Phần 110
Đúng như Lạc Nam dự đoán, vô số năm sau, hậu nhân luôn luôn truyền miệng ca tụng về truyền thuyết của một vị Bá Chủ cường đại mạnh mẽ nhưng phong lưu đa tình, hy sinh lợi ít của bản thân mình để trợ giúp mỹ nhân hoàn thành tâm nguyện…
Điển cố này trở thành đề tài và nguồn cảm hứng của vô số nhà văn, nhà thơ, sáng tác nên các tác phẩm kinh điển lưu truyền hậu thế…
Dù vô số năm trôi qua, vị Bá Chủ kia vẫn trở thành tình nhân trong mộng của nữ nhân toàn thiên hạ, bức họa “Bá Chủ bế mỹ phục Trọng Sơn” được các nàng treo nơi đầu giường, hy vọng khi chìm vào giấc mơ, vị mỹ nhân trong lòng Bá Chủ kia sẽ trở thành chính mình…
Vị Bá Chủ đó cũng trở thành thần tượng của hàng loạt các thế hệ thiếu niên nhiệt huyết, lấy hắn làm khuôn mẫu để trưởng thành…
Đương nhiên đó là chuyện sau này, sẽ kể sau…
…
“Thiếp tự hào về chàng!” Mộc Tử Âm vùi đầu vào lòng ngực hắn, mặc kệ máu me đầm đìa…
“Bọn thiếp cũng vậy!” Bạch Tố Mai và Lý Trúc Loan nín khóc mỉm cười…
Liễu Thi Cầm không nói, nhưng ánh mắt hạnh phúc không sao che giấu được…
Người nam nhân này, đối với nữ nhân khác còn trân trọng như vậy, huống gì mấy người các nàng?
“Tiểu tử! Làm rất khá…” Chấp Chính Trưởng Lão càng nhìn tên này càng hài lòng, không nhịn được mở miệng nói một tiếng…
Trong mắt mấy tên chấp sự cũng có nét hân thưởng, nhất là Đại chấp sự và tam chấp sự là hai bà lão, đối với hành động của Lạc Nam khen không dứt miệng…
“Đa tạ chư vị tiền bối!” Lạc Nam cười cười chắp tay…
Lão Ngũ nhìn tình cảnh này, trong lòng bắt đầu trầm xuống… thầm nghĩ có nên yêu cầu đệ tử hóa giải ân oán đôi bên hay không?
Hắn biết, Lạc Nam được mấy lão quái vật thưởng thức, muốn giết hắn đã trở nên rất khó…
“Được rồi! Truyền Thừa sẽ diễn ra khá lâu, phần lớn thí sinh đều bị thương, thử thách thứ 3 sẽ mở ra vào mười ngày sau!” Chấp Chính Trưởng Lão nói một câu, thân thể biến mất…
Lão Thất tiếp tục làm nhiệm vụ của mình, hắn lớn tiếng nói:
“Khảo Hạch mỗi thế hệ đều xuất hiện thay đổi, nhất là ở ải cuối cùng, lần thay đổi này khá đặc biệt!”
Không đợi mọi người thắc mắc, hắn nói tiếp luôn:
“Phần khảo hạch thứ ba là Chiến Lực, tất cả thí sinh tu vi vẫn bị cân bằng ở mức Nguyên Anh Sơ Kỳ… khảo hạch này nhằm hai mục đích, một là loại bỏ những học sinh có chiến lực yếu kém, hai là chọn ra 50 Tân thiên tài có thành tích đứng đầu thành lập nên Thánh Linh Bảng!”
“Ở lần khảo hạch này, người tham dự gồm có toàn bộ thí sinh thông qua khảo hạch thứ hai cùng với những Thiên Tài thông qua danh ngạch tiến thẳng vào Học Phủ nếu có nguyện vọng đề tên mình vào Thánh Linh Bảng…”
“Đối với thiên tài gia nhập Học Phủ thông qua Danh ngạch không ép buộc tham gia, những ai muốn đặt tên mình lên Thánh Linh Bảng có thể đăng ký tham dự!”
Bên trong quảng trường, vô số Thiên Tài tiến vào Học Phủ thông qua danh ngạch hai mắt nóng rực, bọn hắn đã sớm hận mình bỏ qua những lần khảo hạch đắc sắc này, hiện tại có cơ hội, sao có thể bỏ qua?
