Phần 17: Loạn!
Một ngày đầu mùa thu, thiên hạ bỗng dưng phát cuồng, vì Xích Quỷ Đế – Kinh Thần bị ám sát bất ngờ. Tuy không thành, nhưng cục diện lại rối ren vô cùng. Xích Quỷ Quốc giận dữ, đem quân tiến sát biên giới Vũ Thiên Quốc. Liên Hợp Các Nước Phương Nam cũng thình lình tham chiến, đứng về phía Vũ Thiên Quốc. Duy chỉ có Nữ Tiên Quốc là bình chân như vại.
Ba đại tiên quốc đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, trong vòng ba tháng, đã chết hơn trăm vạn người.
Đỉnh điểm của trận chiến là khi kỵ binh của Xích Quỷ Quốc, vốn nổi tiếng với chiến lực cường hãn, tốc độ hành quân như tia chớp, trong vòng 7 ngày đã lùa cho Vũ Thiên Quốc lùi lại 100 dặm. Thế nhưng, đến khi Liên Hợp Phương Nam đem theo 300 tu sĩ Chí Tôn nhập trận, Vũ Thiên Quốc cũng đã tung ra một trong những con bài tẩy đáng giá nhất của mình.
Đội quân Hóa Thần, với số lượng lên đến hơn 3000 người.
Có thể nói, đây gần như đã là con bài mạnh nhất của Vũ Trọng Đế.
40,000 Kỵ binh của Xích Quỷ Quốc, đấu với 300 tu sĩ Chí Tôn và 3000 Hóa Thần.
Cục diện rối ren đến mức, càng về sau, càng có nhiều cao thủ tham gia. Nhất là Thiên Quân… hay thậm chí là cả Tiên Vương. Nhưng vì sớm đã có chuẩn bị, nên Vũ Thiên Quốc cùng Liên Hợp Nam Phương hoàn toàn đủ sức cù nhây với kẻ thù, ít nhất là trong vòng 10 năm kế đến.
Thế nhưng, mặc cho thiên hạ đại loạn, đám người chủ mưu gây ra vụ này sớm đã quay về hang ổ của mình. Vũ Trọng Đế sau khi đánh lén thành công, đã là đứa bỏ chạy đầu tiên. Thân phận của hắn không nên bị bại lộ ngay lúc ấy.
Chu Hổ ở lại, tự thân suất lĩnh đội hình.
Xích Quỷ Đế – Kinh Thần cũng chẳng phải hạng vừa. Thằng này tuy sớm đã là Tiên Vương, nhưng một mực ẩn giấu tu vi, nên trên bảng xếp hạng cũng chẳng có tên hắn. Khi bị ám sát, Kinh Thần rất quyết đoán, đốt hơn 1/10 tuổi thọ cùng đạo hạnh, gọi ra một quân đoàn bất tử hộ vệ cho mình.
Cả đám dằn co đánh nhau sứt đầu mẻ trán, đến khi Nguyễn Bá vừa tới, liền thi nhau bỏ chạy tán loạn. Chu Hổ có gan đột nhập vào Nữ Tiên Quốc, chiến cùng Hoa Vũ Tích và 8 đại Thiên Quân, nhưng hắn biết rõ trình mình còn xa mới sánh nổi với thằng quái vật Nguyễn Bá kia. Ngay cả Bát Đại Kỳ Xà, quái thú hơn vạn tuổi còn bị nó hành cho lên bờ xuống ruộng, huống chi là cái đội hình tạp nham của Chu Hổ cơ chứ.
May mắn một điều, Nguyễn Bá chỉ lo cho Kinh Thần, nên tạm thời bỏ qua cho đám Chu Hổ. Chỉ có Cửu Vĩ Hồ là liên tục đuổi theo hòng trả thù cho con trai của Long Vương. May mà Hổ sớm đã có chuẩn bị nên thoát được một kiếp.
Bạch Quân Nghi, Kiếm Vô Tình chạy thẳng về môn phái của mình. Đám người còn lại cũng thế, duy chỉ có Chu Hổ liên tục bị Cửu Vĩ Hồ truy sát, nên mới một đường chạy ra Đông Hải. Nấp ở đó hơn tuần trời mới dám mò về Vũ Thiên Quốc.
