Phần 64
Mà lúc này Cố Độn Địa đã lấy lại tinh thần, hắn mãnh liệt quay đầu…
Không biết từ lúc nào, một bầy hồ điệp quỷ dị xuất hiện sau lưng hắn, nữ tử tay cầm Tử Mộc Kiếm xinh đẹp bước ra, lạnh lùng quát:
“Nhất Kích Tất Sát”.
Mộc kiếm màu tím dứt khoát quét ngang…
Kiếm ảnh phô thiên cái địa như che lấp cả bầu trời…
Cố Độn Địa trong lòng lạnh toát, chiêu thức này như thật như ảo, dù thần thức của Hóa Thần Kỳ vẫn không bắt được sơ hở của nó…
Tuy nhiên dựa vào kinh nghiệm chinh chiến lâu năm, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Độn Địa lách mình sang một nhịp…
Á Á.
Âm thanh hét thảm vang vọng, một cánh tay tung bay trên không trung, theo sau đó là máu huyết như vòi nước bắn mạnh mà ra…
Cố Độn Địa mất một cánh tay…
Mộc Tử Âm sắc mặt hoảng hốt, không nghĩ tới đối phương lợi hại như vậy, trong thời điểm cuối cùng lại thành công né tránh, Nhất Kích Tất Sát vốn nhắm vào đầu, hiện tại lại chỉ lấy được một tay…
“Không hổ là Hóa Thần Hậu Kỳ” Mộc Tử Âm sắc mặt tái nhợt vô lực nói…
Thi triển Nhất Kích Tất Sát khiến linh lực toàn thân nàng hầu như bị rút sạch, do có kinh nghiệm lần trước thi triển, lần này nàng miễn cưỡng bảo trụ thân thể lơ lửng trên không trung…
“Xem ra là ta chủ quan, có thể ngồi lên ghế Đại Trưởng Lão, quả nhiên không đơn giản…”
Mộc Tử Âm thầm nghĩ, khi nhận được Tử Mộc Kiếm từ tay Lạc Nam, nàng đã tự tin cho rằng mình đủ sức hạ gục Hóa Thần Hậu Kỳ, hiện tại xem ra vẫn còn thiếu một chút…
“Tiện nhân, ngươi phải chết”.
Cố Độn Địa phẫn nộ gầm thét, trường kiếm trong tay điên cuồng ngưng tụ Phong linh lực, sát khí như có thể ngưng tụ thành thực chất…
Không có một chút thương hoa tiếc ngọc, hướng giai nhân trảm xuống…
…
Cố Độn Địa cảm thấy vô cùng nhục nhã, đường đường là Đại trưởng lão Thất Cấp Tu Chân thế lực, địa vị cao thượng, đi đến bất kỳ đâu cũng được nể trọng…
Vậy mà lại bị một nữ tử tu vi yếu hơn hai bậc chém đứt một tay…
Hơn nữa cảm giác vết thương trên tay không thể chữa lành, hẳn là một loại công dụng của Thiên Cấp pháp bảo…
Mặc dù đối phương dựa vào Thiên Cấp Bảo Kiếm… Nhưng điều đó không ngăn được tức giận trong lòng hắn…
Nhìn Mộc Tử Âm yếu ớt vô lực, hắn không nhân từ nương tay, ngoan lệ ngưng tụ toàn thân linh lực chém xuống cái cổ trắng như ngọc của nàng…
Đối diện ánh kiếm dữ tợn, Mộc Tử Âm không hề sợ hãi, trái lại mỉm cười dịu dàng nhìn về một hướng…
Trông thấy ánh mắt của nàng, Cố Độn Địa trong lòng nghi hoặc, càng thêm dùng lực trảm mạnh…
Tốc.
Tốc.
