Phần 73
Hai tháng sau…
Một khu vực thần bí không cho người biết.
Nơi đây rõ ràng nằm ở đáy thung lũng sâu hun hút, mặt trời treo cao nhưng ánh sáng không hoàn toàn có thể tiến vào đến tận đáy, tuy nhiên quang cảnh lúc này lại phát sáng một cách rực rỡ do các viên Dạ Minh Châu lơ lửng trên không trung…
Chẳng những có ánh sáng, nơi đây còn có dòng sông nhỏ trong veo, hoa thơm cỏ dại, đồng cỏ xanh biếc, còn có cả rừng cây tràn trề sức sống và đủ các loài động vật lớn lớn nhỏ nhỏ, thậm chí còn có cả… người.
Bên cạnh con suối trong, một nữ nhân tầm hai tám hai chín tuổi, thân mặc lam y giản dị như cô gái thôn quê, chỉ là mái tóc đen tuyền óng ả mượt mà hơn cả làn suối của nàng kết hợp với dung nhan tuyệt mỹ kia làm vẻ thanh cao không thể che lấp…
Trên tay nữ nhân cầm một mảnh lá sen xanh ngát to tròn, nhẹ nhàng múc lấy nước suối tươi mát trong vắt…
Nữ nhân hai tay bưng lấy lá sen, chân trần đạp bãi cỏ mềm, từ từ bước đến một nam tử trần truồng không mảnh vải che thân nằm im trên mặt đất…
Nam tử kia sắc mặt yên bình như ngủ say, từng làn linh khí xung quanh chầm chậm tiến vào thân thể hắn một cách tự nhiên mà không cần điều động…
Các vết thương dữ tợn đã bắt đầu kết vảy, một nửa máu thịt biến mất cũng dần được bổ sung, đang hình thành từng lớp da non…
Cái đầu vốn trọc lóc nay đã lún phún xuất hiện từng sợi tóc ngắn…
Xung quanh nam nhân là vô số Cực Phẩm Linh Thạch chất chồng như núi, cung cấp linh lực cho quá trình hấp thu của hắn…
Nữ nhân ngồi xuống cạnh nam nhân, dịu dàng tách ra đôi môi tái nhợt như thiếu máu của hắn bỏ vào một viên Đan Dược óng ánh tràn ngập linh khí…
Chứng kiến nam nhân vẫn còn ngậm đan dược trong miệng không chịu nuốt vào…
Nữ nhân nhẹ nhàng mỉm cười, dùng đôi môi mềm mại đỏ mọng của mình ngậm lấy một ngụm nước trong lá sen…
Đôi tay vuốt mái tóc mây, nữ nhân nhẹ nhàng cúi đầu, áp toàn bộ khuôn miệng thơm ngát của mình vào môi nam nhân, dùng động tác hết sức nhẹ nhàng truyền nước suối ngọt lịm trong miệng mình qua miệng nam nhân may mắn kia…
Liên tục vài lần như vậy, nước trên lá sen rốt cuộc cạn kiệt…
Nam nhân lúc này mới ngoan ngoãn nuốt ừng ực nước suối, viên Đan Dược theo đó tiến vào trong bụng…
Chốc lát sau, gương mặt trắng bệch như bị bệnh của hắn xuất hiện thêm tia hồng sắc…
“Đây đã là viên Linh Lực Đan cuối cùng trên người ta rồi, bao giờ người mới tỉnh đâu này?”
