Chương 2 – Phần 186
Khi về đến khu nhà nghỉ của mình, Đinh Nhị Cẩu quyết định gọi điện thoại cho Chu Hồng Kỳ, bất luận người ta nghĩ về mình như thế nào thì mình cũng phài có chút biểu thị cho phải phép, huống chi chính mình đã nhận lấy quà tặng, hắn dự định khi nào có dịp lên tỉnh thành, nếu không trả tiền lại được cho Chu Hồng Kỳ, thì cũng sẽ mua một vật có giá trị tương đương để tặng lại cho cô….
– Chị Hồng Kỳ là em.. Đinh Nhị Cẩu đây… cám ơn chị em đã nhận được quà rồi, nhưng là quá quý trọng, em chỉ là thằng quê mùa tự nhận thấy không xứng với bộ quần áo quá tốt này..
Tiếu Hàn đã báo cho Chu Hồng Kỳ trước đó là Đinh Nhị Cẩu nhận lấy túi quà mang đi, trong nội tâm cô thở dài một hơi, cô vẫn lo lắng là Đinh Nhị Cẩu sẽ không nhận lấy, bây giờ thì tốt rồi, nhưng khi Tiếu Hàn nói điện thoại vừa xong thì Đinh Nhị Cẩu đã chủ động gọi tới.
– Ha ha, ai dám nói em là thằng quê mùa? Có phải là chị dâu của chị nói vậy, để chị ấy trở về chị sẽ trừng trị một phen. – Chu Hồng Kỳ giả bộ tức giận nói.
– Không phải chị Tiếu Hàn nói đâu, là tự em cho là như vậy, với lại tại huyện Hải Dương này mà mặc bộ quần áo như thế đi làm, mọi người sẽ cho là em tham ô tiền của công đấy, em cũng cho chị biết, em bây giờ đã được làm phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, không những là làm thư ký, mà còn là chủ quản bộ phận hậu cần, mặc thêm vào bộ quần áo này, người khác không ganh tỵ chết sao?
– Ha ha, Nhị Cẩu… em thăng quan quá nhanh, như vậy đi, em không mặc cũng được, nhưng chị có một yêu cầu, em có thể đáp ứng hay không?
– Chuyện gì thì chị nói đi, thầy dạy có chuyện, làm sao em dám không theo à.
– Vậy thì tốt, em bây giờ mặc vào bộ quần áo này, chụp hình qua điện thoại rồi gửi ngay cho chị được không? Chị muốn xem thử một chút em mặc bộ quần áo này có thích hợp hay không..
– Vâng… chuyện này thì em lập tức làm ngay.
Đinh Nhị Cẩu liền cúp điện thoại tranh thủ thời gian thay quần áo, giầy, toàn bộ đều thay đổi, sau khi Đinh Nhị Cẩu mặc xong thì đứng trước chiếc gương to nhìn xem, đúng là người đẹp vì lụa, mặc bộ quần áo này vào, hắn nhìn thấy vô cùng đẹp trai, oai phong khác hẳn lúc trước.
Đinh Nhị Cẩu ở bên này thay quần áo, còn Chu Hồng Kỳ thì ở bên kia tay cầm điện thoại di động trong tay, trong đầu thì đang suy nghĩ viễn vông, câu chuyện 3 năm về trước từ từ hiện rỏ ràng trong đầu như một cuốn phim quay chậm..
…
Ba năm trước đây, Chu Hồng Kỳ cùng một người lính đặc nhiệm dưới quyền tên là Vương Nhất đi đến vịnh Kim Sơn của Thái Lan chấp hành một nhiệm vụ bí mật, cô cùng Vương Nhất sắm vai một đôi vợ chồng son đi Thái Lan du lịch, mục đích là thăm dò quy luật hoạt động của trùm ma túy người Trung Quốc tên là Côn Thái, trước đây hắn ta cũng đã từng là trung tá của một đơn vị hoạt động hải ngoại sau này đã phản bội quốc gia, toàn bộ tay chân của Côn Thái đều là người Trung Quốc, tin tức là do đơn vị đặc nhiệm nằm vùng Trảm Thủ cung cấp.
Thế nhưng trải qua hơn nửa năm ở Thái Lan dò xét, cuối cùng mới có được tiến triển, nhưng là Chu Hồng Kỳ đã phạm vào một sai lầm về chuyện tình cảm, do là có thời gian dài ở chung với nhau cho nên Vương Nhất đối với Chu Hồng Kỳ đã động tâm yêu thích cô…
Vào cái ngày nhận được tin tay chân thân tín của trùm ma túy Côn Thái đang có vụ chuyển hàng ma túy rất lớn ở vịnh Kim Sơn, rồi từ đó sẽ chuyển về Trung Quốc, do đó bọn họ lập tức lên đường ra biển, Vương Nhất lái một chiếc ca nô, Chu Hồng Kỳ thì cảnh giác quan sát nhìn bốn phía, khu vực trên mặt biển lúc này tín hiệu điện thoại di động rất chập chờn, hơn 1 giờ đồng hồ trôi qua, bất chợt Chu Hồng Kỳ lanh mắt phát hiện phía trước có một chiếc ca nô lạ thoáng một cái đã vượt qua mặt bọn họ.
