Phần 19
Lạc Nam thoáng đánh giá căn phòng thuê được, không gian rộng rãi tầm 50m vuông, một cái giường lớn thơm ngát nằm mười người vẫn ổn, sàn nhà được lót ngọc thạch quý giá, trần nhà khảm thủy tinh có vài chiếc đèn pha lê sáng lấp lánh. Điều đặc biệt nhất là Linh Khí nơi này nồng đậm gấp đôi bên ngoài, hiển nhiên có lắp đặt tụ linh trận cung cấp tu luyện.
“Xem ra cần tìm nội thất trang trí Linh Giới Châu” Lạc Nam lóe lên ý nghĩ, mặc dù hắn ít tiến vào nhưng Linh Giới Châu xem như ngôi nhà di động, cứ để trống rỗng cũng không hay cho lắm.
“Ngày mai nhờ tiểu tử Trần Giang tìm hộ vài món nội thất” Lạc Nam thầm quyết định, lúc này lại mở ra hệ thống.
Nhìn bên trong Cửa Hàng May Mắn có bán Địa Cấp Thân Pháp Thuấn Ảnh Bộ, Lạc Nam nhếch miệng cho qua.
“Tiến hành triệu hoán ngẫu nhiên Linh Cấp Thân Pháp đi” Vẫn còn thừa phần thưởng này từ Gói Quà Tiến Cấp, Lạc Nam quyết định sử dụng luôn cho nóng.
Thân Pháp là một loại gia tăng tốc độ di chuyển cho tu sĩ, so với phim kiếm hiệp Khinh Công chỉ hơn chứ không kém.
“Keng, tiến hành triệu hoán Linh Cấp Thân Pháp?”
“Đúng”.
“Keng, bắt đầu đếm ngược: 21 20 19… 3… 2… 1”.
“Keng, chúc mừng ký chủ nhận được Linh Cấp Cực Phẩm thân pháp: Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ”.
“Con bà nó sướng, hahaha”.
Lạc Nam cười to đắc ý, Tố Mai quả nhiên là phúc tinh của hắn, từ khi có nàng vận khí trở nên tốt vô cùng, vậy mà rút ra hàng Cực Phẩm, trực tiếp trở thành thứ có cấp bậc cao thứ nhì trong số các thủ đoạn của Lạc Nam, chỉ trừ Cấm Kỵ công pháp Bất Hủ Diễn Sinh Kinh.
Không kịp chờ đợi, Lạc Nam lập tức nhỏ máu vào một mảnh ngọc nhìn hư vô phiêu miểu, lúc ẩn lúc hiện trên tay, mảnh ngọc này dường như đang di động trong quỷ mị vô cùng.
Mà thông tin về cái này thân pháp cũng xuất hiện trong đầu Lạc Nam.
‘Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ.
Đẳng cấp: Linh cấp cực phẩm.
Nguồn gốc:???
Công dụng: Tới như quỷ mị, rời như ảo ảnh, bộ pháp tiêu diêu tự tại trong đất trời, tốc độ gia tăng gấp nhiều lần tùy đẳng cấp người sử dụng’
Mặc dù đã đoán trước Linh Cấp Cực Phẩm bất phàm, nhưng sự khủng bố của nó vẫn khiến Lạc Nam hưng phấn chép miệng, thậm chí nguồn gốc của nó Lạc Nam còn chưa đủ quyền hạn biết được.
Theo thông tin đầy đủ, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ gồm 3 tầng khác nhau, với tu vi của Lạc Nam hiện tại chỉ có thể luyện thành tầng thứ nhất: Mị Ảnh mà thôi, bất quá dù là tầng thứ nhất nhưng đủ để tốc độ của hắn nhanh gấp 3 lần tu sĩ cùng cấp rồi.
Nghĩ đến Bát Quái Hồi Thiên Chưởng còn chưa hoàn toàn thành thạo, cộng thêm thân pháp vừa mới đạt được, Lạc Nam đã không nhịn được, lập tức xách đít ngồi dậy muốn ra ngoài luyện tập.