Nữ nhân vươn bàn tay tinh xảo vuốt ve cái đầu trọc lún phún tóc của nam nhân lẩm bẩm nói…
Thung lũng này là một nơi bí mật khi còn trẻ Băng Lam Tịch vô tình phát hiện, những năm gần đây mỗi khi bế quan tu luyện, nàng đều chọn nơi này…
Thảm cỏ xanh, vườn hoa thơm ngát, Dạ Minh Châu sáng lấp lánh đều do nàng một tay bố trí khi trước…
Cho dù là đệ đệ Băng Dũng của nàng cũng không biết nơi bí mật này…
Từ khi Lạc Nam bị thương nặng, Băng Lam Tịch vốn định dùng tất cả mối quan hệ của mình mời đến các Luyện Dược Sư tài ba có danh tiếng trên đại lục để chữa trị cho hắn…
Tuy nhiên rất nhanh ý nghĩ này bị gạt bỏ, bởi vì nàng kinh hãi phát hiện, Lạc Nam vậy mà có thể hấp thu Thiên Địa Linh Khí một cách tự nhiên trong hoàn cảnh không có ý thức, không cần đả tọa, không cần vận chuyển Công Pháp…
Phát hiện này khiến nàng kinh ngạc đồng thời cũng quyết tâm bảo trụ bí mật kinh người này…
Phải biết rằng, tu sĩ muốn hấp thụ thiên địa linh khí tu luyện đều phải bế quan vận chuyển công pháp, bởi thế mà con đường tu luyện càng trở nên gian nan, nhàm chán, vô số người tâm cảnh không đủ quyết định bỏ cuộc…
Nàng có thể nhìn ra điều này đương nhiên các vị Luyện Dược Sư cũng có thể nhìn ra khi tiếp xúc với Lạc Nam…
Tin tức này một khi tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ dẫn đến toàn bộ Tinh Cầu chấn động dữ dội, vô số thế lực lớn truy bắt Lạc Nam làm vật thí nghiệm, nghiên cứu, đào bới bí mật của hắn…
Nghĩ đến đây, Băng Lam Tịch quyết định mang hắn đến nơi này để chữa trị thương thế…
Trước sự vận chuyển và hấp thu không ngừng nghỉ của Bốn Tôn Đại Đỉnh nơi đan điền…
Lạc Nam không để nàng thất vọng, sau khi nuốt lấy lượng lớn Đan Dược trên người nàng, cộng thêm hấp thu Linh Khí do vô số Cực Phẩm Linh Thạch cung cấp, thương thế trên người hắn bắt đầu tự lành…
Quan sát quá trình tự chữa thương của Lạc Nam, nhìn từng tế bào mới hình thành trên cơ thể hắn, Băng Lam Tịch đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác…
Hắn vậy mà là một Thể Tu…
Mỗi tấc da thịt mới được sinh ra, cường độ càng trở nên đàn hồi và săn chắc, gân mạch hoàn thiện đến độ hoàn mỹ, tốc độ tự lành vết thương ngày càng nhanh…
Nhìn thấy tình hình đó, Băng Lam Tịch không hề do dự xuất ra số lượng lớn Linh Đan, Dược Thảo quý hiếm được nàng tích trữ nhiều năm, ngày qua ngày dùng đôi môi mềm mại của mình đút vào miệng hắn…
Trước sự bồi bổ của công chú Băng Huyền Đế Quốc, Lạc Nam trong lúc hôn mê, Thể Tu lại tinh tiến thêm một cấp bậc…
Tam Chuyển Hậu Kỳ…
Thương thế tạm ổn, linh lực dần khôi phục, nhưng hắn vẫn chưa chịu tỉnh lại, dường như còn trầm mê trong sự ôn nhu phục vụ của nàng…
…
“Nơi này là đâu? Là thiên đường hay là địa ngục? Hay ta còn chưa chết?”
Trong một không gian tối đen, Lạc Nam chầm chậm tiến bước…
“Phu quân! Thiếp là nữ nhân đầu tiên của chàng, chàng là nam nhân đầu tiên của thiếp… chàng nỡ vứt bỏ thiếp sao?” Âm thanh ôn nhu như nước, Yên Nhược Tuyết hai mắt đẫm lệ bi thương nhìn hắn…
Lạc Nam chạy đến ôm lấy nàng, nhưng Nhược Tuyết của hắn lại hóa thành tuyết trắng đầy trời…
Chưa kịp lấy lại tinh thần…
“Hừ, mẫu thân nói đúng, nam nhân không đáng tin cậy, vừa rời khỏi tỷ muội chúng ta đã trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!”
“Còn không phải sao? Đúng là ca ca xấu!”
Diễm gia hai tỷ muội, Hồng Liên và Điệp Tình hai tay chống nạnh, đôi mắt vừa yêu vừa hận nhìn hắn chằm chằm…
Lạc Nam chạy đến ghì chặt các nàng vào lòng, nâng lên hai cái cằm trơn bóng an ủi nói:
“Là phu quân không tốt, bất quá các nàng vẫn mãi là bảo b…”
Hắn nói chưa hết lời, hai tỷ muội hừ lạnh một tiếng biến mất…
Thay vào đó, một cái đuôi rắn tinh xảo trơn mềm quấn lấy toàn thân hắn, như muốn hòa tan cả hai cơ thể vào nhau…
Bạch Tố Mai dịu dàng nép vào lòng nam nhân dịu dàng thủ thỉ:
“Chủ nhân, chỉ cần có thể bên cạnh chàng, thiếp chết cũng nguyện ý!”
