Phần 72
Trước sự vô sỉ của Lâm Khánh, ngay cả bản thân Băng Lam Tịch cũng không kịp phản ứng…
Nàng và người này mặc dù đều là thành viên Băng Huyền Đế Quốc, tuy nhiên số lần tiếp xúc không nhiều…
Luyện Hư Kỳ mỗi khi ra tay đều là thế như lôi đình, sơ sẩy một chút đã ăn phải quả đắng…
Huống hồ gì với khoảng cách của nàng hiện tại đã không kịp xuất thủ cứu viện…
ẦM…
Âm thanh kinh thiên động địa truyền khắp vạn dặm, hai loại vũ kỹ Thiên Cấp rốt cuộc chính diện đối kháng cùng nhau…
Như hai khỏa cực đại sao băng va chạm, Lôi Quân Ấn cùng Hợp Linh Chưởng không ngừng ma sát mãnh liệt, ý đồ muốn đem đối thủ phá hủy…
Lôi đình ngập trời phô thiên cái địa và ba loại Linh Lực dung hợp một cách áp súc nhất, lại chứa đầy hủy diệt chi ý…
Về bản chất, Lôi Quân Ấn mặc dù do Lôi Linh Lực tạo thành, hết sức bá đạo, tuy nhiên trước sự dung hợp của ba loại Linh Lực khác nhau, dần dần xuất hiện dấu hiệu bị áp chế…
Hơn thế nữa dù Lôi Quân Ấn do Lâm Khánh ở trạng thái Hóa Thần Viên Mãn thi triển, nhưng nó chỉ là một Thiên Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ mà thôi…
So với Hợp Linh Chưởng là một Vũ Kỹ Thiên Cấp Cực Phẩm kém đến tận hai cấp bậc…
Thiên Cấp, mỗi một cấp bậc nhỏ cũng chênh lệch như trời và đất, huống chi Hợp Linh Chưởng là vũ kỹ do Ngũ Hành Đại Đế sáng tạo?
Theo lời của Kim Nhi, Ngũ Hành Đại Đế là nhân vật cấp bậc siêu cường đại, khi còn trẻ chính là tuyệt thế thiên tài trấn áp một thời đại, không người trong cùng thế hệ có thể sánh vai…
Vì lẽ đó mà lúc này, Lôi Quân Ấn dần bị tia năng lượng khủng bố xuyên thủng mà qua, lôi đình ngập trời bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ…
Toàn bộ cảnh tượng này bị Lâm Khánh thu vào cảm ứng của Thần Thức, gương mặt hắn càng thêm trở nên vặn vẹo dữ tợn…
Lôi Quân Ấn chính là một trong các Vũ Kỹ công kích lợi hại nhất của Lâm Gia, hiện tại càng là bị kẻ này đánh bại, điều này khiến Lâm Khánh càng cảm thấy quyết định hạ sát thủ của mình là hoàn toàn đúng đắn…
Người này quá mức khủng bố…
Nếu để đối phương tiếp tục trưởng thành, Lâm gia và Nhị Hoàng Tử sẽ có thêm một đại địch chí mạng…
“Haha, trước thực lực tuyệt đối, thiên phú chỉ là giấc mơ tương lai viển vông, chết đi cho ta!”
Lâm Khánh dữ tợn cười lớn, Lôi Báo Trảo đã tiếp cận lòng ngực đối thủ…
Sát khí mãnh liệt đem Lạc Nam bao trùm, tuy nhiên gương mặt của hắn lúc này chỉ có sự bình tĩnh đến đáng sợ…
Chỉ là con mắt màu trắng bạc đã bao phủ bởi lửa giận ngập trời…
Lạc Nam lần này động sát ý mãnh liệt…
“Bên trong có phong ấn một kích toàn lực của ta, đủ sức trọng thương Luyện Hư Trung Kỳ nếu thành công đánh lén!”
