Phần 117
Tại sơn cốc…
Huyết Châu trong tay Huyết Linh Tông tam thánh tử Huyết Thiến bay lên không trung, cấp tốc xoay tròn…
Một mùi vị huyết tinh đến cực điểm lan tràn ra khắp không gian, vô số máu tươi đỏ thẫm từ bên trong Huyết Châu phá không mà ra, ngăn cản thành công hai loại công kích của Yên Nhược Tuyết và Liễu Thi Cầm…
“Hai vị mỹ nữ cần gì nóng giận như thế? Người ta chỉ muốn lột lớp da xinh đẹp trên mặt hai ngươi mà thôi, cần gì phản ứng như vậy đâu nè?” Huyết Thiến cười hì hì, âm giọng ái ái nghe dị ứng vô cùng…
“Biến thái!” Yên Nhược Tuyết mày liễu khẽ cau lại, với bản tính ôn nhu lương thiện của nàng cũng bị Huyết Thiến chọc giận…
“Băng Thuấn Ảnh”.
Mà Liễu Thi Cầm càng là chẳng muốn dây dưa lòng vòng với tên này, thân hình biến thành từng luồng tàn ảnh, mang theo khí lạnh ngập trời, hướng về Huyết Thiến công tới…
Yên Nhược Tuyết thấy thế, vô số Thủy Linh Lực hội tụ về đầu ngón tay, miệng thơm khẽ quát:
“Thủy Tâm Chỉ!”
Đây là vũ kỹ Huyền Cấp Cực Phẩm của Bách Hoa Tông, uy lực không thể xem thường, từ đầu ngón tay uyển chuyển của nàng, từng tia thủy khí sắc bén bắn mạnh mà ra, mục tiêu là thân thể của Huyết Thiến…
“Hừ, Huyết Châu ngăn cản nàng!” Đối diện công kích của Yên Nhược Tuyết, Huyết Thiến không sợ hãi chút nào, Huyết Châu của hắn đã đạt đến cấp bậc Địa Cấp Thượng Phẩm pháp bảo, bên trong chứa đựng máu huyết của hàng ngàn người…
Quả đúng là không thể xem thường, Huyết Châu lơ lửng trên không trung, liên tục bắn ra các luồng máu tươi, cản trở toàn bộ Thủy Tâm Chỉ của Yên Nhược Tuyết…
Thậm chí Huyết Châu còn biết phản kích, khiến Yên Nhược Tuyết phải tạm thời tiến hành phòng thủ…
“Băng Nguyệt Ấn!”
Cùng lúc, thân ảnh của Liễu Thi Cầm rốt cuộc tiếp cận đối thủ, ấn ký hình mặt trăng trên trán nàng sáng lên, hai bàn tay mềm mại tạo thành vô số tàn ảnh, kết lấy một pháp ấn hình bán nguyệt, mang theo sự lạnh lẽo như băng hàn ngàn năm, hướng về đầu Huyết Thiến đập mạnh xuống…
Thế công khủng bố không gì sánh được, Băng Nguyệt Ấn như mặt trăng băng giá lạnh, áp lực nó mang lại hết sức kinh người, không khí bị xé rách, khiến Huyết Thiến sắc mặt trở nên ngưng trọng…
“Huyết Linh Trảo!”
Đã không thể tránh né, Huyết Thiến đành gầm lên một tiếng, móng tay nhanh chóng dài ra đỏ lòm như máu, hình thành một đôi trảo sắt bén hướng về Băng Nguyệt Ấn cào tới…
Ầm…
Thô bạo và mạnh mẽ, Băng Nguyệt Ấn lấy thế tới không thể đỡ, dễ dàng đập nát vụn đôi móng vuốt, bắt quá phương hướng cũng bị sai lệch, vốn mục tiêu là đầu Huyết Thiến nhưng hiện tại chỉ nện trúng bả vai…
Răng rắc…
Âm thanh xương cốt nứt vỡ vang lên, một vai bên trái của Huyết Thiến lõm xuống, hắn bị chấn động đến bay ra ngoài, miệng phun một ngụm máu tươi…
“Làm sao có thể? Huyết Linh Trảo của ta là Địa Cấp Vũ Kỹ a.”