Lạc Nam vuốt ve mái tóc trắng của nàng trách cứ nói: “Nói bậy! Ta sao có thể để bảo bối của mình ch…”
Tố Mai lại biến mất, ngay khi hắn sững sờ, một nữ nhân có gương mặt xấu xí nhưng thân hình ma quỷ xuất hiện…
Tần Mộng Ảnh gương mặt nhếch lên, tràn đầy khiêu khích nói:
“Không phải nói muốn bắt ta làm cô vợ nhỏ sao? Đợi mãi chẳng thấy? Hừ!”
Lạc Nam xấu hổ vuốt đầu, muốn tiến đến ôm nàng an ủi…
Rắc…
Nữ nhân tan vỡ trước khi hắn chạm được nàng, hai thân ảnh tuyệt mỹ có gương mặt giống hệt nhau xuất hiện…
Cơ Nhã nhìn muội muội vẫn còn hôn mê trên giường ngọc, hận ý nhìn Lạc Nam lạnh như băng mở miệng:
“Ngươi là đồ xảo biện, không cứu được nàng còn làm ra chuyện dơ bẩn! Chết đi cho ta…”
Thân ảnh tuyệt mỹ phình to, muốn tự bạo chết cùng Lạc Nam…
“Nghe ta giải thích, Cơ N…” Lạc Nam nói chưa hết câu, hai nàng đã hóa thành mảnh vụn…
“Lão công, chàng ăn mía ngọt còn đánh cả cụm, hiện tại muốn quất ngựa truy phong sao?”
Theo hai âm thanh thành thục quyến rũ cùng dâm mị thánh thót truyền vào tai…
Mộc Tử Âm nắm lấy tay Lý Trúc Loan u oán nhìn hắn…
“Nào có! Lão công các nàng là đại trượng phu, sao có thể vô trách nhiệm như vậy!” Lạc Nam ngạo nghễ…
“Hừ, ai thèm tin ngươi!” Hai nàng liếc xéo một cái, tiêu tán trong không gian…
“Tiểu Nam, dì nhỏ rốt cuộc chờ được ngươi! Mau tìm lấy tỷ tỷ, cả nhà chúng ta đoàn tựu!”
Liễu Thi Cầm gương mặt tuyệt mỹ chất chứa sầu lo, miệng thơm lên tiếng cầu khẩn…
“Dì nhỏ yên tâm, ngày đó rất n…”
Lạc Nam vẫn chưa nói hết, dì nhỏ cũng thành hư vô…
Sắc mặt hắn bắt đầu xuất hiện một tia dữ tợn, bao lần hắn muốn bày tỏ nỗi lòng với nữ nhân mình yêu thương đều mất đi cơ hội, Lạc Nam như muốn phát điên…
Thông minh như hắn đương nhiên nhận ra nơi này là ảo cảnh trong tiềm thức mình, nhưng chỉ cần nơi này có các nàng, hắn tình nguyện chìm đắm, tình nguyện cho các nàng một lời hứa hẹn của nam nhân, dù cho tất cả chỉ là hư ảo…
Nhưng số phận dường như muốn trêu chọc hắn, không hề cho hắn cơ hội…
Lạc Nam hít sâu một hơi, thân ảnh tuyệt mỹ khác rốt cuộc xuất hiện…
Băng Lam Tịch cao quý đoan trang lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt chất chứa bao nỗi niềm…
“Nàng rốt cuộc là ai?!” Lạc Nam chủ động lên tiếng…
Băng Lam Tịch ôn nhu mỉm cười, đôi môi khẽ mở:
“Thiếp là…”
Rắc…
Hóa thành hư vô…
“Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Lạc Nam phẫn nộ gầm thét…
Khát vọng cầu sinh mãnh liệt dâng lên trong lòng, hắn muốn được sống, được sống cùng nữ nhân của mình, được bày tỏ tất cả nỗi lòng…
“Sống! Tỉnh dậy! Thức tỉnh! Ta muốn thức tỉnh, ta muốn thức tỉnh!” Lạc Nam điên cuồng điều động ý niệm…
Hắn dùng hết toàn bộ sức lực, toàn bộ ý niệm kiệt lực vùng vẫy, mí mắt và lông mi hắn bắt đầu hơi rung rung, nỗ lực muốn mở mắt ra…
Trong cơn hốt hoảng, từng cảnh tượng quá khứ lần lượt xuất hiện, thậm chí cả những viễn cảnh tưởng chừng đã bị cát bụi bao phủ…