Âm thanh ôn nhu đầy vẻ quan tâm của nữ nhân kia văng vẳng bên tai hắn, trong lúc Lôi Báo Trảo sắp chạm đến lồng ngực mình, một khối đá xuất hiện trước ngực, ngăn chặn lấy Lôi Trảo tàn độc kia…
“Không cần trọng thương Luyện Hư Kỳ, giết Luyện Hư Sơ Kỳ là tốt lắm rồi!” Lạc Nam cười gằn một tiếng, tốc biến triển khai…
Lôi Báo Trảo thành công chém ngang khối đá một cách dễ dàng trước ánh mắt nghi ngờ của Lâm Khánh…
Theo sau đó, một cơn chấn động kịch liệt, hư không triệt để đổ nát, ngập trời hỏa diễm gào thét mà ra…
Bên trong Hỏa Diễm che phủ đất trời kia, loáng thoáng có thể nghe thấy Lôi Đình đang phẫn nộ gào thét xen lẫn…
Sắc mặt Lâm Khánh đại biến, chỉ có thể trơ mắt nhìn vô tận sát cơ cuốn lấy chính mình, thân thể hắn trực tiếp bị hỏa diễm và lôi đình khủng bố bao phủ một cách triệt để…
Lôi Hỏa Huyền Công – Một lần nữa hiện thế…
Lạc Nam so với Lâm Khánh không khá hơn là bao, mặc dù đã tốc biến ba lần liên tục, tuy nhiên phạm vi một kích này quá mức rộng lớn, hắn vẫn bị trúng chiêu…
Chỉ thấy một nửa máu thịt trên cơ thể hắn đã triệt để biến mất, lộ ra xương cốt trắng xóa bên trong, máu me liên tục rơi vãi từng giọt, đầu tóc toàn bộ bị thiêu trụi…
Một nửa gương mặt Lạc Nam tái nhợt không còn chút máu, nửa còn lại lộ ra xương đầu lâu trắng phếu, diện mạo như tu la dữ tợn…
Thê thảm đến cực điểm, lần trọng thương nặng nhất từ trước đến nay…
Bịch…
Lạc Nam quỵ gối xuống mặt đất, nhìn biển lửa lôi đình đang hừng hực thiêu đốt và ăn mòn, toàn bộ Thanh Vân Sơn Mạch trở thành địa ngục, đất đai khô cằn, sơn phong đổ nát, biển lửa ngập trời…
Để mặc cơ thể đổ gục, một mùi hương thơm ngát mát lạnh truyền vào mũi…
Hiện tại hắn đã mất đi cảm giác đau đớn, cố gắng duy trì một tia tỉnh táo, ngẩng gương mặt dữ tợn nhìn lên…
Trong tầm quan sát mờ ảo, một đôi mắt như đại dương to tròn ngập nước mang theo cảm giác phức tạp, có đau lòng, có tự trách, cũng có một tia hối hận…
Mũi nhỏ cao thẳng, má hồng như hoa, đôi môi chín mọng khẽ mở, để lộ từng viên răng ngọc ngà, thổ khí như lan…
“Tịch Nhi! Thời gian tới ta thuộc về nàng!”
Cố gắng cười xấu xa thủ thỉ, nhưng diện mạo hắn lúc này chỉ càng thêm dữ tợn xấu xí…
Không đợi nàng phản ứng, cơn mệt mỏi ập đến, con mắt tà dị chính thức khép lại, triệt để ngất đi…
Băng Lam Tịch trong lòng quả thật đang rối bời đến cực điểm…
Đây có lẽ là cảm xúc phức tạp nhất trong cuộc đời nàng…
Vừa hối hận vừa cảm thấy có lỗi…
Nàng và người này vốn dĩ không quen biết, chỉ vì lợi ích của đệ đệ khi tranh đoạt ngôi cao, chỉ vì tò mò và hứng thú của riêng nàng mà gây nên tất cả chuyện này…
Hắn vốn là Thiên Tài Tuyệt Thế không ai sánh bằng, nếu có thể yên lặng phát triển, trong tương lai sẽ là nhân vật phong vân trên toàn đại lục…
Hiện tại chỉ vì nàng, mà sớm lọt vào tầm mắt của các thế lực lớn…
Bây giờ toàn thân trọng thương, tương lương trở nên mờ mịt…
Nước mắt đã lăn dài trên má ngọc…
Chỉ là nàng vốn không biết rằng, tên này không phải kẻ an phận, nếu không có sự xuất hiện của nàng thì hắn cũng đối đầu với cả đám thế lực lớn rồi, thêm một Lâm gia không tính là gì…
Nhìn biển lửa và lôi đình hủy diệt vẫn đang tàn phá mảnh không gian, Băng Lam Tịch lẩm bẩm một tiếng:
“Lôi Hỏa Huyền Công? Đây không phải công pháp phụ hoàng từng muốn cướp đoạt cho Nhị Hoàng Huynh tu luyện sao?”
