Phần 28
“Quy định đấu giá chắc không cần phải nói dài dòng, công cụ giao dịch sẽ là Linh Thạch Cực Phẩm, người ra giá cao hơn thắng cuộc”.
Thành Bích đảo mắt đẹp một vòng nhìn toàn bộ khán đài, không ít thiếu niên chưa trải đời bị nhan sắc của nàng khiến tim đập thình thịch, hô hấp dồn dập.
BỐP BỐP.
Thành Bích hai tay vỗ vỗ, một thị nữ xinh đẹp nhận lệnh mang theo hộp ngọc cung kính đến giữa sân khấu.
Thành Bích mở ra hộp ngọc, bên trong là một quả trái cây to bằng nắm tay như thủy tinh sáng lấp lánh, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống thấy rõ.
“Vật đầu tiên của Đấu giá hội là Huyền Cấp Thượng Phẩm [Băng Linh Quả], như các vị đã biết tại Băng Thiên Đại Lục chúng ta số lượng tu sĩ sở hữu Băng hệ linh căn có rất nhiều, mà Băng Linh Quả có thể đề thăng một cảnh giới nhỏ của tu sĩ Băng hệ tu vi dưới Nguyên Anh Kỳ, không để lại bất kỳ di chứng nào”.
Thành Bích khéo léo giới thiệu nói.
“Thứ tốt” Lạc Nam thầm khen ngợi, mở đầu đã ra đồ vật mà đại lượng tu sĩ tại Băng Thiên Đại Lục đều cần thiết, việc đề thăng một cảnh giới nhỏ đã tiết kiệm không ít thời gian tu luyện, chưa kể không có di chứng để lại khi phục dụng quả thật khó có thể chối từ.
Quả nhiên lập tức có không ít tu sĩ tham lam nhìn chằm chằm Băng Linh Quả hấp tấp nói:
“Thành Bích cô nương mau báo giá đi”.
Thành Bích hài lòng mỉm cười, việc để Băng Linh quả xuất đầu nhằm hâm nóng bầu không khí, tất cả đều nằm trong tính toán của Đa Bảo Các, nàng mở môi son ôn hòa nói:
“Giá khởi đầu của Băng Linh Quả là 10 viên Cực phẩm linh thạch, mỗi lần thêm giá không ít hơn 1 cực phẩm linh thạch”.
“Ta ra 15 Cực Phẩm linh thạch” Một nam tử trung niên lập tức lớn tiếng ra giá, trực tiếp cao hơn 5 viên.
“17 Cực Phẩm linh thạch”.
“20 Cực phẩm linh thạch”.
“30 Cực phẩm linh thạch”.
Giá trị Băng Linh quả liên tục được gia tăng, cuối cùng được Hàn Minh lấy cái giá 50 Cực phẩm linh thạch thành công mua lại. Người của Hàn gia tất cả hầu như đều tinh thông Băng thuộc tính, tầm quan trọng của Băng Linh Quả đối với bọn hắn mà nói không cần phải bàn cãi.
Một thị nữ lập tức tiến đến khán đài cùng người Hàn gia trao đổi, một tay giao tiền một tay giao hàng trước ánh mắt của vạn người làm chứng, giao dịch rất nhanh hoàn tất.
“Vật phẩm thứ hai là một kiện Huyền cấp Thượng phẩm pháp bảo, do đích thân ngũ phẩm Luyện Khí Sư của Đa Bảo Các chúng ta luyện chế, tin tưởng sẽ không để chư vị thất vọng.”
Thành Bích tiếp tục ra hiệu, một nam tử phục vụ đã mang theo một tấm thuẫn màu nâu, mặt thuẫn được điêu khắc đầu sư tử trông khá khí phách, cung kính đặt giữa sân khấu.
“Đây là Thổ Sư Thuẫn, thích hợp tu sĩ Thổ Linh căn, có thể phóng to thu nhỏ tùy ý chủ nhân, phòng ngự hầu hết các công kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở xuống, giá khởi điểm 20 Linh Thạch Thượng Phẩm”.
Thành Bích vừa dứt lời, có không ít thanh âm đấu giá truyền ra, đa số người báo giá đều là tu sĩ Kim Đan Kỳ trở xuống, hiển nhiên cường giả Nguyên Anh trở lên chướng mắt thứ này.
“Công tử, ta là Thổ thuộc tính tu sĩ” Trần Giang giả vờ ngây ngô cười hề hề nói, công tử đã hứa sẽ mua đồ cho hắn, vừa lúc hắn rất cần pháp bảo phòng ngự giữ mạng.