Tuy nói là kế hoạch giết chết Kinh Thần, khiến cho Nguyễn Bá tức giận, phát động chiến tranh đã thất bại… nhưng chí ít cũng thành công hơn nửa. Kinh Thần không chết, nhưng chiến tranh thì vẫn diễn ra đúng theo kế hoạch.
– Thật vậy sao?
Chu Hổ ngồi trong thư phòng của Vũ Trọng Đế, tóc tai bù xù tán loạn, toàn thân đầy những máu và vết thương vẫn còn đang hở miệng. Hắn nghi hoặc nhìn Trọng Đế, như muốn biết rõ chân tướng của kế hoạc Thiên Môn.
– Mày chớ có lo. Thiên Môn chi kiếp chỉ còn khoảng 3 năm nữa là sẽ giáng xuống. Thời điểm này chính là lúc mà nó yếu ớt nhất. Cửu Tinh Đại Trận cần rất nhiều hồn phách để phát động, chiến tranh là nước cờ trợ lực đắc dụng nhất. Theo tao ước tính, chỉ cần kéo dài lần chiến tranh này thêm nửa năm là đủ lắm rồi. Thằng chó Kinh Thần kia mưu sâu chước cao thì ít, nhưng tính liều mạng thì có thừa. Lần này suýt chết trong tay chúng ta, hắn nhất định sẽ phải trả thù, Nguyễn Bá có can cũng vô ích. Chưa kể đến việc dân số của Xích Quỷ Quốc gần đây tăng đến báo động, thằng đó tuy hơi đần nhưng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội giảm bớt miệng ăn thế này đâu.
– Bên phía Liên Hợp Phương Nam thế nào rồi?
– Võ Thần bảo cứ yên tâm, đến khi Nguyễn Bá ra tay, hắn sẽ tự thân xuất mã.
Thiên môn chi kiếp, 1000 năm diễn ra một lần. Khi ấy sẽ xuất hiện nhật thực, bóng tối nuốt chửng bầu trời suốt ba ngày liền, Thiên Môn cũng sẽ hiện ra mà không có bất kỳ hệ thống phòng bị nào cả. Đối với tu sĩ cấp bậc Tiên Vương, thì đó chính là cơ hội để vươn tới một tầm cao mới. Do đó, Thiên Môn mỗi 1000 năm đều sẽ phái ra một phần linh hồn, đầu thai chuyển kiếp, tu luyện đến mức bá đạo để hộ vệ cho mình.
Lần này là Nguyễn Bá.
Đám người Vũ Trọng Đế tất nhiên sẽ chẳng đợi đến lúc nhật thực mới ra tay với Thiên Môn, bởi Nguyễn Bá ngày thường đã đủ quái vật rồi, đến khi nhật thực lại có Thiên Môn trợ giúp thì đánh thắng hắn bằng niềm tin à?
Do đó mới có cái Cửu Tinh Đại Trận.
Thứ này sẽ khiến nhật thực diễn ra sớm hơn dự kiến, làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của Thiên Môn. Đám người Trọng Đế thà là đánh với toàn bộ hệ thống bảo vệ của Thiên Môn, chứ chẳng muốn chiến tay đôi với hai vợ chồng Nguyễn Bá bao giờ.
Tuy nhiên Cửu Tinh Đại Trận cần rất nhiều sinh mạng để phát động, mà trên thế giới bây giờ, chỉ có ba nước là đầy đủ quân lực mà chặt chém nhau thôi. Kế hoạch ám sát Xích Quỷ Đế chính là bước đầu tiên của cả bàn cờ.
Nguyễn Bá tuy rất mơ hồ, nhưng gã cũng đã lờ mờ đoán được chuyện gì đang diễn ra, bất quá lại chẳng có cách chi ngăn cản.
Xích Quỷ Đế muốn lấy lại mặt mũi, thân là tướng quốc, hắn không thể để việc hộ vệ Thiên Môn xen vào quyết định của hoàng đế được. Đành phải ra mặt hỗ trợ, hy vọng chiến lực của mình đủ sức trấn áp cục diện, tránh cho việc nhật thực xảy ra sớm hơn.