Không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, ôm lấy thân thể tàn tạ vào lòng ngực, tay ngọc hướng hư không vạch ra, nhanh chóng bước vào bên trong…
Nàng biết nếu hiện tại không đi, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội lần này…
…
Nói thì dài nhưng mọi việc diễn ra chỉ trong chớp nhoáng, từ lúc biển lửa lôi đình đem Lâm Khánh bao phủ, cho đến khi Băng Lam Tịch mang Lạc Nam rời đi chỉ qua vài hơi thở mà thôi…
Nàng vừa đi không lâu, giữa hư không, một cánh tay lực lưỡng cưỡng ép mà ra, không gian từng tầng từng tầng vụn vỡ thành hư vô, một thân ảnh vĩ ngạn đạp chân ra ngoài…
Đây là một nam tử trung niên diện mạo cương nghị, mày rậm râu đen, thân mặc trường bào bạc trắng, khí thế bất phàm…
Nếu có tu sĩ Luyện Hư ở đây, sẽ phát hiện khí thế của người này thu liễm hoàn toàn, như một mảnh hổ đang ngủ say, sẵn sàng xé nát con mồi khi can đảm vuốt râu hùm…
Hắn chính là tể tướng Băng Huyền Đế Quốc, Lâm gia chi chủ Lâm Khôn, một Luyện Hư Kỳ Hậu Kỳ cường giả…
Nhân vật như vậy chỉ cần dậm chân một cái, toàn bộ đại lục sẽ run rẩy một lần…
Thân phận của người này so với kẻ vô tình Lạc Phá Lôi thậm chí còn cao quý hơn, bởi Lạc gia chỉ là thế lực độc lập, còn Lâm gia sau lưng có một cái Cửu Cấp đế quốc chống lưng…
Lạc Phá Lôi khi gặp Lâm Khôn, chỉ sợ cũng phải khách khí gọi một tiếng “huynh”…
Cảm nhận được quý tử nhà mình xảy ra chuyện, Lâm Khôn chính thức hàng lâm mảnh không gian này…
Hai mắt hắn híp lại nhìn vị trí Băng Lam Tịch vừa biến mất, hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm nói:
“Nể mặt bệ hạ một lần, tha ngươi rời đi, bất quá không có lần sau!”
Nói xong, bắt đầu đánh giá biển lửa chất chứa lôi đình, sắc mặt hiếm thấy xuất hiện một tia nghiêm túc nói:
“Lôi Hỏa Huyền Công rốt cuộc lại hiện thế sao?”