“45 Cực Phẩm linh thạch” Lạc Nam cũng không chần chờ, lập tức lên tiếng báo giá, con hàng Trần Giang này giúp hắn không ít bận bịu, sẵn tiện mua cho hắn cũng được.
“Ồ” Thành Bích trong mắt hiện một tia nghi hoặc, với thực lực của hắn không cần thứ này mới đúng chứ.
“Là người trong phòng khách quý?”
Đám người cũng nhận ra âm thanh truyền ra từ phòng số 4, bọn hắn cũng không hiểu đường đường người có thân phận cao quý thực lực cường đại lại mua pháp bảo này làm gì, bất quá cả đám lập tức im miệng không ra giá nữa, hiển nhiên không ai muốn vì một kiện pháp bảo mà đắc tội người trong phòng khách quý làm gì.
“Chính là hắn?” Lý Trúc Loan mắt đẹp phát sáng, nàng còn nhớ rõ giọng nói của Lạc Nam.
Mà bên cạnh Lý Lân gương mặt đã bị vô tận hưng phấn bao phủ, hắn đoán đúng, người kia thật sự có hậu trường khủng bố chống lưng, có thể ngồi trong phòng khác quý thân phận sẽ bình thường sao? Không được, bất cứ giá nào cũng phải tác hợp cho hai người bọn hắn.
Lý Lân nhìn biểu muội như gà đẻ trứng vàng khiến Lý Trúc Loan không hiểu ra sao.
“Vị khách phòng số 4 ra giá 45 cực phẩm linh thạch, còn ai báo giá không ạ?” Thành Bích nhìn quanh không ai muốn tranh đoạt, trong lòng hơi bất đắc dĩ xác nhận giao dịch, cái giá này nàng chưa hài lòng cho lắm.
Một nam tử lập tức mang Thổ Sư Thuẫn đến phòng Lạc Nam.
Trần Giang hưng phấn vuốt ve Thổ Sư Thuẫn trong tay, hai mắt mê đắm như nhìn tình nhân âu yếm nhất, gặp được Lạc Nam là may mắn lớn nhất đời này của hắn, trước đây hắn có nằm mơ cũng không nghĩ có ngày được ngồi phòng VIP Đa Bảo Các, uống linh trà, sở hữu Huyền phẩm pháp bảo.
Ánh mắt tên này cuồng nhiệt nhìn chằm chằm làm Lạc Nam sởn cả gai ốc, vội vàng đạp Trần Giang một cước mắng: “Kinh tởm gia hỏa, còn không mau nhận chủ”.
Trần Giang cười ngây ngô, nhỏ máu nhận chủ Thổ Sư Thuẫn, thu vào túi trữ vật.
Bốp Bốp.
Thành Bích tiếp tục ra hiệu, thị nữ phục vụ cung kính mang theo một thanh kiếm lên đài đấu giá.
Mà chứng kiến thanh kiếm này, vô số người sắc mặt thay đổi, rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn về phía đám người Hàn gia.
Quả nhiên sắc mặt ba người Hàn gia đã vặn vẹo đến đáng sợ, vô tận sát khí trong cơ thể bọn hắn bất đầu lan tỏa ra xung quanh.
“Hừ”.
Một tiếng hừ lạnh tràn ngập uy nghiêm vang lên, ba người Hàn gia sắc mặt tái nhợt, ngay cả khí thế hùng hổ cũng lập tức thu liễm. Hiển nhiên vừa rồi cường giả Luyện Hư kỳ tại Đa Bảo Các vừa lên tiếng cảnh cáo.
“Tiền bối bớt giận, là chúng ta nhất thời thất thố”.
Hàn gia trưởng lão Hàn U đứng lên cung kính xin lỗi nói, sắc mặt khó coi đến cực hạn, bởi vì thanh kiếm vừa được mang lên đài đấu giá chính là Băng Sát Kiếm của Hàn gia bọn hắn, mà hắn chỉ có thể nuốt giận vào trong bụng, Đa Bảo Các không phải một cái Thất Cấp thế lực như Hàn gia có thể trêu vào.
“Đây là Băng Sát Kiếm, Địa Cấp Hạ Phẩm pháp khí, là một kiện thích hợp tu sĩ có Băng linh căn, giá khởi điểm 80 Cực Phẩm linh thạch” Thành Bích không quan tâm thái độ của Hàn gia, Đa Bảo Các chỉ làm ăn chân chính, các nàng dám mua thứ này lại thì có thể bán ra kiếm lời, không ai dám gây sự với Đa Bảo Các.
