Phần 57
Ở một chiến tuyến khác, Bạch Tố Mai song kiếm loạn vũ, mỗi kiếm khí sinh ra mang theo hừng hực sát khí, công thủ toàn diện khiến Nhạc Hải mồ hôi đầy đầu…
Đồng Tâm Kiếm Pháp vốn là một môn song kiếm hợp bích, nhưng Bạch Tố Mai lại triển khai nó một cách xuất sắc chỉ với một người, có thể thấy thời gian qua nàng đã cố gắng rất nhiều…
Chiến đấu diễn ra đã lâu, bầu trời đã dần vào đêm…
Cặp mắt xinh đẹp của Bạch Tố Mai ngày càng lấp lánh rực rỡ, lực lượng dường như không có sự khô kiệt, càng đánh càng hăng…
Nhìn đôi mắt sau làn khăn che mặt ngày càng rực rỡ, Lạc Hải theo bản năng cảm thấy bất an dâng lên trong lòng càng thêm mãnh liệt…
…
Trước sự càn quét của Lạc Nam, Cao Liệt và mấy tên trưởng lão không thoát khỏi hạ tràng bị thôn phệ…
Cảm giác hồn lực trong người trào dâng cuồn cuộn, so với trước đây mạnh hơn đâu chỉ vài lần, Lạc Nam hài lòng lẩm bẩm:
“Rốt cuộc thành công đột phá Hồn lực Kim Đan hậu kỳ, làm Hồn Tu thật không dễ dàng a”.
Khi vừa đến Linh Vũ Thành, hồn lực Lạc Nam khi đó chỉ là Kim Đan sơ kỳ, trải qua biết bao nhiêu chuyện, thôn phệ yêu thú và kẻ thù nên linh hồn đề thăng lên Kim Đan Trung kỳ, cuối cùng đến hôm nay giết một đám Nguyên Anh mới đến hậu kỳ mà thôi, trong khi đó tu vi Linh Lực đã khác biệt như trời và đất…
Có thể thấy con đường Hồn Tu khó đi như thế nào…
“Sắp tới cần chú trọng Hồn và Thể” Lạc Nam lẩm bẩm…
Nhìn Mộc Tử Âm và Cao Thái Sơn vẫn còn chiến đấu, Lạc Nam thân hình cấp tốc tiếp viện nàng…
“Mộc Hình Quyền”.
Theo một tiếng quát lớn, hai tay Lạc Nam hình thành hai gốc cổ thụ, nặng nề đập xuống Cao Thái Sơn…
Đây là vũ kỹ Lạc Nam cướp được từ thiếu chủ Thiên Mộc Tông Mộc Hào, gần đây mới tu luyện thử, mặc dù không phải Địa cấp nhưng uy lực không tệ, mạnh hơn Linh Quyền…
Cảm giác được nguy hiểm, Cao Thái Sơn lắc mình né tránh công kích của Lạc Nam…
Mộc Tử Âm nhân cơ hội một kiếm chém xuống…
Á.
Một cánh tay rơi xuống, máu me đầm đìa…
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Đáng ghét!” Cao Thái Sơn ôm lấy cánh tay cụt, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên từng tia máu…
“Hiện thân cho chính nghĩa”.
Lạc Nam ôm eo Mộc Tử Âm nghĩa khí lẫm nhiên nói…
“Ta nhổ vào” Không ít người trong lòng thầm mắng, hướng hắn đưa lên ngón tay giữa…
“Các ngươi không thể giết ta” Cao Thái Sơn đột ngột cười haha, tóc dài rối bời khiến hắn như người điên, hắn biết lần này mình triệt để bại…
“Hả? Cho ta lý do?” Lạc Nam nhíu mày…
“Lão phu kẹt ở Nguyên Anh Viên Mãn đã lâu, hiện tại bất ngờ đột phá Hóa Thần kỳ, các ngươi không bất ngờ sao?” Cao Thái Sơn ra vẻ thần bí nói…
“Không” Lạc Nam lắc đầu khiến hắn tức muốn nổ phổi…
Nhưng Liễu Thi Cầm và hai người Nhạc gia lại khác, bọn hắn biết rõ tình huống của Cao Thái Sơn…
Đối phương tu vi không tiến, thọ nguyên gần kề, mơ ước đột phá Hóa Thần nhưng lực bất tầm tâm, hiện tại lại bất ngờ đột phá, bọn hắn quả thật bất ngờ…
Không để mọi người chờ đợi lâu, Cao Thái Sơn âm trầm nói:
“Là Thanh Vân Tông, Thất Cấp Tu Chân Thế Lực”.