Vừa rời khỏi phòng, tiểu nhị hôm qua cùng một mặt gian xảo Trần Giang hấp tấp đi tới, nhìn hướng đi rõ ràng là đang muốn đến phòng hắn.
“Tiểu Nam công tử, bà chủ muốn gặp ngài một lát, không biết có phiền không?” Tiểu nhị trước tiên mở miệng cung kính nói.
“Tần Mộng Ảnh muốn gặp ta?” Lạc Nam nghi hoặc, một cái Luyện Hư kỳ trở lên bà chủ bí ẩn muốn tìm hắn, sao có thể bình thản.
“Chủ cùng công tử hỏi thăm một số chuyện mà thôi” Tiểu nhị một mặt năn nỉ.
“Được rồi” Lạc Nam trầm ngâm, dù sao người ta đường đường Luyện Hư kỳ đại năng, hẳn không làm khó hắn.
Quay sang nhìn Trần Giang mở miệng nói: “Đây là 30 Thượng Phẩm Linh Thạch, đi mua dùm ta một số nội thất trang trí nhà cửa sang trọng”.
Trần Giang mặc dù nghi hoặc công tử muốn mua nội thất làm gì, bất quá nhìn số linh thạch lấp lánh trên tay, hắn vui mừng muốn ngất, nội thất dù sang trọng đến đâu thì cũng không tới cái giá này, hiển nhiên còn bao nhiêu công tử thưởng hắn.
“Vâng” Trần Giang tự tin vỗ vỗ lồng ngực, nhanh nhảu chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng gia hỏa không nghiêm túc này, Lạc Nam lắc đầu theo tiểu nhị rời đi.
…
Bên trong Quân Lâm Khách Sạn.
Một đình viện nhỏ được xây giữa hồ như đóa hoa sen trong nước, nhanh nhã, thoáng mát, làn nước trong suốt dễ dàng quan sát một tòa thiên nhiên thu nhỏ bên dưới, các loại cá đầy đủ màu sắc, các rạng san hô trông thích mắt vô cùng.
Bất quá tất cả chúng nó lúc này chỉ như vật làm nền cho bóng lưng đang ngồi trong đình viện, phẫn là hình dáng kiều diễm xuất chúng ấy, Lạc Nam hơi thất thần nhìn bóng lưng uyển chuyển của Tần Mộng Ảnh, dù gương mặt nàng xấu xí nhưng không biết vì sao toàn thân tỏa ra một cổ thần thái như có thể hút lấy linh hồn người khác.
Hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh, Lạc Nam thong thả bước đến, tiểu nhị cũng rất thức thời khom người rời đi.
Dường như nghe tiếng bước chân, nữ tử trong đình viện vén tóc mai đen dài óng ả, xoay người nhìn lại.
“Di”.
Nàng bất ngờ hơi hé nhỏ miệng, trước mặt nàng là một thiếu niên toàn thân áo trắng ôm sát cơ thể thon dài săn chắc, tóc dài tung bay trong gió không ràng buộc, gương mặt anh tuấn với con mắt bạc trắng chứa đựng vầng trăng khuyết đầy tà dị, điều đáng tiếc nhất có lẽ là con mắt trái trống rỗng như hố đen của hắn, bất quá lại tạo nên một sắc thái tiêu điều càng thêm cuốn hút.
Trong mắt lóe lên một tia kinh dị, Tần Mộng Ảnh lịch sự đứng dậy tiếp đón.
Mà Lạc Nam lúc này cũng đánh giá nàng trong khoảng cách gần, vẫn là gương mặt xấu xí quen thuộc ấy, bất quá cơ thể mê người kia lại tỏa ra mùi hương thơm ngát như một đóa hồng kiêu ngạo.
Trong lòng thưởng thức hành động lịch sự đứng lên đón khách của nàng, phải biết Tần Mộng Ảnh là một Luyện Hư Kỳ cường giả, là tồn tại ngang hàng với nhất gia chi chủ như Lạc Phá Lôi, vậy mà khách sáo với một tiểu tử chỉ mới Kim Đan kỳ như hắn, lòng dạ của nàng rộng rãi như cả thiên hạ.
Thật là một kỳ nữ tử vậy.
