Phần 233
Văn phòng đang có người gặp An Lôi hội báo sách lược ngày mai toà án thẩm vấn, nhìn thấy Giang Thiên Hà tiến đến liền lên tiếng chào rồi đi ra ngoài, gài cửa lại.
– Mời chị ngồi…
An Lôi nói.
– Ngồi cái gì… chị hỏi em chuyện này, mấy năm qua chị giới thiệu cho em không ít nam nhân, bộ không có ai thích hợp sao?
Giang Thiên Hà hỏi.
– Thì sao vậy chị? Chị giới thiệu cho em bạn trai, em đã nói rồi, việc này là dựa vào duyên phận, hiện tại em vẫn không nghĩ đến chuyện có bạn trai, cứ công việc làm tốt là được rồi…
– Này… tại trước kia chị không suy nghĩ cẩn thận, nhưng bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại rồi, vậy là trong lòng em đã có người, cho nên mới không thích chị và Trần kiểm giới thiệu cho em nam nhân khác, đúng không? Nói đi, tên nam nhân trong lòng kia là ai vậy?
Giang Thiên Hà cười hề hề ngồi xuống, hỏi.
– Ôi, chị của em… em nào có người nào a, chẳng qua là hiện tại em không muốn vướng bận chuyện gia đình, kết hôn rồi thì phải sinh con, đến lúc đó con thì khóc, chồng thì nháo, em còn sống nỗi nữa không chứ? Chị cũng biết, bên khoa công tố của em hàng năm có bao nhiêu vụ án, mỗi ngày cơ hồ đều phải làm tăng ca, làm gì mà có thời gian về nhà để chơi đùa chứ…
An Lôi nói.
Giang Thiên Hà cười cười, nói:
– Mặc kệ em có nam nhân trong lòng hay không, chị nói cho em biết một tin tức, nghe cho kỹ, em còn nhớ rõ cái tên Đinh Trường Sinh không?
– Đinh Trường Sinh? Đương nhiên nhớ rõ rồi, làm sao vậy? Nhoáng qua cũng có đã nhiều năm không có tin tức gì của hắn rồi.
Thời điểm nói đến đây, cảm xúc An Lôi rõ ràng cho thấy nhận được có ảnh hưởng, nhìn nàng có chút không cao hứng.
– Hắn đã trở về, hơn nữa em cũng biết, cả ngày hôm nay chị bận rộn chân không chạm đất, lão Hà trưởng phòng chống tham nhũng cứ như vậy không có lý do chính đáng đã bị điều đi, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta líu lưỡi, mà vừa mới rồi Trần Đông nói, tới thay thế lão Hà chính là Đinh Trường Sinh, em nói chuyện này có phải hay không rất là kỳ quái à?
Giang Thiên Hà hỏi.
– Hắn tới thay thế lão Hà, làm trưởng phòng chống tham nhũng à?
An Lôi hỏi.
Giang Thiên Hà gật đầu, nói:
– Đúng vậy, chính là ý tứ này, nên nói trong này có cái gì mờ ám không?
– Lẽ ra không đúng a, thời điểm hắn rời cương vị công tác đã là bí thư khu ủy của khu Bạch Sơn, lần này trở về lại làm cái chức quan nhỏ trưởng phòng chống tham nhũng này, làm sao có khả năng đó chứ?
An Lôi hỏi.
Giang Thiên Hà nhìn ngoài cửa một chút, nhỏ giọng nói nói:
– Vừa mới Trần Đông nói, Đinh Trường Sinh đến Hồ Châu làm trưởng phòng chống tham nhũng thực có khả năng là hướng một ít người mà đến, cho nên, An Lôi a, em nên nắm chắc cơ hội, về sau nói không chừng chị còn phải dựa vào em đấy…
– Ai ui… chị đừng có chê cười em, em cùng hắn không có bất kỳ cái quan hệ gì, trước khi hắn rời đi, khi đó em cùng với chị và hắn cùng một chỗ ăn vài lần cơm mà thôi, em đâu có cùng với hắn có cái gì quan hệ cá nhân a.
An Lôi nói.
Giang Thiên Hà sở ngón tay chỉ chỉ An Lôi, không nói chuyện, quỷ mị cười cười, rồi ly khai.
Trong phòng chỉ còn lại có một An Lôi trợn mắt há hốc mồm không rên một tiếng, nàng run run tay cầm ly nước, nhưng lại không yên lòng lại làm cái ly nước đổ đi, nhanh chóng cầm cái khăn lau loạn.
– Khoa trưởng, không có sao chứ?
Sát vách thủ hạ nghe được động tĩnh, tiến đến hỏi.
– Không có việc gì, sự tình sách lược ngày mai toà án thẩm vấn các người cứ xem qua, hôm nay tôi không bồi tiếp các người làm thêm giờ, có chút việc muốn về sớm một chút.
An Lôi nói.
– Được… tôi đã biết, An Khoa trưởng cứ về đi…
Thủ hạ nói xong cũng quay trở về phòng của mình tiếp tục làm tăng ca.