Theo hai âm thanh quen thuộc vang lên liên tục, thiếu niên đã nhanh chóng bế lấy giai nhân né tránh, để lại một khoảng không trước nhát chém của Cố Độn Địa…
Nhìn tình cảnh này, hai mắt Cố Độn Địa trợn tròn, thần thức điên cuồng lan tỏa xung quanh…
Thân ảnh Cố Chính đã hoàn toàn biến mất một cách thần bí, ngay cả một tia dấu vết cũng không sót lại…
“Cố Chính đâu rồi? Ngươi đã làm gì hắn?” Cố Độn Địa sắc mặt vặn vẹo gào thét…
Mặc dù chiến đấu với Mộc Tử Âm, nhưng suốt quá trình hắn vẫn luôn dùng thần thức quan sát cuộc chiến của Cố Chính…
Tuy nhiên thời gian bị chém một cánh tay, đau đớn dữ dội khiến hắn tạm thời không rãnh quan sát chiến cuộc xung quanh nữa…
Và quãng thời gian đó diễn ra quá ngắn, rất khó có thể tưởng tượng chỉ trong vài hơi thở như vậy, mà Cố Chính hoàn toàn tan biến trước mặt hắn, như bốc hơi giữa thiên địa…
Điều này khiến hắn nghi hoặc đồng thời trong lòng cũng dâng lên vô tận cảm giác bất an…
Lạc Nam không rảnh để ý lão già đang gầm thét, lúc này hắn đang yêu thương nhìn ngắm người phụ nữ trong lòng mình…
Tóc mây bồng bềnh hơi rối, linh lực tiêu hao khiến sắc mặt vốn hồng hào trở nên hơi trắng, đôi môi đỏ mọng nay chỉ phơn phớt hồng…
Nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của nàng, Lạc Nam yêu thương lau đi từng giọt, cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi nàng, truyền âm thủ thỉ:
“Lão bà, lại một lần nữa ta tự hào về nàng”.
Mộc Tử Âm nhoẻn miệng cười yếu ớt, ôn nhu nói:
“Đưa thiếp vào Linh Giới Châu đi, thiếp không muốn liên lụy chàng”.
Lạc Nam gật đầu, cười nói: “Để lão công vặt lông con chó già này trả thù cho nàng!”
Nói xong đem nàng thu vào Linh Giới Châu…
“Tiểu tử, ngươi nói ai là chó già? Muốn chết sao?” Cố Độn Địa oán độc nhìn Lạc Nam, lúc này hắn đã không dám khinh thường thiếu niên trước mắt này…
“Chó già hỏi ai?” Lạc Nam âm trầm quát…
“Chó già hỏi là ngươi!” Cố Độn Địa quát lại…
“Chó già ngoan lắm, haha” Lạc Nam gật đầu khen ngợi…
“Ngươi…” Cố Độn Địa tức điên, hắn nhận ra mình bị trêu chọc, không nhẫn nhịn nữa, quát lớn một tiếng:
“Liệt Vân Trảm”.
Kiếm Khí khổng lồ như vân đằng giá vũ lại xuất hiện, hướng Lạc Nam trảm tới…
Đối diện chiêu thức của một vị Hóa Thần Hậu Kỳ, Lạc Nam không dám xem thường, sắc mặt nghiêm túc hơi động ý niệm…
ÒM.