“Mời công tử ngồi” Tần Mộng Ảnh chỉ vào bộ bàn đá nhỏ trước mặt nói.
Âm thanh êm tai như dòng suối, mang theo một tia đạo vận khiến Lạc Nam hoảng hốt.
“Không hổ là Luyện Hư Kỳ cường giả, mỗi tiếng nói cử động đều mang theo một loại đạo vận” Lạc Nam trong lòng thán phục, ngoài mặt tỏ vẻ bình thản ngồi xuống.
Hắn nhìn Tần Mộng Ảnh trực tiếp nói: “Không biết bà chủ khách sạn tìm tại hạ có việc?”
“Đừng khách sáo, cứ gọi ta Mộng Ảnh là được, không biết công tử xưng hô?” Nàng vẫn lịch sự từ tốn hỏi.
“Tại hạ Lạc Nam, Mộng Ảnh cứ gọi ta Tiểu Nam là được” Nàng đã lịch sự đương nhiên hắn cũng không thất lễ, ôn hòa đáp trả.
Trong lòng Tần Mộng Ảnh dâng lên một tia nghi hoặc, trong phạm vi vạn dặm phía Nam Băng Thiên Đại Lục hoàn toàn không có gia tộc nào họ Lạc, chẳng lẽ hắn nói dối? Bất quá nàng đường đường Luyện Hư kỳ, tu vi cao hơn hắn rất nhiều, nếu hắn thật sự nói dối sẽ không thoát khỏi mắt nàng, nàng rõ ràng cảm ứng được thiếu niên này thật sự nói thật.
Gạt bỏ nghi hoặc trong lòng, nàng ôn nhu mở miệng.
“Lần này mạo muội tìm đến công tử, chẳng qua Mộng Ảnh cảm thấy công tử khác xa so với những người thường gặp khác, muốn được cùng ngươi kết giao bằng hữu!”
“Kết giao?” Lạc Nam hơi bất ngờ trước trả lời của nàng, với thân phận của nàng muốn tìm bằng hữu chỉ sợ người khác cầu còn không được đi.
Dường như hiểu thắc mắc của Lạc Nam, nàng vuốt vuốt tóc, mở miệng chân thành nói:
“Mộng Ảnh rất thích kết giao bằng hữu khắp bốn phương, ta mở ra khách sạn không phải để kiếm tiền, mục đích chủ yếu là để giao lưu rộng rãi các mối quan hệ trong thiên hạ mà thôi, bất quá bằng hữu tìm được đa phần chỉ toàn nữ nhân, nam nhân khinh ghét dung mạo xấu xí của ta nhiều vô kể, chỉ có công tử là khác biệt.”
Lạc Nam gật đầu, trong lòng hiểu một phần nào nỗi khổ của nàng, tại đại lục này những nữ tử tu chân do linh khí sung túc cùng tạp chất cơ thể luôn được bài trừ nên phần lớn đều có dung mạo dễ nhìn, nữ nhân có diện mạo xấu xí như Tần Mộng Ảnh ít càng thêm ít, bị khinh thường là điều dễ hiểu.
Mà hắn thì khác, xuất thân trái đất như hắn chứng kiến nữ nhân bất kể mặt mũi hay lòng dạ đều xấu xí nhiều không kể xiếc, đương nhiên sẽ không vì dung mạo mà khinh thường nàng.
Lạc Nam có thể cảm giác cái nàng muốn tìm là một thật tâm bằng hữu, vai vế ngang hàng chứ không phải những người khúm núm thấp thỏm lo sợ trước thực lực khủng bố của nàng.
Nghĩ đến đây trong lòng dâng lên một cỗ thương tiếc, hắn đưa tay về phía nàng cười chân thành nói: “Vậy ta rất hân hạnh được làm bằng hữu của Mộng Ảnh nàng”.
Cảm nhận giọng điệu ấm áp của thiếu niên, Tần Mộng Ảnh nhoẻn cái miệng rộng cười tươi rói nói:
“Đồng ý”.
Cùng lúc vươn lên bàn tay tinh xảo như ngọc nắm lấy tay hắn.
