Phần 59
Nữa ngày trôi qua, tam nữ thỏa mãn buông tha Lạc Nam, lần này chiến đấu quá mức kịch liệt, các nàng tinh thần tràn đầy, càng trở nên xinh đẹp kiều diễm…
“Trúc Loan và Tố Mai tranh thủ tu luyện Vũ Kỹ và Thân Pháp đi” Sung sướng qua đi, chính sự cũng nên thực hiện…
Hai nữ gật đầu nghiêm túc, lần lượt nhỏ máu vào hai mảnh ngọc bội…
Đại lượng tinh tức tiến vào đầu, bắt đầu đã tọa bế quan…
Mộc Tử Âm hít sâu một hơi, khoát lấy cánh tay Lạc Nam, nhìn Tử Mộc Kiếm vẫn lơ lửng giữa không trung, hơi lo lắng nói:
“Lão công, Thiên Cấp Cực Phẩm, nó sẽ tiếp nhận thiếp sao?” Mộc Tử Âm hơi lo lắng…
Thiên cấp pháp bảo đã có một chút linh tính nhất định, nàng sợ Tủ Mộc Kiếm không xem trọng mình…
“Yên tâm, chỉ cần nàng là lão bà của ta, nó không dám không tuân” Lạc Nam vỗ mông thịt của nàng một cái, cười nói…
Thật ra thời gian dài cùng Lạc Nam song tu Long Tiên Thánh Điển, âm khí trong người chuyển hóa thành Tiên khí khiến khí chất và thiên phú các nàng càng thêm cao quý…
Đừng nói Thiên Cấp, dù là Siêu Việt Linh Cấp cũng có khả năng nhận chủ…
Hơn nữa khả năng lĩnh ngộ công pháp, vũ kỹ các loại… cũng trở nên tăng cường rất nhiều so với tu sĩ bình thường…
Chẳng qua bản thân các nàng không nhận ra mà thôi…
Đây là những thông tin Kim Nhi cung cấp cho Lạc Nam…
Quả nhiên chỉ thấy Mộc Tử Âm nhỏ máu lên thân kiếm, Tử Mộc Kiếm chỉ thoáng rung động nhẹ, sau đó ôn nhu ngoan ngoãn nằm trên cánh tay nàng…
Mộc Tử Âm vung nhẹ thân kiếm, không gian Linh Giới Châu đã hình thành từng cơn sóng gợn lăn tăn, có dấu hiệu bị xé rách…
“Đây là uy lực Thiên Cấp Cực Phẩm sao? Thật kinh khủng” Mộc Tử Âm lẩm bẩm, hàng loạt thông tin truyền vào đầu nàng, khiến nàng đối với khả năng của Tử Mộc Kiếm càng thêm thán phục…
“Lão bà, thấy thế nào?” Nhìn bộ dạng của nàng, Lạc Nam cười hỏi…
Lần này hắn thu được lượng lớn Điểm Danh Vọng hơn phân nữa công lao thuộc về nàng, chỉ một kiện Thiên Cấp Cực Phẩm không thấm vào đâu…
“Lão công, dựa vào Tử Mộc Kiếm ta tin tưởng hạ được Hóa Thần Hậu Kỳ, chiến ngang tay Hóa Thần Viên Mãn trong thời gian ngắn” Mộc Tử Âm tự tin vô hạn nhìn hắn…
“Haha, không hổ là bảo bối của ta”.
Lạc Nam ôm eo nàng hài lòng cười lớn, xem còn ai dám khi dễ lão tử, lão tử gọi vợ ra chém chết các ngươi…
…
Lạc Nam cùng Mộc Tử Âm rời khỏi Linh giới Châu, để hai nữ ở lại chuyên tâm tu luyện…
Trước khi ra ngoài hắn không quên cùng Cơ Băng song tu, ổn định một phần nào thương thế cho nàng…
Mặc dù hồn lực vừa gia tăng đến Kim Đan hậu kỳ, nhưng muốn hoàn toàn trị khỏi cho Cơ Băng vẫn còn quá sớm…
Hai người vừa ra khỏi phòng, đã thấy Liễu quản gia mập ú tiến lại…
“Không biết công tử và tiểu thư nghỉ ngơi có hài lòng?” Quản gia mập ú cung kính hỏi…
“Đa tạ, Liễu gia rất chu đáo” Lạc Nam hai người gật đầu…
Quản gia mập ú cười khổ nói: “Lần này Liễu gia nợ chư vị không sao trả hết, xin đừng nói lời khách sáo”.