Theo âm thanh trầm ổn như núi, một con rùa cực đại cấp tốc hình thành, che chắn trước mặt Lạc Nam…
XẸT…
Kiếm khí sắc bén chém vào mai rùa như chém vào rừng xanh vô tận…
Hư ảnh Mộc Quy thoáng gợn sóng lăn tăn, nhưng rốt cuộc vẫn trụ vững vàng trước một chém kinh người ấy…
Lạc Nam mỉm cười hài lòng, hắn biết khả năng phòng ngự cao của Mộc Quy phần lớn dựa vào Dị Mộc thôn phệ đến tám phần mười uy lực công kích của đối thủ…
“Hết gấu rồi tới rùa? Đáng chết” Cố Độn Địa sắc mặt thập phần khó coi…
“Lão cẩu, không phải lúc nãy uy phong muốn chiếm đoạt trí nhớ của ta sao?” Lạc Nam lên tiếng khích tướng…
“Cố Chính đâu? Ngươi đã làm gì hắn?” Cố Độn Địa đánh trống lảng hỏi, trong lòng thầm nghĩ cách giết chết Lạc Nam…
“Rất nhanh ngươi sẽ biết” Lạc Nam mỉm cười quỷ dị khiến trong lòng Cố Độn Địa giật thót…
“Hừ, giả thần giả quỷ, Toàn Phong Trảm” Cố Độn Địa thân ảnh biến mất…
Một cơn lốc xoáy hướng mai rùa chém đến…
Lại một lần nữa Mộc Quy thành công đón đỡ…
Mộc Quy mặc dù chậm chạp, lại không có uy lực sát thương cao, nhưng khả năng phòng thủ có thể nói vô đối…
Lạc Nam núp dưới thân rùa, rất ít người có thể chân chính đã thương hắn…
Cố Độn Địa cũng biết tình huống này, trong lòng đã nghĩ cách rút lui…
Dù sao thì hắn hiện tại bị thương, cần nhanh chóng về tông chữa trị, sau đó mang theo lực lượng giết đến Bình An Thành…
Trong lòng Cố Độn Địa đã suy đoán được Cố Hủ và Cố Phi Hoa mười thành là chết vào tay mấy người này…
Hận không thể ăn thịt, uống máu Lạc Nam…
Không cho đối phương cơ hội thở dốc, Lạc Nam một tay hướng Cố Độn Địa nắm chặt, quát một tiếng:
“Đất Mẹ Đưa Tang – Quan Tài Cát”.
Vô số thổ hệ linh lực hướng Cố Độn Địa bao phủ, muốn đem hắn nhốt vào quan tài…
“Hừ, trò mèo” Cố Độn Địa cười lạnh một tiếng, liên tục thi triển Toàn Phong Trảm chém ra xung quanh…
Theo kiếm khí kết hợp phong linh lực, cách vách quan tài bị chém nát, Thổ linh lực văng tung tóe, không thể nhốt được Cố Độn Địa…
“Không hổ là Hóa Thần Hậu Kỳ, lần đầu Quan Tài Cát của ta thất bại” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ…
“Tiểu tử, núp dưới mai rùa xem ngươi có thể làm gì ta? Mau ra đây chiến một trận” Cố Độn Địa bắt đầu khích tướng…
“Haha, Sâm Lâm Vạn Trượng” Lạc Nam mặc kệ đối phương khiêu khích, hai tay kết ấn, vô số Mộc hệ linh lực hình thành rừng rậm muốn đem Cố Độn Địa bao phủ…
“Đáng ghét, người này là yêu nghiệt gì? Lại có nhiều linh căn như vậy?” Thầm mắng một tiếng…
“Toàn Phong Trảm” Cố Độn Địa chơi lại bài cũ, nhưng kiếm khí phát ra lại quỷ dị bị sâm lâm nuốt mất…
Nhìn tình cảnh này, Cố Độn Địa đương nhiên không chịu thua, gầm lên một tiếng:
“Địa Cấp Thượng Phẩm Vũ Kỹ – Đại Phong Bạo”.
Trường kiếm trong tay rung lên dữ dội, theo nó bắt đầu huy động, Phong linh lực trong thiên địa hình thành từng cơn lốc xoáy lớn bao phủ xung quanh hắn…
HASAGI.
Theo một âm thanh quái dị vang lên, trường kiếm quét ngang một vòng…
Các cơn lốc lớn hướng xung quanh điên cuồng bắn ra, sau khi cùng Sâm Lâm chạm mặt, cấp tốc nổ tung…
ẦM.