Lạc Nam đôi mày lập tức nhíu chặt, Mộc Tử Âm nắm lấy bàn tay hắn…
“Haha, sợ sao? Ta nói cho các ngươi biết, Thanh Vân Tông tặng ta một viên Ngũ Cấp Đan Dược – Phá Cảnh Đan, giúp ta đột phá Hóa Thần, với điều kiện phải nhanh chóng thống nhất Bình An thành, sau đó quy thuận bọn hắn…”
Cao Thái Sơn tiết lộ…
Liễu Thi Cầm sắc mặt hơi tái, Thất Cấp Tu Chân thế lực đối với Bình An thành là một con quái vật khổng lồ…
Vô số người Bình An thành sắc mặt cũng hơi đổi, tòa thành trì này tiếp giáp ranh giới hai phía Nam Bắc đại lục, vị trí địa lí khá mẫn cảm nên không có thế lực nào đứng ra thâu tóm…
Vì sợ làm mất lòng phương còn lại…
Không nghĩ tới móng vuốt Thanh Vân tông dài như vậy, muốn lén lút nuốt khối bánh ngon này…
“Thanh Vân Tông đã đặt cấm chế vào linh hồn ta, nếu giết ta bọn hắn sẽ lập tức phát hiện, các ngươi không thể giết ta” Cao Thái Sơn tự tin cười nói…
Lạc Nam gật đầu đáp: “Quả thật không thể giết ngươi”.
Cao Thái Sơn gương mặt ngạo nghễ, định phá lên cười…
Bất quá Lạc Nam nói tiếp khiến sắc mặt hắn cứng ngắc lại…
“Không thể giết ngươi nhưng có thể phế ngươi a…”
…
Trước sự vây công của Lạc Nam và chúng nữ, ba người Cao Thái Sơn, Nhạc Hải và Nhạc Quần rốt cuộc buông tay chịu trói…
Cao Thái Sơn bị Lạc Nam phế bỏ đan điền, trở thành lão già bình thường, đem nhốt lại, ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có…
Lạc Nam cũng dẫn theo chúng nữ đến Cao – Nhạc hai nhà đem tộc nhân bọn hắn bắt giữ…
Trận chiến rốt cuộc kết thúc…
Thông báo hoàn thành nhiệm vụ vẫn chưa vang lên, Lạc Nam biết mình cần xử lý dứt điểm chuyện này…
Bên trong đại sảnh Liễu Gia…
Nơi này đã sớm trở thành đống hoang tàn, bất quá mấy người tộc nhân Liễu gia dọn dẹp vẫn miễn cưỡng xem như sạch sẽ…
“Các người định làm gì chúng ta?” Bị phong bế linh lực Nhạc Quần sắc mặt tái nhợt hỏi…
Nhạc Hải cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lạc Nam, bọn hắn biết thiếu niên này ở đây có quyền làm chủ nhất…
“So với Cao gia mà nói, Lạc gia các vị lực lượng còn bảo tồn không ít, chỉ chết hai tên trưởng lão mà thôi” Lạc Nam nhìn hai người này gật gật đầu nói…
“Ý của ngươi là?” Nhạc Quần hai người lóe lên một tia hy vọng trong ánh mắt…
“Ta cũng không cần thiết nói nhiều, các vị hiện tại như cá nằm trên thớt, ta cho các vị hai lựa chọn” Lạc Nam ung dung không vội…
“Lựa chọn gì?” Nhạc Hải gấp gáp, hắn còn chưa sống đủ đâu…
“Lựa chọn thứ nhất, hai vị tự sát, tộc nhân Nhạc gia chôn cùng hai vị” Lạc Nam như cười như không…
