Phần 75
Bên trong Linh Giới Châu…
Lạc Nam và năm người nữ nhân gương mặt ngơ ngác nhìn thay đổi lớn tại nơi này…
Chỉ thấy không gian đã rộng ra thêm trăm trượng…
Cường độ Linh Khí so với bên ngoài nồng đậm gấp mười lần…
Cực Lạc Suối có dòng nước trong veo ấm áp, sự hấp dẫn khó cưỡng của hầu hết mỗi người…
Nhưng khiến mọi người bất ngờ nhất là một thứ mới tinh vừa xuất hiện, nó rộng lớn đến mức như có thể che phủ toàn bộ không gian nơi đây…
Đó là một gốc Cổ Thụ Khổng Lồ có thân cây rộng không thấy điểm dừng, cành lá xum xuê, tán lá che trời, thiên địa linh khí nồng nặc, cao chừng vài chục cây số, xuyên thẳng qua các tầng mây…
Cho dù thần thức của Hóa Thần Kỳ như Mộc Tử Âm, trong lúc nhất thời cũng không dò xét được toàn bộ diện tích của nó…
Gốc Cổ Thụ khổng lồ này có các cành được chia thành bốn tầng từ thấp đến cao, ở mỗi tầng mọc ra vô số tán cây theo hình xoắn ốc từ dưới đi lên…
Điều khiến Lạc Nam và chúng nữ kinh ngạc nhất là lá cây của gốc cổ thụ này vậy mà là màu trắng, hơn nữa trông có vẻ bồng bềnh mềm mại như mây trắng trên trời, hết sứa thần dị…
Chưa dừng lại ở đó, bên trong các tàn lá như những đám mây trắng khổng lồ kia là từng tòa Cung Điện mọc lên hết sức khang trang cao quý…
Cung Điện mọc trên cây…
Tầng thứ nhất trên Cổ Thụ có tận 48 tòa Cung Điện…
Tần thứ hai có 24 tòa…
Tần thứ ba 12 tòa…
Và tầng cuối cùng nơi cao nhất chỉ có duy nhất một tòa, nhưng lại rộng lớn và cao quý nhất…
“Đây là tiên cảnh sao? Thiếp không nằm mơ chứ? Lần đầu tiên gặp được Cung Điện mọc trên cây a!”
Bạch Tố Mai kéo lấy cánh tay Lạc Nam, nhìn gốc Cổ Thụ treo cao từng tòa Cung Điện trước mắt, chỉ cảm giác mọi thứ không quá chân thật…
Chúng nữ còn lại vô thức gật đầu, từng đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng, hận không thể lập tức leo lên khám phá toàn bộ cổ thụ…
Ngay cả kiến thức rộng rãi như Băng Lam Tịch cũng ngây ngất nhìn quang cảnh nơi này, so với cái này cao quý Cổ Thụ, hoàng cung Băng Huyền Đế Quốc như nông thôn giản dị vậy…
“Thì ra đây là Cung Đình Thụ sao? Không hổ là siêu việt Linh Cấp pháp bảo, thật hùng vĩ bất phàm!”
Chính bản thân Lạc Nam cũng bị khí thế của Cung Đình Thụ làm cho rung động, càng đừng nói chi mấy người chúng nữ…
Mà lúc này, từng luồng tin tức về cách sử dụng Cung Đình Thụ truyền vào đầu Lạc Nam…
Trong giây lát đó, sắc mặt hắn mừng rỡ như điên cười lên ha hả…
“Phu quân sao thế?” Mộc Tử Âm véo lấy hông hắn…
“Lên, chúng ta lên! Sau này nơi này chính là trụ sở của Hậu Cung!” Lạc Nam cười không khép được miệng…
Hắn ý niệm vừa động, chỉ thấy một tàn cây khổng lồ tầng thứ nhất đột nhiên hạ thấp xuống trước mắt mọi người…
Chúng nữ kinh ngạc che miệng thốt lên một tiếng…
Lạc Nam nắm lấy từng người bước lên cành cây, lá cây màu trắng quả thật mềm mịn như bông, nâng đỡ bước chân của các nàng, không cần ngự không làm gì…
Các nàng lúc này cũng dần lấy lại bình tĩnh, bắt đầu tập trung ra sức quan sát toàn cảnh trên Cung Đình Thụ…
“Ta vẫn cứ cảm giác như đang mơ vậy!” Liễu Thi Cầm chân đạp tán mây, nhìn một tòa cung điện lộng lẫy trước mắt, thẫn thờ nói…
“Thích không? Sau này các nàng mỗi người một tòa Cung Điện, thích ở đâu cứ việc chọn!” Lạc Nam phóng khoáng khoát tay nói…
“Thiếp chọn nơi này!”