Hai loại vũ kỹ chạm nhau như sao băng, một loại là vũ kỹ nổi tiếng của Thiên Mộc Tông, loại còn lại là vũ kỹ của Thanh Vân Tông…
Cả hai đòn công kích đồng thời tiêu tán trong thiên địa…
Chiến đấu trên trời vắng vẽ nhưng động tĩnh quá lớn, bắt đầu có người chú ý…
Tuy nhiên vì sợ vạ lây, không ai dám đến gần…
Đó cũng là nguyên nhân Lạc Nam chưa sử dụng Hỏa Phượng…
Hỏa Phượng quá mức phô trương, có thể soi sáng một vòm trời, khi đó vô số người sẽ nhận ra thân phận của Dị Hỏa…
Trước sức hút của Dị Hỏa, sợ rằng khơi dậy lòng tham của vô số người…
Lạc Nam hơi suy nghĩ, lấy ra Ngạo Tiếu mặt nạ đeo lên…
Hóa Thần Hậu Kỳ quá khó giải quyết, dù đối phương đã bị thương khi chiến đấu cùng Mộc Tử Âm, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thể gây tổn thương cho Cố Độn Địa…
Mà vết thương do cụt tay lúc này liên tục tiêu hao máu huyết của Cố Độn Địa, không muốn kéo dài thời gian nữa, hắn muốn rời đi…
“Tiểu súc sinh, chờ đó cho ta, Thanh Vân Tông sẽ diệt ngươi cả nhà, hahaha”.
Cười to một tiếng, hai chân đạp lấy thân pháp, Cố Độn Địa cấp tốc bay đi…
Lạc Nam nhìn tình cảnh này, đương nhiên không thể thả hổ về rừng, ý niệm vừa động, Mộc Quy tiêu tán…
Chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ đuổi theo…
“Hừ, muốn chết” Thấy tiểu tử kia truy đuổi, Cố Độn Địa cười lạnh, nếu Lạc Nam tiếp tục núp dưới mai rùa có thể hắn sẽ hết cách…
Nhưng rời bỏ mai rùa hắn không ngần ngại giết chết tiểu súc sinh này…
Cố Độn Địa cười gằn một tiếng, xoay người hướng Lạc Nam chém tới…
Tốc…
Lạc Nam né tránh…
Cố Độn Địa bỏ chạy…
Lạc Nam truy đuổi…
Cố Độn Địa cầm kiếm chém đến…
Tốc…
Lạc Nam né tránh…
“Tức chết ta!” Cố Độn Địa hở hổn hển, cứ mỗi lần hắn muốn phản giết thì đối thủ lại dùng thân pháp kỳ lạ né tránh, hắn chạy đi thì đối phương lại đuổi theo…
Rõ ràng muốn chọc tức hắn…
Sau lớp mặt nạ, Lạc Nam cũng biết cứ tiếp tục thế này không phải lúc, ý niệm vừa động, Bắc Đẩu Cung lại xuất hiện trên tay…
Nhìn thân ảnh Cố Độn Địa chạy trốn, dây cung kéo căng…
Bầu trời tối sầm lại, chòm sao Bắc Đẩu lại như ẩn như hiện sau lưng thiếu niên…
Bên trên dây tên, một mũi tên xanh lục sắc nhọn cấp tốc hình thành…
Dị Mộc làm tên…
Cố Độn Địa đang chạy trốn chợt thấy lạnh cả tóc gáy…
Quay đầu nhìn lại xém chút nữa đã khiến hắn hoảng sợ chảy nước tiểu…
Không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, mũi tên kia đã rời khỏi dây, lao vụt đến đầu hắn…
“Phong Vân Tung”.