Một tuyệt mỹ thiếu phụ với gương mặt thống khổ đến mức tận cùng khi tiểu tử vừa sinh ra không lâu bị mang đi…
Đứa trẻ từ nhỏ đã sống như nô lệ, bị vô số khinh thường dè biểu, dần dần trở nên lạnh lùng ít nói…
Thiếu niên bị tàn nhẫn móc mù đôi mắt…
Trở thành bao cát tập luyện, nơi trút giận vui đùa của đám quỷ dữ đội lốt trẻ trâu…
Cuối cùng đồng quy vu tận cùng Lâm Khánh…
“Thức tỉnh mau! Lão tử còn vô số chuyện muốn làm!” Lạc Nam đay nghiến, một lần nữa gồng mạnh…
Đáng tiếc, thân thể hắn lúc này như quả tạ vạn cân, hoàn toàn lì lợm không theo ý niệm của mình…
Thậm chí mí mắt cũng không nhấc lên nổi…
“Công tử hình như đang gặp khó khăn…”
Trong cơn tuyệt vọng ấy, một âm thanh non nớt quen thuộc vang lên…
Lạc Nam gương mặt mừng rỡ tát mạnh vào mặt mình mắng một tiếng:
“Khốn kiếp! Kim Nhi luôn bên cạnh ngươi, vậy mà tại thời khắc quan trọng ngươi chưa từng để tâm đến nàng!”
Hắn cảm thấy hổ thẹn, thầm thề sau này phải quan tâm đến nàng nhiều hơn…
Như cảm nhận được tâm tình của Lạc Nam, thân ảnh kiều tiểu tinh xảo của Kim Nhi xuất hiện trong không gian tối đen, đối diện với Lạc Nam, gương mặt nhỏ nhắn chứa một tia hạnh phúc…
“Công tử, ngươi cần nhanh chóng mạnh hơn!” Kim Nhi thủ thỉ nói…
“Đúng vậy! Ta cần mạnh hơn, càng mạnh hơn để bảo vệ người ta yêu thương, để không ai dám khi dễ các nàng!” Lạc Nam kiên nghị nói…
“Công tử còn hai lần triệu hoán đó nha!” Kim Nhi nhí nhảnh nháy mắt nhắc nhở…
Lạc Nam bừng tĩnh gật đầu, hắn quả thật còn hai lần triệu hoán, một lần Công Pháp chuyên dành cho nữ tử, một lần Bí Thuật…
Cả hai lần triệu hoán này điều không hạn chế trong cấp bậc, nói cách khác có thể là Cấm Kỵ, cũng có thể là Huyền Cấp…
Đối với một người đang muốn mạnh lên như hắn, đây không phải thích hợp nhất sao…
Hít sâu một hơi, Lạc Nam trầm giọng nói:
“Tiến hành triệu hoán Bí Thuật đi!”
Công pháp cho nữ tử tu luyện để lần sau triệu hoán…
“Keng, bắt đầu ngẫu nhiên triệu hoán Bí Thuật, thời gian đếm ngược bắt đầu: 900 899 898… 30… 9… 8” Âm thanh máy móc vang lên trong không gian tĩnh lặng…
“Đến tận 900 giây?” Lạc Nam gương mặt xuất hiện vẻ chờ mong…
“Keng, triệu hoán thành công! Chúc mừng ký chủ nhận được tầng thứ nhất của Bí Thuật…”
…
Thân thể Lạc Nam vẫn nằm im trên thảm cỏ dại, Băng Lam Tịch ngồi một bên, đôi mắt không ngừng quan sát gương mặt hắn…
Nhớ lại con mắt trái trống rỗng, nàng càng thêm tò mò về nam nhân này, hận không thể bới móc, tìm hiểu tất cả mọi thứ về hắn…
Hơi nâng bàn tay, một viên ngọc châu óng ả nằm yên lặng…
Linh Giới Châu…
Với thần thức của một Luyện Hư Kỳ, lại sớm chiều ở cùng Lạc Nam, Băng Lam Tịch rốt cuộc phát hiện ra sự tồn tại của nó…
Dựa vào trí thông minh của nàng, không khó để đoán được nữ nhân của hắn đang ở bên trong…
“Hãy tha thứ cho sự ích kỷ thời gian qua của ta!”