Loại công pháp này, mặc dù vì nguyên nhân tu luyện quá mức khó khăn nên không được xếp vào hàng ngũ Thiên Cấp, nhưng Lâm Khôn đối với nó không dám có bất kỳ một tia ý tứ xem thường…
Bởi vì người sáng tạo ra nó năm xưa xém tí nữa đã hạ gục một đời Hoàng Đế của Đế Quốc, lại làm vô số cường giả Đế Quốc mất mạng…
Tà Hoàng…
Trận chiến năm đó, Lâm Khôn cũng có tham dự…
Hắn là một trong những cường giả hợp lực vây công Tà Hoàng trong trận chiến kinh thế đó…
Sự khủng bố của Lôi Hỏa Huyền Công đã đích thân lĩnh hội…
Lâm Khôn hơi vạch lớp áo bào, hắn cúi đầu xem, nơi giữa lồng ngực, một vết thương dữ tợn do cháy bỏng vẫn còn hiện hữu…
Đây là dấu vết trận chiến năm đó lưu lại…
“Bất kể lý do gì, ngươi đã một lần nữa xuất hiện, bằng mọi giá phải bóp nát từ trong trứng…” Lâm Khôn kiên quyết suy nghĩ, hắn không muốn lại xuất hiện một “Tà Hoàng” thứ hai trên thế gian này…
Đáng thương cho Lâm Khôn không biết, ở thời điểm hiện tại, đã có hai nữ nhân thiên phú khủng bố thành công tu luyện công pháp này…
Tần Mộng Ảnh, Diễm Nguyệt Kỳ…
Nhìn ngọn lửa lôi đình không có dấu hiệu dập tắt, Lâm Khôn gương mặt bình tĩnh như chưa từng có, giường như kẻ bị bao phủ bên trong không phải là con trai của hắn…
“Đã dạy ngươi không được chủ quan trong bất kỳ tình huống nào, luôn phải dùng toàn lực với mọi đối thủ, lần này để ngươi ăn thiệt thòi cũng tốt, nó sẽ là bài học quý giá giúp ngươi trưởng thành hơn…” Lâm Khôn như tự nói một mình…
Biết con trai mình kiêu ngạo thành tính, xem trời bằng vung, lần này là cơ hội Lâm Khôn dạy dỗ hắn…
Hồi lâu sau, cảm thấy đã đầy đủ…
Lâm Khôn hai cánh tay hướng lên không trung vạch một cái…
Một khe nứt lớn trên không gian như hang động khổng lồ xuất hiện…
“Vào cho ta!”
Theo một tiếng quát lạnh, bàn tay cuồn cuộn Linh Lực chóp động, hắn hướng về biển lửa lôi đình kia chộp tới, sau đó ném mạnh…
Theo động tác của Lâm Khôn, toàn bộ biển lửa như quả cầu được áp súc lại, bị ném vào hang động hư không kia…
Lâm Khôn điểm tay một cái, hư không chứa biển lửa cấp tốc khép lại hoàn chỉnh, mọi thứ như chưa từng xuất hiện…
Khả năng chưởng khống không gian của Luyện Hư Hậu Kỳ, khủng bố như vậy…
Mà lúc này, Lâm Khôn rốt cuộc nhìn thấy một xương cốt trắng xóa nằm bẹp trên mặt đất…
Toàn thân chỉ còn vài mảnh thịt vụn, máu huyết toàn bộ đã khô cằn…
Là Lâm Khánh…
Nhìn tình cảnh này, hai mắt Lâm Khôn đỏ ngầu, khí thế phô thiên cái địa khiến không gian run rẩy…
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thấy con trai mình thê thảm như vậy, hắn sao có thể không phẫn nộ?
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Lâm Khôn trầm giọng quát:
“Cút ra đây! Người nhà họ Lâm không nhu nhược như vậy!”
Hắn vừa dứt lời, bên trong đống hài cốt còn vài mẫu thịt vụn kia, một tiểu thân ảnh đỏ bừng giống hệt Lâm Khánh xuất hiện…
Nguyên Anh của Lâm Khánh…
Chỉ là lúc này nó cũng không trọn vẹn, đã bị thiêu cháy một phần ba, thê thảm đến cực điểm…
Nguyên Anh Lâm Khánh đáng thương nhìn Lâm Khôn, muốn mở miệng nói gì đó nhưng chỉ toàn ú ớ…
“Hừ, đây là bài học nhớ đời cho ngươi, thân thể mất rồi thì đúc lại hoặc Đoạt Xác, thương thế Nguyên Anh cũng có thể chữa trị, duy chỉ có sự thất bại ngày hôm nay sẽ theo ngươi cả đời, hy vọng ngươi đừng tiếp tục làm phụ thân thất vọng!”
