Phần 38
Bốp bốp bốp.
Mộc Hào đột nhiên vỗ vỗ tay, thu lại gương mặt hoảng hốt, ung dung nhếch miệng cười nói:
“Mưu kế của ta có thể nói phi thường hoàn mỹ, không biết tại sao công tử nhận biết đây? Thậm chí bắt giữ người kia chúng ta cũng làm rất bí mật a”.
Lý Trúc Loan rốt cuộc tuyệt vọng, biểu ca và đồng môn của mình hèn hạ tính kế người mình thầm mến, lại bắt giữ kẻ vô tội làm con tin…
Có chuyện gì đau khổ hơn sao?
Nàng xấu hổ vô cùng, nhục nhã không dám nhìn mặt Lạc Nam…
Nước mắt lăn dài trên má, Lý Trúc Loan khàn khàn nói:
“Mộc Hào, Thiên Mộc Tông là danh môn đại phái, sao có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy?”
“Muội không cần lo lắng, dù sao người biết chuyện sẽ sớm chết, mà muội cũng rất nhanh trở thành người đàn bà của ta, haha”.
Mộc Hào tự tin cười lớn, sau khi giải quyết Lạc Nam hắn sẽ chiếm đoạt vị sư muội tuyệt sắc ngây thơ này.
“Hừ, ai cho ngươi lá gan?” Lạc Nam cười lạnh.
“Haha, ta biết ngươi thực lực cường đại, bất quá cô đơn thế chiếc vĩnh viễn không thể biết ưu điểm của người có thế lực, ra đi Tứ Trưởng Lão”.
Mộc Hào cười lớn khiến Lạc Nam ánh mắt co rụt.
Theo tiếng nói Mộc Hào vừa dứt, một lão giả áo choàng đen từ trên cao rơi xuống, trong tay hắn còn nắm một cái hấp hối trung niên râu quai nón.
“Các đại thúc!” Lạc Nam sắc mặt khó coi, cơn giận dữ dâng trào dữ dội.
“Hừ, tiểu tử, ngươi đã không còn cơ hội, giao ra Lý nha đầu cũng nhẫn trữ vật, có thể tha ngươi một mạng”.
Tứ trưởng lão Thiên Mộc Tông cười lạnh nói, hắn có nhiệm vụ bảo hộ Mộc Hào, tu vi Hóa Thần Sơ Kỳ bộc phát uy hiếp.
“Đúng đúng, công tử mau giao ra nhẫn trữ vật, chúng ta có thể niệm tình nghĩa bỏ qua cho ngươi” Lý Lân lên tiếng khuyên can.
Lạc Nam không nói gì, đột nhiên hướng Lý Trúc Loan truyền âm: “Xin lỗi đã hiểu lầm nàng…”
Lý Trúc Loan sắt mặt vốn trắng nhợt khôi phục một tia huyết sắc…
Thổ Hùng chấn ngay gáy ngọc, Lý Trúc Loan ngất xỉu.
Lạc Nam lập tức đem nàng thu hồi Linh Giới Châu.
“Hả? Có thể chứa người sống pháp bảo?” Ba người Mộc Hào ánh mắt lóe sáng, một tia tham lam xuất hiện trong tròng mắt.
“Giữ lấy hắn, ta giải quyết tiểu tử này” Tứ trưởng lão ném Cát đại thúc còn hôn mê cho Lý Lân nắm giữ.
Lạc Nam âm thầm dò xét tình huống xung quanh, lần này hắn thực sự động sát niệm, những kẻ này đã động đến điểm mấu chốt của hắn.
Bất quá trước hết cần cứu Cát Đại Thúc, về phần một kích toàn lực của Tần Mộng Ảnh, Lạc Nam tạm thời không dùng đến, Hóa Thần Sơ Kỳ chưa đủ tư cách.
Nhìn thấy Tứ trưởng lão dự định động thủ, Mộc Hào chợt nghiêm túc nói:
“Tứ trưởng lão thay ta áp trận, ta muốn thử một chút thực lực kẻ này, để xem có kinh người như lời đồn hay không”.
Ngoài lòng dạ thâm độc ra thì Mộc Hào cũng khá hiếu chiến, nhìn hư ảnh Thổ Hùng ngạo nghễ khiến một tia chiến ý bên trong bị kích thích.
Tứ trưởng lão gật đầu, hài hước nhìn Lạc Nam, kẻ này trong mắt hắn đã như cá nằm trên thớt, không có gì phải lo ngại, chênh lệch giữa Hóa Thần và Kim Đan quá lớn.
“Cùng ta đấu? Ngươi xứng sao?” Lạc Nam nắm được cơ hội, khích tướng cười lạnh.
“Hừ, sắp chết còn mạnh miệng, Vạn Mộc Trói Buộc”.