Nhìn sắc mặt cả hai cấp tốc trắng bệch, Lạc Nam hài lòng gật đầu nói tiếp:
“Lựa chọn thứ hai mà nói… Hai vị và toàn bộ Nhạc gia trở thành thế lực phụ thuộc của Liễu gia, trung thành với Liễu gia chủ…”
“Cái này…” Đám người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Lạc Nam lại vì Liễu gia cân nhắc nhiều như vậy…
Phải biết bọn hắn vừa xuất hiện mà thôi, ngay cả tên đối phương còn chưa biết đâu…
Liễu Thi Cầm đôi mắt đẹp hấp háy, nhìn Lạc Nam chớp chớp không biết suy nghĩ gì…
Mộc Tử Âm nhìn bộ dạng xinh đẹp của Liễu Thi Cầm, lườm Lạc Nam một cái, thầm nghĩ tên này nhất định lên cơn háo sắc…
Bất quá vì giữ gìn mặt mũi phu quân, nàng vẫn im lặng đứng một bên…
Đừng nói bọn họ lên cơn nghi hoặc, ngay cả Lạc Nam cũng không biết tại sao bản thân mình lại làm như vậy, như có thứ gì đó thôi thúc hắn phải thay Liễu gia cân nhắc…
“Chúng ta lựa chọn loại thứ hai” Nhạc Quần và Nhạc Hải không có nhiều do dự, mạng sống là trên hết, vì mạng sống bọn họ có thể thần phục Cao gia, đồng dạng cũng có thể theo chân Liễu gia…
“Ta không dễ tin tưởng hai vị như vậy, giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên cho Liễu gia chủ đi, chỉ cần Cao gia trung thành tuyệt đối cùng Liễu gia, ngày sau không thiếu chỗ tốt” Lạc Nam yêu cầu nói.
Nhạc gia hai người nhìn nhau cười khổ, cũng chỉ có thể làm theo, bọn hắn hiện tại đã là con tin, sao có thể chống đối…
Liễu Thi Cầm cũng không cùng Lạc Nam khách khí, quyết đoán khống chế tính mạng Nhạc gia hai người…
Chỉ trông thoáng chốc, thực lực Liễu gia đột ngột gia tăng đáng kể, hơn nữa lại không gặp tổn thất gì…
“Thanh Vân Tông thì sao, không biết công tử định xử lý thế nào?” Nhạc Quần lúc này nói ra thắc mắc, dù sao hiện tại đã xem như là người của Liễu gia, hắn cũng phải cân nhắc cho tương lai…
“Thất cấp tu chân thế lực Thanh Vân Tông muốn là Bình An Thành, về phần ai đứng đầu quy thuận bọn họ cũng không quá quan trọng, Cao gia hay Liễu gia như nhau cả thôi” Lạc Nam nhàn nhạt nói…
“Ý của công tử là Liễu gia thống nhất Bình An thành, sau đó quy thuận Thanh Vân Tông” Liễu Thi Cầm sáng suốt hiểu ý hắn…
“Không sai, Bình An Thành tổng thể thực lực không quá mạnh, có thế lực bảo kê cũng là chuyện tốt, chỉ là mỗi năm phải nộp lên một phần tài nguyên tu luyện mà thôi” Lạc Nam gật đầu nói…
Đám người bừng tĩnh, Lạc Nam nói quả thật có lý, Thanh Vân Tông muốn Bình An Thành quy thuận không phải vì một ít tài nguyên hằng năm sao? Cho bọn họ là được…
Dù sao thực lực người ta mạnh… nhận bảo kê cũng không sao…