– Có vấn đề, nhanh lên đuổi kịp xem sao!
– Được rồi !
Vương Nhất lên tiếng, liền tăng ca nô lên tốc độ cao nhất truy kích.
– Thấy được rồi, ở phía trước, giống như nó muốn cập bờ!
Đuổi theo không đến 200 mét, Vương Nhất chỉ về đằng trước nói..
– Ừ, tôi cũng đã nhìn thấy, có khả năng nếu như bọn chúng phát hiện chúng ta, thì có thể sẽ chạy thoát, chi bằng chúng ta bất ngờ xông lên, ngăn chặn đường lui của bọn hắn, rồi báo cho đơn vị sở tại kết hợp bắt lại bọn chúng, nhanh, lái tàu qua !
Chu Hồng Kỳ hưng phấn nói, khi nhận nhiệm vụ hoạt động lần này, mà tự tay mình trực tiếp ngăn chặn được bọn buôn ma túy của Côn Thái là một sự kiện phi thường có ý nghĩa.
Ngay lúc Vương Nhất lái ca nô còn chừng 100 đến mét, chiếc ca nô kia phát hiện có tàu đang hướng về phía mình, cho nên bọn hắn lập tức quay đầu rời xa bờ bỏ chạy hướng ra cửa biển.
– Trốn? Điều này càng thêm nói rõ chiếc này ca nô có vấn đề, nhanh.. đuổi theo nó, cần phải bắt nó ngừng lại!
Chu Hồng Kỳ nháy mắt khích lệ Vương Nhất, bất quá cái ánh mắt này đối với Vương Nhất mà nói lại cảm giác tràn đầy nhu tình, lại làm cho hắn trong lòng run lên một cái.
Nếu như là chiếc ca nô bình thường, tự nhiên có thể quang minh chánh đại từ từ mà đi, nhưng chiếc ca nô kia lại liều mạng chạy trốn, nên Vương Nhất liền nhanh chóng truy đuổi, hai chiếc thuyền trên mặt biển triển khai trò chơi mèo vờn chuột, chỉ thấy hai chiếc thuyền với tốc độ cao như bay về phía trước, đôi khi thậm chí lướt qua đầu ngọn sóng biển bay cao lên trên trời…
Trong quá trình truy kích, càng lúc càng thu hẹp khoảng cách.. 50 mét … 30 mét …20 mét …10 mét…
Hai chiếc ca nô càng gần lại với nhau, thậm chí cũng đã có thể trông thấy hai người kia kinh hoảng quay đầu lại mặt mày xanh lè chạy trối chết, bọn hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới đụng phải đặc nhiệm Trung Quốc theo dấu chân sang tận nơi đây truy bắt, bình thường trước khi vào đây bọn chúng đều quan sát qua không có dầu hiệu bất thường thì mới xuất hiện.
– Ha ha ha, xem chúng mày trốn đến nơi nào !
Nhìn xem chiếc ca nô đáng nghi gần ngay trước mắt, Vương Nhất hưng phấn la lên, bởi vì hắn biết chỉ cần hai chiếc thuyền gần thêm vài mét, Chu Hồng Kỳ chắc chắn sẽ nhảy qua thừa sức chế ngự bọn chúng thành công.
– Thêm gần chút nữa, tôi chuẩn bị xuất thủ!
Chu Hồng Kỳ đã là chuẩn bị xong tư thế tấn công.
“Rào…rào…ầm …ầm….”
Ngay tại lúc thời khắc mấu chốt này, đột nhiên trên mặt biển thổi lên một trận cuồng phong, nhanh chóng trên mặt biển mây đen kéo đến cuồn cuộn, gió lớn ào ào nổi lên.
Bởi vì cơn cuồng phong thổi tới tạo nên những cơn sóng lớn làm chiếc ca nô lắc lư lung lay trên mặt biển như chiếc là đang rơi rụng.
– Ai da thật nguy hiểm, như thế nào đột nhiên lại xuất hiện loại thời tiết quái lạ này, chú ý an toàn, giảm bớt tốc độ !
Chu Hồng Kỳ bị tình huống xảy ra ngoài ý muốn, vì lý do an toàn, cô ra mệnh lệnh cho Vương Nhất giảm tốc độ, dù sao an toàn mới điều ưu tiên hàng đầu.
Tuy chiếc ca nô đã chậm lại, nhưng cuồng phong cùng với sóng lớn vẫn làm cho chiếc ca nô ngiêng sang bên phải, lắc qua bên trái, Chu Hồng Kỳ tay nắm thật chặt trên thành chiếc tàu, nhưng thân thể cũng bị quăng quật qua lại.