Mộc Hào hai tay kết ấn, Mộc hệ linh lực điều động, vô số dây leo cấp tốc sinh trưởng, bao vây quanh thân Lạc Nam, muốn đem hắn trói chặt.
“Gầm Rú”.
Thổ Hùng gầm thét, thân hình nó quá lớn, bị dây leo quấn lấy khó chịu vô cùng.
Lạc Nam chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, có thêm Địa Chiến Ngoa gia trì, thân ảnh thoát ẩn thoát hiện bên trong rừng cây, vô số dây leo không đụng được hắn.
“Chỉ biết chạy trốn sao?” Mộc Hào lên tiếng cười haha.
Lạc Nam mặc kệ hắn, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn âm thầm chuyển động.
Nhìn xuyên yếu điểm.
Vạn Mộc Trói Buộc khe hở được Lạc Nam nhìn thấu trong mắt, hắn nhàn nhạt lên tiếng:
“Đất mẹ đưa tang – Lăng mộ cát”.
Hai tay nắm chặt, Thổ Hùng tiêu tán trong thiên địa, Linh Thổ Đỉnh trong đan điền vù vù chuyển động.
Vô cùng vô tận thổ linh lực đột ngột xuất hiện, một tòa cự đại lăng mộ hình thành, bao trùm toàn bộ phạm vị Vạn Mộc Sâm Lâm…
“Chôn vùi cho ta”.
Mặt đất hình thành một cái cực đại lỗ hổng, lăng mộ cuốn lấy toàn bộ dây leo chìm xuống, chỉ trong thoáng chốc đã hoàn toàn biến mất…
“Địa cấp vũ kỹ, người này đồ tốt thật nhiều” Tứ Trưởng lão toàn thân ngứa ngáy.
“Hừ, Mộc Hình Quyền” Mộc Hào hừ lạnh, nấm tay được Mộc linh lực gia trì như hai gốc đại thụ, hướng Lạc Nam đấm tới.
“Đom đóm muốn so ánh trăng?” Lạc Nam cười lạnh hét:
“Đại Hồng Cước”.
Huyền Thủy Đỉnh rốt cuộc có đất dụng võ, vô cùng vô tận Thủy linh lực truyền vào hai chân.
Lạc Nam hướng nắm đấm của Mộc Hào đạp tới.
Hự.
Nắm đấm như đại thụ đổ gãy, Mộc Hào đau đớn nhăn mặt, chiến ý càng thêm bùng nổ, vẫn tiếp tục công đến.
“Ngu xuẩn” Lạc Nam thi triển cước pháp, có Địa Chiến Ngoa gia trì lực lượng, mỗi cước đá ra như từng cơn sóng lớn, biển cả thét gào, chấn động Mộc Hào liên tục lùi bước.
“Sao có thể, Mộc Hình Quyền của ta đường đường là Huyền Cấp thượng phẩm vũ kỹ” Mộc Hào nhìn hai nấm tay ngày một rã rời, lồng ngực dính đầy bụi đất do bị đối phương đạp trúng.
“Kẻ này rốt cuộc là yêu nghiệt gì?” Tứ trưởng lão sắc mặt ngày một ngưng trọng, Hóa Thần Kỳ như hắn nhìn ra nhiều thứ.
Lạc Nam như có thể nhìn thấu toàn bộ công kích của Mộc Hào từ trước, lại lợi dụng khe hở tấn công.
Công dụng của Nhìn Xuyên Yếu Điểm được thể hiện rõ rệt, nếu không phải Mộc Hào có mặc giáp bên trong, chỉ sợ đã sớm bị đá thành bùn nhão.
Phụt.
Mộc Hào rốt cuộc phun một ngụm máu tươi, bị từng cước đá trúng hắn như trực tiếp bị hồng thủy nhấn chìm, lục phủ ngũ tạng lẫn lộn.
Hắn như muốn phát điên, hai mắt đỏ ngầu lòi ra, thân là thiên tài bẩm sinh, lần đầu tiên trong đời bị đả kích như thế.
“Nhất định là do Vũ Kỹ và công pháp của hắn lợi hại hơn ta” Mộc Hào trấn an bản thân, sắc mặt vặn vẹo gầm lên:
“Chết đi cho ta, Thổ Lang chưởng”.
Rốt cuộc vận dụng loại linh căn thứ hai, một con sói xám theo chưởng ấn phát ra, ngửa mặt lên trời gầm thét, tốc độ bàn thờ phóng tới Lạc Nam.
“Trò hề” Lạc Nam cười cợt, hư ảnh Thổ Hùng lại một lần nữa xuất hiện, nấm tay cự đại không ngần ngại đập tới.
Rắc.
Sói xám tan vỡ, sắc mặt Mộc Hào càng thêm tái nhợt.
“Sao có thể như vậy? Ngươi còn có thể thi triển nó? Rõ ràng loại vũ kỹ như vậy hao tổn linh lực rất nhiều?”
