Phần 37
Một câu, miễn đi chức vụ của Kha Văn Hạo, nhưng lại có chừng có mực, đổi lại là bất luận kẻ nào can thiệp vào cũng sẽ là có cái vận mệnh này, đây là Đinh Trường Sinh bắn ngay chim đầu đàn, bất hạnh chính là Kha Văn Hạo là người đầu tiên ra đi khi cùng Đinh Trường Sinh đối trận.
Số người còn lại không thể không suy nghĩ đến vấn đề vận mệnh của mình, hơn nữa Đinh Trường Sinh đối đãi với Kha Văn Hạo thái độ rất rõ ràng, kỷ ủy sẽ tham gia điều tra, điều này càng thêm lực uy hiếp cấp số nhân, trọng yếu nhất chính là những người phía trước chỉ là hy vọng đối với Trần Kính Sơn sẽ giúp bọn họ, nhưng hiện tại Trần Kính Sơn đem bọn họ quay một vòng rồi thoát ra, này cho bọn họ có một loại cảm giác bị bán đứng.
Mà Đinh Trường Sinh cũng thành công đã đem Trần Kính Sơn kéo giãn ra với những người này, muốn đối trận, ngươi phải đứng ở bên này với ta, ngươi là người trụ lâu đời ở khu Bạch Sơn, cùng những người này có khả năng có nhiều mối quan hệ, đừng hòng nghĩ tới ta ở phía trước đấu tranh anh dũng, ngươi núp ở phía sau chờ đục nước béo cò, không có cửa như vậy đâu, đây là tính toán của Đinh Trường Sinh.
Đám người dần dần ngồi về vị trí của mình, Kha Văn Hạo cũng bất đắc dĩ về ngồi tại chỗ, Đinh Trường Sinh lúc này mới mỉm cười nói tiếp.
– Tôi không biết các người rốt cuộc cho các hộ trong cái trung tâm kia mượn bao nhiêu tiền, nhưng tôi khuyên các người, đến kỳ thu tiền hoặc chưa tới kỳ, hãy nhanh chóng quay trở về đi gặp các hộ đó điều đình thu tiền lại đi, nếu như làm chậm, thì các người muốn lấy tiền chỉ có cách là lên tòa án thưa kiện mà thôi, chuyện đóng cửa trung tâm chăn nuôi sẽ rất nhanh thực hiện đấy, các người nếu đã suy nghĩ xong, tính cách như thế nào thì tính, đừng nói hiện tại tôi không cảnh cáo các người, nếu như một khi phát hiện có người từ phía sau đâm thọc hoặc giở trò cản trở về chuyện phá dỡ di dời, tôi Đinh Trường Sinh sẽ trở mặt, đến lúc đó tôi sẽ làm cho các người cả của lẫn người cũng không còn, nếu trong vấn đề xây dựng thành phố sạch đẹp của thành phố Bạch Sơn không qua được, thì các người cũng cùng khu Bạch Sơn không qua được, còn nếu muốn quá nửa đời sau vẫn còn công tác tại khu Bạch Sơn, thì hãy suy tính thật tốt a, mặt khác, về chuyện này, tôi thấy tốt nhất là các người nên đi tìm luật sư để cố vấn phải làm sao bây giờ đi…
Đinh Trường Sinh cuối cùng lại thả ra một câu tàn nhẫn, lời này làm cho rất nhiều người ý thức được, cái gọi là bí thư mới tới này, so với Trần Kính Sơn thì có thể nói là tàn nhẫn vô cùng.
Tất cả mọi người cảm giác được, việc này sợ là không có cách nào khác vãn hồi rồi, cho nên sự tình kế tiếp quan trọng nhất chính là nhanh chóng quay trở về thu lại tiền đã cho vay thật sớm…
– Đường phó chủ tịch, xin ông cho một chút ý kiến a…
Đinh Trường Sinh chuyển mặt, thay đổi khuôn mặt tươi cười, đối với Đường Hùng nói.
Đường Hùng vốn là không muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Đinh Trường Sinh biểu hiện vừa rồi, ông đột nhiên thay đổi ý nghĩ của mình, lúc bắt đầu ông không muốn hợp tác cùng Đinh Trường Sinh là bởi vì xem thường Đinh Trường Sinh, nhưng biểu hiện của Đinh Trường Sinh vừa rồi làm cho ông có một loại cảm giác kinh hồn…
– Các người, nỗi khó khăn lo lắng của các người thì chúng tôi cũng biết, nhưng Đinh bí thư vừa vừa mới nói, các người mặc dù có nỗi khổ tâm trong lòng, nhưng cách làm đó là cũng là vi phạm kỷ luật, còn như thế nào để bù đắp, đó chính do tự các người tự xử lý, nhưng phải dựa trên sổ sách giấy tờ mà thương lượng với các hộ vay tiền, còn nếu ai làm nháo ra chuyện, có gì xảy ra thì tự mà ôm lấy đi…
Đường Hùng lo lắng những người này lợi dụng có mối quan hệ bản địa tạo áp lực cho các hộ chăn nuôi, như vậy thì vấn đề liền lớn.