Lạc Nam cũng âm thầm cười khổ, hắn giết Hàn Thanh được thứ này bán lại cho Đa Bảo Các 80 Cực phẩm linh thạch, không ngờ đối phương trực tiếp mang ra đấu giá, quả nhiên là hảo thủ đoạn.
“85 Cực phẩm Linh thạch” Hàn Minh lên tiếng nói, pháp bảo là của gia tộc bọn hắn, nhất định phải cầm trở về.
Bầu không khí hơi im lặng, hiển nhiên rất ít người muốn đắc tội Hàn gia, chưa kể Băng Sát Kiếm vốn là của bọn hắn.
“90 Cực phẩm linh thạch”.
Đột nhiên một thiếu niên Kim Đan tu sĩ báo giá, bên cạnh hắn cũng có một già một trẻ, đội hình không thua kém gì Hàn gia, ba người ánh mắt đắc ý nhìn Hàn Minh, Hàn Liệt.
“Hừ, Ngụy gia” Hàn Liệt hừ lạnh, Ngụy gia cũng là một cái Thất Cấp gia tộc, có xung đột không nhỏ với Hàn gia bọn hắn, thiếu niên kia chính là đệ tử của Ngụy gia, hiển nhiên muốn chọc tức bọn họ.
“100 Cực Phẩm linh thạch” Hàn U cắn răng, mặt mũi này nhất định phải tìm trở về, Băng Sát Kiếm vốn là của Hàn gia, dù ra giá cao cũng phải mang nó trả về.
“120 Cực Phẩm linh thạch” Đám người Ngụy gia đắc ý ra giá, nhìn vẻ mặt như ăn phân của ba người Ngụy gia, bọn họ càng thấy dễ chịu.
“130 Cực phẩm linh thạch, hừ nếu ngươi còn báo giá chúng ta cho ngươi luôn” Hàn U phẫn nộ, giọng già nua khàn khàn nói.
Mà lúc này đám người Ngụy gia cũng im lặng, hài hước nhìn Hàn gia, hiển nhiên bọn họ chỉ muốn ép giá Hàn gia, không thật sự muốn tranh đoạt.
“Còn ai ra giá không?” Thành Bích lên tiếng xác nhận.
Nhìn toàn trường im lặng, nàng hài lòng gật đầu, mua của Lạc Nam 80, bán lại 130, Đa Bảo Các kiếm lời nhẹ nhàng 50 Cực Phẩm Linh Thạch bỏ vào túi.
Hàn gia một mặt khó coi, bỏ chính số tiền của mình để mua lại pháp bảo của mình, cảm giác ấy như ăn phải con ruồi vậy, nghĩ tới đây ba người càng căm giận đã chết đi Hàn Thanh.
“Vật phẩm thứ tư của buổi đấu giá tin tưởng chư vị nữ tử sẽ càng có hứng thú, đương nhiên các nam tử cũng có thể mua về làm quà cho giai nhân âu yếm của mình”.
Thành Bích thần bí cười nói, hai tay vỗ vỗ.
Một nữ tử xinh tươi như hoa tiến đến, trong tay cầm một bình ngọc chứa đựng ba viên óng ả màu hồng phấn đan dược.
“Thành Bích cũng không dài dòng làm gì, đây là ba viên thượng phẩm Dưỡng Nhan Đan, có thể bảo dưỡng dung nhan và khí chất phái nữ, làm mịn màng làn da, trị bất kỳ vết sẹo nào do vết thương để lại” Thành Bích tươi cười rạng rỡ nói.
Vô số nữ nhân có mặt hai mắt sáng lấp lánh, thậm chí không ít nữ tử kích động đứng bật dậy, ngay cả luôn thản nhiên Tần Mộng Ảnh bên cạnh Lạc Nam lúc này cũng ngẩng đầu nhìn chăm chú.
“Như các vị đã biết, Dưỡng Nhan Đan không phải đan dược cấp cao, tuy nhiên nguyên liệu luyện chế cực kỳ khó tìm, hơn một năm qua Đa Bảo Các chỉ luyện chế được hai bàn tay số lượng mà thôi, trong tay thành bích có 3 viên, sẽ đấu giá 3 lượt” Thành Bích quyến rũ cười tủm tỉm nói.
Nghe nàng ba hoa chích chòe, đám nữ nhân đã không có kiên nhẫn, một nữ tử có tu vi Nguyên Anh ăn mặc lộng lẫy không nhịn được nói luôn:
“Mau báo giá đi, ta ra 100 Cực Phẩm Linh Thạch cho một viên Dưỡng Nhan Đan”.
