Phần 40
Tứ trưởng lão nhìn thấy Hỏa Phượng giao đấu cùng mình đột ngột tiêu tán, hắn thở phào nhẹ nhỏm lẩm bẩm:
“Thủ đoạn lợi hại thì thế nào? Tu vi quá thấp Linh lực cũng đã cạn kiệt”.
“Ồ, vậy sao?” Âm thanh hài hước vang lên khiến Tứ trưởng lão như bị sét đánh…
Gian nan quay đầu, Sâm Lâm bản thân thi triển không biết lúc nào đã bị đốt trụi…
Mà thiếu niên kia đang mỉm cười nhìn hắn, con mắt màu bạc chứa vầng trăng khuyết tà dị, sau lưng đối phương, một con Hỏa Phượng mới toang đang lơ lửng…
“Làm sao có thể?” Tứ trưởng lão không biết đã thốt lên câu này bao nhiêu lần, mỗi lần đều mang theo kinh ngạc đến cực hạn.
“Hắn đã chết, hiện tại nên đến lượt ngươi” Lạc Nam nhàn nhạt âm thanh khiến Tứ Trưởng Lão hai mắt co rụt lại.
Nhìn hỏa diễm bao trùm quanh thân thiếu niên, như suy nghĩ được gì, Tứ trưởng lão cười ha hả, nước mắt lăn dài nói:
“Haha, thì ra hắn chết là do ta, thì ra ta gián tiếp hại chết hắn, ngươi còn có thể điều động hỏa diễm hahaha”.
Nhìn Tứ Trưởng Lão như lâm vào điên cuồng, Lạc Nam âm thầm cảm thán, mặc dù kết quả cuối cùng như thế nào, đây vẫn là một kẻ đáng tôn trọng…
Với tu vi Hóa Thần của hắn, rõ ràng có thể trốn đi, nhưng vì tranh thủ cho Mộc Hào một tia cơ hội, cố chấp ở lại quấn lấy Hỏa Phượng, lại phân tâm thi triển Sâm Lâm Vạn Trượng ngăn chặn Mộc Hào dùng Kích Huyết đan…
Kẻ này nhân phẩm dù tốt dù xấu, thì lòng trung thành hắn dành cho Thiên Mộc Tông không cần phải bàn cãi…
Chỉ tiếc, chọn lầm chủ…
“Ta tiễn ngươi một đoạn” Lạc Nam ánh mắt nghiêm nghị, đã là kẻ thù, hắn sẽ không vì lòng trung thành của đối phương mà nương tay…
Hỏa Phượng kiêu ngạo thét gào, một lần nữa tiến về máu me đầm đìa Tứ Trưởng Lão…
“Haha, muốn giết ta? Nằm mơ sao?” Tứ trưởng lão cười lên ha hả, hai chân ngự không, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện trên bầu trời cách trăm trượng…
Mộc Hào đã chết, hắn không cần vướng bận, mặc dù thân mang trọng thương nhưng Hóa Thần Kỳ tốc độ cũng nhanh vô cùng…
Nghĩ đến hôm nay thất bại thảm hại, Tứ trưởng lão không dám quay về Thiên Mộc Tông, thầm nghĩ tìm nơi dưỡng thương chờ cơ hội báo thù…
Kiếp này giết chết thiếu niên gọi Tiểu Nam này sẽ trở thành mục tiêu sống của hắn…
Đang lơ lửng trên không trung, Tứ trưởng lão đột ngột sống lưng phát lạnh, một cảm giác tử vong lan tràn trong tim hắn…
Quay đầu nhìn lại…
Một cảnh tượng khiến trái tim hắn nhấc lên đến cổ họng…
Thiếu niên kia con mắt trắng bạc lập lòe ánh sáng…
Thấu Thị Vạn Lý điều động đến cực hạn…
Thân ảnh Tứ trưởng lão rõ ràng trong tầm mắt…
Trên tay phải, một thanh trường cung như tinh hà khiến không gian run rẩy…
Một thanh tên sắc nhọn do tử sắc hỏa diễm hừng hực ngưng tụ được tay trái nắm lấy…
Dây cung trong suốt kéo căn đến cực hạn…
Bầu trời như tối dần lại, chòm sao Bắc Đẩu như ẩn như hiện sau lưng thiếu niên, thần bí đến cực điểm…
“Ta xxx con mọe nó, trốn”.