“Được rồi, không biết quản gia tìm chúng ta có việc?” Lạc Nam thay đối phương mở lời…
Liễu quản gia nhẹ thở ra, cung kính nói: “Là gia chủ muốn cùng công tử hỏi thăm chút việc”.
“Không thành vấn đề, mời quản gia dẫn đường” Lạc Nam gật đầu, nắm tay Mộc Tử Âm theo sau…
Bọn họ đến một căn phòng khá độc lập, không nằm cùng dãy phòng của tộc nhân Liễu gia, nơi đây được xây giữa vườn hoa, thoáng đãng thơm ngát vô cùng…
“Gia chủ, phu thê công tử đã đến” Đứng bên ngoài phòng, quản gia lên tiếng thông báo…
Kẽo kẹt.
Âm thanh cửa mở vang lên, Liễu Thi Cầm một thân đơn sắc bạch y đích thân bước ra, môi hồng khẽ mở:
“Làm phiền hai vị, Thi Cầm cảm thấy áy náy, mời tiến vào”.
“Liễu gia chủ khách sáo” Lạc Nam gật đầu, nắm lấy Mộc Tử Âm bước vào…
Đây là một phòng gỗ hết sức đơn giản, ngay cả vật dụng bên trong cũng được làm từ gỗ, được bày biện rất nhiều hoa, đủ các thể loại…
“Mời ngồi” Liễu Thi Cầm ngồi xuống ghế, thay Lạc Nam hai người châm trà…
“Đây là phòng cũ của gia tỷ” Liễu Thi Cầm đột nhiên không đầu không đuôi nói…
Lạc Nam và Mộc Tử Âm hai mặt nhìn nhau, không hiểu đối phương muốn gì…
“Từ khi gặp công tử, trong lòng Thi Cầm luôn có cảm giác thân thiết một cách khó hiểu…” Liễu Thi Cầm nhìn Lạc Nam ôn nhu nói…
Mộc Tử Âm hai mắt lấp lóe, là một nữ nhân, trực giác cho nàng biết đối phương trước mặt không nói dối…
“Không giấu gì Liễu gia chủ, tại hạ cũng vậy” Lạc Nam cười khổ, hắn quả thật luôn có cảm giác kỳ quái khó hiểu với nàng… hơn nữa tin tưởng không phải vô duyên vô cớ mà hệ thống muốn hỗ trợ Liễu gia…
“Thi Cầm mạo muội hỏi một câu, công tử năm nay phải chăng 17 tuổi?” Nàng hít sâu một hơi, dứt khoát hỏi…
Lạc Nam và Mộc Tử Âm chấn động, ngơ ngác nhìn nàng…
“Có đúng hay không?” Liễu Thi Cầm trong lòng lóe lên một tia hy vọng…
“Quả thật như vậy…” Lạc Nam tâm trí dần không bình tĩnh, cảm giác cho hắn biết mình sắp đối diện một chuyện quan trọng…
Đạt được trả lời của hắn, đến lượt Liễu Thi Cầm bất ngờ, giọng điệu của nàng hơi run, lấy can đảm hỏi tiếp:
“Công tử mang họ gì? Thứ lỗi cho Thi Cầm hơi vô lễ, chuyện này rất quan trọng đối với Liễu gia chúng tôi”.
“Họ Lạc” Lạc Nam trầm giọng nói…
Liễu Thi Cầm thân thể run rẩy dữ dội, đồng tử co rút lại, lồng ngực phập phồng lên xuống…
“Liễu gia chủ xin bình tĩnh” Mộc Tử Âm nắm lấy tay nàng, một luồng linh lực truyền qua…
Liễu Thi Cầm hít sâu một hơi, bất ngờ lấy ra một bức tranh, trải ra bàn…
Trong tranh vẽ lấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, gương mặt mang theo nét ôn nhu mỉm cười hiền dịu, như có thể khiến người khác hòa mình vào gió xuân…
Mộc Tử Âm mày liễu hơi cau lại quan sát, như nghĩ đến điều gì, nàng chấn động nhìn sang gương mặt anh tuấn của Lạc Nam…
Mặc dù nam nữ khác biệt, nhưng không khó nhìn ra đôi nét trên mặt Lạc Nam khá giống nữ tử trong tranh này…
Mộc Tử Âm đủ sáng suốt để nhận ra bức tranh này tồn tại đã lâu, tuyệt đối không phải mới vẽ ra để dụ dỗ bọn họ…
Lạc Nam cũng chấn động trong lòng, một cảm giác kỳ quái khó tả dâng lên cuồn cuộn, hắn nhìn bức tranh run giọng hỏi:
“Xin hỏi gia chủ, người trong tranh là?”