“Bẩm chấp sự, nếu thành tích của chúng ta kém hơn thí sinh thì sao?” Lê Khang hướng về Trực Tiếp Vạn Lý Kính hét lớn…
Vạn Lý Ký không hổ danh là Linh Cấp Pháp Bảo, vậy mà đem lời nói của Lê Khang truyền khắp tai mỗi người…
“Đương nhiên là đem các ngươi loại bỏ! Thông qua Danh Ngạch tiến vào Học Phủ nhưng thực lực lại yếu kém, tốt hơn là cút về nhà tu luyện thêm mười năm nữa đi!” Lão Thất nhàn nhạt nói…
Lời nói của Lão Thất khiến sắc mặt một đám thiên tài thông qua Danh ngạch trở nên tái nhợt…
Một ít tên dựa vào bối cảnh tiến vào Học Phủ như Lâm Thái quyết định sẽ không tham gia, đối với vị trí của Thánh Linh Bảng hắn biết mình không có tư cách ngồi…
Tốt hơn hết là cam chịu kiếp dân đen, an an ổn ổn trong Học Phủ là được…
Trái ngược với những kẻ hèn nhát này, Diễm gia hai vị công chúa cùng Bách Hoa Tam Thánh Nữ ánh mắt đã trở nên cháy bỏng, hận không thể lập tức tham dự…
“Cơ hội đã đến! Quay về chuẩn bị, lần này phải nhổ cỏ tận gốc!” Lạc Vũ bất cần nhếch môi, quay sang ba tên thiên tài cùng tộc mở miệng căn dặn…
“Tuân lệnh thiếu chủ!” Ba người liếc nhìn nhau, đều chứng kiến sát khí trong mắt đối phương…
Lần này, bọn họ phải tự tay nhổ bỏ vết nhơ của gia tộc…
Trong lúc nhất thời, đám người nhao nhao rời đi, riêng phần mình chuẩn bị…
Mười ngày, sẽ là sự yên bình trước cơn giông bão đang điên cuồng ập tới…
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, quay sang chúng nữ mỉm cười, tự tin cười nói:
“Xem ra Thánh Linh Học Phủ vẫn rất công bằng, không thiên vị đám Thiên Tài có danh ngạch!”
“Đương nhiên rồi, bất quá chàng cũng không được chủ quan, 50 danh ngạch trên Thánh Linh Bảng, rất nhiều gã quái vật sẽ có hứng thú đây!” Mộc Tử Âm ngưng trọng nói…
Lạc Nam gật đầu, chiến ý lăng thiên, mở miệng thì thầm:
“Ta cũng rất chờ mong được ‘giao lưu’ cùng họ đây, nhất là thiên tài của Cửu Cấp Thế Lực a…”
…
Ải khảo hạch thứ hai kết thúc, chỉ còn chừng 2000 Thí Sinh thành công thông qua, toàn bộ chỉ có thể ở tạm các gian khách sạn, tửu lâu bên trong Thánh Thành…
Chờ Khảo Hạch ải thứ 3 diễn ra…
Từ hơn một vạn người háo hức bừng bừng tiến về Thánh Thành, chỉ mới ở cửa ải thứ hai, lượng người bị đào thải đã vượt qua tám phần, quả thật là khốc liệt đến cực điểm…
Trách không được, toàn thể thiếu niên thiên tài đều lấy việc gia nhập Học Phủ làm vinh hạnh…
Trở thành học sinh của Học Phủ, là một hình thức chứng minh thực lực của bản thân tốt nhất…
Lạc Nam đã thay ra y phục máu me đầm đìa, lần này mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng tốc độ khôi phục của Thể Tu rất kinh người, miễn cưỡng có thể đi đứng bình thường… mặc kệ không ít ánh nhìn soi mói từ người ngoài, hắn lặng lẽ đứng trước cửa một gian khách sạn xa hoa, như chờ đợi một điều gì đó…