Mộc Hào gào thét không cam lòng, toàn diện bị áp chế khiến hắn như điên cuồng.
Lý Lân một mặt khiếp sợ, không thể duy trì bình tĩnh, Lạc Nam thực lực đã triệt để xâm nhập linh hồn hắn, mang đến thật sâu chấn động.
“Không thể tiếp tục như vậy” Tứ trưởng lão rốt cuộc quyết định ra tay.
“Chết đi cho ta” Nhìn tứ trưởng lão lao đến, Lạc Nam điên cuồng vận chuyển thân pháp tiến đến Mộc Hào đang tái nhợt gương mặt, giường như muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
“Hừ, nằm mơ” Tứ Trưởng lão cười gằn, lao về phía Mộc Hào, hiển nhiên muốn giải cứu hắn.
Quả nhiên tốc độ Hóa Thần Kỳ quá mức kinh khủng, Mộc Hào được tứ trưởng lão kéo về…
Nhưng mà…
Lạc Nam đột ngột đổi hướng, sắc mặt Tứ trưởng lão trở nên khó coi…
Mục tiêu của hắn vốn là Lý Lân.
Mộc Hào chỉ là mồi dụ mà thôi…
Đại Hồng Cước vô tình đạp xuống Lý Lân còn đang khiếp sợ…
Rắc.
Trước mặt Lý Lân chỉ thấy tàn ảnh, đã cảm thấy thân thể bị lún xuống mặt đất, toàn thân xương cốt như vỡ vụn thành từng mảnh…
Mà Cát đại thúc hôn mê bất tỉnh lại được Lạc Nam nhanh chóng thu vào Linh Giới Châu…
“Khốn kiếp! KHỐN KIẾP, mau giết hắn, nghiền hắn thành tro cho ta”.
Mộc Hào khiếp sợ phát rồ hét, thiên phú và lòng dạ người này quá mức đáng sợ, để hắn sống sót là ác mộng với bất kỳ kẻ nào đã kết thù.
Tứ trưởng lão cũng nặng nề gật đầu, lúc này đã không còn đường lui, hắn chỉ thầm cầu khẩn sau khi giết chết kẻ này, thế lực sau lưng kia sẽ không phát hiện manh mối.
Hiển nhiên Tứ trưởng lão cho rằng, thiên tài khủng bố như Lạc Nam, phải có thế lực kinh khủng sau lưng bồi dưỡng.
“Rốt cuộc cũng có thể thoải mái vận động a” Lạc Nam đột ngột cười quỷ dị càng khiến bọn hắn trở nên bất an.
“Hừ, giả thần giả quỷ” Tứ Trưởng lão gầm thét, Mộc linh lực điều động, hàng loạt gốc dây leo lại xuất hiện hướng Lạc Nam quấn tới.
Hiển nhiên lại là vũ kỹ của Thiên Mộc Tông, Vạn Mộc Trói Buộc, bất quá do Hóa Thần Kỳ thi triển có khác, tốc độ nhanh nhạy và sắc bén hơn Mộc Hào không biết bao nhiêu lần.
Lạc Nam không kịp né tránh, rất nhanh đã bị trói thành bánh thịt…
“Haha, mau siết chết hắn” Mộc Hào khoái chí dữ tợn cười…
Tứ Trưởng Lão gật đầu, điều khiển dây leo định siết nát thân thể Lạc Nam…
GÁYYYYYYY.
Đột ngột, một âm thanh cao quý mãnh liệt vang lên, như có thể ngạo thị cửu tiêu, không gian trăm dặm xung quanh run rẩy kịch liệt, nhiệt độ không khí cấp tốc nóng lên như tận thế…
Mà vô số dây leo bao trùm thân ảnh kia không biết từ khi nào hóa thành hư vô, ngay cả một hạt tro cũng không sót lại…
Một thân ảnh từ đống hoang tàn chầm chậm bước ra, không gian xung quanh hắn như bị thứ gì đó thiêu đốt trở nên gấp khúc…
Rốt cuộc, một thân ảnh màu tím thong dong xuất hiện trong tầm mắt hai người Mộc Hào…
Sau lưng thân ảnh đó, một sinh vật khủng bố đang hừng hực được ngưng tụ…
Từng tia từng tia tử sắc hỏa diễm chồng chất lên nhau…
Hai cánh rực rỡ tử sắc như có thể che phủ bầu trời xanh thẳm…
Con mắt nhỏ hẹp cao quý xem thường vạn vật…
Thân thể uyển chuyển linh hoạt thuần một màu tử sắc.
Nhiệt độ như có thể thôn thiên phần địa…
Bên trong ngọn lửa màu tím đang nhảy múa, một con mắt màu bạc lấp lánh ánh sáng, hàm răng trắng đều hé lộ…
Hắn cười đầy âm u, cất tiếng hỏi:
“Hai vị, muốn chết như thế nào?”