Lý Trúc Loan nhí nhảnh chạy đến một tòa cung điện ở tầng hai Cổ Thụ, xung quanh Cung Điện này có vườn tược xanh ươm, linh khí nồng đậm, rất thích hợp tu sĩ Mộc hệ như nàng…
Lạc Nam cười gật đầu, theo ý niệm của hắn, bên trên tấm bảng hiệu phía trước cung điện hiện lên ba chữ lớn như rồng bay phượng múa:
“Trúc Loan Cung!”
Cũng cùng lúc đó, một lệnh bài gỗ thần bí xuất hiện trong tay Lý Trúc Loan…
“Phu quân đây là gì?”
Lý Trúc Loan không hiểu nhìn lệnh bài trên tay lên tiếng hỏi…
Chúng nữ cũng tò mò nhìn sang…
Lạc Nam mỉm cười giải thích nói: “Ở mỗi tòa cung điện đều được bố trí Truyền Tống Trận, chỉ cần các nàng muốn có thể thông qua lệnh bài lập tức trở về!”
“Lợi hại như vậy?” Đám nữ nhân đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, chỉ biết hé môi thơm thốt lên kinh ngạc…
“Tiểu Nam, có thể từ thế giới bên ngoài truyền về Linh Giới Châu luôn sao?”
Băng Lam Tịch xuất thân cao quý, so với chúng nữ càng hiểu việc có truyền tống trận riêng như vậy sẽ mang lại lợi ích to lớn đến nhường nào…
“Đúng vậy!” Lạc Nam gật đầu cười tủm tỉm, đây chính là nguyên nhân hắn mừng rỡ như vậy…
Có loại truyền tống trận thần kỳ này, ngày sau chúng nữ ra ngoài lịch lãm rèn luyện hắn cũng chẳng cần lo lắng quá nhiều…
Nếu gặp nguy hiểm chí mạng, các nàng có thể lập tức truyền tống trở về Linh Giới Châu, xuất hiện bên trong Cung Điện…
“Dùng nơi này làm căn cứ Hậu Cung, quả thật không thể thích hợp hơn!” Băng Lam Tịch cảm khái nói…
“Đương nhiên, nàng cứ yên tâm trở về Đế Quốc, ngày sau nếu nhớ ta có thể truyền tống trở về!” Lạc Nam cười xấu xa nhìn nàng…
“Hừ, cô nãi nãi mà thèm nhớ chàng?” Băng Lam Tịch liếc xéo mắt nhìn hắn, bất quá cũng không hề khách khí chọn một cung điện trên tầng hai…
Lạc Nam đặt tên Băng Tịch Cung, cũng giao lệnh bài truyền tống cho nàng…
Chúng nữ nhìn thấy lợi ích của chuyện này, mừng rỡ nhao nhao chọn riêng phần mình cung điện…
Bạch Tố Mai là Bạch Mai Cung…
Mộc Tử Âm là Tử Âm Cung…
Liễu Thi Cầm là Thi Cầm Cung…
Không biết vô tình hay cố ý, các nàng vậy mà đều chọn cung điện ở Tầng Hai Cổ Thụ…
Làm xong tất cả, chúng nữ hài lòng theo Lạc Nam tiến đến tầng cao nhất Cổ Thụ…
Nơi đây nằm trên đỉnh, chỉ có duy nhất một tòa Cung Điện rộng lớn nhất, xa hoa nhất…
Toàn bộ cung điện được điêu khắc tỉ mỉ đến cực điểm, làm bằng chất liệu gỗ quý hiếm không biết tên, thơm ngát dễ chịu, linh khí nồng đậm…
“Sau này Cung Điện này sẽ gọi là Phu Thê Điện, nơi Hậu Cung chúng ta hợp mặt, thảo luận chính sự!” Lạc Nam phân phó nói…
Hắn không cần truyền tống trận làm gì, dù sao thì Linh Giới Châu luôn bên cạnh hắn…
Đám người đứng trên Phu Thê Điện nhìn xuống, chỉ thấy Cực Lạc Suối vốn rộng rãi vô cùng lúc này lại chỉ nhỏ như đầu ngón tay, bên trên giường nệm Cơ Băng yên tĩnh mà nằm…
Thấy tình cảnh này, Lạc Nam ý niệm vừa động, không gian Linh Giới Châu hơi run rẩy, giường nệm mang theo Cơ Băng xuất hiện trước mặt mọi người…
Một tay khác hướng hư không chọp đến, Ôn Thần Liên xuất hiện…
Dung hợp cùng Cung Đình Thụ, Linh Giới Châu đẳng cấp đã vượt qua Linh Cấp, hiện tại Hợp Thể Kỳ cũng khó phát hiện được nó…
“Chàng muốn cứu tỉnh Cơ Băng tỷ tỷ sao?” Lý Trúc Loan mừng rỡ hỏi…
Lạc Nam gật đầu phân phó nói:
“Đúng vậy, trong thời gian tới ta sẽ bên trong này song tu cùng Băng Nhi, các nàng mang theo Linh Giới Châu trở về Liễu gia!”
