Phần 198
Tại bên trong nhà mình, không có cùng người nam nhân này kết hôn, cũng không có bất kỳ cái thủ tục gì, mà mình cùng hắn làm cái việc như vậy, Cố Hiểu Manh vẫn có một chút chột dạ, cho nên sau khi thức dậy, tại chính trong phòng mình đi qua đi lại một hồi, thẳng đến khi cảm thấy tâm tư bình thường trở lại, lúc này mới ra cửa.
Sau khi ra cửa liền thấy Dương Hiểu gương mặt hắc tuyến ngồi tại phòng khách chờ đợi nàng.
– Mẹ, dậy sớm thế…
Cố Hiểu Manh hắng giọng, nói.
– Nha đầu chết tiệt kia, tới đây…
Dương Hiểu nhỏ tiếng sau đó đứng lên, kéo tay Cố Hiểu Manh đi phòng ngủ của mình.
– Có chuyện gì vậy mẹ.
Cố Hiểu Manh giả vờ không biết gì hỏi.
– Chuyện gì? Con cũng không hỏi xem hắn hiện tại tình huống như thế nào, có thể cùng con kết hôn hay không? Con đã liền đem mình đưa đến tận cửa, sớm biết rằng con như vậy, mẹ sẽ không cho con trở về, mẹ gọi con trở về, là muốn con và hắn giảng hòa, nhà chúng ta hiện tại không có người nào có thể dựa vào rồi, nhưng Trường Sinh thì khác, hắn là con nuôi của cha con, điều này cũng tốt, nhưng con lại cư nhiên cùng hắn…
Dương Hiểu nói đến đây, duỗi tay muốn xoay bả vai Cố Hiểu Manh lại, nhưng bị Cố Hiểu Manh tránh đi.
Cố Hiểu Manh ngồi ở trên giường lớn, giống như mọi khi muốn ngồi xếp bằng, nhưng không nghĩ tới vừa khiên động thì bên dưới hạ thể đã bị thốn đau như xé nứt khó nhịn, cũng may là nàng nhịn được, không lên tiếng…
– Mẹ… con chẳng quản hắn cái khỉ gió kết hôn hay không kết hôn, con lại không có ý định cùng hắn kết hôn, hơn nữa, mẹ cũng nói, hắn là con nuôi của cha, con làm sao có thể cùng hắn kết hôn chứ, điều này không phải là làm cho bị người khác chê cười sao, đúng rồi… mẹ, chuyện của con, mẹ không cần phải xen vào, tự trong lòng con nắm chắc, hắn đối với con cũng có sổ sách, trước giờ mẹ có thấy hắn làm cái việc gì mà không gánh lấy trách nhiệm không? Hắn là hạng người như vậy sao?
Cố Hiểu Manh nói.
– Nha đầu chết tiệt kia, mẹ nói sao cho con hiểu đây…
– Được rồi… được rồi… nếu không biết nói làm sao thì đừng nói, nếu mẹ tức giận như vậy, tối hôm qua tại sao không bảo con đừng trở về?
Cố Hiểu Manh làm khó, nói.
– Con… con… thật sự là không có biện pháp nói nữa…
– Tốt lắm, con không phải là con nít, con đã bao lớn rồi, hơn nữa khó khăn lắm con mới trở về một chuyến, mẹ còn mắng con như vậy, con đói bụng rồi, mẹ đi mua cái gì về ăn đi a.
Cố Hiểu Manh nói.
– Con… con…
Dương Hiểu Sinh ngón tay chỉ chỉ vào trán Cố Hiểu Manh, sinh khí đi ra ngoài.
Nghe được tiếng mở ngoài cửa, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn mẹ nàng bước ra hàng hiên, sau đó đi ra ngoài mua tào phớ, Cố Hiểu Manh xuống giường, Đinh Trường Sinh lúc này cũng là vừa vào, thấy Đinh Trường Sinh, nàng nói:
– Mẹ đi ra ngoài rồi, em nói mấy thứ kia ở đâu?
Đinh Trường Sinh, hỏi:
– Chị thật muốn nhìn sao a, cam đoan sẽ bất ngờ…
– Đó là dĩ nhiên, nhanh chút, lát nữa mẹ quay trở về bây giờ.
Cố Hiểu Manh nói.
Đinh Trường Sinh cùng nàng cùng đi vào trong phòng ngủ Dương Hiểu, sau đó nhìn nhìn bài trí ngăn tủ, tại bên trong ngăn kéo tìm kiếm, khi Đinh Trường Sinh cầm lấy vài thứ kia, Cố Hiểu Manh đơn giản là sợ ngây người.
– Này, còn có ai biết việc này?
Cố Hiểu Manh hỏi.
– Chỉ có chúng ta, làm gì còn có ai khác, cùng người khác nói ra việc này để làm gì chứ?
Đinh Trường Sinh nói.
Cố Hiểu Manh duỗi tay chỉ lấy Đinh Trường Sinh, nói:
– Chị cảnh cáo, không cho phép đối với người khác nói nửa chữ, nếu để cho chị biết, chị không để yên cho em đâu…
– Chị yên tâm, em không ngốc, nếu nói với người khác việc này, mẹ chị sẽ sống thế nào đây chứ, vốn là em cũng không muốn nói cho chị biết đâu, nhưng em nói cho chị biết, đó là em muốn chị cũng thay mẹ chị mà suy nghĩ, mẹ chị cũng có nhu cầu, cần phải có nam nhân, bởi vì việc này em là khó mà mở miệng nói, chị nói thì thích hợp hơn…
Đinh Trường Sinh nói.
