nàng vẫn là kinh ngạc, mấy năm này ngẫu nhiên hắn gọi điện thoại ân cần thăm hỏi một chút, nhưng nếu thật là nói đến chuyện cùng nàng gặp mặt thì hầu như không có, thời gian dài như vậy, thình lình hắn lại nhô ra, làm trái tim Lan Hiểu San thình thịch thẳng nhảy.
– Này… chị vừa mới họp xong, đang mệt nhọc, em đừng đùa giỡn nữa, em thật đến Hồ Châu rồi sao?
– Ai nói đùa với chi8 chứ? Em nói thật, mau chóng mang người đến, đúng rồi, có người bị súng bắn trúng, kêu luôn nhân viên cứu cấp cũng đến đây đi…
– Có người bị bắn? Không phải là em bị sao? Em… không có sao chứ…
Lan Hiểu San vừa nói, vừa bước nhanh ra ngoài cửa…
– Em không sao, có hai tên giao hỏa muốn gây bất lợi với em, đã bị đánh ngã rồi, đang tại bên cạnh em lăn lộn, nhanh chút đến đây đi.
Đinh Trường Sinh nói.
Cúp điện thoại, Đinh Trường Sinh đi tới, khom lưng kéo Nam Nhã Ninh đứng lên, nói:
– Không sao chứ? Bọn họ là người của ai mà rất hung tàn…
Nam Nhã Ninh run run lắc lắc đầu, nói:
– Tôi cũng không biết bọn họ là người của ai, nhưng bọn họ khẳng định không phải là người tốt, nhất định là người của Để Khôn Thành tìm đến, bọn họ biết rằng tôi biết sự tình và có chứng cứ, nhưng tôi không giống em gái tôi cứ trực tiếp nói ra, cho nên, đến bây giờ còn lưu tôi lại, bằng không, tôi cũng đã mất mạng giống em gái tôi rồi, chứ đâu còn đứng ở chỗ này.
– Đừng sợ, đợi một chút cảnh sát sẽ tới, cô cứ đem chuyện vừa rồi thấy ra kể với cảnh sát là được, không cần sợ hãi.
Đinh Trường Sinh nói.
– Không ngờ anh cũng lợi hại như vậy, vừa rồi quả thật tôi bị dọa chết rồi, lúc đó tôi nghĩ, tôi chết rồi thì thôi, nhưng làm liên lụy đến anh cũng chết tại đây, thì kiếp sau tôi cũng khó an lòng…
Nam Nhã Ninh nói.
Đinh Trường Sinh đi tới, ngồi xổm một bên tên bị bắn trúng, hỏi:
– Ai bảo tụi mày đi theo nàng, làm sao tìm được đến bên này?
Gia hỏa kia tuy rằng không mang súng nhưng nhìn lại như là là đàn anh của tên kia, sống chết không chịu nói.
– Không nói đúng không, được… mày nhìn vết thương đang chảy máu kìa, tao chỉ cần nói cho nhân viên cấp cứu cùng cảnh sát chạy đi nơi khác, sau đó chạy quanh một vòng rồi mới đến đây, lúc đó máu của mày đã chảy khô hết rồi, hiện tại nhân viên cấp cứu cũng không biết máu mày thuộc nhóm máu nào, cũng không có khả năng mang theo đủ loại nhóm máu, mày không chết tại đây, thì cũng chết trên đường đi cấp cứu, hãy suy nghĩ rồi trả lời, như thế nào đây?
Nói Đinh Trường Sinh lấy ra điện thoại chuẩn bị gọi điện thoại báo cho cảnh sát địa chỉ nơi khác, nhưng gia hỏa kia một chút cũng không có ý trả lời…
Đinh Trường Sinh trong lòng tức giận, nhìn nhìn bên cạnh có một nhánh cây nhỏ, tiến lên bẻ gãy, biến thành một cây côn nhỏ.
– Còn rất mạnh miệng đúng không, tốt… tao hỏi lại một câu cuối cùng, ai sai tịu mày đến đây, tụi mày đang làm việc cho ai?
Đinh Trường Sinh đem cây côn nhỏ kia để ở trên miệng vết thương của hắn, bàn tay của hắn che lấy miệng vết thương bị Đinh Trường Sinh hất qua một bên, máu vẫn chưa ngừng chảy ra.
Nam Nhã Ninh minh bạch Đinh Trường Sinh đang muốn làm gì, không dám tiếp tục nhìn.
– Á…
Đinh Trường Sinh trên tay cây côn nhỏ rất chính xác thọc vào miệng vết thương…
– Để tôi nói… tôi nói, là anh Hứa bảo chúng ta đến đây…
– Anh Hứa là ai?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tôi biết… là lão bản của công ty tôi làm, tên là Hứa Gia Minh, tôi biết ngay là hắn, tên hỗn đản này, còn gạt tôi…
Nam Nhã Ninh tức giận cả người run run.
– Lão bản công ty, công ty gì?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tập đoàn xây dựng Hồ Châu, là công ty bất động sản mấy năm qua quật khởi rất lợi hại, có rất nhiều thổ địa, cũng có rất nhiều building bán ra, không biết hậu trường Hứa Gia Minh là ai, nhưng công ty này rất lợi hại.
Nam Nhã Ninh nói.
– Những tài liệu kia là đến từ công ty này đúng?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đúng vậy, chính là tập đoàn xây dựng Hồ Châu…
Nam Nhã Ninh còn muốn nói tiếp cái gì, liền bị Đinh Trường Sinh ngăn lại, bởi vì lúc này những cảnh sát cùng nhân viên cứu cấp đã từ xa đang đến gần, rất nhanh đã đến phía dưới chân núi.
Đinh Trường Sinh mắt thấy Lan Hiểu San bước nhanh, mặt sau cảnh sát vũ trang đều đuổi theo không kịp nàng.
– Em không sao chứ?
Lan Hiểu San bước nhanh đi đến trước mặt Đinh Trường Sinh, hỏi.
Đinh Trường Sinh kéo lấy nàng đi đến một bên, đem sự tình nói ra…
– Tình huống bây giờ chính là như vậy, em vốn chỉ muốn âm thầm đến đây, rồi lặng lẽ đi, không nghĩ tới gây ra đến chuyện lớn như vậy, hiện tại em muốn che giấu hành tung cũng không được rồi, hiện tại tình hình trong cục cảnh sát thành phố chị có thể toàn quyền định đoạt không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Lan Hiểu San gật đầu nói:
– Tạm được, vụ án này chị cũng có thể quản, Để Khôn Thành từ khi lên làm bí thư thì muốn thay đổi chị, hắn đã từ bên ngoài điều người tiến đến hơn nửa năm nay rồi, rất cường thế, chuyện gì cũng đối đầu với chị, nhưng chị thì cứ theo quy định làm việc, hắn tạm thời vẫn không thể làm gì được chị, nhưng trong thời gian sắp tới sẽ như thế nào, còn chưa nhất định, chị nghe nói Đường phó bí thư ra mặt giúp cho chị nhiều lần, có gặp thì cảm ơn nàng giùm chị…