Trong bầu trời vô tận, thân ảnh già nua sợ đến hồn phi phách tán…
…
Dây cung ngày một kéo căn, chòm sao Bắc Đẩu sau lưng thiếu niên ngày một ngưng thực…
Lạc Nam sắc mặt hơi tái nhợt, Bắc Đẩu Cung là một kiện Thiên Cấp Trung Phẩm Pháp Khí, với thực lực của hắn hiện tại điều động nó quả thật tốn quá nhiều khí lực…
Chòm sao Bắc Đẩu còn thường biết đến với cái tên Bắc Đẩu Thất Tinh, gồm bảy ngôi sao sáng nhất nằm trong ranh giới chòm sao Đại Hùng…
Lúc này đây, trong bảy ngôi sao, chỉ có hai ngôi sao đang lập lòe phát ra ánh sáng…
Lạc Nam hiện tại chỉ miễn cưỡng duy trì hai ngôi sao lực lượng mà thôi, bất quá để xạ rơi một Hóa Thần Kỳ…
Hoàn toàn đầy đủ…
Thấu Thị Vạn Lý khóa chặt mục tiêu…
Bàn tay buông lỏng…
XOẸT.
Âm thanh xé nát không khí vang lên trong không gian tĩnh lặng…
Mũi tên từ Dị hỏa ngưng tụ rốt cuộc phóng xuất…
Chỉ thấy một tia ánh sáng tím xẹt ngang bầu trời, nơi nó đi qua, không gian từng làn từng làn kịch liệt gợn sóng…
“Không thể a”.
Tứ trưởng lão khuôn mặt tái nhợt, cảm giác tử vong ngày một đến gần khiến hắn như muốn điên cuồng…
Đến bây giờ thì có đánh chết hắn cũng khẳng định sau lưng người thiếu niên này là một thế lực khủng bố đến cực điểm, dù là Cửu Cấp cũng không sánh bằng…
Vũ Kỹ kỳ dị mạnh mẽ, thân pháp khủng bố, Dị Hỏa top 9, hiện tại lại thêm một kiện Thiên Cấp pháp khí…
“Người này rốt cuộc là phương nào ra yêu nghiệt? So với Hoàng Kim Thế Hệ thời niên thiếu chỉ sợ còn kinh khủng hơn…” Tứ trưởng lão trong lòng hò hét…
“Liều”.
Cảm giác của một Hóa Thần Kỳ cho biết không thể né tránh mũi tên khủng bố kia, Tứ trưởng lão quyết định liều mạng…
“Bạo cho ta!”
Thân hình cấp tốc phình to, Tứ trưởng lão quyết định tự bạo cầu sinh…
ĐÙNG.
Bên trên bầu trời, thân xác Tứ trưởng lão nổ tung, đám mây hình nấm cự đại bao trùm một vùng không gian, làn sóng năng lực điên cuồng tỏa ra bốn phương tám hướng…
Mũi tên do Dị Hỏa ngưng tụ bị vụ nổ lớn nhấn chìm, tiêu tán trong thiên địa…
Vô số tu sĩ đột ngột ngẩng đầu, nhìn vụ nổ trên không trung, sắc mặt trắng nhợt…
Hóa Thần Kỳ tự bạo??
Câu hỏi vang lên trong lòng vô số người…
Vùn vụt.
Không ít tu sĩ trực tiếp phi hành, dùng tốc độ nhanh nhất muốn đến quan sát hiện trường vụ việc…
Bên trong vụ nổ kinh khủng, một tiểu nhân có diện mạo y hệt Tứ trưởng lão hoảng sợ đào tẩu, tốc độ của nó nhanh chóng vô cùng…
Nguyên Anh của Tứ Trưởng Lão…
Rõ ràng ý đồ của hắn là muốn từ bỏ thân xác, cùng mũi tên đồng quy vu tận, lại nhân cơ hội cho Nguyên Anh của mình trốn chạy, tìm thân thể khác đoạt xá…
Mặc dù làm thế thực lực sẽ cấp tốc hạ xuống, nhưng ít ra vẫn giữ được tính mạng, chờ ngày khôi phục…
Đạt đến Hóa Thần Kỳ, Nguyên Anh đã không khác sinh mệnh thứ hai của bản thể, nó chứa đựng đầy đủ trí nhớ cũng như kinh nghiệm của chủ nhân…
Không thể không nói Hóa Thần Kỳ như Tứ Trưởng Lão quả thật kinh nghiệm đầy mình, ngay cả trong tình huống nguy hiểm cửu tử nhất sinh, hắn vẫn tìm thấy đường sống duy nhất đó…
Chỉ là, đối thủ của hắn không may lại là người chơi nạp thẻ…
Lạc Nam tiến hành quan sát, bầu trời một mảnh hỗn loạn, Nguyên Anh của Tứ Trưởng Lão quá mức bé nhỏ…
Do có Thấu Thị Vạn Lý hỗ trợ, Lạc Nam miễn cưỡng nhìn thấy tiểu nhân đó đang cấp tốc đào tẩu…
Ba tôn đại đỉnh điên cuồng hấp thu Thiên Địa linh khí, Diễm Tâm Đỉnh vù vù chuyển động, một thanh tên tử sắc lại xuất hiện trên dây cung…
Tên rời dây cung, cấp tốc biến mất trong tầm mắt…
Tiểu nhân Nguyên Anh đang bay người đào tẩu, chợt một tia ánh sáng màu tím xuyên qua…
Ngay cả cơ hội gào thét cũng không có…
Tiểu Nguyên Anh bị hỏa diễm vô tình thiêu trụi…
Một đời Hóa Thần Kỳ cường giả chính thức vẫn lạc…
“Không hổ danh là Hóa Thần Kỳ, nếu không phải nhờ có Bắc Đẩu Cung, dù ta có Dị Hỏa vẫn không làm gì được hắn” Lạc Nam thầm cảm khái nói.
