Phần 67
– Uy hiếp ông? Ha ha, ông ở tại Bắc Kinh lâu quá rồi, hãy đi ra bên ngoài nhìn đi, bây giờ là thế giới của những người trẻ tuổi, kỳ thật, tôi không sợ nói cho ông biết, cái vị trí này của ông làm được không bao lâu nữa đâu, nếu không tin thì cứ chờ xem, ông tuổi đã cao, mà cùng với người trẻ tuổi tranh đoạt bát cơm, ông không sợ bị tạo phản sao?
Đinh Trường Sinh cười nói.
– Cậu có ý tứ gì?
Đường Cửu Sơn nói.
– Ý tứ gì rất đơn giản, ông trở về suy nghĩ thật tốt đi, nếu như lại để cho tôi biết ông ở sau lưng Tần Mặc tính kế, tôi sẽ làm cho ông trả giá gấp trăm lần, vẫn là câu nói, ông có gia đình, còn tôi thì chỉ có một mình, tôi nhìn xem ai là người cười nói sau cùng.
Đinh Trường Sinh nói xong ngửa cổ, đem toàn bộ ly rượu uống vào, sau đó đứng dậy mở cửa rời khỏi phòng.
Đường Cửu Sơn tuy rằng muốn cầm ly rượu trên bàn đập nát, nhưng phải thừa nhận lời Đinh Trường Sinh nói không sai, chính mình tuổi đã cao, cùng bọn hắn những tên trẻ tuổi này thật là đấu không dậy nổi rồi, cho dù mình không phục, nhưng đúng là tuổi tác không buông tha người.
Hắn muốn gọi cho đám thủ hạ bên ngoài, hiện tại liền tiêu diệt Đinh Trường Sinh, nhưng sau khi tiêu diệt xong thì sao? Đinh Trường Sinh là bí thư khu ủy khu Bạch Sơn của thành phố Bạch Sơn, chuyện này nếu nổ tung ra ngoài, như vậy thì không có khả năng không điều tra, nếu là mình chết thì không có nhiều người để ý, nhưng một bí thư khu ủy tại Bắc Kinh bị người giết chết, thì đây là hậu quả nghiêm trọng, hắn cũng biết, vì phải bình ổn dư luận bên ngoài, đến lúc đó chính mình liền sẽ bị đẩy ra ngoài ánh sáng.
Tuy rằng hiện tại mình đã cẩn thận hơn, kết giao không ít với quan lớn cùng các phú nhị đại, nhưng một khi đụng chuyện, bọn họ đến lúc đó có thể bảo trụ được cho mình không? Đừng nói người khác, ngay cả mình cũng không tin vào bọn họ, cho nên tuy rằng Đinh Trường Sinh chọc giận hắn, nhưng hắn lại không thể không suy nghĩ đến hậu quả chuyện này, hay là nhẫn nhịn bỏ qua…
– Trần tổng, cảm ơn chiêu đãi của anh… chị Tiếu Hàn… em đi trước, có việc gì thì hãy gọi điện thoại liên hệ.
Đinh Trường Sinh đi đến bên trong hành lang gặp Trần Hoán Cường cùng Tiếu Hàn nói.
– Này… chờ chút, các người nói chuyện xong rồi à?
Trần Hoán Cường khẩn trương kéo giữ Đinh Trường Sinh hỏi.
– Vâng, nói xong rồi, tuy rằng Đường Cửu Sơn tính tình có chút quật cường, nhưng em thì chuyên trị tính bướng bỉnh, cho nên… không sao.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
– Ừ… vậy là tốt rồi… À… anh còn có việc muốn cùng em nói chuyện…
Trần Hoán Cường kéo giữ Đinh Trường Sinh, nói.
– Trần tổng có chuyện gì?
Đinh Trường Sinh nghi vấn hỏi, lại liếc nhìn Tiếu Hàn…
– Chúng ta đi qua quán cà phê nói chuyện đi…
Đinh Trường Sinh thì muốn mau ly khai nơi này để quay về nhà Tần Mặc, nhưng thấy Trần Hoán Cường nhiệt tình như vậy, hắn nhìn qua Tiếu Hàn, thì nàng nháy mắt.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, đành đi theo Trần Hoán Cường đến quán cà phê, bên này so với phía ngoài thì có vẻ thanh tịnh, không có nhiều người ở tại nơi này uống cà phê, đêm hôm khuya khoắt, uống cà phê xong thì tối về đừng ngủ.
– Trần tổng, chuyện gì mà cấp bách như vậy?
Ba người ngồi vào chỗ, Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tại thành phố Bạch Sơn anh có một hạng mục muốn đầu tư, đang chạy giấy tờ để được phê duyệt, một khi được chấp thuận thì liền có thể áp dụng, thành phố Bạch Sơn thì anh đã đi qua lại nhiều lần, lúc đó thì Tôn Truyền Hà vẫn còn sống, không ngờ chỉ chớp mắt thì đã âm dương xa cách.
Trần Hoán Cường tiếc nuối nói.
– Trần tổng cùng Tôn Truyền Hà là bằng hữu sao?
Đinh Trường Sinh không lộ thanh sắc hỏi.
– Không… không, chẳng qua là trước đó anh đến khảo sát hạng mục, hắn là địa chủ, đương nhiên là có trao đổi, cái hạng mục này anh khảo sát rất lâu rồi, nhưng việc phê duyệt dường như là khó, cho nên không có gì tiến triển, nhưng bây giờ thì đã tiến triển nhanh rồi, ít nhiều gì thì nhờ có Tiếu Hàn giúp đỡ.