“Là gia tỷ, nàng tên Liễu Ngọc Thanh, 18 năm trước từng gả cho Lạc gia gia chủ – Lạc Phá Lôi” Âm thanh như làn gió nhẹ từ miệng nàng đáp lại, nhưng lại tạo ra từng cơn sóng lớn dữ dội trong lòng Lạc Nam…
Mộc Tử Âm rõ ràng cảm nhận được bàn tay phu quân đang run lẩy bẩy…
Liễu Thi Cầm cũng không khá hơn là bao, nàng run run lấy ra thêm một kiện đồ vật trong như một cái bát tròn, bên trong có nước hồng đang lưu động…
“Huyết Linh Thủy, dùng để nhận thân thích họ hàng, dù là nội hay ngoại, độ chính xác gần như tuyệt đối” Kim Nhi lập tức cung cấp thông tin…
Mộc Tử Âm cũng nhận ra thứ nước này, tại Thiên Mộc Tông nàng từng nhìn thấy người sử dụng, biết công hiệu của nó…
Như nghĩ đến điều gì, đôi mắt đẹp trợn tròn nhìn biểu hiện của Lạc Nam và Liễu Thi Cầm…
Liễu Thi Cầm đôi mắt dần ửng đỏ, nhìn Lạc Nam lẩm bẩm như tự thuật:
‘Mười tám năm trước, Lạc Phá Lôi nhìn trúng gia tỷ, cho người đến Liễu gia hỏi cưới…
Một năm sau đó, gia tỷ sinh hạ một đứa bé trai, đặt tên là Lạc Nam…
Đứa bé này không có Linh Căn, bị cả Lạc gia xem như phế vật…
Gia tỷ bị toàn bộ Lạc gia xem như tội nhân, cuối cùng càng là đuổi khỏi nhà chồng, chia cắt tình mẫu tử…
Gia tỷ đau như chết đi sống lại, nhưng vì muốn cứu con trai mình thoát khỏi gia tộc tàn nhẫn kia…
Nàng đã giả vờ chết… Liễu gia khi đó tổ chức một tang lễ long trọng cho nàng…
Trong một đêm mưa, gia tỷ kiên cường ra đi, với hy vọng nhỏ nhoi tìm kiếm sức mạnh… để cứu về đứa trẻ kia… mẫu tử đoàn tựu.
Thấm thoát đã mười bảy năm, vẫn bạc vô âm tính… ‘
Nói đến đây, Liễu Thi Cầm đã khóc như mưa, một giọt máu huyết của nàng nhỏ vào Huyết Linh Thủy…
Lạc Nam nhàn nhạt nhắm mắt lại, mọi chuyện đến quá mức ngạc nhiên khiến hắn như muốn ngạt thở…
Chỉ là không biết từ bao giờ… hắn đã rơi lệ…
Có lẽ vì một nguyên nhân thần kỳ nào đó, mà Nam kiếp trước và Lạc Nam kiếp này trở thành nhất thể… nhớ lại những năm tháng bị đối xử thua một con chó tại Lạc gia, qua lời đồn đãi của đám người hầu, bản thân luôn cho rằng mẫu thân mình đã chết…
Không nghĩ tới trên thế gian này, từ lâu lại có người âm thầm vì hắn mà rơi lệ, vì hắn mà đau khổ, vì hắn mà giả chết, vì hắn mà cố gắng từng ngày…
Lạc Nam không dám tưởng tượng tình cảnh ấy như thế nào… cũng hoàn toàn không hiểu nỗi đau một người mẫu thân phải chịu tại thời điểm đó…
Hắn chỉ biết, cảm giác nghẹt thở, vui buồn đan xen đang siết chặt trái tim hắn…
