Chương 2 – Phần 128
Chủ nhiệm văn phòng Thường Hiểu Xuân thời gian gần đây rất phiền não, nguyên nhân thì rất nhiều, nhưng chủ yếu nhất là bên ngoài đồn đại, sắp tới ông không biết mình sẽ chuyển công tác qua đâu, hiện tại ông bắt đầu có chút hối hận, nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn rồi, đâu còn có tác dụng gì nữa, lâu nay nguyên tắc làm người của Thường Hiểu Xuân có khuynh hướng là đứng chính giữa không dựa hẳn vào một lãnh đạo nào, ông không có ngờ đến chủ tịch huyện mới đến này, lại không thích ông ta cứ như vậy đứng lưng chừng chính giữa, bây giờ nghe nói có thể là sẽ thay thế ông bằng cô em vợ cũng là tình nhân của chủ tịch Huyện nhiệm kỳ Sở Hạc Hiên, ông thật sự cảm nhận được một sự bi ai vô cùng.
Tan việc, Thường Hiểu Xuân chuẩn bị xe máy đi đón con mình tan học, vừa mới vừa đi ra khỏi cổng ủy ban huyện một đoạn không có xa lắm, thì nghe từ phía sau tiếng còi xe hơi, ông nhích sang bên tránh đường, nhưng đằng sau tiếng còi xe hơi vẫn không có chịu ngừng.
Thường Hiểu Xuân quay người nhìn lại, thấy được tài xế xe hơi là một người đồng với chức vụ với mình, chỉ khác nhau là người ta là thường ủy huyện ủy, mà còn mình là chủ nhiệm văn phòng bên ủy ban.
– Chủ nhiệm Lý, tìm tôi có việc à?
Thường Hiểu Xuân cúi người nhìn qua cửa xe tay lái phụ hỏi.
– Lão Thường, rảnh không, uống chén rượu với tôi nhé?
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lý Trung Bảo mời.
Nếu là trước kia thì Thường Hiểu Xuân sẽ nhã nhặn từ chối, nhưng bây giờ thì khác rồi, ở bên ủy ban đã không còn được sủng ái rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rời khỏi vị trí hiện tại, vậy thì ông cũng không cố kỵ gì nữa.
Thường Hiểu Xuân gật gật đầu, đem xe máy gửi ở một tiệm sửa xe ven đường, rồi lên xe hơi của Lý Trung Bảo, xe đến tiêm cơm trong huyện cũng không có dừng lại, mà chạy thẳng ra ngoài huyện thành, chạy lên một con đường núi…
– Chủ nhiệm Lý, có việc, lão cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được rồi, làm gì mà phải phiền toái như vậy.
Thường Hiểu Xuân uể oải nói.
– Đâu có được, lão Thường là một người tài, làm sao có thể nói qua điện thoại là xong việc, hôm nay mời lão uống rượu, là có chút chuyện bàn bạc với lão, nghe xong thì tự lão cân đong đo đếm mà quyết định.
– Ừm… là về chuyện của tôi?”
– Không phải lão thì còn có ai?
Lý Trung Bảo vừa lái xe vừa nói, tình hình của Thường Hiểu Xuân tại ủy ban huyện ông ta cũng đã biết rõ ràng là gì, hôm nay Lý Trung Bảo đem Thường Hiểu Xuân hẹn đi ra quán bên ngoài, đó cũng là có người đã ngầm cho phép ông ta đấy.
Thường Hiểu Xuân là người lão luyện già đời ở trong ủy ban huyện, từ khi còn là một sinh viên đại học mới ra trường làm việc trong cơ quan nhà nước đến bây giờ là chủ nhiệm văn phòng ủy ban, mọi việc phải nói rất là thuận lợi, nhưng so sánh với những người khác cùng thời, thì ông ta có phần nhấp nhô không bằng phẳng, những việc khác không nói, nội chuyện làm việc trong ủy ban từ lúc đó đến bây giờ, thăng chức rất chậm, nguyên nhân chuyện này và tính cách của Thường Hiểu Xuân có quan hệ với nhau, quan niệm sống của Thường Hiểu Xuân là ngoại trừ chăm chỉ làm công tác của mình, tuyệt đối không có ý niệm tham dự các cuộc đấu tranh chính trị, nhưng làm người trong chốn quan trường mà cũng không chịu suy nghĩ một chút, ở trong chốn quan trường, không đứng bên này thì phải đứng bên kia, làm gì có chỗ cho mình đứng riêng lẻ?