Tử Âm, Thi Cầm, Tố Mai cùng Trúc Loan đã tiến vào Linh giới Châu nghỉ ngơi, sau khi leo 69 bậc thang, các nàng cảm thấy đôi chút mỏi mệt…
Đó là các nàng nói thế, nhưng Lạc Nam biết, tứ nữ đây là dành ra khoảng không gian riêng tư cho hắn, bởi lẽ các nàng biết, hắn sắp phải chào đón những người nào…
Quả nhiên không lâu, ba thân ảnh tuyệt đại phong hoa ngự không mà đến, mang theo từng làn hương thơm ngát khác nhau, rơi xuống trước mặt hắn…
Sau hai năm, tại thời điểm đoàn tụ này, Lạc Nam chào đón các nàng bằng một nụ cười và ánh mắt tình cảm, chợt lùi về sau vài bước, dùng toàn bộ thị lực của mình ngắm nhìn các nàng, như muốn khắc sâu từng thân ảnh trước mặt vào tận sâu nơi linh hồn, không thể xóa nhòa…
Yên Nhược Tuyết một thân lam sắc váy dài, so với hai năm trước nàng càng thêm xinh đẹp, bởi lẽ khí chất và vận vị chín mùi của một nữ nhân sau khi phá thân gia tăng nét kiêu sa quý phái của nàng…
Nếu trước đây nàng là một thiếu nữ đôi mươi phong hoa tuyệt đại, thì hiện tại nàng là một vị thiếu phụ cao quý khiến người khác phải ngước nhìn… chỉ là khí chất ôn nhu trang nhã không lẫn đi đâu được…
Diễm Hồng Liên vẫn nét quyến rũ phong tình ấy, thân thể đầy đặn mê người, vẫn như một trái mật đào chín mọng như luôn chờ người đến hái…
Đôi môi đỏ rực như lửa, bộ ngực căng tràn nhựa sống phập phồng lên xuống, bờ mông to tròn sau lớp váy dài, tất cả đều gợi lên lửa tình trong lòng nam nhân…
Diễm Điệp Tình có thay đổi lớn nhất, vốn là một tiểu nữ hài hiện tại đã ra dáng thiếu nữ, độ tuổi đẹp nhất của một nữ nhân, vòng ngực vốn chỉ hơi nhú hiện tại đã tròn trịa sau lớp áo, mái tóc vẫn cắt ngắn ngang vai, ánh mắt to tròn ngập nước lúng liếng, đáng yêu vô cùng…
Đẹp… quá đẹp…
Lạc Nam hận mình không có máy chụp ảnh như đời trước, nếu không bằng mọi giá phải chụp lại khoảnh khắc tam mỹ hội tụ này…
Hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ vì các nàng nhận thức nhau, với bản tính của tỷ muội Diễm Hồng Liên, không tìm đến Nhược Tuyết mới là chuyện lạ…
“Chàng không có lời gì muốn nói sao?” Yên Nhược Tuyết trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu dù chất vấn nhưng lại dịu dàng như nước, giống tiểu nữ nhân làm nũng thì đúng hơn…
Diễm Hồng Liên cắn lấy đôi môi đỏ mọng, gương mặt nàng ngày đêm nhớ mong đang gần ngay trước mắt, đang định bước lại gần hắn…
Vụt…
Một làn gió nhanh chóng xẹt qua, Diễm Điệp Tình đã như con mèo nhỏ lao đến trước nàng, toàn bộ thân thể leo lên người Lạc Nam, đôi tay trắng như phấn ôm chặt cổ hắn không muốn buông ra…
“Bại hoại, rốt cuộc cũng gặp được chàng…” Tình nhi cái đầu nhỏ cạ cạ vào lòng ngực hắn, ép mặt vào lắng nghe nhịp tim đập, mắt tròn nhắm lại hưởng thụ… nàng nhớ lòng ngực này đến phát điên rồi…