“Vậy cứ theo lời vị tiểu thư này, giá khởi đầu mỗi viên Dưỡng Nhan Đan sẽ là 100 Cực Phẩm Linh Thạch” Thành Bích cười tủm tỉm nói.
“150”.
“180”.
“200”.
Lạc Nam khóe miệng co giật, sắc đẹp thật đúng là vũ khí chí mạng đối với nữ tử, cái giá này đã vượt xa một kiện Địa Cấp vũ kỹ, nhớ lại bình Dưỡng Nhan Đan hắn mua từ Cửa Hàng May Mắn, Lạc Nam gương mặt càng phát ra vẻ cổ quái.
“Ây, Mộng Ảnh chờ!” Chứng kiến Tần Mộng Ảnh định tham gia náo nhiệt, Lạc Nam vội vàng kéo bàn tay nàng.
“Chuyện gì?” Tần Mộng Ảnh quay sang liếc xéo hắn, không biết vô tình hay cố ý mà quên mất bàn tay bóng mịn của mình đang bị nắm lấy.
“Thứ này ta có, tặng cho nàng là được, đấu giá làm gì cho tốn kém” Lạc Nam cười haha, lật tay một cái, hai viên đan dược hồng phấn đã xuất hiện, hơn nữa nhìn qua còn to hơn ba viên Dưỡng Nhan Đan trên sân khấu một chút.
“Dưỡng Nhan Đan? Đưa ta xem!” Tần Mộng Ảnh nhanh nhẹn chụp lấy, quan sát thoáng chốc, bàn tay che lấy cái miệng sau lụa mỏng che mặt thốt lên:
“Cực Phẩm Dưỡng Nhan Đan, so với đan dược Đa Bảo Các luyện chế còn cao hơn một bậc?”
“Không tệ, tặng nàng một viên, một viên cho Tố Mai” Lạc Nam không sao cả đáp, có lẽ hắn đã quên mất dung mạo vốn xấu xí của nàng, thích một người cần quan tâm dung mạo đối phương sao?
Mà Bạch Tố Mai nghe Lạc Nam không quên phần mình, hạnh phúc nép vào người hắn, mặc dù với dung nhan của nàng Dưỡng Nhan Đan không giúp ít quá nhiều, bất quá chỉ cần là đồ hắn tặng nàng đều thích.
“Ta không khách sáo” Tần Mộng Ảnh nhoẻn miệng cười, thu lấy một viên Dưỡng Nhan Đan, viên còn lại nhét vào tay Bạch Tố Mai.
“Ngươi tên tiểu quỷ này đồ tốt thật nhiều” Tần Mộng Ảnh bề ngoài ngạo kiều nói, trong lòng bị ấm áp bao phủ trái tim, thiếu niên này chưa từng keo kiệt thứ gì với nàng.
Mà bên ngoài giá của Dưỡng Nhan Đan đã gia tăng chóng mặt, mỗi viên đều được các nữ nhân lấy giá 300 Cực Phẩm Linh Thạch mua lại, khiến vô số nam nhân lệ rơi đầy mặt, chửi thầm trong bụng bại gia nữ nhân.
“Hừ, tức chết ta” Lý Trúc Loan tức giận dậm chân, nàng cũng tham gia đấu giá nhưng không thành công.
“Biểu muội vốn xinh đẹp tuyệt trần, cần thứ đan dược đó làm gì” Lý Lân vội vuốt mông ngựa an ủi.
Lý Trúc Loan quay mặt đi không thèm để ý tên này, dù đẹp hay xấu chỉ cần là nữ nhân sẽ biết tầm quan trọng của Dưỡng Nhan Đan lớn như thế nào.
Rất nhiều nữ tử tu sĩ nhờ tu vi cao cường mà bộ dáng luôn luôn trẻ trung xinh đẹp, bất quá khí tức tang thương cùng sự từng trải mà năm tháng mang lại không thể che dấu được, nhưng có Dưỡng Nhan Đan vấn đề đó sẽ lập tức được khắc phục, vì nó có thể bảo lưu khí chất khi còn trẻ cho nữ nhân, không bị khí tức năm tháng bao phủ.
Đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, thời gian nhanh chóng trôi đi, các loại vật phẩm Huyền Cấp, Địa Cấp lần lượt được bán ra, đã qua một ngày mà chưa thứ gì lọt nổi vào mắt Lạc Nam.