Nếu cách làm lúc đầu của Cao gia không quá quyết tuyệt, mà dùng lời lẽ thuyết phục các gia tộc trong Bình An Thành, chỉ sợ đã sớm đem toàn bộ thành trì này thống nhất, sau đó quy thuận Thanh Vân Tông đạt được công lớn…
Đáng tiếc bọn hắn ỷ vào có Hóa Thần Kỳ nên không xem ai ra gì, muốn dùng vũ lực bức ép, kết quả cuối cùng cả gia tộc tan thành mây khói…
Đám tộc nhân Liễu gia sùng bái nhìn Lạc Nam, người này đã thay đổi hoàn toàn số phận của Liễu gia bọn hắn…
Tiểu nha đầu Liễu Mộng Mộng càng trực tiếp chạy đến đòi hắn bế…
Lạc Nam cưng chiều ngắt nhéo đôi má bánh bao của nàng, đưa tay bế lên vai…
“Chụt, ca ca thật lợi hại, đây là thưởng cho ngươi” Liễu Mộng Mộng bất ngờ đánh chụt vào má Lạc Nam non nớt nói…
Mọi người bị bộ dạng đáng yêu của nàng chọc cười…
“Tiểu nha đầu, muội tên là gì?” Lạc Nam xoa đầu nàng cười hỏi…
“Muội tên Mộng Mộng nha, ca ca tên gì?” Tiểu nha đầu cười tươi rói hỏi thăm…
“Haha, ca ca gọi Tiểu Nam, muội có thể gọi ta là Tiểu Nam ca ca nha!” Lạc Nam gật gù đáp…
Liễu Thi Cầm vừa nghe, thân thể đột ngột chấn động kịch liệt, đôi mắt đẹp to tròn trợn trừng nhìn Lạc Nam…
Đám người rất nhanh chú ý đến phản ứng của nàng, Lạc Nam kỳ quái hỏi:
“Liễu gia chủ, có chuyện gì sao?”
Liễu Thi Cầm cố giữ bình tĩnh nhưng mãi không làm được, nàng bất ngờ chạy đến nắm cánh tay Lạc Nam hoảng hốt hỏi:
“Ngươi nói ngươi tên là gì?”
“Tại hạ Tiểu Nam” Bị nàng nắm tay, Lạc Nam chỉ cảm thấy trong lòng yên bình khó hiểu, cưỡng ép cảm giác kỳ quái trong lòng ra vẻ bình tĩnh đáp lại…
“Ngươi… Ngươi họ gì?” Âm thanh của Liễu Thi Cầm trở nên run rẩy…
Nghe nàng hỏi họ mình, Lạc Nam lập tức âm thầm đề phòng, nơi này là phía Nam Băng Thiên Đại Lục, Lạc gia có danh vọng vô cùng to lớn, hắn sẽ không dễ dàng nói mình họ Lạc…
Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại bị cảm giác cấp thiết bao phủ, muốn nói cho nàng biết…
Nhìn ra tình cảnh lúng túng của Lạc Nam, Mộc Tử Âm khéo hiểu lòng người bước đến nắm lấy cánh tay hắn, nàng nhìn Liễu Thi Cầm nhoẻn miệng cười nói:
“Chiến đấu đã lâu, chúng ta cũng hơi thấm mệt, Liễu gia chủ có gì muốn hỏi thì hẹn sau vậy”.
Liễu Thi Cầm giật mình, nghĩ lại cũng phải, nàng bối rối rút tay Lạc Nam ra, trở về dáng vẻ bình thản của một gia chủ, cười nói:
“Là ta đường đột, tổng quản mau dàn xếp vài gian phòng khách quý”.
“Tuân lệnh gia chủ” Quản gia mập ú của Liễu gia nhanh nhẹn lên tiếng, cung kính hướng Lạc Nam mấy người đưa tay mời:
“Mời các vị theo lão hủ”.