Lạc Nam sủng ái vỗ về tấm lưng trơn bóng của nàng, hít thở mùi hương thơm ngát của thiếu nữ, giọng điệu hơi nghẹn ngào, khàn khàn mỉm cười thủ thỉ:
“Ta nhớ Nhược Tuyết, nhớ Hồng Liên, nhớ Tình nhi… rất nhớ các nàng, rất nhớ… rất nhớ…”
“Hừ! Bên cạnh chàng không phải luôn có mỹ nhân bầu bạn sao? Còn thời gian nhớ đến chúng ta?” Diễm Hồng Liên ngoài miệng trách cứ, thân thể đã sớm nhào vào lòng nam nhân, cạnh tranh vị trí với muội muội…
Lạc Nam lại một lần nữa có cơ hội ôm lấy đôi tỷ muội hoa này, cảm nhận hai thân thể mềm mại như chăn bông nằm trong lòng ngực, hắn cười xấu xa truyền âm cho hai nữ:
“Ta rất hoài niệm thời gian bên trong Động Phủ…”
Hai nữ gương mặt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch…
Diễm Hồng Liên ngoài mặt tỏ vẻ thành thục trải đời, nhưng bản chất vẫn là thiếu nữ chỉ mới nếm vị tình đầu mà thôi, sao có thể không xấu hổ trước trêu chọc của hắn…
“Ôm đủ chưa?” Yên Nhược Tuyết trừng to mắt nhìn, với bản tính ôn nhu của nàng cũng không nhịn được ghen tuông cảnh tượng trước mặt…
“Thê tử ngoan! Đêm nay vi phu bù đắp cho nàng!” Lạc Nam hướng nàng truyền âm, nháy mắt…
“Hứ, ai mà thèm!” Yên Nhược Tuyết gắt một tiếng, gò má ửng hồng, nàng thấy xung quanh đã có không ít đôi mắt trợn tròn cùng những cái miệng mở lớn, đang khó tin nhìn cảnh tượng gia đình đoàn tụ giữa thanh thiên bạch nhật…
“Vào trong rồi nói!” Yên Nhược Tuyết bất chấp hai nữ dính chặt trong lòng hắn, tiến đến khoác lấy cánh tay Lạc Nam, lôi cả đám đi vào Khách Sạn…
Lạc Nam đã sớm thuê một phòng khá rộng lớn xa hoa, thấy tam nữ vừa tiến vào phòng, bất ngờ đột kích ôm chầm cả ba thân thể vào lòng ngực khiến các nàng la oai oái…
Trong khoảnh khắc đó, ba mùi hương thơm ngát tràn vào trong mũi, Lạc Nam say mê hít sâu…
“Muốn làm gì? Thiếp còn chưa xử tội chàng trăng hoa đâu, còn dám chiếm tiện nghi?” Yên Nhược Tuyết sẵn giọng…
“Hề hề, nhớ quá cho ôm một chút!” Lạc Nam cười xấu xa, ngồi xuống giường nệm…
Diễm Hồng Liên tròng mắt hấp háy, nhìn Yên Nhược Tuyết khiêu khích nói:
“Cô không muốn chàng ôm thì ra ngoài, nhường lại cho tỷ muội chúng ta!”
“Đúng nha, Nhược Tuyết tỷ tỷ có thể gặp hắn sau mà, tên này cũng sẽ không chạy mất!” Diễm Điệp Tình vội vàng phụ họa, đầu nhỏ gật lia lịa…
“Các người… cả hai tỷ muội chung chồng còn không biết xấu hổ?” Yên Nhược Tuyết tức giận đến bộ ngực phập phồng, quát một tiếng…
“Khanh khách, chúng ta chẳng những tỷ muội chung chồng, còn cùng ngươi chung chồng, khanh khách!” Diễm Điệp Tình cười đến bộ ngực sữa rung rẩy, tạo thành từng làn sóng lăn tăn…
Yên Nhược Tuyết mím môi, ủy khuất nhìn Lạc Nam…
Lạc Nam đầu to như cái đấu, biết hậu cung sớm muộn cũng gặp chuyện, vội vàng đánh lạc hướng nói:
“Kể cho ta nghe thời gian qua của các nàng xem nào!? Phu quân rất muốn biết hai năm qua các bảo bối của ta đã làm những gì?”