An Lôi lái xe trở lại trong nhà, nàng đóng kỹ cửa lại, khí lực đi đến trên ghế sofa cũng không có, thuận theo cánh cửa liền chầm chậm ngồi xuống ở trên sàn nhà, năm năm rồi, không có bất cứ tin tức gì của hắn, căn nhà mình ở là do hắn mua cho, hắn đối với nàng cũng không có bất kỳ cái gì yêu cầu, cũng không có bất kỳ cái gì tin tức, nàng chỉ là theo từ chỗ người khác mà nghe được một chút đôi câu vài lời về sự tình của hắn, nhưng hiện tại hắn đột nhiên muốn lại xuất hiện đến bên người nàng, ai cũng đều khó mà có thể tiếp nhận cái sự thật này.
Lấy tình trạng gia đình của nàng, nàng có thu nhập trung bình, nếu như không dính vào tham nhũng, mình đời này khó có thể mua nổi được nhà, nàng rất khó tưởng tượng nếu mình không có sẵn cái nhà này, có khả năng hay không trong năm năm qua cũng phải duỗi tay, không biết duỗi tay rồi có thể bị bắt hay không? Khoa trưởng tiền nhiệm chính là bởi vì nhận tiền của luật sư cho nên bị tố giác, vì thế khoa trưởng liền đi vào ngục giam ở rồi…
Nàng bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng gấp gáp lấy ra điện thoại, tìm đến cái số điện thoại kia, lưu giữ cái số này suốt năm năm nàng chưa từng có chủ động gọi đi, lúc này đây nàng nhất định phải thử xem.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Đinh Trường Sinh mua cho nàng căn nhà này, nàng cũng đã làm tốt chuẩn bị sẽ đánh đổi làm tình nhân bí mật cho hắn, nàng cũng biết, hắn mua cho mình gian nhà này nhà mục đích đúng là như vậy, nhưng nàng vẫn rất mâu thuẫn với cái tình cảm như vậy, nàng không nghĩ cứ như vậy, mình đem thân thể của mình bán đi, nhưng sự tình phát triển đến về sau, nàng đoán được khúc mở đầu, lại không đoán được kết cục.
Đinh Trường Sinh điều đi đến Hồ Châu, hắn không còn có cơ hội cùng nàng liên hệ, rồi tầng quan hệ này cứ như vậy mà dần dần phai nhạt, đương nhiên, đó là từ chỗ Đinh Trường Sinh chậm rãi phai nhạt, nhưng An Lôi tại nơi này lại đang từ từ lên men, sự tình này không phải là chỉ có mấy mấy chục nguyên tiền, mà đây là mấy chục vạn nguyên tiền, hắn nói cho nàng cứ như vậy liền cho nàng rồi, theo từ nơi nàng, hắn không có chiếm lấy được bất cứ một cái gì cả, có thể cứ như vậy mà hắn từ bỏ ý đồ sao?
– Này, tôi là An Lôi…
– Cô tìm người nào?
Đó là âm thanh của một người đàn bà…
– Vâng… tôi tìm một người tên là Đinh Trường Sinh.
– Cô nhầm rồi, tôi không biết người này…
Đã nhiều năm như vậy, hắn đi đến Bạch Sơn, rồi lại là xuất ngoại, làm sao có khả năng không đổi số điện thoại, nghĩ vậy, An Lôi cảm thấy chính mình thật là ngu ngốc…
– Quên đi, không nghĩ tới nữa, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, hắn ngày mai không phải là sẽ tới sao, vậy thì chờ ngày mai hắn đến thì được rồi…
An Lôi nằm tại phía trên giường lớn, lẩm bẩm.
An Lôi đêm nay ngủ không được ngon giấc, một chai rượu đỏ uống đến hừng đông, nàng vẫn luôn đang suy nghĩ sự tình ở giữa mình và Đinh Trường Sinh, mình và Đinh Trường Sinh ở giữa rốt cuộc là có cái quan hệ gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, không có một lời giải thích thích hợp, lúc này, trời đã sáng, cơn buồn ngủ tập kích đến, An Lôi ngã lệch tại trên giường nhắm mắt, thẳng đến bị điện thoại đánh thức.
– Này, An Khoa trưởng, chị sắp tới chưa, Trần kiểm đến tìm chị đây, hỏi chị đang ở đâu, giống như là đang chuẩn bị nghênh tiếp lãnh đạo nào đến thị sát đấy, chị có tới không à?
– Tôi không có đi làm, cô thay tôi xin nghỉ phép giùm đi, tối hôm qua tôi bị cảm, nhức đầu quá, không đi làm được.
An Lôi nói.
– Được rồi, chị đừng quên uống thuốc…
Thủ hạ nói xong liền cúp điện thoại, An Lôi nghĩ nghĩ, tại sao mình không đi làm, dựa vào cái gì không đi, chính mình sao nhát gan như vậy, hắn đến đây là để làm việc, sau này mình cũng không dám đi làm sao?