Lâm Khôn trầm giọng nói…
Tiểu Nguyên Anh của Lâm Khánh nghiêm túc gật đầu…
“Trở về!” Lâm Khôn khoác tay, Nguyên Anh Lâm Khánh đã chui tọt vào ống tay áo hắn…
“Hử?”
Trong lúc Lâm Khôn định rời đi, hắn chợt chú ý nhìn về một phương hướng xa xôi nơi vách đá…
Cảm nhận khí thế kinh thiên kia nhìn vào, hai thân hình phía sau kia rung lẩy bẩy, mồ hôi chảy ra như tắm, cảm giác sợ hãi từ đầu đến chân…
Đây là hai tên trưởng lão của Hỏa Kiếm Tông và Thủy Huyền Tông…
Vốn bọn hắn định rời đi Thanh Vân Sơn trở về tông môn báo cáo tình hình, nhưng bay được một đoạn lại đột nhiên cảm ứng được trận chiến lớn nơi này…
Cả hai người quyết định quay lại xem xét, kết quả bị Lâm Khôn cảm ứng được…
“Còn không cút ra?!” Lâm Khôn bình thản nói, chắp tay phía sau…
“Vâng vâng!”
Đường đường hai tên Hóa Thần trưởng lão lại như chó mất chủ, quỳ gối xuất hiện…
Bọn hắn đã chứng kiến thủ đoạn khủng bố của Lâm Khôn, sao có đủ can đảm đứng vững trước hắn?
“Nói, các ngươi biết được gì?!” Lâm Khôn nhàn nhạt hỏi…
Hai tên trưởng lão nơm nớp nhìn nhau, toàn thân rung động kịch liệt, đồng thanh nói:
“Bẩm tiền bối, chúng ta chưa từng chứng kiến gì! Chúng ta có thể thề với trời, chưa từng nhìn thấy tiền bối hay quý công tử!”
“Khá khôn ngoan đó!”
Lâm Khôn híp mắt, hắn muốn dùng cơ hội này dạy dỗ Lâm Khánh không giả, nhưng chuyện như vậy phải tuyệt đối bí mật…
Đường đường quý công tử Lâm gia, nếu tin tức bị đánh bại truyền ra ngoài, không phải gián tiếp tát vào mặt Lâm Khôn hắn sao?
Nghe Lâm Khôn có vẻ hài lòng, hai tên Hóa Thần trưởng lão mừng như điên, liên tục dập đầu quỳ lạy cung kính nói:
“Đúng vậy, chúng tôi thề chưa từng nhìn thấy gì, nếu không trời giáng ngũ lôi, thê thảm mà chết!”
Vì bảo hộ mạng sống, hai tên bất chấp lời thề độc…
Lâm Khôn nghe vậy bật cười, đôi mắt chớp động một ánh sáng bạc…
Theo sau đó, mây đen đột nhiên bao phủ…
“Không xong, trốn!” Nhìn tình cảnh này, hai tên trưởng lão Hóa Thần sợ đến hồn phi phách tán…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM.
Không đợi bọn hắn động đậy, từ trên thiên không, năm tia kiếp lôi rốt cuộc hạ xuống…
Hai tên Hóa Thần hồi phi yên diệc, ngay cả Nguyên Anh và Linh Hồn cũng bị đánh nát…
“Là các ngươi nói dối nên trời giáng ngũ lôi, không liên quan gì đến ta!” Lâm Khôn nhàn nhạt cười lắc đầu…
Cảm giác tức giận vì con mình bại trận giảm bớt không ít…
Lúc này mới phá không rời đi…
Không một ai biết rằng, đường đường hai vị Hóa Thần Kỳ của hai tôn Thất Cấp thế lực chết oan ức như thế…
Trước mặt Luyện Hư Hậu Kỳ, Hóa Thần cũng chỉ là nơi để trúc giận, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có…
Số phận không khác con kiến hôi là bao…