Nhìn Liễu Thi Cầm co ro một góc run lẩy bẩy, Lạc Nam vươn người đứng dậy, vòng tay ôm chặt thân thể nàng… ghì đầu nàng vào lòng hắn…
“Dì nhỏ ngoan, là Tiểu Nam không tốt, để ngươi và mẫu thân đau khổ chịu đựng nhiều năm như vậy…” Dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho nàng, hắn khàn khàn nói…
Một giọt máu huyết dứt khoát rơi vào dòng nước…
Không có thời gian chờ đợi, như vốn cùng là nhất thể, hai giọt máu cấp tốc tìm đến nhau… hòa lẫn làm một…
Nhìn tình cảnh này, Liễu Thi Cầm rốt cuộc trở nên bất động, mọi thứ như dừng lại xung quanh nàng, hạnh phúc và vui mừng đến quá đột nhiên, khiến nàng cảm giác không chân thật…
Trong lúc Liễu gia lâm vào ngập đầu tai nạn… hắn bất ngờ xuất hiện…
Thay Liễu gia đánh đuổi kẻ địch… dàn xếp mọi thứ ổn thỏa…
Hắn lại là một trong hai thân nhân nàng luôn chờ đợi…
Mọi thứ như một giấc mơ, một giấc mơ hoàn hảo khiến nàng cảm giác hoang đường… không dám tin nó là sự thật…
Lạc Nam chưa bao giờ khóc, nhưng bây giờ đây, khi cảm giác thân thể yêu kiều run rẩy trong lòng, nước mắt hắn liên tục tuôn rơi…
Nắm lấy bàn tay Liễu Thi Cầm áp vào má mình… hắn ôn nhu thủ thỉ: “Mọi thứ như một giấc mơ… nhưng tất cả lại là sự thật, thiên chân vạn xác…”
“Thật chăng? Mọi thứ là sự thật chân?” Liễu Thi Cầm ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn con mắt trống rỗng kia, lòng nàng đau nhói, bàn tay ôn nhu vuốt ve nó…
“Là thật, nàng là dì nhỏ của ta… mẫu thân ta là Liễu Ngọc Thanh, nàng vẫn còn sống, Lạc Nam ta có dì và mẹ, haha” Lạc Nam cười ngây ngô, bộ dạng hắn bây giờ trông như đứa trẻ…
Mộc Tử Âm mắt đẹp đỏ hoe nhìn nam nhân của mình, dựa vào thiên phú của hắn, dựa vào những thứ hắn sở hữu, các nàng luôn tự nhủ rằng hắn là người có bối cảnh bất phàm, cuộc sống chắc hẳn rất sung túc…
Hắn không nói cho các nàng, có lẽ chưa đến thời điểm thích hợp… Nhưng không ngờ mọi chuyện lại như thế…
Trong lúc nhất thời, trái tim nàng đau đớn như bị kim đâm, lại càng yêu hắn nhiều hơn…
“Tiểu Nam, mau cho ta biết mọi chuyện, mắt ngươi rốt cuộc là sao?” Liễu Thi Cầm dựa sát vào hắn, bàn tay mềm mại chưa từng rời khỏi má hắn…
Nhìn quyết tâm trong đôi mắt nàng, lại thấy Mộc Tử Âm mong đợi, Lạc Nam hít sâu một hơi bắt đầu kể lại, từ việc bị đối xử bất công, đến việc bị tước lấy ánh sáng trao cho Lạc Vũ…
“Sau đó ta được một vị cao nhân thu nhận làm đệ tử, giúp ta rời khỏi Lạc gia, lại cho ta rất nhiều bảo vật…”
Đến đoạn sở hữu hệ thống, Lạc Nam đành phải bịa chuyện…
“Huhu”.