Dựa theo vị trí cũ cất xong vào lại, Đinh Trường Sinh đi ra ngoài, lúc này Dương Hiểu cũng quay trở về, nhưng thái độ lại không nghiêm túc như đối với Cố Hiểu Manh, đối với Đinh Trường Sinh vẫn là bình thường, điều này làm cho Đinh Trường Sinh đang lo lắng, tâm thái cũng buông lỏng một chút.
Dương Hiểu trên đường đã suy nghĩ, con gái của mình đã cùng người nam nhân này ngủ chung, mình bây giờ có thể làm như thế nào, chẳng lẽ ngay cả vấn đề này mình lại cùng người nam nhân này trao đổi một phen ư, khẳng định là không thể, mặc dù là có quan hệ rất gần đến đâu, cũng chưa từng thấy qua mẹ vợ cùng con rể cò kè mặc cả đấy, hơn nữa việc này cũng không phải chỉ có một người mà có thể làm, vừa nhìn bộ dạng kia, chính là con gái mình tự đưa đến cửa, mình còn có thể nói gì?
– Sau khi ăn xong chị sẽ rời đi, đợị một chút nữa em đưa chị ra trạm xe cao tốc nhé…
Cố Hiểu Manh nói.
– Không thành vấn đề, cũng vừa vặn em tiện đường.
Đinh Trường Sinh nói.
– Tiện đường? Con đi đâu?
Dương Hiểu đột nhiên hỏi.
– Con đến cục cảnh sát thành phố, mới đầu con định chỉ là âm thầm đến đây Hồ Châu, nhưng hiện tại nhìn đến đã có nhiều người đều biết con đến rồi, cũng không cần phải che giấu nữa, người bên cảnh sát thành phố gọi điện nói tối hôm qua đã xảy ra chút chuyện nhỏ, con muốn đi nhìn xem sao…
Đinh Trường Sinh nói.
Thật ra tình trạng này không nhỏ, sáng sớm Lan Hiểu San liền gọi điện thoại tới nói, tối hôm qua người theo lấy bảo hộ Nam Nhã Ninh, nhưng không nghĩ tới vẫn xảy ra sơ hở, Nam Nhã Ninh tại trước hàng hiên nhà mình bị người khác tập kích, trên đầu bị thương nghiêm trọng, hiện tại còn hôn mê bất tỉnh.
Nếu đổi là trước kia, Đinh Trường Sinh chắc chắn sẽ sớm chạy đến bệnh viện, nhưng mấy năm qua tâm tính của hắn được rèn luyện chững chạc không ít, Lan Hiểu San đang ở tại bên trong bệnh viện, hơn nữa người bị thương đang nằm viện, mình có đi sớm một chút hay đi trễ một hồi cũng không có gì khác biệt, cho nên hắn không có cấp bách xuất phát.
– Mấy năm này tình huống thành phố rất phức tạp, con phải cẩn thận, coi chừng bị người mưu hại, cha nuôi của con chính là đã bị người mưu hại, cho nên, con phải nhìn vào cái giáo huấn đó…
Dương Hiểu nói.
– Con đã biết rồi mẹ, yên tâm đi, không có việc gì, bọn họ vẫn chưa có dám đối với con làm cái gì đâu…
Đinh Trường Sinh nói.
Đinh Trường Sinh lời thốt ra gọi Dương Hiểu bằng mẹ, hắn không có chú ý tới chính mình xưng hô đối với Dương Hiểu cải biến, từ mẹ nuôi, hiện tại biến thành mẹ, chính là bởi vì tối hôm qua cùng Cố Hiểu Manh thành tựu chuyện tốt, lúc này mới sửa miệng hay sao?
– Cái gì vậy?
Đinh Trường Sinh đang ăn, ngẩng đầu nhìn về phía hai mẹ con, đang ngơ ngác nhìn hắn, hỏi.
– Không có việc gì, không có việc gì, nhanh chút ăn đi…
Dương Hiểu gấp gáp nói.
Lúc này Đinh Trường Sinh không thể tưởng được, phía đối diện nhà Dương Hiểu vẫn có người luôn đang quan sát động tĩnh bên này, đợi đến lúc Đinh Trường Sinh cùng Cố Hiểu Manh đi ra, lên xe rời đi, chiếc xe theo dõi phía sau cũng chạy theo, không lâu Đinh Trường Sinh phát hiện.
– Những người này thật đúng là bám riết không tha, nhìn đến bọn hắn thì chắc cũng đã biết tối hôm qua em ở tại nơi nào qua đêm rồi.
Đinh Trường Sinh nhìn nhìn kính chiếu hậu nói.
Cố Hiểu Manh nhìn Đinh Trường Sinh luôn luôn nhìn kính chiếu hậu, lại nói những lời này, vì thế nhìn theo phía sau, mặt sau quả nhiên là có chiếc xe đang chạy theo xe của mình…
– Bọn họ là ai vậy?
Cố Hiểu Manh hỏi.