Huyết Thiến không có thời gian để tâm đến thương thế, trái lại gầm lên một tiếng oán độc không cam lòng…
Hắn không hề nghĩ tới Băng Nguyệt Ấn lại bá đạo hung mãnh như vậy…
Liễu Thi Cầm thấy tình cảnh này, đôi môi nhếch lên một vòng cung hạnh phúc, Băng Nguyệt Ấn là một trong số các Vũ Kỹ thuộc về công pháp Băng Nguyệt Dạ Phong Kinh mà Lạc Nam cho nàng, không nghĩ tới lại mạnh mẽ như vậy…
Yên Nhược Tuyết mắt đẹp sáng lên nhìn dì nhỏ đại triển thần uy, thầm nghĩ nhất định phải nhanh chóng tu luyện công pháp Phu quân cho mình…
“Hai ngươi đi chết!” Huyết Thiến nén đau nhức nơi bả vai mang lại, oán độc nhìn chằm chằm hai nữ, bàn tay vừa phất, một kiện quan tài đã xuất hiện…
Như thường lệ, từ quan tài nhảy ra một Huyết Sát Cương Thi có lực lượng thân thể mạnh mẽ…
Bất quá nó vẫn không tránh thoát quy luật nơi đây, thực lực chỉ tương đương Tứ Chuyển Sơ Kỳ Thể Tu mà thôi…
Nhìn đối thủ thả ra Cương Thi, Liễu Thi Cầm sắc mặt thoáng nghiêm túc, quay sang Yên Nhược Tuyết mở miệng:
“Dùng toàn lực tốc chiến tốc thắng, không thể dây dưa quá lâu!”
“Được!”
Yên Nhược Tuyết cẩn trọng gật đầu, nhìn Huyết Châu đang ngạo nghễ xoay tròn trên không trung, khóe môi nàng nhếch lên một tia khinh thường…
Ý niệm vừa động, một viên Châu khác đã xuất hiện trên bàn tay…
Châu này vừa ra, không gian thoáng cái trở nên rung rẩy, vô số Thủy và Mộc linh lực trong thiên địa cuồn cuộn mà về, như muốn cúi chào đế vương của chúng…
“Đây là?” Huyết Thiến tròng mắt co rụt lại, bản năng cho hắn một cảm giác nguy hiểm…
Mà Liễu Thi Cầm cũng nhìn chằm chằm viên châu Yên Nhược Tuyết vừa lấy ra…
Luồng khí thế nó mang lại, nàng chỉ từ pháp khí Tử Mộc Kiếm của Mộc Tử Âm từng cảm nhận được, tuy nhiên có vẻ hơi yếu so với Tử Mộc Kiếm một chút…
Mà Tử Mộc Kiếm chính là Thiên Cấp Cực Phẩm pháp bảo…
Vậy hạt châu này ít nhất cũng là Thiên Cấp Trung Phẩm hoặc Thượng Phẩm…
“Là hắn tặng nàng sao?” Liễu Thi Cầm thoáng suy nghĩ, bất quá nàng không có thói quen dùng pháp bảo, vì lẽ đó không cảm thấy ghen tuông gì…
Nhìn thấy Huyết Sát Cương Thi đang hung hăng tiến tới, nàng chỉ có thể ra tay đánh với nó…
Trước sự mạnh mẽ của Băng Nguyệt Ấn, Huyết Sát Cương Thi liên tục bị đẩy lùi…
“Giả thần giả quỷ, Huyết Châu tiến lên!” Huyết Thiến đè nén cảm giác bất an trong lòng ngực, gầm lên một tiếng như muốn lấy lại tự tin, điều khiển Huyết Châu bay đến, máu tươi một lần nữa cuồn cuộn mà ra, muốn đem Yên Nhược Tuyết hạ sát…
“Thủy Thổ Châu – Trấn Áp Sơn Hà”.