“Không thành vấn đề, bất quá Hậu Cung cũng nên xuất hiện trên đại lục!” Mộc Tử Âm trầm ngâm nói…
“Tử Âm nói đúng, trước hết cần tạo dựng danh tiếng của Hậu Cung!” Lạc Nam hiểu ý của nàng nói tiếp:
“Đồng phục chung trước mắt của Hậu Cung sẽ là Áo Choàng Bóng Đêm và Vô Lệ Mặt Nạ, riêng ta sẽ là Bạch Ma Chiến Bào và Ngạo Tiếu Mặt Nạ!”
“Chàng muốn giữ bí mật thân phận của mỗi thành viên Hậu Cung?” Băng Lam Tịch suy nghĩ hỏi…
“Đương nhiên, nếu không để một đám nữ nhân xinh đẹp như các nàng cùng lúc xuất hiện, đối thủ chẳng phải trực tiếp đầu hàng sao?” Lạc Nam cười trêu…
“Dẻo miệng!” Chúng nữ trợn mắt che miệng cười duyên…
“Bên trong các nàng có thể mặc Y Phục ta tặng để bảo vệ cơ thể, bên ngoài phải khoác Áo Choàng Bóng Tối và mang mặt nạ nhằm che giấu thân phận, cứ quyết định như vậy!”
Lạc Nam mở ra Cửa Hàng May Mắn, tìm mua lượng lớn Áo Choàng Bóng Tối và Vô Lệ Mặt Nạ, lần lượt phát cho mấy nữ chưa có…
Tố Mai và Trúc Loan trước đó đã sở hữu nên không cần…
Hắn tiêu tốn không ít Điểm Danh Vọng, trong quá trình làm mới Cửa Hàng May Mắn, lại mua thêm không ít vật dụng nội thất bổ sung bên trong các tòa Cung Điện…
Lạc Nam còn mua tặng Băng Lam Tịch một kiện Địa Cấp Thượng Phẩm Y Phục – Tuyết Băng Y, cùng một Thiên Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ – Băng Phong Vạn Lý…
Đương nhiên cũng không thể thiếu thần vật tán gái – Dưỡng Nhan Đan…
Dù sao thì gia sản toàn thân của nàng thời gian qua đều dùng để trị thương cho hắn, hiện tại Băng Lam Tịch có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, Lạc Nam bù đắp cho nàng là hoàn toàn hợp tình hợp lý…
“Được rồi! Cho thiếp ra ngoài đi, cũng là thời điểm thiếp nên trở về, có Lệnh Bài Truyền Tống của Băng Tịch Cung, cũng không sợ phải lạc mất chàng!”
Băng Lam Tịch cố nén mất mát lên tiếng cười nói…
Lạc Nam gật đầu, bất quá như nhớ lại điều gì, hắn đem miếng bản đồ không trọn vẹn bằng da cướp được từ Cố Phi Thiên cho nàng xem thử…
“Da của Minh Thiên Tượng?”
Quả nhiên kiến thức của công chúa Cửu Cấp Thế Lực không hề đơn giản, lập tức nhận ra lai lịch bản đồ…
Băng Lam Tịch hấp tấp nhìn Lạc Nam hỏi kỹ:
“Chàng từ đâu có bản đồ này?”