Nắm lấy bàn tay mát lạnh mềm mại thơm ngát, Lạc Nam thật không nỡ buông ra, bất quá đã thật tâm xem nàng là bằng hữu, hắn sẽ không suy nghĩ khác biệt.
Mỉm cười nhìn nhau, buông tay.
“Tiểu Lạc hình như vừa đến Linh Vũ Thành đúng chứ?” Tần Mộng Ảnh tự nhiên bắt chuyện nói.
Lạc Nam gật gật đầu đáp: “Ta là nhất giới tán tu, không môn không phái, lần này tiện đường đến Linh Vũ Thành”.
“Không biết định dừng chân nơi này bao lâu?” Tần Mộng hơi tiếc nuối dò hỏi.
“Chờ Đa Bảo Các đấu giá hội kết thúc ta sẽ rời khỏi” Lạc Nam cũng không che giấu.
“Thì ra Tiểu Lạc ngươi cũng định tham gia đấu giá sao? Đến lúc đó chúng ta cùng đi” Tần Mộng Ảnh hai mắt hơi sáng, mỉm cười nói.
“Không thành vấn đề” Lạc Nam gật đầu đáp ứng.
“Lần này quy mô đấu giá của Đa Bảo Các rất lớn, đủ các loại trân phẩm quý hiếm, thậm chí nghe đồn có Thiên cấp vật phẩm xuất hiện, tài lực không đủ rất khó cạnh tranh”.
Tần Mộng Ảnh ra vẻ than thở nói, đồng thời gián tiếp cung cấp một chút tin tức cho Lạc Nam.
“Thiên cấp vật phẩm thật sự bán ra sao?”
Lạc Nam giật mình, bất kỳ đồ vật nào đạt đến Thiên Cấp đều được xem như thần vật trấn tộc, điển hình là Thiên Cấp vũ kỹ [Lạc Nguyệt Băng Kinh] của Lạc gia, Lạc Nam hắn mặc dù có hệ thống phụ trợ, nhưng đồ vật Thiên Cấp hắn nhận được chỉ duy nhất một cái Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn mà thôi, mà hiệu quả nó đem lại nghịch thiên cỡ nào không cần phải bàn cãi.
Lạc Nam thật sự khó tin sẽ có kẻ đem Thiên Cấp đồ vật bán ra ngoài.
“Là sự thật, tại phía Nam của Băng Thiên Đại Lục quy mô lớn đấu giá thường được Đa Bảo Các cử hành ba năm một lần, mỗi lần sẽ ngẫu nhiên chọn 1 thành trì làm địa điểm đấu giá, lần này vừa lúc địa điểm là Linh Vũ Thành của chúng ta” Tần Mộng Ảnh giải thích nói.
“Xem ra thời gian sắp tới Linh Vũ Thành sẽ phi thường náo nhiệt” Lạc Nam ngưng trọng nghĩ đến vấn đề.
“Đúng rồi, sắp tới Linh Vũ Thành sẽ quần anh hội tụ, vô số môn phái gia tộc phạm vi phía Nam đại lục đồng dạng đều sẽ xuất hiện chuẩn bị tham gia đấu giá” Tần Mộng Ảnh cười nói, sắp tới khách sạn của nàng sợ rằng phải quá tải.
“Đa Bảo Các tài lực thật hùng hậu kinh người”.
Lạc Nam cảm thán nói, một lần đấu giá lại khiến vô số thế lực phía Nam đại lục xuất động, đủ thấy uy tín của bọn họ.
“Đương nhiên rồi, không những ở phía Nam mà các phía Đông Tây Bắc trên đại lục cũng được đấu giá định kỳ do Đa Bảo Các tổ chức, bất quá thời gian khác biệt mà thôi” Tần Mộng Ảnh đồng tình phụ họa.
“Mộng Ảnh ngươi hiểu biết thật nhiều” Lạc Nam có thâm ý trêu chọc nhìn nàng.
“Haha, chẳng qua ta thích nghe ngóng quan khách tá túc tại khách sạn kể lại mà thôi” Tần Mộng Ảnh tỏ vẻ đương nhiên cười nói.