“Chàng kể trước! Những nữ nhân kia từ đâu ra?” Ba âm giọng ăn ý vang lên, tam nữ hiếm thấy đồng lòng như vậy, các nàng bất ngờ nhìn nhau, không nhịn được mỉm cười…
Lạc Nam nhẹ nhỏm thở phào một hơi, chỉ cần các nàng không gây gỗ xích mích muốn hắn làm gì cũng được, vừa ôm ba vòng eo nhỏ của các nàng, vừa mở miệng tâm tình kể chuyện:
“Bắt đầu từ lúc ta và Nhược Tuyết chia tay vậy… sau khi bóp nát Tiểu Na Di Phù ta…”
Lạc Nam từ tốn kể, tam nữ nhắm mắt lắng nghe, đầu tựa vào người hắn…
Hắn kể cho các nàng tất tần tật mọi việc, từ khi đến Linh Vũ Thành gặp mặt Tần Mộng Ảnh, cho đến khi Tố Mai nở ra, rồi lần lượt là các nữ nhân khác của hắn, Cơ Băng, Cơ Nhã, Lý Trúc Loan, Mộc Tử Âm, cuối cùng đến dì nhỏ Liễu Thi Cầm và Băng Huyền Đế Quốc công chúa Băng Lam Tịch…
Hậu Cung ra đời như thế nào…
Đương nhiên cả những trận chiến lớn nhỏ khác nhau, quá trình tu luyện của hắn, ngay cả việc sử dụng lệnh bài chữ Diễm để cầu cứu Diễm Nguyệt Kỳ, chỉ là tên này khôn khéo lượt bỏ quan hệ giữa nàng và hắn, có đánh chết Lạc Nam cũng không dám nói ra mình và mẹ vợ lên giường ngay thời điểm này…
Tam nữ nghe như si như say, so với vô vàn chuyện nam nhân này trải qua, các nàng sống quả thật quá mức an nhàn rồi…
Nghe đến tên này vậy mà còn nhiều nữ nhân như vậy, thậm chí ngay cả vài nữ nhân Luyện Hư Kỳ cũng bị hắn thu vào Hậu Cung, tam nữ hai mắt trợn tròn, trong lòng không sao bình tĩnh được…
Nam nhân nhà mình là tai tinh của phái nữ hay sao?
Nghe đến Hậu Cung thành lập, Yên Nhược Tuyết phì cười nói khẽ:
“Trách không được nhị tỷ Hoa Ngọc Phượng nói Hậu Cung có liên quan đến thiếp, thì ra là như vậy!”
Lạc Nam mỉm cười, chuyện tam nữ Tử Âm giải cứu Hoa Ngọc Phượng khỏi tay Huyết Linh Tông hắn có biết, đối với cách làm của các nàng rất hài lòng và tự hào…
“Mẫu thân bọn thiếp có nói gì không?” Diễm gia hai cô công chúa nghe đến Diễm Nguyệt Kỳ gặp mặt Lạc Nam, nhảy dựng rời khỏi lòng hắn, hấp tấp luyên thuyên hỏi…
Hiển nhiên trong lòng hai nàng, vị mẫu thân đại nhân bá đạo ngạo kiều kia không dễ đối phó…
“Nàng ấy bảo ta anh tuấn bất phàm, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, hai nàng có thể gặp ta là phúc phận của hai nàng!” Lạc Nam nhếch miệng cười xấu xa, trong lòng lại đang chột dạ…
“Chàng mơ hay lắm!” Hai nữ lườm hắn, tên này khoác lác quá mức rồi, bất quá nhìn vẻ mặt không sao cả của hắn, chắc hẳn mẫu thân cũng không làm gì quá đáng… thoáng thở phào an lòng…
“Ngay cả nhân vật trên Hoàng Kim Bảng và công chúa Cửu Cấp thế lực cũng bị chàng thu vào Hậu Cung, thật giỏi a!” Yên Nhược Tuyết thật lòng tự hào khen ngợi…
Nàng biết hắn có kẻ thù là Lạc gia, bên cạnh càng nhiều nữ nhân lợi hại càng tốt, đây không phải thời điểm ghen tuông vô vị…
Ghen tuông là một loại tình thú nhỏ trong tình yêu nam nữ để hâm nóng tình cảm mà thôi, các nàng cũng không phải nữ nhân hồ đồ không biết lý lẽ, bị ghen tuông làm mờ lý trí…
Huống hồ gì có thể chung chồng với các nữ nhân lợi hại như vậy, cũng là một loại động lực không nhỏ thúc đẩy các nàng…
Lạc Nam trong lòng cảm động, chân thành nói:
“Có các nàng quả thật là phúc phận của ta!”
“Bớt xu nịnh đi! Mau đưa chúng thiếp vào Linh giới Châu xem thử nào! Đã không kịp chờ đợi rồi đấy!” Diễm Điệp Tình hai mắt lấp lánh ánh sáng, chỉ nghe Lạc Nam kể nàng đã rất tò mò về nơi đó rồi…
“Đúng vậy! Cung Đình Thụ cũng phải có chỗ cho chúng thiếp!” Hai nữ còn lại gật mạnh đầu…
“Tuân lệnh các vị phu nhân!” Lạc Nam mừng rỡ còn không kịp, vội vàng điều động ý niệm…
Thoắt một cái, trong phòng chẳng còn ai…