Nhưng nào ngờ, Võ Thần lại bất ngờ cùng Bát Đại Kỳ Xà liên thủ. Hai người này hợp sức, không nghĩ lại có thể đánh cho Nguyễn Bá bỏ chạy.
Rốt cuộc Võ Thần là ai? Liệu chỉ đơn giản là người thống nhất các nước phương nam bằng võ lực hay sao? Bát Đại Kỳ Xà lâu nay trấn giữ Đông Hải cũng bất ngờ tham chiến, thế Viên Vương đâu rồi?
Câu trả lời nằm ở trên bàn cờ.
Còn phải chờ hạ hồi phân giải.
Phủ thừa tướng, trong giai đoạn chiến tranh loạn lạc, nó vẫn tọa trấn ở kinh thành đầy vẻ uy nghiêm. Bởi đây chính là nhà của Chu Hổ. Ngày thường hắn hiếm khi về, chỉ để lại một tên quản gia kiêm đầu bếp tên là Từ Phúc trông coi mà thôi. Tay Từ Phúc này tuy đã gần 50 tuổi, nhưng thực tế lại là một trong những đệ tử hiếm hoi của Chu Hổ, một thân tu vi sớm đã chạm đến đỉnh của Chí Tôn, còn cách chút xíu là sẽ tiến vào Thiên Quân cấp.
Ba bà cháu Đặng Ngọc Dung sau khi được Cổ Hoàng tặng cho Chu Hổ, đã tạm thời sống ở đây được gần ba tháng. Các nàng ngày thường đều chẳng có gì làm cả, mọi việc đều do Từ Phúc và đám gia nhân lo liệu.
Công việc chính của các nàng đó là làm đẹp, chờ được Chu Hổ sủng hạnh mà thôi.
Một ngày của Đặng Ngọc Dung, Triệu Linh và Bảo Thiện rất đơn giản.
Sáng thức dậy, tắm rửa bằng sữa và nước hoa cao cấp. Dùng điểm tâm cực kỳ xa hoa và bổ dưỡng. Vệ sinh âm đạo và hậu môn thật kỹ. Sau đó Từ Phúc sẽ để một nhóm phụ nữ đến tẩm quất (mát xa) cho các nàng. Tầm trưa, sau khi dùng bữa (gồm các loại linh đan thảo dược) và nghỉ ngơi tầm vài giờ sẽ bắt đầu luyện tập các bài thể dục giữ dáng. Tối đến, tiếp tục ăn các loại rau quả quý hiếm, đi ngủ thật sớm để tốt cho da.
Mỗi ngày trôi qua, các nàng đều cảm thấy mình như là một bà hoàng. Chỉ tiếc là, Chu Hổ lại thường xuyên không về. Thỉnh thoảng ghé ngang cũng là tiến vào mật thất, xem xét việc tu luyện của cái phân thân.
Bởi vì Chu Hổ trước nay không có vợ, cũng chẳng giữ nữ nhân trong nhà, mà toàn đi đụ ké người khác hay tìm tình một đêm nên trong nhà ngoài đám người Ngọc Dung ra thì chẳng còn ai là phụ nữ cả. Từ Phúc biết họ là đàn bà của sư phụ, nên rất chi là kính cẩn, không dám vì thân phận tu sĩ mà khinh rẻ phàm nhân.
Trưa hôm ấy, Chu Hổ bất ngờ ghé nhà. Hắn sau khi rời khỏi hoàng cung, trong tâm trạng rối bời khi nhận được tin Huyền, đại cao thủ Tiên Vương hơn 300 tuổi, người có thể nói là cực kỳ lão luyện trong nhóm ám sát của Vũ Trọng Đế vừa bị Nguyễn Bá giết chết ngay trên chiến trường.
Nàng không lẩn trốn như mấy người Viêm Thần, Trần Huyền, Đạt, Quân Nghi, Vô Tình, Trọng Đế hay Chu Hổ, mà trực tiếp lao đầu ra đấu sinh tử cùng Nguyễn Bá, trước sự chứng kiến của Võ Thần và Bát Đại Kỳ Xà.