– Tôi bổ sung một câu, giống như là Đường phó chủ tịch nói, muốn thu tiền phải thông qua sổ sách hợp pháp, nếu ai làm trái pháp luật, chỗ trống trong ngục giam còn nhiều, các người tự chính mình suy nghĩ a.
Đinh Trường Sinh nói thêm một câu, sau đó những người này tốp năm tốp ba liền đi ra ngoài.
Trần Kính Sơn nhìn trước mắt đám người đã đi hết ra ngoài, quay đầu đối với Đinh Trường Sinh nói:
– Đinh bí thư, tôi thật lo lắng sẽ xảy ra chuyện a, nếu các hộ trong trung tâm chăn nuôi kia nghe được tin tức phá dỡ di dời, thì những số tiền kia khẳng định không dễ dàng phun ra như vậy.
– Vậy thì phải nhìn những người này có đầu óc hay không? Việc phá dỡ di dời nhất định là có tiền bồi thường, số tiền này thành phố trích ra một phần, bên khu bỏ ra một phần, cho nên tôi mới bảo bọn họ nên đi tìm luật sư để được cố vấn, bọn họ hoàn toàn có thể khởi tố các hộ chăn nuôi kia ra tòa nếu cá hộ đó không chịu trả tiền, sau đó thì bên pháp viện làm việc và ủy ban thành phố sẽ niêm phong các khoản tiền bồi thường di dời của các hộ chăn nuôi trong trung tâm, như vậy thì xem như đã giải quyết được vấn đề rồi, phần còn lại là bọn họ ngu ngốc hay là có đầu óc hay không mà thôi…
Đinh Trường Sinh lời nói này nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho Đường Hùng lại thấy nặng nề…
– Tôi đi trước rồi, cơ quan còn có việc.
Đường Hùng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
– Ai, Đường phó chủ tịch, cơm sườn đã chuẩn bị sẵn rồi, cùng nhau đi ăn đi… À… tôi còn có việc muốn hội báo, số tiền kia khi nào thì bên ủy ban thành phố khi đưa xuống khu?
Đinh Trường Sinh vội hỏi.
– Tiền gì?
Đường Hùng sửng sốt, hỏi.
– Đương nhiên là tiền bồi thường phá dỡ di dời cái trung tâm chăn nuôi, nếu không có tiền thì làm như thế nào để đàm phán sự tình phá dỡ di dời chứ?
Đinh Trường Sinh nói.
– Có tiền thì cấp xuống như thế nào đây? Không phải là còn để dành niêm phong lại, trả tiền cho số cán bộ này, giờ cậu lấy tiền để đưa cho các hộ bị phá dỡ di dời, thì lấy gì trả lại cho những cán bộ khu? Đến lúc đó nếu không có tiền đưa trả cho bọn họ, bọn họ không lại đi tìm cậu sao?
Đường Hùng thấy kỳ quái nói.
– Đó là việc khác rồi, tôi không thể chờ đợi số tiền kia đến lúc niêm phong, tôi muốn phá dỡ di dời trước cái đã, nhiệm vụ của tôi không phải là giúp bọn họ đòi tiền, mà là phá dỡ di dời.
Đinh Trường Sinh trở mặt nói, vừa rồi nói thì đúng tốt, lúc này lại biến thành phá dỡ di dời là việc đệ nhất cần phải làm rồi…
– Việc này tôi không quản được, khi nào chủ tịch thành phố ký tên thì mới có thể chi tiền, chi bao nhiêu tiền, cũng là do chủ tịch thành phố định đoạt, cậu hãy tìm gặp chủ tịch thành phố phối hợp về việc này đi…
– Như vậy sao được… ông là tổ trưởng phá dỡ di dời, ông là phó chủ tịch thành phố, lãnh đạo à… ông và chủ tịch thành phố gặp mặt hầu như mỗi ngày chứ không phải là chúng tôi, đây là sự tình của thành phố, đương nhiên là ông phải phụ trách phối hợp rồi.
Đinh Trường Sinh một phen kéo giữ Đường hùng, không cho ông ta đi.
Đường Hùng bất đắc dĩ, nhìn Đinh Trường Sinh, nói:
– Thôi được, để tôi về rồi hỏi thử, nhưng việc này tốt nhất là cậu tự mình đi, tôi đi thì không thích hợp đâu, tôi chỉ có thể là chuyển lời mà thôi…
Nói xong, Đường Hùng lắc đầu ly khai, làm cho Đinh Trường Sinh cùng Trần Kính Sơn không hiểu ra sao.
– Đây là ý gì?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Không rõ a, lãnh đạo chính là lãnh đạo.
Trần Kính Sơn cũng bất đắc dĩ nói.