“Đa tạ rồi” Lạc Nam cũng biết hiện tại không thích hợp trò chuyện, mang theo Tố Mai, Trúc Loan cùng Tử Âm theo sau…
“Được rồi, mọi người cũng về nghỉ ngơi đi, chờ mệnh lệnh tiếp theo của ta” Liễu Thi Cầm hướng tộc nhân Liễu gia lên tiếng phân phó…
Đám người Liễu gia vâng lời cáo lui, mang theo nha đầu Liễu Mộng Mộng rời đi…
Thân ảnh xinh đẹp đứng giữa đại sảnh vắng người, Liễu Thi Cầm nhàn nhạt khép lại đôi mắt, từng mảnh ký ức xưa cũ ùa về trong tâm trí…
“Hắn rất kháu khỉnh, tỷ đặt tên hắn là Nam, mong muốn hắn trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa, dù không có Linh Căn cũng quyết không luồn cúi trước người khác…”
“Lạc gia tàn nhẫn chia cắt mẹ con tỷ, Thi Cầm à! Tim tỷ đau quá, hắn không thể tu luyện nhất định bị người Lạc gia khi dễ…”
“Lạc Phá Lôi là tên súc sinh, ngay cả con ruột của mình cũng vứt bỏ, chuyện hối hận nhất đời tỷ là cắn răng lấy một người mình không yêu…”
“Nhưng nếu từ chối hắn, cả Liễu gia chúng ta sẽ lâm vào đại họa…”
“Không được! Tỷ nhất định phải đoàn tụ cùng con mình, nhất định phải cứu lấy Tiểu Nam thoát khỏi gia tộc dơ bẩn đó…”
“Tỷ phải mạnh hơn, dù phải trả bất kỳ cái giá nào…”
“Dù cho… Phải tan xương nát thịt…”
Giọng nói nức nở đau thấu tim can kia vẫn còn vang vọng bên tai, gương mặt xinh đẹp của Liễu Thi Cầm từ lâu đã ướt đẫm nước mắt…
Thân ảnh nữ nhân gánh chịu tổn thương nặng nề từ thể xác đến linh hồn, nhưng vẫn kiên cường ra đi trong đêm… lại hiện lên trong đôi mắt long lanh của nàng…
Thoáng cái đã 17 năm, mọi chuyện cứ như vừa mới hôm qua…
Không sao quên được…
…
“Keng, thành công hoàn thành nhiệm vụ ‘Trợ Liễu gia’, đạt được một lần triệu hoán Công Pháp dành cho nữ tử”.
Vừa tiến vào gian phòng, âm thanh hệ thống đã vang lên trong đầu Lạc Nam…
Hiện tại hắn tạm thời không có tinh thần triệu hoán, ánh mắt ngập nước khi đó của Liễu Thi Cầm như ám ảnh tâm trí hắn, trong tim như có thứ gì đó nhói lên vậy…
Áp chế vô số nghi hoặc trong lòng, Lạc Nam đẩy cửa phòng ra ngoài, tìm đến một gian phòng khác…
Liễu gia thu xếp cho hắn và ba nàng tận bốn căn phòng…
Đưa tay gõ cửa, Lạc Nam gọi một tiếng: “Lão bà, là ta”.
“Sao không đi tìm Tố Mai hay Trúc Loan các nàng?” Âm thanh Mộc Tử Âm bên trong vọng ra…
“Yên tâm, ai cũng có phần, ta muốn bên nàng trước…” Lạc Nam mỉm cười truyền âm…
“Còn không mau vào” Nàng hừ một tiếng nói…
Lạc Nam cười hì hì bước vào, chỉ thấy giữa căn phòng là một bồn nước tắm bằng gỗ lớn, mặt nước phủ đầy hoa hồng…
Hắn nhận ra đây là bồn tắm riêng của nàng, nữ nhân của hắn ai cũng cất chứa một bồn tắm riêng trong nhẫn trữ vật…