Nhưng Thường Hiểu Xuân lại rất có năng lực làm việc, làm cái gì đều có kế hoạch rõ ràng theo khuôn đúc, khi nghe tin tình huống Thường Hiểu Xuân ở tại ủy ban không được coi trọng, bí thư Trịnh Minh Đường sau khi biết được, ông ta liền suy nghĩ được một nước cơ cao tay, nếu người ta không cần, thì mình sẽ lấy dùng, chứ để Thường Hiểu Xuân đắc dụng trong tay của chủ tịch Trọng Hải thì đó là một loại thư thái thêm cho bên ủy ban rất là không tốt.
Chức vụ chủ nhiệm văn phòng ủy ban bình thường đều là do chủ tịch huyện cất nhắc, tuy rằng quyền quyết định nhân sự là bên đảng ủy, nhưng với tình huống bình thường, huyện ủy bên này cũng sẽ không quá phận mà xen vào, dù sao thì chủ nhiệm văn phòng ủy ban chẳng khác gì đại quản gia của ủy ban huyện, vì thế cho nên huyện ủy cũng không thể ương ngạnh chống lại người bên ủy ban khi họ sắp xếp an bài chức vụ đại quản gia này.
Hiện tại, là phải đợi đến năm sau khi Trọng Hải chính thức gánh vác chức vụ chủ tịch huyện, tự ông ta đưa ra ý muốn thay đổi chủ nhiệm văn phòng ủy ban thì mới tính được.
…
Đây là một cái quán có tên gọi là Thổ Kê dựa vào chân núi, tiếp giáp với một khe suối, cổng vào không lớn, cũng không có bảng hiệu, cũng nhận ra được, đây là một cái quán chỉ tiếp khách quen địa phương.
– Chủ nhiệm Lý, ông đã tới, đã chuẩn bị căn phòng tốt cho ông rồi
Vừa bước vào, ông chủ quán liền đến gần thân thiết nói.
Cái gọi là căn phòng bất quá là chỉ là một căn nhà là tọa lạc tại trên sườn núi, những cánh cửa căn nhà lá đều bên thả vải rèm, bên trong đun một cái bếp không khói, trên nóc nhà có ống khói thẳng đứng, không cần lo lắng sẽ ngộ độc khí đốt, đến mùa hè, vải rèm được thay thế lưới ô nhỏ, để phòng ngừa muỗi cắn, tại nơi đây rất là yên tĩnh, thích hợp để bàn chuyện riêng.
– Chủ nhiệm Lý, tại đây quá đẹp, cảnh vật nông thôn hữu tình.
Thường Hiểu Xuân vừa cười vừa nói.
– Khục… nơi này là quán của một người thân thích mở bán, không bán cho người ngoài, chỉ là chiêu đãi khách hàng quen, lão Thường, ông sau này cứ đến nơi này mà ăn uống.
– Ặc … tôi làm gì mà có đủ điều kiện này, chưa nói về chuyện tiền bạc, ở đây cách nhà hơn 20 dặm đấy, tan việc tôi cưỡi xe máy đến nơi này chắc là phải nửa đêm, quán làm gì còn mở cửa buôn bán giờ đó.
Thường Hiểu Xuân tự giễu mình nói ra.
– Lão Thường, hay là chuyển sang nơi công tác khác, ít nhất thì cũng sắm được xe hơi mà chạy chứ.
Lý Trung Bảo không để ý tới câu nói chua chát của Thường Hiểu Xuân nói ra.