Thân pháp độc một của Thanh Vân Tông, thân hình Cố Độn Địa như đạp lên làn gió, nhảy lên né tránh thành công mũi tên đầu tiên…
“Tốc độ thật nhanh” Lạc Nam nghiêm túc, người này quả thật khó giết, lần đầu Bắc Đẩu Cung bắn trượt…
Vèo vèo vèo…
Liên tục là từng mũi tên bắn ra, Lạc Nam vừa truy đuổi vừa bắn tên…
Cố Độn Địa chật vật né tránh… Mỗi khi hắn muốn cầm kiếm ám sát lại bị Lạc Nam tránh né…
Hắn chạy đi thì Lạc Nam tiếp tục cầm cung tên truy sát…
Như Yasuo bị Ashe thả diều…
Oan ức đến cực điểm…
Rốt cuộc một mũi tên thành công bắn trúng bả vai Cố Độn Địa…
Mặc dù hắn quyết đoán róc bỏ lớp thịt trên vai nhằm dứt bỏ mũi tên, nhưng Linh Lực trong người vẫn bị hút đi hai thành…
Điều này khiến Cố Độn Địa càng thêm biến sắc, hướng Lạc Nam gằn từng chữ:
“Không ngờ ngay cả Dị Mộc ngươi cũng nắm giữ, ta sẽ đem chuyện này thông báo cho toàn đại lục, để những kẻ tham lam tìm đến ngươi, suốt đời ngươi sẽ không yên ổn, hahahaha”.
Cố Độn Địa cười to điên cuồng, có trời mới biết hắn hận Lạc Nam bao nhiêu…
Lạc Nam ánh mắt phát lạnh, không nghĩ tới đối phương lại nhận ra Dị Mộc…
Đúng thật như lời Cố Độn Địa nói, nếu tin tức Lạc Nam sở hữu Dị Mộc truyền ra bên ngoài, chỉ sợ hắn sẽ bị vạn người truy sát cướp đoạt…
“Bằng mọi giá phải giết người này!”
Nhìn bóng lưng Cố Độn Địa đang muốn đào tẩu, Lạc Nam đột ngột thu hồi Bắc Đẩu Cung…
Hai bàn tay đặt chồng lên nhau…
Bên trong đan điền, Diễm Tâm Đỉnh, Linh Thổ Đỉnh, Huyền Thủy Đỉnh điên cuồng rung động…
Ba loại linh lực cuồn cuộn hội tụ vào giữa hai bàn tay hắn…
Lạc Nam sắc mặt giận dữ, trong lòng quát nói:
“Thiên Cấp Vũ K…”
“Vị lão huynh này, hình như gặp phiền phức, có cần ta hỗ trợ làm thịt tiểu tử kia không…”
Âm thanh đột ngột vang lên làm Lạc Nam hoảng hốt giải trừ hai tay…
Chỉ thấy bên cạnh đang chạy trốn Cố Độn Địa bất chợt xuất hiện một bóng người…
Đây là một nam tử trung niên, mái tóc, lông mày, áo bào, toàn bộ thuần một màu đỏ rực như máu…
Khí thế toàn thân phát ra là Hóa Thần Sơ Kỳ…
“Ngươi là ai? Có ý đồ gì?” Cố Độn Địa lập tức đề phòng, người này quá mức xa lạ, lại đột ngột thi triển thân pháp thần bí xuất hiện…
“Tại hạ Huyết Ưu, một trong tứ đại Hộ Pháp của Huyết Linh Tông”.
“Huyết Linh Tông?” Cố Độn Địa sắc mặt thay đổi…
Bên dưới lớp mặt nạ, sắc mặt Lạc Nam âm trầm, nắm đấm siết chặt…
“Không sai, người này vừa vặn là đối tượng tông ta truy bắt, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, không phải sao?” Huyết Ưu nho nhã mỉm cười, bộ dạng hết sức ôn hòa chỉ vào Lạc Nam…
Huyết Ưu cũng cảm thấy khá bất ngờ, thời gian qua Huyết Linh Tứ Đại Hộ Pháp truy tìm thông tin của Lạc Nam khắp Phía Nam Đại Lục nhưng hoàn toàn không có dấu vết…
Chỉ có một chút manh mối người này từng xuất hiện tại Đấu Thú Trường ở Linh Vũ Thành mà thôi…
Vì thế bốn người tách nhau ra tìm kiếm, Huyết Ưu được chỉ định dò tìm tại ranh giới hai phương Nam Bắc đại lục…
Lần này vừa vặn nghe thấy âm thanh chiến đấu, vì tò mò nên hắn tiến đến quan sát, không ngờ phát hiện đối tượng đang truy nã…
“Khà khà, nếu quả thật là vậy, tại hạ không ngại cùng đạo hữu phối hợp một chuyến” Cố Độn Địa vui như nhặt được vàng, chỉ cần giết được Lạc Nam, hắn không ngại gì cả…
“Tài sản của hắn, chúng ta chia tám hai thế nào? Ta tám ngươi hai, dù sao tại hạ còn cần bàn giao với Huyết Linh Tông”.