Mà lúc này, hai tên đại hán có tu vi Kim Đan đột ngột khiêng vào một cổ quan tài được đóng kín đặt lên sân khấu làm vô số người xôn xao, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy quan tài được làm bằng một loại kỳ lạ vật liệu, vừa như đá lại vừa như băng, bên trên có vô số đường văn cổ lão di chuyển, khí tức cổ xưa bao trùm cả khán đài, vô số cường giả tỏa ra thần thức dò xét nhưng đều bị đánh bật lại.
“Cổ quan tài này do Đa Bảo Các chúng tôi khai quật được từ một tòa di tích viễn cổ, sau nhiều năm nghiên cứu tìm tòi, làm đủ mọi cách vẫn không thể mở nắp hay khai phá được nó, hôm nay mang vào đấu giá, hy vọng tìm ra người hữu duyên có thể khám phá bí mật bên trong!”
Thành Bích lên tiếng giải thích, kèm theo một tia bất đắc dĩ, cổ quan tài này đã tồn tại trong Đa Bảo Các gần mười năm, vô số chuyên gia Đa Bảo Các nghiên cứu vẫn thúc thủ vô sách, cuối cùng mới quyết định tung ra ở lần đấu giá này.
“Di tích viễn cổ?” Đám người chú ý đến lời của Thành Bích, Di Tích viễn cổ đều là các kiến trúc tồn tại từ khi khai thiên lập địa, lưu lại các loại truyền thừa đã thất truyền trên đại lục, đã có rất nhiều truyền thuyết về tu sĩ vô tình tình vào Di tích, từ đó thu được truyền thừa khủng bố, trở thành cường giả đỉnh cao trên đại lục.
“Có xác định được đẳng cấp quan tài hay không?” Một tên tu sĩ lên tiếng hỏi.
“Xin thứ lỗi, bất kỳ thứ gì đều không nhìn ra, dù là tên gọi, vật liệu hay đẳng cấp” Thành Bích khóe môi cười khổ, bất quá Đa Bảo Các có sao nói vậy đạt được thiện cảm của vô số người.
“Không sao cả! Dù không thu hoạch được gì nhưng chỉ cần được lưu giữ kỷ vật từ viễn cổ cũng khiến ta vinh hạnh rồi, mời Thành Bích cô nương định giá đi” Một tên Hóa Thần kỳ ông lão nói, chính là trưởng lão Diễm Phong của Diễm gia.
Phi.
Vô số người trong lòng phỉ nhổ, nói nghe cao thượng như vậy? Còn không phải muốn tìm tòi bí mật trong đó đạt được lợi ích sao?
Bất quá nghĩ đến đường đường thế lực như Đa Bảo Các đều không thể khai mở quan tài, vô số người lập tức nhụt chí.
“Nhìn chả ra thứ đồ gì!” Tần Mộng Ảnh cũng thử dò xét, bất quá đương nhiên công cóc.
“Keng, phát động chi nhánh nhiệm vụ [Đoạt quan tài], thành công ban thưởng một lần triệu hoán ngẫu nhiên bất kỳ, thất bại khấu trừ hai vạn Điểm danh vọng” Âm thanh hệ thống bất chợt vang lên.
“Cái gì quỷ?” Lạc Nam lập tức mộng bức, triệu hoán ngẫu nhiên bất kỳ? Đây không phải muốn ra cái gì thì ra sao? Đẳng cấp cũng không hạn chế sao?
Hắn lập tức mở ra nhiệm vụ chú thích: “Định Hồn Quan, siêu việt Linh cấp pháp bảo, bên trong ẩn chứa kinh người bí mật, ký chủ bằng mọi giá phải đoạt được”.
Lạc Nam hít sâu một ngụm khí lạnh, mặc kệ cái gì kinh thiên bí mật, chỉ cần quan tài này đẳng cấp vượt qua Linh cấp pháp bảo đã đáng để hắn chơi lớn một lần.
“Kim Nhi, nhìn ra đẳng cấp cụ thể của quan tài hay không?” Lạc Nam hướng trong lòng dò hỏi.
“Nhìn ra! Bất quá quyền hạn của công tử chưa thể biết được” Kim Nhi áy náy đáp trả.
Lạc Nam lắc đầu tỏ vẻ không sao, hắn đã sớm đoán được nàng sẽ trả lời như vậy, chẳng qua nếu không hỏi sẽ khiến trong lòng ngứa ngáy.
“Cứ tưởng Thiên Cấp vật phẩm là lần này đấu giá điểm mấu chốt, không ai ngờ rằng cổ quan tài này mới là thứ…” Lạc Nam âm thầm nghĩ, nắm tay siết chặt, kiên định nói:
“Dù tán gia bại sản cũng phải giành được nó!”