Mộc Tử Âm trần truồng ngâm mình trong bồn tắm, chỉ để lộ một nửa bộ ngực căng tròn trên mặt nước… Nàng đang quyến rũ liếc xéo hắn…
Lạc Nam cũng không khách sáo, cởi bỏ y phục tiến vào cùng nàng…
Dịu dàng ôm lấy thân thể trơn bóng trần truồng, cảm giác ấm áp do nàng mang lại, Lạc Nam thoải mái nhắm mắt…
Mộc Tử Âm cũng ôm vòng eo hắn, một bàn tay tìm xuống nắm lấy côn thịt nóng hỏi, nhẹ nhàng vuốt ve…
Cái lưỡi nhỏ xinh của nàng liếm láp vòng ngực săn chắc của hắn…
Nàng nhận ra hắn có tâm sự trong lòng, muốn an ủi hắn…
Lạc Nam nhận ra ý đồ của nàng, mở ra con mắt tà dị, ấm áp nhìn nàng thủ thỉ:
“Có được nàng là phúc phần của ta…”
“Dẻo miệng” Mộc Tử Âm sẵn giọng…
“Lão bà, hôm nay nàng làm lão công ta nở mày nở mặt” Lạc Nam hôn nhẹ lên trán nàng, nhớ đến đám nam nhân ghen ghét tại Bình An thành, khen ngợi nói…
“Trúc Loan với Tố Mai giấu mặt, nếu không chỉ sợ bọn hắn xông lên cùng chàng liều mạng” Mộc Tử Âm che miệng cười khẽ…
“Quả thật nên thưởng cho các nàng… Nhưng lão công muốn thưởng nàng trước” Lạc Nam cười dâm nói…
“Bế thiếp lên giường” Mộc Tử Âm hai mắt mê ly, vòng tay ôm cổ hắn…
“Tuân lệnh vợ yêu” Lạc Nam bế nàng theo kiểu công chúa, rơi xuống giường nệm…
Mộc Tử Âm phất tay, thu hồi bồn tắm lớn…
Thân thể thành thục quyến rũ lại xuất hiện trước con sói đói, nhìn từng thớ thịt đang ửng đỏ của nàng, lại động lấy từng giọt nước do vừa tắm xong…
Mê người đến cực điểm…
Lạc Nam nhẹ nhàng đè lên thân thể mềm mại như chăn bông đó, tìm đến đôi môi chín mọng đang hé mở ngậm lấy…
Mộc Tử Âm cũng không rụt rè nữa, trái lại chủ động dâng lên cái lưỡi thơm tho của mình, mặc cho nam nhân thưởng thức, uống hết nước bọt ngọt lịm của mình…
Chụt chụt.
Môi lưỡi hòa quyện mê say, âm thanh ướt át gợi tình khiến người khác mơ màng…
“Lão công, tiến vào luôn đi, thiếp sẵn sàng rồi” Chỉ hôn một chút mà Mộc Tử Âm đã nhẹ tách chân ra, hướng hắn truyền âm nói…
Lạc Nam đưa tay tìm xuống khe hẹp hơi hé mở giữa hai chân nàng, cảm giác ướt đẫm lầy lội khiến hắn yêu thích trêu chọc nói:
“Lão bà, nàng ngày càng mẫn cảm rồi”.
“Ưm, Hừ, toàn bộ do chàng làm hư thiếp, ở bên chàng một chút là nơi đó lại trở nên ướt đẫm” Mộc Tử Âm rên rỉ yêu kiều nói…
Rất khó tưởng tượng Hóa Thần cường giả oai phong lẫm liệt kia lại có một mặt như vậy…
Lạc Nam cười cười, cúi đầu liếm âm đạo của nàng một chút, nuốt hết chất mật vào bụng…
“Á, muốn giết thiếp sao?” Mộc Tử Âm co giật run lẩy bẩy, mỗi khi hắn liếm láp hôn hít nơi đó đều khiến đầu óc nàng trống rỗng, bị khoái cảm lấp đầy…
“Nàng đang ở tuổi chín mọng, nhu cầu cao là bình thường, lão công rất thích” Lạc Nam hôn má nàng thủ thỉ: “Bú cho ta, để lão công hảo hảo yêu nàng”.