– Hồng Kỳ, cô nắm chặt nha, tình huống này quá nguy hiểm rồi, sẽ uy hiếp nghiêm trọng sự an toàn của chúng ta, hay là chúng ta quay trở về đi, có được không?
Vương Nhất trông thấy thân mình Chu Hồng Kỳ trong cơn cuồng phong lắc lư kịch liệt như con diều giấy va chạm mạnh vào thành chiếc thuyền, hắn đau lòng cực kỳ khủng khiếp, vì trong lòng của hắn, Chu Hồng Kỳ như là một nữ thần, tuy cô võ thuật thân thủ bất phàm, nhưng vẫn là một phụ nữ mềm mại, phản ứng bản năng bảo hộ của một người đàn ông trỗi dậy trong lòng của hắn.
“Ầm ầm …ầm ầm…”
Bỗng nhiên bầu trời xám xịt phía trước bị xé nứt một lỗ hổng thật dài, sấm sét từ trên trời cao bổ xuống trên mặt biển âm thanh truyền tới, tận lực bồi tiếp tiếng sấm kinh thiên động địa cuồn cuộn tới, trong phút chốc, cơn mưa lớn liền đổ ập xuống trút xuống.
Cuồng phong… sấm sét..sóng biển quằn quại cao ngất, cho dù là người bình thường cũng biết quá nguy hiểm, bởi vậy Chu Hồng Kỳ quả quyết nói:
– Được, an toàn là số một, hôm nay tha cho bọn chúng một mạng, chúng ta mau đi trở về !
Vương Nhất nhìn thoáng qua chiếc ca nô đáng nghi kia không tiếc nuối, khoảng cách hai chiếc thuyền càng ngày càng xa.
Vương Nhất lau trên mặt mình nước mưa đang chảy ròng ròng, chuẩn bị điều khiển chiếc ca nô, quay đầu vào bờ.
“‘Rầm ….ào ào’!
Đột nhiên một cơn sóng biển cao khoảng chừng 6 mét cuốn tới đổ ập vào như muốn nuốt sống chiếc ca nô.
– Chu Hồng Kỳ, cô không sao chứ!
Vương Nhất lo lắng Chu Hồng Kỳ bị sóng biển cuốn đi, vô cùng khẩn trương gắng gượng xóc nảy chồm đến bên cạnh cô, một tay nắm thật chặc tay của Chu Hồng Kỳ, một cái tay nắm thật chặc lan can ca nô.
– Cậu không sao chứ Vương Nhất !
Chu Hồng Kỳ vừa lau nước biển trên mặt, vừa ân cần nhìn Vương Nhất trong giây phút mấu chốt đã che chở cho cô.
– Không có chuyện gì đâu, còn cô?
Vương Nhất cũng lo lắng đến Chu Hồng Kỳ, vì vậy khi cơn sóng biển thối lui hắn liền quay đầu nhìn xem Chu Hồng Kỳ, tay cũng liền tự nhiên nới lỏng ra.
– Á..
Quay đầu lại Vương Nhất miệng há mở thật to, đôi mắt không nháy nhìn chằm chằm trước mặt, trên mặt hắn nổi lên ửng đỏ.
– Có chuyện gì vậy?
Chu Hồng Kỳ cảm thấy là lạ, dựa theo hướng ánh mắt của Vương Nhất cúi đầu quan sát.
– A…!
Cô cũng nhịn không được giật mình phát ra một tiếng kêu, đồng thời dùng một tay cô che lại bộ ngực của mình, nguyên là Chu Hồng Kỳ đang mặc một cái áo T-shirt cổ tròn tương đối rộng rãi, vừa mới rồi cơn sóng biển đổ ập xuống nhúng nước toàn thân bọn họ ướt đẩm, do sức nặng của nước gia tăng lên làm cái áo dính sát vào người rủ xuống, khiến cho đôi bầu vú diễm lệ khác thường, trông rất sống động ngay tại trước mắt Vương Nhất nẩy tới nẩy lui, tựa hồ đang trêu đùa hắn, càng làm cho hắn ngây người như phỗng là đôi bầu vú lộ ra hơn phân nửa, thật là no đủ như là mọng nước, lấp ló hai đầu núm vú bên trong chiếc áo ngực theo hơi thở khẩn trương của Chu Hồng Kỳ cứ như là nhảy lên.
Thử hỏi một người đàn ông trông thấy đôi bầu vú như vậy sẽ thờ ơ được sao? Huống hồ Chu Hồng Kỳ được xưng tụng là đệ nhất mỹ nữ của trung đoàn cận vệ Trung Nam Hải, đồng thời Vương Nhất lại đang sâu đậm thầm thương mến cô, bởi vậy Vương Nhất lúc này toàn thân run lên giống như điện giật, trong khoảng thời gian ngắn hắn như quên thân mình đang trong lúc nguy cấp, dưới háng cái đồ vật kia rõ ràng cùng từ từ cứng rắn lên.