Thường Hiểu Xuân nhìn nhìn Lý Trung Bảo :
– Việc này chỉ sợ không tự tôi không quyết định được, chủ tịch Trọng mặc dù đối với tôi không có thích thú, nhưng với tư cách là chủ nhiệm văn phòng ủy ban, tự tôi không thể mở được cái miệng này ra nói, chỉ dựa vào lãnh đạo sắp xếp an bài mà thôi.
Thường Hiểu Xuân trong chốn quan trường cũng không phải là cây chồi non, cho nên khéo léo tránh né câu nói của Lý Trung Bảo.
– Hèn chi ai cũng nói lão Thường là người quá hiền lành, trước mắt công trình làm đường sắp sửa thực hiện, trong ban chỉ huy công lộ 1 cũng cần phải có 1 người lão luyện lâu năm tham gia điều hành, tôi xem ông có thể là tranh thủ thử nhảy vào ban chỉ huy công lộ 1 đi.
Lý Trung Bảo ném ra miếng mồi nhử.
– Ban chỉ huy công lộ 1 xem như là bộ phận đứng đầu đơn vị, tôi thấy không đến lượt tôi rồi, chủ nhiệm Lý, ông cũng biết, trước giờ tôi vẫn làm theo lời của lãnh đạo, bây giờ một mình tôi đảm đương chuyện này mà không có người hổ trợ, tôi sợ rằng không đủ năng lực để lọt vào ban chỉ huy công lộ 1 đâu.
Thường Hiểu Xuân bây giờ bắt đầu mớm lời để đang tranh thủ lợi ích về phần mình, bởi vì ông ta đã tỉnh táo trở lại, chủ nhiệm Lý Trung Bảo chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ lấy lòng của mình, chuyện này nhất định là Lý Trung Bảo đã nhận được người khác ám chỉ dặn dò.
Thường Hiểu Xuân không khỏi có chút buồn rầu, lâu nay ông chỉ biết công việc của mình, không tham dự bất cuộc kỳ đấu tranh chính trị nào giữa các lãnh đạo, ý nghĩ này đến ngày hôm nay xem ra là đã quá lỗi thời, thân ở quan trường, mà còn có một lối suy nghĩ như vậy là vô cùng điên rồ khờ khạo.
Có chuyện trong lòng, khó có thể ngủ được, đa số mọi người ai cũng thế, Đinh Nhị Cẩu cũng giống như vậy, hắn nằm ở trên giường, rất lo lắng về cuộc trao đổi lúc xế chiều ở trên hành lang cùng Hồ Giai Giai, thật ra với tư cách phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, cô phải có trách nhiệm phân tích lợi và hại khi năm nay rút lại tiền mua thẻ phúc lợi nói cho chủ tịch huyện nghe, cho dù là lãnh đạo nghe không lọt tai, nhưng cũng phải nói ra, nhưng Hồ Giai Giai đã không làm việc này, có lẽ là chỉ mới sơ bộ tiến vào trong tầm mắt Trọng Hải, cô không dám cùng Trọng Hải tranh luận điều gì cả, cách lựa chọn của cô là thỏa hiệp với ông.
Chuyện này là do Hồ Giai Giai phụ trách, hắn không muốn nhúng tay mình vào, nhưng suy tính kỹ lại chuyện này có quan hệ đến Trọng Hải, tất cả tiền đồ của hắn hiện nay đều đặt ở trên người Trọng Hải, nếu Trọng Hải thành công, hắn có thể hưởng lợi rất nhiều, đây là chuyện rõ ràng đấy.
Trọng Hải quyết định làm một nhà chính trị thanh liêm, không có nghi ngờ là con đường đúng đắn, nếu như là dân chúng biết được tấm lòng của ông ta, chắc chắn là sẽ sẽ trầm trồ khen ngợi, ủng hộ.