“Hừ, còn làm khó người ta” Mộc Tử Âm õng ẹo một tiếng, bất quá cũng ngoan ngoãn ngồi dậy tìm đến dương vật đang căng cứng kia…
“Để ta nằm xuống, nàng xoay người lại, lão công cũng muốn phục vụ nàng” Lạc Nam nằm sấp xuống nệm, để nàng đè lên cơ thể hắn…
Thế 69 lại diễn ra…
Mộc Tử Âm hé mở hai cánh môi đỏ mọng, ngậm lấy đầu khấc đỏ au kia, cái lưỡi nhỏ xinh lè ra liếm láp côn thịt đầy gân guốc…
Lạc Nam thoải mái không nói nên lời, lòng tự hào vô hạn…
Cảm giác toàn diện chinh phục một mỹ nữ Hóa Thần cường giả, để nàng nhu nhuận phục vụ mình quả là tuyệt vời…
Hắn tách hai mép môi âm đạo trước mặt, tinh nghịch xoa lấy chùm lông đen của nàng một chút, lúc này mới dùng đầu lưỡi xâm nhập hang động chật hẹp thơm ngát kia…
“Ưm, sướng quá, lão công liếm nhẹ một chút” Mộc Tử Âm truyền âm, miệng nàng phồng to do ngậm dương vật hắn…
Chẹp chẹp…
Hai người bú liếm cho nhau, thỉnh thoảng lại truyền âm vài lời tình thoại, dù chưa thật sự kết hợp vẫn thấy hòa lẫn về thể xác cũng như tinh thần…
“Ư, được rồi lão công, thiếp muốn lắm rồi” Mộc Tử Âm dâm mị nói…
“Nứng sao lão bà?” Lạc Nam liếm mạnh vách âm đạo nàng thêm vài cái, biết còn cố hỏi…
“Ừm, nứng quá, chơi thiếp đi chàng” Mộc Tử Âm cũng không xấu hổ, trái lại cố tình kích thích hắn…
Giữa phu thê bọn họ đã sớm thân mật đến cực hạn, nàng đương nhiên không cảm thấy ngại ngùng…
Lạc Nam cũng bị nàng nói nứng sắp bùng nổ, hắn xoay người nằm trên nàng, tách ra đôi chân thon dài kia, dương vặt đặt ngay lỗ nhỏ cấp tốc đâm vào…
“Hừ”.
Hai người sung sướng hừ một tiếng, cảm giác hai bộ phận sinh dục gắn kết không một kẻ hở…
“Khít quá bảo bối, nàng luôn tuyệt vời như vậy” Lạc Nam nhẹ nhàng chuyển động, cúi đầu ngậm lấy một bầu vú căng tròn như có sửa kia…
“Là của chàng quá to, thiếp thích lắm” Mộc Tử Âm rên rỉ, bàn tay vò đầu hắn, vòng eo uyển chuyển phối hợp từng nhịp nắc của nam nhân…
Lạc Nam dần gia tăng tốc độ, mỗi lần ra vào đều chạm đến tận cùng thân thể nàng, cơn sướng làm đầu óc hoàn toàn mụ mị…
Hồi lâu sau, cả hai không thỏa mãn với tư thế truyền thống, Lạc Nam bế nàng đứng dậy…
Trong phòng có một bàn trang điểm khá lớn, phía trên có một tấm gương, đủ phản chiếu tình cảnh căn phòng…
Lạc Nam đặt nàng đứng trước gương, liếm láp vành tai của nàng dâm đãng nói:
“Lão bà, chống tay xuống bàn, đưa mông ra”.
Mộc Tử Âm hiểu suy nghĩ của hắn, nhìn thân thể trần truồng của hai người trong gương, nàng nhanh chóng vâng lời…
Nhìn hai lỗ thần bí nhất của người phụ nữ trước mặt mời gọi, Lạc Nam không chần chờ nữa, đứng sau đâm phập vào lỗ âm đạo kia…
“Ư”.
Mộc Tử Âm rên rỉ một tiếng, hình ảnh hắn chơi nàng đã hiện rõ trong gương…
Lạc Nam hưng phấn vô cùng, ở tư thế này hắn có thể thấy toàn bộ thân thể của nàng rung động sau mỗi cú nhấp từ mặt gương phản chiếu…
Mộc Tử Âm rên rỉ, nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương lúc này mồ hôi đầm đìa, làn da ửng hồng, mắt đẹp ngập nước, môi anh đào hé mở rên rỉ…
Bộ ngực cực đại run rẩy đẩy tới đẩy lui theo mỗi lần nam nhân nhấp mạnh…
Nàng rất khó tưởng tượng bộ dạng của mình cũng có lúc như vậy…
Lạc Nam vẫn nhấp đều đặn, nhìn gương mặt trong gương của nàng, hắn mở miệng khen ngợi:
“Lão bà, nàng càng ngày càng đẹp, âm đạo lại khít chặt hồng hào, lão công mê luyến chết mất”.