Đối diện công kích của Huyết Thiến, Yên Nhược Tuyết quát lên một tiếng, bàn tay cầm Thủy Thổ Châu ném bay ra ngoài…
Theo sau đó, trước ánh mắt khó tin của mấy người, Thủy Thổ Châu cấp tốc biến lớn, loáng thoáng có thể nhìn thấy cảnh tượng vô số đại địa sông ngòi ẩn bên trong nó, mang theo sức nặng vạn quân, đập mạnh vào Huyết Châu…
Máu tươi từ Huyết Châu tuôn ra như thác, hình thành từng lớp tường máu muốn ngăn chặn bước tiến của Thủy Thổ Châu…
Đáng tiếc, Thủy Thổ Châu có sức nặng như cả một vùng lãnh địa, mang theo khí thế táo bạo mà đến, xung quanh lại có vô số Thổ và Thủy hai loại linh lực không ngừng xoắn nát máu huyết từ Huyết Châu…
Từng tầng tường máu bị xuyên thủng, rốt cuộc Thủy Thổ Châu thành công đập mạnh vào Huyết Châu…
RẮC…
Phụt…
Theo âm thanh vỡ nát của Huyết Châu cũng là một ngụm máu đen từ miệng Huyết Thiến phun mạnh ra ngoài…
“Làm… làm sao có thể?” Huyết Thiến bị thương cực độ nghiêm trọng, bởi lẽ Huyết Châu là bản mệnh pháp bảo của hắn, Huyết Châu bị hủy hắn cũng nhận phản phệ rất lớn…
“Chết đi!” Yên Nhược Tuyết không có ý thả hổ về rừng, bàn tay nhẹ nâng, một lần nữa điều khiển Thủy Thổ Châu ném mạnh về phía Huyết Thiến…
“Không thể…” Huyết Thiến hai tròng mắt muốn lòi ra ngoài, chợt hắn ngoan độc nhìn sang Huyết Sắt Cương Thi, mở miệng gầm lớn:
“Tự Bạo cho ta!”
Huyết Sát Cương Thi nhận được lệnh của chủ nhân, thân thể nó bắt đầu run rẩy kịch liệt, cấp tốc bành trướng… hiển nhiên là đang dốc sức tự bạo…
Huyết Sát Cương Thi được rèn đúc từ vô số máu huyết tu sĩ, bên trong ẩn chứa oán khí ngập trời, một khi nổ tung, uy lực không khác bom nguyên tử là bao…
“Không ổn!” Yên Nhược Tuyết thấy tình cảnh này, vội vàng thu hồi Thủy Thổ Châu muốn rời khỏi…
Bất quá đã không kịp…
“Hahaha, chết đi hai con điếm!” Huyết Thiến quả thật điên cuồng, vì muốn giết hai nàng mà tình nguyện hy sinh Huyết Sát Cương Thi…
“Ngu ngốc!” Chỉ là một âm thanh chế nhạo vang lên khiến sắc mặt Huyết Thiến cứng ngắc lại…
Trước ánh mắt ngơ ngác của hắn, Liễu Thi Cầm đột ngột biến thân thành một cơn gió lốc màu đen, cuốn lấy cơ thể Yên Nhược Tuyết biến mất khỏi chiến trường…
Dạ Phong…
Tốc độ nhanh đến cực hạn… không kém gì Lôi Đình…
“Khốn kiếp, khốn kiếp!” Huyết Thiến tràn ngập không cam lòng, oán hận ngửa mặt lên trời khóc rống…
Nhìn Cương Thi sắp nổ tung, hắn cắn răng dứt khoát, từ nhẫn trữ vật lấy ra năm bộ thi thể nhân loại, cái miệng mở to:
“Phệ Nhục Công”.
Năm cổ thi thể hóa thành chất dinh dưỡng bị nuốt vào trong bụng…
“Huyết Độn Ngàn Dặm!”
Lấy lại một chút lực lượng, nhưng Huyết Thiến lại thảm hại y như người sắp chết, máu huyết của hắn nhanh chóng bị rút mất hai phần ba…
Mà cơ thể hắn lúc này đột ngột hóa thành một làn Huyết độn, rất nhanh đã rời khỏi hiện trường…
ẦM ẦM ẦM…
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra nhanh vô cùng, Huyết Thiến vừa thành công rời đi, Huyết Sát Cương Thi chính thức nổ tung như quả bom…
Toàn bộ sơn cốc bị hủy diệt triệt để, chỉ để lại thung lũng sâu không thấy đáy và mùi tanh tưởi của máu…
Cách nơi này ngàn dặm, nghe âm thanh nổ tung vang lên, Liễu Thi Cầm cười khổ nói:
“Không hổ danh là Thánh Tử của một Bát Cấp Thế Lực, thủ đoạn quả thật rất nhiều!”