Nhưng chuyện tiết kiệm giảm bớt chi tiêu bằng cách cắt lấy tiền thưởng thẻ mua sắm này trong ủy ban huyện, nếu lan truyền ra bên ngoài thì không thể xem như là một chuyện tốt để tuyên truyền, bởi vì đối với mọi người làm việc ở cơ quan hành chánh huyện bị chủ tịch huyện xóa đi một quyền lợi tốt, đây đối với Trọng Hải là rất bất lợi, ngẫm lại xem, chính ông ta còn chưa phải là chủ tịch huyện chính thức, chưa gì đã khai đao bên trong nội bộ của mình, vậy sau này ai sẽ ủng hộ ông ta?
Không được, chuyện này không thể làm như thế được, muốn làm cũng không phải năm nay, tối thiểu là năm sau khi đã chính thức làm chủ tịch huyện thì còn may ra.
…
– Này, chị Giai Giai Hồ em là Đinh Trường Sinh đây.
– Đã trễ như thế này mà em còn gọi điện thoại, có chuyện gì không?
Hồ Giai Giai bị chuông điện thoại của Đinh Nhị Cẩu đánh thức, trong lời nói có vẻ không vui, bởi vì cô nhìn lên trên đồng hồ điện thoại di động, là lúc mới vừa qua nửa đêm.
– Chị Giai Giai thật xin lỗi, em chỉ muốn hỏi một chút, buổi chiều chủ tịch huyện có nói là thông báo bằng văn bản chấm dứt vụ tiền thưởng xuống cac phòng ban không vậy?
– Đã soạn sẵn rồi, nhưng chị chưa có dám thông báo ra ngoài, em hỏi chuyện này làm gì, buổi chiều em không phải là đã nói mặc kệ để chị tự làm rồi sao?
– Chị Giai Giai, buổi chiều thái độ em có vấn đề nên không tốt, em thừa nhận, chị bỏ qua cho em đi, em cũng biết chị cũng là vì lo lắng cho đại cuộc của chủ tịch huyện như vậy đi, chị khoan thông báo bằng văn bản giấy tờ xuống các phòng ban, sáng sớm ngày mai em sẽ tìm chủ tịch huyện phân tích tình hình, để xem có khả năng cứu vãn tình hình hay không.
Đinh Nhị Cẩu tự hạ thấp mình xuống.
– Ai ôi!!! Như thế nào vậy nhỉ, em chuyển đổi giới tính rồi sao?
Giọng nói của Hồ Giai Giai vui vẻ hẳn lên.
– Chuyển đổi giới tính cái gì, em vẫn còn là đàn ông, nó ngẩng đầu rồi đây này… hắc hắc…
Đinh Nhị Cẩu thuận miệng vừa cười vừa nói ra.
Khóe miệng Hồ Giai Giai hiện lên nụ cười, liền nhỏ giọng nói :
– Giờ khuya quá rồi, đêm nay bất tiện …
Đinh Nhị Cẩu trả lời:
– Có gì mà bất tiện, em có chút không chịu nổi …
Hồ Giai Giai bị hắn vừa nói như thế, cũng hơi khó chịu trong lòng, không tự chủ được có chút rục rịch bốc lên lửa nóng, muốn hắn đến ngay, nhưng cảm thấy như vậy không tốt, cố nén xung động của nội tâm :
– Trường Sinh, hay là thôi để đêm khác đi…
Đinh Nhị Cẩu biết rõ Hồ Giai Giai hiện giờ cũng muốn chuyện đó, nhưng cô cũng đang khó xử, nữa đêm mình mò tới khu ở của nhà cô, nhỡ vô tình xui rủi có người bắt gặp, thì chẳng biết ăn nói làm sao.
Hắn cũng hiểu rõ, vì vậy cũng mất hết ý chí chiến đấu, cầm điện thoại di động để trên tủ đầu giường, đốt thuốc bắt đầu nhả khói, trong đầu chợt lại hiện lên bóng hình La Hương Nguyệt xinh đẹp uyển chuyển hàm xúc mê người, với cái mùi cực kỳ dâm đảng bốc lên từ dưới cái âm hộ của cô.