Chương 2 – Phần 112
Hạng mục thành phố Bạch Sơn đã phê xuống đồng ý cho huyện Hải Dương làm con đường kết nối thông với quốc lộ 220, thành phố còn nâng đỡ giúp cho khoản tiền lớn, tin tức bằng tốc độ nhanh nhất đã truyền ra, đương nhiên cũng hai anh em chủ công ty xây dựng Dương Tuệ An cùng Dương Tuệ Toàn cũng nghe được.
Tính đơn giản cứ tính toán công trình làm đường này cần đến 100 triệu.
Hai giờ chiều, các lãnh đạo trong thường ủy huyện đều đến đông đủ, hôm nay đã là hai mươi lăm tháng chạp, năm hết tết đến, đúng giờ này họp lãnh đạo thường ủy huyện cũng là rất đúng lúc, bởi vì các lãnh đạo buổi sáng cũng đã đi thăm viếng đã xong, còn dư vài người ở lại ủy ban là do không biết làm gì ở nhà hoặc là ngồi chờ người khác mang quà đến tặng.
Trong phòng họp Huyện ủy, Trọng Hải cùng Trịnh Minh Đường các lãnh đạo khác đều tới đông đủ, phó bí thư huyện ủy Vu Toàn Phương cùng trưởng phòng tổ chức Chu Truyền Sinh hai người đang thì thầm nói chuyện cùng nhau, không ai biết đang đàm luận chuyện gì, nhưng ai cũng biết, Chu Truyền Sinh là người của bí thư Trịnh Minh Đường..
Còn Phó chủ tịch thường vụ Hách Hiếu Đức đang lặng lẽ nhìn xem Trọng Hải vị trí kia, trong nội tâm có không nói ra được nỗi oán hận, ông ta đã 45 tuổi rồi, vốn là dự định chủ tịch Sở Hạc Hiên rời khỏi, ông ta đang là Phó chủ tịch thường vụ có thể thuận lợi thay thế vị trí chủ tịch, không ngờ rằng từ trên trời rơi xuống một tên Trọng Hải, đương nhiên ông ta cái mộng lên làm chủ tịch huyện tan tành thành mây khói nên làm sao vui nỗi.
Đại chủ nhiệm Đinh Đức Vinh hiện tại trong lòng đã có khuynh hướng ngã về phía chủ tịch Trọng Hải, không đơn thuần là do hai người thư ký cùng chung mối thù với đứa con thứ ba Trịnh Đoạn Cương với tên thường gọi là Trịnh Tam Gia của bí thư Huyện ủy, mà là do chủ tịch Trọng Hải ra tay động tác rất nhanh, mấy ngày hôm trước con gái Đinh Giai Nguyệt gọi điện thoại về thông báo cho Đinh Đức Vinh biết là phòng tài chánh tỉnh có người đến trường học điều tra hồ sơ của cô, nếu như không có có gì ngoài ý muốn, sau khi tốt nghiệp có khả năng sẽ ở lại phòng tài chánh tỉnh nhận việc, còn người bạn trai của cô thì có khả năng được vào công ty điện lực nhà nước làm, Đinh Giai Nguyệt đề cập rất là cao hứng có nhiều đắc ý.
…
– Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu họp, đây là cuộc họp cuối cùng trước tết âm lịch, thời gian cuộc họp này tương đối dài, cho nên mọi người cố gắng, không có chuyện gì quan trọng thì không nên gọi điện thoại nhé.
Trịnh Minh Đường ngồi ở đầu bàn họp, bao quát hai bên là người ngồi, đặc biệt giọng nói ra vẻ rất là quan trọng.
– Nội dung cuộc họp này chính là vấn đề về việc làm con đường kết nối đến quốc lộ 220, các đồng chí chắc cũng đã nghe nói, trên ủy ban thành phố vì trợ giúp cho huyện Hải Dương xây dựng, đầu tư đem cho chúng ta 50 triệu nguyên, rất nhiều đồng chí vừa nghe đến 50 triệu nguyên, nhất định sẽ thật cao hứng, nói thật, tôi cũng hiểu được điều đó, nhưng các đồng chí có khả năng vẫn còn chưa biết còn có một con số khác, đó chính là chính muốn đầu tư toàn bộ công trình này ước chừng cần đến 100 triệu, phần 50 triệu tiền còn lại chúng ta phải làm sao bây giờ? Kiếm tiền từ đâu tới đây? Đây mới là vấn đề phức tạp của chúng ta, khó khăn không phải là nhỏ.