Lạc Nam đem chuyện cướp được từ Cố Phi Thiên kể lại, tò mò hỏi:
“Nàng nhận ra nó sao?”
Băng Lam Tịch vuốt lấy mái tóc dài óng ả, ngưng trọng nói:
“Thiếp không biết lai lịch Bản Đồ này, bất quá danh tiếng của Thượng Cổ yêu thú Minh Thiên Tượng như sấm bên tai!”
“Mau nói rõ!” Lạc Nam và mấy nữ vểnh tai nghe…
“Theo cổ tịch của Đế Quốc có ghi chép lại, Minh Thiên Tượng từng được một cái siêu việt Cửu Cấp Thế Lực xem là Thánh Thú!” Băng Lam Tịch âm thanh trầm thấp nói…
“Siêu Việt cửu cấp thế lực?” Lạc Nam đám người nhảy dựng…
“Đúng vậy, thế lực kia từng tồn tại ở thời Thượng Cổ, là một tôn bá đạo cự phách, tại toàn bộ Long Việt Tinh Cầu không người dám chọc!” Băng Lam Tịch nhẹ nhàng phun ra bốn chữ:
“Quang Minh Thánh Địa”.
“Quang Minh Thánh Địa? Rất cường đại sao?” Mấy người lẩm bẩm trong miệng…
“Nghe nói Thánh Chủ của Quang Minh Thánh Địa chính là hàng thật giá thật Độ Kiếp Kỳ cường giả!” Băng Lam Tịch gương mặt có một tia nể sợ…
“Độ Kiếp Kỳ?” Lạc Nam và chúng nữ nhìn nhau, đây là tu sĩ đã gần tiếp cận Tiên Nhân, chỉ cần thành công tiếp tục đột phá, phi thăng tiên giới trong lòng bàn tay…
“Cái này Quang Minh Thánh Địa còn tồn tại sao?” Lý Trúc Loan hiếm thấy nghiêm túc hỏi một vấn đề…
“Đã biến mất trên đại lục, lịch sử ghi chép thiếu thốn quá nhiều, không thể xác định!” Băng Lam Tịch tiếc nuối lắc đầu…
“Ý nàng là tấm bản đồ này có quan hệ với Quang Minh Thánh Địa?!” Lạc Nam nuốt nước bọt…
“Thiếp không dám chắc, bất quá tại thời Thượng Cổ, Minh Thiên Tượng là thánh thú được Quang Minh Thánh Địa tin cậy, không ai dám động đến nó, càng đừng nói dùng da nó làm Bản Đồ”.
Băng Lam Tịch nghiêm túc dặn dò:
“Chàng tốt nhất cứ âm thầm tìm kiếm các mảnh còn lại, đừng quá mức rêu rao sẽ dẫn đến phiền phức không đáng có!”
“Ta hiểu rồi, cảm ơn nàng!” Lạc Nam trịnh trọng nói, đem bản đồ thu lại…
“Giữa chúng ta còn khách sáo sao?” Băng Lam Tịch mở miệng trách cứ…
…
Cuối cùng thì nàng cũng trở về Băng Huyền Đế Quốc…
Nàng ra đi với tâm trạng hạnh phúc cùng tràn ngập chờ mong với tương lai…
Chúng nữ lưu luyến chia tay nàng, nữ nhân này thời gian qua đã bảo vệ nam nhân của họ…
Không gian hơi rung lên, Băng Lam Tịch hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người…
“Công tử, đem cái kia trứng Linh Điểu có huyết mạch Thanh Loan đặt ở tầng cao nhất của Cung Đình Thụ, sẽ rút ngắn thời gian ấp nở!” Kim Nhi lên tiếng nhắc nhở nói…
Lạc Nam lúc này mới nhớ lại quả trứng Mộc Tử Âm đổ thạch đạt được, đem nó chuyển dời lên, không quên mang theo quả trứng lôi đình có chứa Tiểu Sư bên trong…
Gia hỏa Tiểu Sư này khí tức đang ngày một đề thăng, Lạc Nam có thể cảm nhận được thông qua khế ước của hai người…
Lúc này, Lạc Nam chợt móc ra một mảnh ngọc bội đặt vào tay dì nhỏ Liễu Thi Cầm…
“Tiểu Nam, đây là?” Liễu Thi Cầm tò mò, chúng nữ nhìn nhau cười cười, các nàng cũng từng được hắn cho ngọc bội, đương nhiên biết bên trong cất chứa thứ gì…
Không phải Vũ Kỹ thì chính là Công Pháp các loại…
“Nhỏ máu vào nàng sẽ biết!” Lạc Nam thần bí cười cười…
Liễu Thi Cầm gật đầu, nàng biết hắn sẽ không gây bất lợi cho mình, móng tay bấm nhẹ, một giọt máu huyết tiến vào ngọc bội…
Ngọc bội cấp tốc sáng lên, theo sau đó là lượng tin tức khổng lồ tràn mạnh vào đầu não…
“Ưm”.