…
Rời đi đình viện của nàng, Lạc Nam xem xét số linh thạch đang có, lần trước bán xác yêu thú cùng Băng Sát Kiếm khiến hắn thu hoạch không ít, nhưng chỉ bấy nhiêu đó tại đấu giá hội hoàn toàn không đủ nhìn, đừng nói đến chuyện tranh chấp Thiên cấp vật phẩm.
Thời gian đấu giá chỉ còn nữa tháng, Lạc Nam cười khổ lắc đầu, xem ra so với các thế lực lớn thì hắn nghèo rớt mồng tơi, chỉ một tên Hàn Thanh hậu bối của Hàn gia đã sở hữu Địa Cấp pháp bảo như Băng Sát Kiếm tùy thân, càng đừng nói chi tổng thể cả một thế lực.
“Công tử, công tử” Âm thanh hớn hở truyền tới, chỉ thấy tiểu tử Trần Giang hấp tấp chạy tới, đưa một túi nhỏ vào tay Lạc Nam.
Túi trữ vật, thứ này bên trong cũng hình thành không gian, khá giống nhẫn trữ vật, bất quá đẳng cấp thấp hơn nhẫn trữ vật rất nhiều.
Tiếp nhận túi trữ vật, Lạc Nam động ý niệm quan sát bên trong, chỉ thấy bên trong rộng cỡ một phòng nhỏ, có khá nhiều bàn ghế, giường nệm chăn, gương… các loại vật phẩm nội thất được làm hoàn toàn bằng gỗ quý, điêu khắc các loại hoa văn tinh xảo vô cùng.
“Không tệ, chi phí bao nhiêu?” Lạc Nam gật đầu hỏi.
“Hết tất cả 19 thượng phẩm linh thạch, đều là hàng nội thất cao cấp nhất tại Linh Vũ thành, dù là phủ thành chủ cũng dùng mấy thứ này” Trần Giang vỗ lồng ngực lanh lợi đáp.
“Linh thạch còn lại ngươi cứ giữ lấy, nghe nói tại Linh Vũ Thành có rất nhiều nhiệm vụ cho Lính Đánh Thuê tìm linh thạch?” Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc hỏi.
“Công tử muốn kiếm linh thạch tham dự đấu giá?” Trần Giang lanh lợi vô cùng, thông tin về buổi đấu giá đã được tuyên truyền rộng rãi, người người đều biết.
Lạc Nam gật đầu.
“Nếu muốn tìm Linh Thạch nhanh chóng, tại Linh Vũ Thành có nơi rất thích hợp” Trần Giang đảo tròng mắt suy nghĩ nói.
“Có rắm mau thả” Lạc Nam không kiên nhẫn khoát tay.
“Là Đấu Thú Trường thưa công tử” Trần Giang sắc mặt hiếm thấy nghiêm trọng.
“Ồ, Đấu Thú Trường như thế nào?” Lạc Nam hứng thú hỏi.
“Đấu thú trường do phủ thành chủ thành lập, tại đó có vô số yêu thú lợi hại dữ tợn bị giam giữ, người khiêu chiến chỉ cần đánh bại yêu thú trong cùng hoặc hơn cấp sẽ nhận được lượng lớn linh thạch phần thưởng”.
“Ngoài ra còn có hình thức cá cược cho khán giả, đương nhiên nếu người khiêu chiến có tự tin về bản thân, cũng có thể dùng tiền để đặt cược cho chính mình, tùy vào đẳng cấp của người khiêu chiến và yêu thú mà tỷ lệ cá cược có sự khác biệt”.
Trần Giang luyên thuyên giải thích nói.
“Thú vị, mau đưa ta đến đó” Lạc Nam nhếch miệng cười hưng phấn, vốn dĩ hắn muốn tiếp tục vào Sơn Mộc Lâm rèn luyện vũ kỹ, không ngờ lại xuất hiện Đấu Thú Trường vừa có thể rèn luyện, kiếm thêm linh thạch, ngoài ra còn có thể thu hoạch Điểm Danh Vọng, đúng là một công tam việc.
“Không thành vấn đề.” Trần Giang vỗ ngực dẫn đường.