Trịnh Minh Đường hôm nay chủ trì cuộc họp thậm chí ngay cả nước miếng đều không có kịp nuốt, cứ như vậy nói hơn một giờ.
– Huyện của chúng ta năm ngoái theo báo cáo tài chính tổng thu nhập tính theo bình quân đầu người là 780 đồng, vừa mới vượt qua ngưỡng cửa tiêu chuẩn huyện nghèo cấp quốc gia, vì thế năm nay không còn được đưa vào danh sách huyện nghèo cấp quốc gia nữa, vì chuyện này, tôi cùng với chủ tịch Sở Hạc Hiên đã đi chạy chọt khắp nơi hơn hai tháng trời, mục đích là muốn lại được đưa vào huyện nghèo cấp quốc gia, nhưng vẫn chưa có thành công, thấy vậy chứ được nằm trong diện nghèo cũng không phải dễ dàng.
Trịnh Minh Đường đốt một điếu thuốc nói ra.
Chuyện này mọi người đều biết, cùng là huyện nghèo, nhưng nếu nằm trong danh sách huyện nghèo cấp quốc gia thì ngân sách tài chính từ trên rót xuống đỡ hơn rất nhiều, chính là bởi vì huyện Hải Dương năm nay bị xóa tên ra khỏi huyện nghèo cấp quốc gia, nên đã mất đi một nguồn tài chính dồi dào hổ trợ, đó cũng là lý do mà huyện Hải Dương năm nay tình huống tài chính khẩn trương thiếu thốn như vậy, đây là một trong những nguyên nhân.
Lúc vừa nghe nói năm nay trong danh sách huyện ngèo cấp quốc gia sẽ không còn có huyện Hải Dương, bí thư Trịnh Minh Đường cùng Sở Hạc Hiên như muốn điên lên, hai người liên tiếp đi đến Bắc Kinh, tìm mối quan hệ, tìm bạn bè, để nhờ giúp đỡ nhưng tất cả mọi chuyện đều vô bổ.
Vì muốn để cho huyện Hải Dương một lần nữa được nhét vào danh sách huyện nghèo cấp quốc gia, thời điểm hai tháng trước, lãnh đạo huyện đã mời khách ăn cơm, tặng lễ … bí thư và chủ tịch huyện vì chuyện này mà hao tốn hơn 230 ngàn tiền của ủy ban, những chuyện này chỉ truyền lưu trong phạm vi cực nhỏ, người ngoài thì không thể nào biết được.
– Nhưng bây giờ chúng ta không thể ỷ lại được vào sự giúp đỡ tài chính khi không còn nằm trong danh sách huyện nghèo cấp quốc gia rồi, nhưng chúng ta lại nghênh đón một cơ hội mới, nếu như chúng ta nắm bắt được cơ hội này, có thể khẳng định, nên kinh tế của huyện Hải Dương sẽ cất cánh bay lên, đó chính là làm con đường kết nối huyện Hải Dương đến quốc lộ 220, hiện tại thành phố đầu tư một nửa, nói thật, số tiền này không ít, tôi chưa từng thấy qua thành phố lần này lại hào phóng như vậy, nhưng phần tài chính còn lại chúng ta phải tự chính mình nghĩ ra biện pháp, căn cứ trong tình huống trước mắt của huyện, có thể xuất ra 10 triệu, còn thiếu lại là 40 triệu, số tiền kia chúng ta sẽ tìm bằng cách nào, các đồng chí cho ý kiến đi.
Trịnh Minh Đường đem điếu thuốc bóp nát ném xuống cái gạt tàn thuốc, thư ký Tưởng Minh Kiệt đảm nhiệm việc ghi chép, lập tức để bút trong tay xuống, đổi lại ly trà nóng cho Trịnh Minh Đường.