“Hứ, ba hoa” Mộc Tử Âm ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng ngọt lịm, chính bản thân nàng cũng nhận ra mình càng thêm xinh đẹp mê người…
Nữ nhân được tươi tắn đều đặn, thỏa mãn nhu cầu về tình dục luôn trở nên hấp dẫn…
Chưa kể có Long Tiên Thánh Điển hỗ trợ, khiến nàng trở nên càng thêm có tiên vận, chả trách đám nam nhân trong thành ghen ghét với Lạc Nam như vậy…
Đây là tư thế mới mẻ cả hai thực hiện, vừa giao hợp vừa nhìn nhau trong gương, kích thích vô hạn đó không cần nói cũng biết…
Rất nhanh Mộc Tử Âm đã có dấu hiệu lên đỉnh, âm đạo của nàng co bóp dữ dội, muốn ép nghẹn Lạc Nam…
“Thiếp sắp ra, mạnh lên đi chàng, ra cùng thiếp!” Mộc Tử Âm bờ mông tròn vặn vẹo…
Bốp Bốp.
Lạc Nam vỗ mông thịt đầy đặn của nàng, tiến hành chạy nước rút…
Bạch Bạch Bạch Bạch…
Liên tục như máy khoan đánh vào thân thể thành thục, hai bộ phận sinh dục kịch liệt ma sát lấy nhau, các dây thần kinh căng cứng, sung sướng lan tràn hai thân thể…
“Á, sướng quá chàng ơi, thiếp phê quá” Nàng rên rỉ theo từng nhịp nắc…
“Hừ, ta cũng sướng, lão bà tuyệt nhất, như muốn hút hết tinh hoa của ta vậy” Lạc Nam thoải mái đâm sâu…
“Mạnh nữa đi chàng, chơi chết thiếp” Mộc Tử Âm rốt cuộc sắp xuất…
“Nhìn nàng trong gương kìa, dâm quá lão bà” Lạc Nam cười ha ha, dùng hết sức đâm vào…
Bạch Bạch Bạch…
“Á Á, chết thiếp rồi, thiếp ra rồi, huhu, sướng quá, thiếp cảm nhận được dung dịch của chàng rồi” Mộc Tử Âm rên lên oai oái…
“Bắn chết nàng, cho nàng to bụng” Lạc Nam nhấp thật mạnh những cái cuối cùng, dương tinh phun trào…
“Sướng quá chàng ơi, thiếp điên mất”.
Cả hai cùng xuất… Mộc Tử Âm xụi lơ, Lạc Nam phải đưa tay bế nàng đến nệm…
Tứ chi siết chặt lấy nhau, hai thân thể bóng nhẫy mồ hôi kịch liệt thở dốc…
Lạc Nam yêu thương vuốt ve tấm lưng trơn bóng, hôn hít cái cổ thơm tho của nàng, mút lấy da thịt để lại từng vết đỏ…
Mộc Tử Âm khóe môi cười mãn nguyện, được người yêu sủng ái như vậy khiến nàng hạnh phúc…
Hắn đúng là nam nhân ông trời mang đến cho nàng…
Vuốt ve an ủi nhau đôi chút, Mộc Tử Âm hôn vào má hắn chủ động nói:
“Chàng còn muốn để Tố Mai các nàng đợi đến bao giờ?”
“Yên tâm, đều là bảo bối của ta, sao có thể quên chứ, nàng vào Linh Giới Châu nghỉ ngơi nhé”.
“Ừm, thiếp lại muốn tắm rồi, chàng qua thăm các nàng đi” Mộc Tử Âm không dị nghị gật đầu…
Lạc Nam hôn môi thêm một cái, lúc này mới thu nàng vào Linh Giới Châu…
Hắn khoác lên áo ngoài, đẩy cửa bước ra, hướng đến vị trí phòng Bạch Tố Mai…