“Xem ra phải nhanh chóng tiếp tục Tụ Đỉnh” Lầm bầm một tiếng, nhận thấy không ít khí tức đang dần tiếp cận, Lạc Nam hai chân dậm lấy Mị Ảnh Tiêu Dạo Bộ…
Nhanh chóng rời đi…
…
Linh Vũ Thành.
Tần Mộng Ảnh lơ lửng trên không trung, bàn tay vừa lật, chỉ thấy phạm vi rộng rãi vốn như cắm rể nơi mặt đất Quân Lâm Khách Sạn đột ngột rung động kịch liệt…
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của vô số người trong thành, tòa cự đại khách sạn chầm chậm bay lên, sau đó lấy tốc độ cực nhanh thu nhỏ lại, rơi vào bàn tay trắng nõn tinh xảo của nàng…
Vài ngày trước Tần Mộng Ảnh đã dừng đón khách, đúng như lời nói với Lạc Nam, nàng cũng phải rời đi…
Nhìn sang hướng Đa Bảo Các, nàng nhàn nhạt truyền âm:
“Ta rời đi trước, gửi lời thăm hỏi đến nhà các ngươi tiểu thư”.
“Hẹn gặp lại, ta cũng sắp trở về bên cạnh Thánh Nữ đại nhân”.
Thành Bích nhoẻn miệng cười đáp lại, lần này được điều động đến chi nhánh Đa Bảo Các Linh Vũ Thành để chủ trì Đấu Giá Hội, nhiệm vụ đã xong, nàng cũng phải trở về…
Tần Mộng Ảnh gật nhẹ đầu, hai mắt mông lung đảo quanh thành trì này, đây là nơi nàng gặp được hắn…
“Khi nào rảnh rỗi, cùng hắn trở về cũng tốt” Nàng lẩm bẩm cười, bàn tay hướng hư không vạch nhẹ…
Một khe nứt xuất hiện, thân hình uyển chuyển mị hoặc vô hạn thong thả bước vào…
Vô số người hâm mộ cuồng nhiệt nhìn thân ảnh biến mất trong không gian…
Luyện Hư Kỳ, đây là loại tu sĩ có thể dung luyện hư không, từ đó di chuyển dễ dàng bên trong, rút ngắn khoảng cách vô số lần…
Có câu nói, dưới Luyện Hư tất cả chỉ là sâu kiến, đủ thấy lợi thế và thực lực kinh khủng của Luyện Hư Kỳ là như thế nào…
Ngay khi Tần Mộng Ảnh rời đi không lâu…
Tại một góc khuất trong thành, một thiếu niên có gương mặt mang vài phần hèn mọn xuất hiện…
Nhìn khe hở hư không chậm rãi khép chặt, lại nhìn theo phương hướng nơi cửa thành…
Hắn không biết từ đâu lấy ra một thanh quạt lông ngỗng phe phẩy, nét hèn mọn trên mặt hoàn toàn thu liễm, hai mắt thâm thúy như sao trời, gương mặt thong dong bình thản, như có thể bố cục cả thiên hạ…
“Tiểu Nam công tử thật hảo thủ đoạn a, trong khoảng thời gian ngắn đã bắt được trái tim Bách Diện Tiên Tử, tin tưởng chủ công nhà ta sẽ rất có hứng thú với ngươi đây…” Thiếu niên lẩm bẩm một mình như tự kỷ…
Nếu Tần Mộng Ảnh ở đây chỉ sợ phải một phen kinh ngạc, người biết đến danh hiệu Bách Diện của nàng, trên đại lục không nhiều lắm…
Lấy ra một mảnh ngọc bội, thiếu niên dùng lực bóp nát…
Sau vài hơi thở…
Một cánh cửa hư không đột ngột xuất hiện bên cạnh thiếu niên, có âm thanh trầm thấp bên trong truyền đến:
“Trần quân sư, lần này vi hành không tệ chứ? Chủ công rất tưởng niệm ngươi a”.
“Đâu chỉ là không tệ” Thiếu niên bình thản khẽ cười, ung dung bước vào cánh cửa…
Hư không khép lại, tất cả trở về sự bình tĩnh vốn có…