Với trí tuệ của nàng, hẳn không nên làm điều ngu xuẩn như vậy chứ?
Chu Hổ không rõ, cảm thấy bất an, khi không lại chết đi một phần chiến lực quan trọng của cả liên minh.
Mang theo tâm trạng đau buồn, hắn về nhà, vốn muốn xem xét phân thân một tí rồi đi ngay. Thế nhưng bất ngờ gặp gỡ đám người Ngọc Dung đang dùng bữa trưa.
– Tướng công.
Ba nàng đồng thanh gọi, giọng điệu mừng rỡ đầy nhớ nhung. Bảo Thiện nhảy khỏi bàn ăn, chạy đến ôm lấy hắn. Nàng còn quá nhỏ, nên chỉ đứng đến giữa bụng Chu Hổ mà thôi, trông như con gái của hắn vậy.
Chu Hổ cũng tùy tiện vuốt ve nàng, trong mắt toát ra ý muốn yêu thương vô hạn.
– Có mệt không?
Đặng Ngọc Dung dù gì cũng là đại tỷ trong nhà, tuy thực tế lại là bà nội của Bảo Thiện, mẹ chồng của Triệu Linh, nhưng khi đứng trước Chu Hổ, nàng cũng chỉ là một người vợ ngang hàng với hai nàng kia mà thôi.
– Không sao, chút thương tích cỏn con, qua mai là khỏi ngay ấy mà. Các nàng sao rồi? Đã quen chưa?
– Tụi thiếp đều ổn, nhưng cuộc sống nhàn nhã quá, có phần hơi chán.
Chán à? Chu Hổ nghĩ thầm, đúng là chán thật khi hắn mang các nàng về đây nhưng lại liên tục bỏ bê thế này. Dù có sướng cỡ nào, nhưng cứ mãi ở không một chỗ cũng dễ khiến người ta mục rỗng lắm chứ.
– Trước kia các nàng làm gì?
Nhắc lại hồi ức, Ngọc Dung và Triệu Linh đều thoáng lộ vẻ đau buồn và mất mát. Đặng Ngọc Dung rung rung bảo:
– Thiếp khi còn nhỏ thường giúp gia đình làm ruộng, mãi đến khi được gả cho ông nội của Bảo Thiện thì quay sang giúp việc buôn bán. Sau này, khi nhà bắt đầu túng quẫn, thì mới đi muối chút dưa cà bán qua ngày, mỗi tuần đều lên rừng hái thuốc về đong chút gạo mà ăn.
Triệu Linh cũng nói rằng mình có kinh nghiệm may vá, dạy học các kiểu, chữ nghĩa của Bảo Thiện cũng là do một tay nàng dạy mà chẳng cần phải đến lớp làm gì. Chu Hổ cảm thấy có hơi khó xử, nên quyết định giao cho các nàng một mảnh đất tốt sau nhà. Phủ thừa tướng rộng đến gần cả dặm vuông, trong kinh thành chiếm diện tích vô cùng bắt mắt. Đất đai rộng rãi, để cho các nàng canh tác chút gì đó làm thú vui cũng được.
Ý kiến này được ba người thích thú vô cùng, liên tục hoan hô cảm tạ tướng công của mình. Vậy là mỗi ngày, ngoại trừ việc làm đẹp ra, ba bà cháu Đặng Ngọc Dung còn có thể làm vườn theo ý của mình. Từ Phúc nhất định sẽ tìm về vô số hạt giống của các loài hoa thơm cỏ lạ, cho các nàng tùy thích mà sử dụng.
Chu Hổ thấy gia đình bắt đầu yên ổn, mới cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng. Hóa ra, hạnh phúc gia đình chính là như thế này đây.
– Chỉ tiếc là nàng đã không còn.
Nhìn về nơi xa xăm, hắn bất chợt nhớ đến hình bóng của một người phụ nữ xinh đẹp, người duy nhất có thể khiến cho hắn vừa yêu vừa hận suốt mấy chục năm qua.