Nhìn vào Linh Giới Châu, Băng Lam Tịch nhắm mắt lẩm bẩm nói, quảng thời gian qua nàng muốn Lạc Nam là của riêng mình nên lựa chọn lơ đi sự tồn tại của nó…
Hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc, trong đầu vẽ ra vô số viễn cảnh khi đối diện với nữ nhân của hắn…
Đưa Linh Giới Châu vào sát khuôn miệng xinh đẹp, nàng bắt đầu câu thông:
“Pháp Bảo có linh, ta biết ngươi hiểu những gì ta nói, chủ nhân của ngươi hiện đang hôn mê bất tỉnh, cần thân nhân bên trong của hắn ra mặt hỗ trợ!”
“Hy vọng ngươi đem bọn họ phóng xuất!”
Linh Giới Châu hơi lấp lóe, bất quá vẫn án binh bất động…
Băng Lam Tịch lắc đầu cười khổ: “Ngươi không tin tưởng ta? Sợ ta hại họ?”
Linh Giới Châu lại lóe lên…
“Ta Băng Lam Tịch thề với trời, nếu động vào dù chỉ là sợi tóc của thân nhân hắn, sẽ chết không toàn thây!”
Băng Lam Tịch một tay hướng lên cao, nghiêm trang phát ra lời thề độc…
Giường như cảm nhận được tâm tình của nàng và tình huống hiện tại của Lạc Nam, Linh Giới Châu run rẩy kịch liệt…
Theo sau đó, mảnh không gian hơi rung động, bốn thân ảnh phong hoa tuyệt đại xuất hiện…
“Phu quân – Tiểu Lạc?”
Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan, Bạch Tố Mai và Liễu Thi Cầm gương mặt mừng rỡ kêu lên, cứ tưởng Lạc Nam đem các nàng gọi ra…
Chỉ là rất nhanh, phát hiện thân thể nam tử tái nhợt nằm trên mặt đất, bốn gương mặt xinh đẹp cấp tốc trắng bệch, từng đôi mắt đẹp xuất hiện sương mù, lo lắng hét ầm lên một tiếng…
Cả đám nhào đến kiểm tra tình huống thân thể nam nhân…
Ngay cả dì nhỏ Liễu Thi Cầm dường như quên mất xấu hổ hắn đang trần truồng, khắp gương mặt chỉ có nét lo lắng…
Băng Lam Tịch phức tạp nhìn tình cảnh này, đôi môi đỏ mọng cắn chặt, nàng không nghĩ đến, nữ nhân của hắn diện mạo đều xuất chúng đến thế…
Hít sâu một hơi, nàng cố gắng ôn hòa thân thiện nhất có thể nhợt nhạt cười nói:
“Các cô yên tâm! Tính mạng hắn không có gì đáng ngại!”
Bạch Tố Mai hai mắt đẫm nước quay phắt lại, Tinh Ngân Song Kiếm xuất hiện trên tay, chỉ thẳng vào nàng quát:
“Chàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô rốt cuộc là ai?”
Nhìn tình huống của Lạc Nam, trái tim nàng siết chặt lại, đau đớn như muốn nghẹt thở, phẫn nộ dần lấn át lý trí…
Mắt to tròn đột ngột sáng bừng lên, tóc dài không gió mà bay, khí tức toàn thân đề thăng khủng bố…
Băng Lam Tịch hai mắt co rút lại, Luyện Hư Kỳ như nàng đương nhiên không sợ Bạch Tố Mai…
Thứ khiến nàng khiếp sợ là việc đề thăng khí thế của đối phương, rõ ràng chỉ là Tứ giai sơ kỳ yêu thú, nhưng khí tức phát ra lúc này lại không kém Tứ giai Hậu Kỳ…
Ngẩng đầu nhìn lên, trên miệng thung lũng, mặt trời như ẩn như hiện, nhật tinh thần không ngừng bị nữ tử tóc trắng này hấp thu…
Tinh Thần Biến…
“Tố Mai dừng tay!” Ba nữ còn lại rốt cuộc để tâm đến tình huống này, cả ba ôm chặt lấy Bạch Tố Mai hét lên một tiếng, linh lực truyền vào người nàng…
Nghe Lạc Nam từng kể nên các nàng có thể đoán được Băng Lam Tịch có lẽ là nữ nhân thần bí trong miệng hắn, trước khi phân rõ địch hay bạn, tốt nhất tránh xảy ra xung đột không đáng có…
Bị linh lực cảnh tỉnh, Bạch Tố Mai dần lấy lại lý trí, Tinh Thần Biến giải trừ, tu vi trở lại như cũ…
Gạt bỏ uể oải do thi triển Bí Thuật thời gian ngắn, Bạch Tố Mai rốt cuộc bình tĩnh lại, không để ý đến mấy nữ, cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nam nhân…
Bổng sắc mặt nàng lóe lên một tia kinh hỉ, nhoẻn miệng cười xinh đẹp nói:
“Chủ nhân tỉnh! Chàng tỉnh rồi!”