Liễu Thi Cầm nhịn không được rên rỉ đau đớn, mồ hôi lạnh lấm tấm, nàng không có Linh Hồn mạnh như Lạc Nam, loại đau đớn khi tiếp nhận truyền thừa trực tiếp này không hề dễ chịu…
Cũng may thời gian cũng không quá dài, rất nhanh nàng đã hoàn tất truyền thừa…
“A?”
Gương mặt xinh đẹp thốt lên một tiếng kinh hãi, ngón tay tinh xảo che lấy môi thơm, đôi mắt đẹp trợn tròn nhìn Lạc Nam…
“Thế nào dì nhỏ? Nhận được gì? Lợi hại không?”
Chúng nữ nhao nhao bu lại, nhìn vẻ mặt của Liễu Thi Cầm các nàng biết nhất định là thứ gì đó không tầm thường…
Hít sâu vài ngụm không khí để lấy lại bình tĩnh, Liễu Thi Cầm nhu hòa nói:
“Băng Nguyệt Dạ Phong Kinh, một môn công pháp không rõ đẳng cấp”.
Nói đến đây gương mặt xinh đẹp bị tràn ngập vẻ tự tin bao phủ, khí thế của một nhất gia chi chủ trở về, nàng kiêu ngạo nói:
“Nhưng ta tin tưởng với sự trợ giúp của nó, trong cùng cấp sẽ hiếm có đối thủ, trong vòng trăm năm tấn thăng Hợp Thể kỳ cường giả!”
“Làm sao có thể?”
Chúng nữ ngơ ngác nhìn nhau, Hoàng Kim Thời Đại đám người kia gần 500 tuổi mới xuất hiện Hợp Thể Kỳ, vậy mà Liễu Thi Cầm tự tin trong vòng trăm năm sẽ đạt cảnh giới này?
Phải biết tuổi hiện tại của Liễu Thi Cầm còn chưa đến 50, nàng lấy đâu ra tự tin như vậy?
Bản tính của Liễu Thi Cầm các nàng rất rõ, tuyệt đối không phải người khoác lác…
Như vậy nguyên nhân khiến nàng tự tin chỉ có một, Băng Nguyệt Dạ Phong Kinh quá mức cường đại…
Trong lúc nhất thời, ba đôi mắt đẹp u oán nhìn Lạc Nam…
“Yên tâm, rồi ai cũng có phần, bất quá hiện tại không thích hợp!” Lạc Nam an ủi nói, môn công pháp cho Liễu Thi Cầm là thứ gần nhất triệu hoán được…
Thấy chúng nữ vẫn chưa hài lòng, hắn đành đánh trống lảng:
“Được rồi, dì nhỏ trở về Thi Cầm Cung tìm hiểu Công Pháp mới đi!”
Liễu Thi Cầm gật đầu, nàng cũng đã không kịp chờ đợi muốn tìm tòi toàn bộ công pháp mới này…
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Lạc Nam lúc này nhìn tam nữ còn lại cười dâm dê:
“Ba vị lão bà, phu thê chúng ta lâu rồi chưa ân ái a!”