Huyết Ưu nhấn mạnh ba chữ Huyết Linh Tông, ý vị rõ ràng, tông môn ta là Bát cấp, các ngươi chỉ là tiểu đệ, có phần là tốt rồi…
Cố Độn Địa cũng biết đạo lý này, dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn nặn ra một nụ cười gật đầu đồng ý…
“Tiểu súc sinh, còn không tự sát tạ tội?” Huyết Ưu quay đầu nhìn Lạc Nam ôn hòa nói…
Tốc…
Âm thanh vang lên, một dấu tay năm ngón bất ngờ xuất hiện trên mặt Huyết Ưu…
Tốc…
Lạc Nam trở về vị trí cũ, xoa xoa bàn tay, cái tát này thật đã nghiền…
Tốc Biến mặc dù chỉ có thể sử dụng trong cự ly ngắn, nhưng đã trợ giúp Lạc Nam vô số chuyện, không hổ danh Linh cấp Thân Pháp…
“Ngươi muốn chết” Huyết Ưu gầm thét giận dữ, cơn đau rát ở mặt khiến hắn như muốn điên, nhục nhã vô tận dâng lên trong lòng…
Mặc kệ đối phương giận dữ, Lạc Nam đột ngột từ Nhẫn Hắc Lâu lấy ra một kiện áo bào khoác lên thân thể…
Chỉ thấy Áo Bào toàn thân trắng bạch, có các đường vân đỏ thẫm kẻ viền xung quanh…
Phần vai trái khảm nạm một quả mặt quỷ dữ tợn đỏ rực, phần vai phải là một nhúm lông vũ trắng bạc…
Vừa quỷ dị lại vừa âm trầm…
Khi Lạc Nam mặc vào áo bào này, hai người đối diện chỉ cảm thấy đối phương như vừa bước ra từ núi thây biển máu, trong lòng tràn ngập cảm giác trầm trọng…
Tinh thần bị giảm xuống một cách đáng kể…
Áo bào này chính là một kiện Thiên Cấp Trung Phẩm Y Phục có tên Bạch Ma Chiến Bào mà Lạc Nam mua từ Cửa Hàng May Mắn lần trước…
Có công dụng đè ép tinh thần đối thủ, che dấu khí tức người mặc, kết hợp cùng thân pháp sẽ như bóng ma, dù là Luyện Hư Trung Kỳ cũng không nhìn thấu…
Nhìn hai kẻ đối diện, ánh mắt Lạc Nam hừng hực sát khí, hai tên này hôm nay phải chết…
QUÉC QUÉC.
Theo âm thanh cao quý ngạo nghễ cửu tiêu chấn động vòm trời…
Đôi cánh khổng lồ hừng hực hỏa diễm cấp tốc xòe ra như thôn thiên phần địa…
Hỏa Phượng lượn lờ giữa đêm đen khiến vô số tu sĩ âm thầm quan sát bỗng chốc đứng bật dậy…
Lạc Nam quyết định dốc toàn lực giết chết hai người này, ý định che giấu Hỏa Phượng không còn tồn tại…
Có Ngạo Tiếu Mặt Nạ và Bạch Ma Chiến Bào che giấu, chỉ cần giết hai tên này, không ai nhận ra hắn nữa…
Hôm nay hắn sẽ chiến một trận thống khoái…
Bất cứ kẻ nào xen vào…
Cũng phải chết…