Hai nữ đã sớm khóc không thành tiếng, Mộc Tử Âm cũng nhịn không được ôm chầm lấy hắn khóc nức nở…
Ba người ôm nhau khóc hồi lâu, hai nàng đã cạn kiệt nước mắt…
Lạc Nam đẩy ra hai người, nhìn hai gương mặt lấm lem như mèo, hắn bật cười lau sạch nước mắt trên hai làn da mềm mại…
“Tiểu Nam, sư phụ ngươi là ai? Ta nhất định phải thành tâm ngày đêm cảm tạ hắn” Liễu Thi Cầm nín khóc mỉm cười, cảm thấy mọi ưu phiền trong lòng quét sạch, chỉ cần tìm lại tỷ tỷ, cả nhà bọn họ sẽ chân chính đoàn tụ…
“Sư phụ ta gọi Kim Nhi, nàng hành tung thần bí khôn lường, ngay cả ta cũng không biết tung tích” Lạc Nam ăn nói hàm hồ…
“Phi, người ta mới không phải sư phụ” Trong cơ thể Lạc Nam, Kim Nhi phồng má hừ nói…
“Là nữ sao? Ngày sau nhất định giới thiệu cho ta” Hai nữ đồng thanh…
“Rồi rồi, nếu gặp lại sư phụ ta sẽ mang hai nàng đến gặp hắn” Lạc Nam đầu hàng…
“Tỷ tỷ nếu biết ngươi được cao nhân tương trợ, nhất định sẽ rất vui vẻ” Liễu Thi Cầm nhoẻn miệng cười nói, để lộ hàm răng trắng bóc như thái dương tỏa nắng, xinh đẹp vô cùng…
“Dì nhỏ yên tâm, ta hứa bằng mọi giá tìm về mẫu thân” Lạc Nam gật đầu chắc nịch…
“Thiếp có cách” Mộc Tử Âm nắm tay hắn nói…
“Bảo bối mau nói!” Lạc Nam yêu thương hôn chụt vào trán nàng căn dặn: “Trước hết đừng nói chuyện của ta cho Tố Mai và Trúc Loan, với bản tính của các nàng sợ rằng sẽ căm hận Lạc gia, vì muốn báo thù cho ta mà điên cuồng tu luyện, ta không muốn xảy ra tình cảnh đó…”
“Thiếp biết rồi!” Mộc Tử Âm liếc mắt, bản thân nàng lúc này cũng căm hận Lạc gia, chỉ là thành thục hiểu chuyện như nàng đủ bình tĩnh để không làm chuyện bồng bột…
“Cháu dâu, mau nói cách tìm tỷ tỷ” Liễu Thi Cầm kéo cánh tay nàng thân mật nói…
Mộc Tử Âm xấu hổ đỏ mặt, bất quá vẫn hết sức nghiêm túc nói:
“Một năm sau Tiểu Nam sẽ tham gia chiêu sinh tại Thánh Linh Học Phủ, chỉ cần đạt thành tích trong 5 top đầu, thân phận sẽ được công khai trên toàn bộ đại lục, khi đó tin tưởng Mẫu thân chàng sẽ biết đường tìm đến…”
“Thật thông minh, đúng là có chuyện như vậy” Liễu Thi Cầm vui mừng khen ngợi…
Lạc Nam cũng gật đầu, quả thật đây là cách tốt nhất hiện tại rồi… Băng Thiên Đại Lục quá mức to lớn, muốn tìm một người chẳng khác mò kim đáy bể…
Dựa vào danh vọng từ Thánh Linh Học Phủ tìm người, không thể không nói là quyết định sáng suốt nhất…
“Lão bà thật lợi hại” Lạc Nam khen ngợi không ngớt…
Mộc Tử Âm hạnh phúc nhoẻn miệng cười…
Nhìn hai người thân mật, Liễu Thi Cầm kỳ quái hỏi: “Tiểu Nam, lúc nãy ngươi nói Tố Mai và Trúc Loan là ai vậy?”
“Là hai người che mặt đi cùng ta lúc đầu, các nàng cũng là thê tử của ta” Lạc Nam tự hào khoe khoang…
“Phong lưu như vậy?” Liễu Thi Cầm hài lòng cười, hắn có bao nhiêu nữ nhân yêu thích nàng cũng không phản đối, nhớ lại mình vẫn còn ôm chặt hắn, gò má nàng ửng đỏ…
“Ngày sau có dịp sẽ giới thiệu toàn bộ các nàng cho dì nhỏ nhận thức” Lạc Nam gật đầu nói…
“Ta rất chờ mong đây” Liễu Thi Cầm nói tiếp: “Chuyện của tỷ tỷ tại Liễu gia ngoài ta ra chỉ có bà ngoại ngươi biết, nhưng nàng đã qua đời cách đây sáu năm”.
Lạc Nam trong lòng hơi thương cảm, bất quá vẫn hướng nàng căn dặn: “Vậy cứ tiếp tục giữ bí mật, thân phận của ta quá mức mẫn cảm, càng ít người biết càng tốt”.
Hai nữ hiểu chuyện gật đầu…
Ba người ôn chuyện hồi lâu, đột ngột âm thanh vội vàng của Liễu quản gia ngoài cửa truyền đến:
“Không xong rồi tiểu thư, người Thanh Vân Tông tìm tới cửa”.