Yên Nhược Tuyết đồng ý khẽ gật đầu, cũng may phu quân cho nàng Thủy Thổ Châu, bằng không với nội tình của Bách Hoa Tông không thể sánh bằng Huyết Linh Tông được…
Nghĩ vậy, nàng càng thêm nôn nóng tu luyện Thủy Hoang Chiến Điển và luyện hóa Thủy Hoang Huyết Mạch…
Nàng cũng muốn nhanh chóng mạnh mẽ để trợ giúp phu quân…
“Được rồi, đằng kia có bầy yêu thú không tệ, thu thập Điểm Tích Lũy đi!” Liễu Thi Cầm không chần chờ, lại hóa thành tàn ảnh biến mất…
Yên Nhược Tuyết tay cầm Thủy Thổ Châu, mang theo chiến ý ngập trời bước theo…
…
Bên ngoài Bí Cảnh…
Bảy vị chấp sự và không ít Học Sinh của Thánh Linh Học Phủ nhìn từng trận chiến mà Trực Tiếp Vạn Lý Kính truyền về…
Vạn Lý Kính không hổ là một Linh Cấp pháp bảo, nó vậy mà trong cùng một lúc thu lấy vô số cảnh tượng chiến đấu bên trong bí cảnh, hình thành từng khung hình nhỏ trực tiếp cùng một lúc…
Gặp bảy nữ liên tục đại triển thần uy, đám đông hai mắt lấp lóe dị quang, mở miệng thán phục không sao dừng được…
Nhất là tình hình chiến đấu của hai người Liễu Thi Cầm, lại thành công đánh bại Huyết Thiến, một tu sĩ khá có tiềm lực ghi danh Thánh Linh Bảng…
“Thì ra đây là những nữ nhân của ngươi sao? Ánh mắt không tệ đâu…” Thân ảnh quyến rũ diễm tuyệt thiên hạ của Bách Diện hơi rung động, trong lòng thầm nghĩ…
Những nữ nhân này một khi trưởng thành, thực lực tuyệt đối không kém những yêu nghiệt trên Hoàng Kim Bảng…
Nàng có thể nhìn ra tiềm lực của chúng nữ đương nhiên bảy vị chấp sự có thể nhìn ra…
Mà bảy vị chấp sự có thể nhìn ra đương nhiên đám lão quái vật ẩn núp trong tối âm thầm theo dõi cũng nhìn ra…
Quyết định sắp tới sẽ bồi dưỡng bảy nha đầu này trở thành lực lượng nòng cốt để thi đấu cùng ba Học Phủ khác…
Đối với phần lớn thanh niên Lão Sinh trong Học Phủ, chúng nữ không khác gì nữ thần, cả đám nhao nhao bàn luận…
“Các nàng thật đẹp, thật mạnh mẽ, ta ngưỡng mộ các nàng chết mất!”
“Tam Thánh Nữ của Bách Hoa Tông sử dụng hạt châu không tầm thường, ít nhất phải là Thiên Cấp, đúng là một phú bà, được nàng bao nuôi thì tốt biết bao?”
“Ta lại ưa thích sự đáng yêu của hai thiếu nữ Điệp Tình và Trúc Loan a, quả thật là cực phẩm!”
“Các ngươi cút hết, nữ nhân quyến rũ thành thục như Mộc Tử Âm mới là chân ái!”
“Thế Thánh Khiết như tiên Bạch Tố Mai thì sao? Còn vẻ nóng bỏng của Diễm Hồng Liên, các ngươi mù à?”
Nghe từng tên thiên tài nhao nhao phát ra âm thanh ngưỡng mộ, Bách Diện khẽ lắc đầu, thầm nghĩ nam nhân nhà mình còn gặp phiền phức dài dài…
Mà trong lúc bọn hắn nháo nhào, bên trên Vạn Lý Kính, một hình ảnh mới xuất hiện…
Đó là một nữ tử mị hoặc đến tận xương tủy, nàng đang bị ba con yêu thú vây công…
“Ta nhận ra nàng, không phải Đại Thánh Nữ Tô Mị của Bách Hoa Tông sao?”