Chúng nữ nghe thế nhảy dựng tiến lại quan sát, chỉ thấy Lạc Nam vẫn im ắng nằm như cũ…
Băng Lam Tịch thở dài một tiếng, thời gian qua vì lo lắng mà nàng cũng không ít lần rơi vào tình cảnh này, cứ ngỡ hắn sẽ tỉnh lại…
Thấy mấy nữ không tin mình, Bạch Tố Mai phồng má nói:
“Ta rõ ràng nhìn thấy lông mi chàng hơi rung rẩy!”
Mấy nữ hai mặt nhìn nhau, Băng Lam Tịch ôn nhu cất tiếng:
“Thỉnh thoảng hắn vẫn thường cử động một chút động tác nhỏ, nhưng hai tháng nay vẫn chưa tỉnh lại!”
Trong lúc chúng nữ sắp tiếc nuối, chợt Lý Trúc Loan kinh hỷ hô lớn:
“Chàng thật tỉnh! Các ngươi xem!”
Ngón tay thon dài chỉ vào giữa hai chân nam nhân, chỉ thấy một cây côn thịt to lớn đầy gân guốc lúc này cao ngạo ngẩng đầu lên thiên không…
Phi.
Liễu Thi Cầm khẽ gắt một tiếng, da mặt đỏ rực như táo quay đầu tránh đi, trái tim nhảy kịch liệt…
Mấy nữ còn lại thì khác, trong từng đôi mắt đẹp xuất hiện vẻ chờ mong, đối với thân thể Lạc Nam quen thuộc như các nàng chẳng có gì phải xấu hổ…
Cả đám chụm đầu lại quan sát hắn, hy vọng tìm ra một tia dấu hiệu khác biệt nào đó…
Chợt…
Dị Biến Nảy Sinh…
Thân thể nam nhân vốn nằm im đột ngột đứng bật dậy, một cổ khí thế tang thương đầy rẫy táo bạo cuồn cuộn như viễn cổ thần ma hàng lâm…
Chúng nữ không kịp phản ứng bị văng ra vài chục bước trước áp bách kinh thiên động địa đó…
Ngay cả Băng Lam Tịch cũng không ngoại lệ…
Không gian run rẩy…
Cái đầu trọc lún phún vài sợi tóc nhanh chóng vươn dài, vượt qua phần lưng…
Trước ánh mắt ngạc nhiên của chúng nữ, màu tóc đen tuyền cấp tốc chuyển thành Hoàng Kim sắc lấp lánh cao quý không từ nào tả xiết…
Rốt cuộc, con mắt Bạc Trắng dần dần mở ra, vẻ bình thản ung dung ngày thường hoàn toàn biến mất, trái lại là một loại tính cách ngang tàn bá đạo, khinh thường sinh linh vạn vật, ngạo nghễ thương khung…
Khí thế vô hình liên tục từ thân thể nam nhân ép mạnh mà ra, chúng nữ từng gương mặt tuyệt mỹ trở nên hoảng hốt, chỉ cảm thấy trước mặt nam nhân này, các nàng bị chinh phục một cách triệt để, có ý muốn triều bái với hắn…
Ngay cả Băng Lam Tịch cũng có một tia kinh sợ trước loại cảm giác này…
Cảm nhận máu huyết toàn thân sôi trào mãnh liệt, Lạc Nam chỉ sợ tiếp tục như vậy sẽ mất đi lý trí làm ra chuyện gây tổn thương cho chúng nữ…
Vội vàng điều động ý niệm, loại khí thế vô hình này rốt cuộc tiêu tán…
“Dù chỉ là tầng đầu tiên, nhưng siêu việt Linh Cấp Bí Thuật quả nhiên không hề đơn giản…”
Nhìn chúng nữ thở phào nhẹ nhõm, Lạc Nam hài lòng nhếch miệng lẩm bẩm:
“Thiên Đế Tam Biến Thuật – Đệ Nhất Biến – Thiên Hạ Vô Song”.