Trần Hoán Cường biết Đinh Trường Sinh cùng Tiếu Hàn là bằng hữu, cho nên cấp trên mặt thiếp vàng cho Tiếu Hàn nói.
– Vậy đó là hạng mục gì mà khó như vậy?
Đinh Trường Sinh thầm nghĩ, Trần Hoán Cường đầu tư hạng mục gì, mà mình như thế nào không có nghe nói đến có người từ trên kinh thành đến Bạch Sơn muốn đầu tư hạng mục đây này?
– Làm trạm thủy điện, từ sông Thanh Hà…
Trần Hoán Cường nói tiếp.
– À… phía thượng du sông Thanh Hà có một khe núi, bên dưới là thung lũng, chỉ cần ngăn lại là có thể làm thủy điện rồi, loại dạng này hiện tại cũng đang rất lưu hành, công trình xây dựng trong thời ngắn, là một hạng mục đầu tư tốt, chỉ cần làm xong được phê duyệt là có thể khởi công xây dựng ngay.
Trần Hoán Cường nói.
– Um… Trần tổng, không nói gạt anh, trước đó thì em thật đúng là chưa nghe nói qua cái hạng mục thủy điện này, có thể vì em đến Bạch Sơn không lâu, tại khu ủy cũng không có người nào nói đến chuyện này.
Đinh Trường Sinh nói.
– Anh biết, chuyện này vẫn luôn là dừng lại tại phía trên bàn giấy, theo anh được biết, núi rừng khu vực thượng du đã có quyền cải cách về lâm sản, nếu như tin tức này để lộ ra ngoài, thì dân miền núi có thể thực hiện đại quy mô trồng thêm cây rừng mới, đến lúc đó thì việc phá dỡ di dời phí tổn sẽ gia tăng thật lớn, bởi vì cái hạng mục này chưa phê duyệt, nên trong khu có rất ít người biết đến, hơn nữa chỉ là dừng lại tại phía trên bàn giấy, cho nên đa số người đều cho rằng không thể làm thủy điện được, có gì thì em giữ bí mật này giùm anh nhé…
Trần Hoán Cường nghiêm túc nói.
– Vâng…/về điều này thì em minh bạch, nếu Trần tổng muốn tới chỗ chúng ta đầu tư, em sẽ giơ hai tay lên hoan nghênh.
Đinh Trường Sinh mỉm cười nói, đây cũng là thu hoạch ngoài ý liệu.
– Đinh bí thư ở kinh thành mấy ngày này, nếu như trong khả năng có thể, anh muốn mời em ăn mấy bữa cơm, xem như là đưa trước tiền bảo hộ a.
Trần Hoán Cường rất biết làm người, nói.
– Em đến kinh thành chủ yếu là vì vấn an Tần Chấn Bang tiên sinh, nhưng khi vừa đến đây thì ông ấy đã qua đời, cho nên những ngày qua vẫn luôn bận việc làm lễ tang, nếu nay đã xong xuôi, em cũng muốn nhanh quay trở về Bạch Sơn, trong khu Bạch Sơn sự tình còn rất nhiều, em không tiện ở lâu tại bên ngoài.
Đinh Trường Sinh giải thích.
– Vậy được rồi, chờ anh đến Bạch Sơn, đến lúc đó chúng ta trò chuyện tiếp, còn có chuyện em và Đường Cửu Sơn, nếu như các người còn có cái gì hiểu làm, anh có thể đứng ra làm hòa giải, đều là bằng hữu, không cần thiết cứ gai góc với nhau…
Trần Hoán Cường hảo tâm nhắc nhở.
– Cảm ơn Trần tổng, chúng ta đã trao đổi xong rồi, em tin rằng sẽ không có việc gì nữa, chị Tiếu Hàn… nếu có thời gian nói có thể cùng Trần tổng cùng một chỗ đến Bạch Sơn chơi, đến lúc đó em sẽ mời khách từ phương xa đến…
Đinh Trường Sinh nói.
– Tốt, cảm ơn, chúng ta sẽ đến…
Tiếu Hàn nói.
Đinh Trường Sinh vẫn là đi xe taxi ly khai hội sở Thịnh Thế Vương Triều, thời điểm hắn lên xe, có một đôi mắt đang tại trên lầu ba, từ phía sau rèm cửa chăm chăm theo dõi hắn, thẳng đến khi chiếc xe taxi biến mất tại bên trong màn đêm.
– Lão đại, làm sao bây giờ? Có tiếp tục theo dõi hay không?
Phía dưới gọi điện thoại lên tới hỏi.
– Không cần, trước như vậy đi, truyền xuống, sự tình Tần gia dừng ở đây thôi…
Đường Cửu Sơn uể oải nói.
Đinh Trường Sinh ngồi xe rời khỏi, nhưng Đinh Trường Sinh vẫn chưa có quay về nhà Tần, mà đi đến một ngõ hẻm nhìn chung quanh, rồi đi bộ đến nhà Trần Lục, Trần Lục chưa ngủ, đang ở ngoài sân uống bia, đột nhiên nhìn thấy ở trước mặt mình Đinh Trường Sinh xuất hiện, hắn bị dọa nhảy dựng.