Lập tức có người nhận ra thân phận của mỹ nhân…
…
Tại một cồn cát rộng rãi, mặt trời nóng bức treo trên cao, làn da trắng ngần bóng loáng của Tô Mị xuất hiện từng giọt mồ hôi, như nước cam lộ thuần túy nhất, ngọt ngào nhất…
Trước ba con Tứ Giai Sơ Kỳ yêu thú Địa Lang đang chầm chậm bao vây, Tô Mị vẫn thản nhiên vuốt ve mái tóc, vái dài màu hồng ôm sát cơ thể, để lộ đường cong mỹ diệu, đôi mắt to tròn ngập nước, làn mi cong cong, môi đỏ như lửa hơi câu lên một tia dâm mị…
Quả thật là hình tượng mỹ nhân và quái vật…
Nhìn ba con Địa Lang đang đến gần, trong mắt đẹp của Tô Mị xuất hiện một tia ủy khuất, nàng hướng về con Địa Lang có hình thể to lớn nhất u oán nói:
“Sao lại nhìn nô gia như vậy nha? Nô gia rất sợ hãi đấy!”
Trong đôi mắt nàng, một ánh hào quang màu phấn hồng trong như trái tim thoáng ẩn thoáng hiện…
Mà ở phía đối diện, con Địa Lang vốn đang dữ tợn đột ngột trở nên thất thần, dương căn dưới thân nó đột ngột biến lớn, hiển nhiên lên cơn động tình…
“Đúng rồi nha, bảo vệ nô gia đi nào! Giết chúng nó đi nào!” Tô Mị ỏn ẻn nhẹ giọng nói, mắt đẹp chớp chớp khẩn cầu…
RỐNG…
Đột ngột, trước ánh mắt khó hiểu của hai con Địa Lang còn lại, con Địa Lang có hình thể to nhất xoay người, dùng răng nanh sắt nhọn gặm lấy cổ một đồng bọn…
Mà móng vuốt trên hai chi trước của nó, cấu mạnh vào con còn lại…
RỪ RỪ RỐNG…
Hai con Địa Lang bất ngờ bị đồng đội đánh lén, chúng nó cũng trở nên giận dữ hơn bao giờ hết, điên cuồng cắn trả…
Chỉ thoáng chốc, tình thế hoàn toàn chuyển biến…
Tô Mị từ vị trí con mồi trở thành khán giả, xem ba tên yêu thú đánh nhau kịch liệt…
Khóe môi yêu diễm nhếch lên, trong tay nàng xuất hiện một cây đàn Tỳ Bà…
Dáng người uyển chuyển lười biếng ngồi xuống mặt đất… đặt thân đàn lên đôi đùi thịt đầy đặn của mình, tay trên tay dưới, nhẹ gảy từng dây đàn…
Từng tưng tưng tưng tưng từng tưng tứng…
Âm thanh mị hoặc và huyền ảo từ thân đàn cất lên, hòa lẫn vào trận đánh của ba con yêu thú…
Mắt chúng nó trở nên đỏ ngầu hơn bao giờ hết, quên đi ý định săn mồi ban đầu, bị tiếng đàn dẫn dắt trở nên khát máu, hung tàn, liều lĩnh công kích đồng loại…
Tiếng đàn của nàng mang theo mị công có thể khống chế tâm trí chúng nó…
Tô Mị khóe môi vẫn nhẹ nhàng mỉm cười như chẳng có gì xảy ra, chỉ nhẹ nhàng ngồi xem ba con yêu thú chiến đấu ngày càng thảm liệt…
Rốt cuộc, khi những tiếng đàn cuối cùng phát ra, cũng là lúc ba con yêu thú chết thảm nằm trên mặt đất…
Chúng nó đồng quy vu tận, ngay cả nguyên nhân vì sao mình chết cũng không biết…
Tô Mị hài lòng nhoẻn miệng cười mang theo vô tận mị thái, kiểm tra Thẻ Bài của mình đã đạt đến 150 Điểm Tích Lũy, hài lòng phi thân rời đi…
Chợt, âm thanh yêu thú gầm thét từ xa gây nên sự chú ý của nàng…
Tô Mị nhẹ nhàng như gió tiếp cận, núp sau một phiến đá to, hứng thú nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt…
Trong mắt nàng, nam nhân của Tam muội đang bị năm con Yêu Thú vây quanh, vẫn là một đám Địa Lang, rất có thể là chung bầy với ba con lúc nãy…
Khóe môi Tô Mị nhếch lên một tia thần bí, thủ thỉ nói:
“Có thể chiếm đoạt trái tim của tam muội, để xem tiểu nam nhân này có bản lĩnh gì…”