Nói xong không đợi các nàng phản đối, nhanh nhẹn cởi sạch y phục, nhào đến ôm lấy ba thân thể mềm mại thơm ngát tiến vào Phu Thê Điện…
Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan và Bạch Tố Mai xấu hổ vùi đầu vào ngực hắn, mặc cho nam nhân của mình bày bố các loại tư thế…
Nơi lẽ ra phải dùng để thảo luận chính sự, lúc này lại trở thành chốn hoang lạc thần tiên…
Trong lúc nhất thời, xuân sắc không sao tả hết…
…
Nơi biên giới Bắc – Nam Băng Thiên Địa Lục…
Tại một rừng rậm hoang sơ, hai nhóm tu sĩ đang giương cung bạc kiếm, sát khí nồng đậm tỏa ra xung quanh, không ai nhường nhịn ai…
Khu rừng hoang này gọi Lĩnh Hoang Lâm, là một nơi không thuộc phạm vi của bất cứ thế lực nào, có diện tích rộng lớn, bên trong yêu thú đa dạng sinh sống, đương nhiên cũng không thiếu các loại kỳ hoa dị thảo, linh dược trợ giúp cho tu luyện…
Lĩnh Hoang Lâm là nơi lý tưởng cho đệ tử các thế lực đến lịch lãm rèn luyện, ngoài ra cũng là miếng mồi ngon cho các đoàn lính đánh thuê săn giết yêu thú…
So với Sơn Mộc Lâm, Lĩnh Hoang Lâm hoang sơ hơn nhiều lắm, nguy hiểm tiềm ẩn cũng nhiều hơn, các loại độc dược, các loại yêu thú cường đại luôn rình rập xung quanh…
Nhưng đối với phần lớn tu sĩ đã có kinh nghiệm giang hồ nhiều mà nói, thì đối tượng nguy hiểm cần đề phòng nhất Lĩnh Hoang Lâm chính là… con người…
Trước mắt có thể thấy hai nhóm tu sĩ đang đối chọi gay gắt ngay bên trong khu rừng này là người thuộc hai thế lực khác nhau…
Một phe hơn mười người, có cả nam và nữ, thân mặc y phục màu đỏ rực, từng gương mặt đều âm trầm như bị sát khí ăn mòn… cầm đầu là một thanh niên tuổi chừng 25 26, mái tóc đỏ rực, tu vi trên thân phát ra chính là Nguyên Anh Hậu Kỳ…
Phe còn lại gồm 6 người, tất cả đều là nữ nhân xinh đẹp, thân mặc hoa y phục trang, như một đám tiên nữ hạ phàm, chỉ là lúc này các gương mặt xinh đẹp chứa một tia lo lắng, hiển nhiên là kiêng kỵ đám người kia…
Cầm đầu phe thế lực này là một nữ tử thân mặc kim bào cao quý bó sát cơ thể để lộ thân hình tuyệt mỹ mê người, mái tóc đen tuyền như thác…
Dù hiện tại mang khăn che mặt nhưng có thể đoán được dung nhan của nàng nhất định nghiêng nước nghiêng thành, tu vi trên thân là Nguyên Anh Trung Kỳ…
“Huyết Dịch, rốt cuộc Huyết Linh Tông các ngươi muốn như thế nào?”
Trước bầu không khí ngưng trọng, nữ tử cầm đầu đám nữ nhân yêu kiều nhìn thanh niên cầm đầu thế lực kia quát lạnh…
Lời nói của nàng cũng trực tiếp tiết lộ thân phận nhóm người đối diện, chính là Bát Cấp Thế Lực – Huyết Linh Tông…
Mà Huyết Dịch chính là một tên đệ tử hạch tâm của Huyết Linh Tông, trong đồng bối, thân phận của hắn chỉ kém Huyết Linh Tam Thánh Tử…
Huyết Dịch đã từng cạnh tranh ngôi vị thánh tử, nhưng cuối cùng vì sơ sẩy mà thất bại trong gang tấc…
Nghe nữ nhân giận dữ, Huyết Dịch thè ra đầu lưỡi liếm liếm môi, dâm tà nói:
“Hoa Ngọc Phượng, người khác có lẽ sợ Bách Hoa Tông nhưng Huyết Linh Tông chúng ta không có chuyện đó, ngươi và đám nữ nhân này theo huynh đệ chúng ta một chuyến, tha mạng các ngươi!”
Từ lời nói của Huyết Dịch, không khó nghe ra phe thế lực toàn nữ nhân kia là đệ tử Bách Hoa Tông, mà người cầm đầu các nàng chính là Bách Hoa Nhị Thánh Nữ – Hoa Ngọc Phượng…
Lần này Hoa Ngọc Phượng nhận nhiệm vụ tông môn tiến vào Lĩnh Hoang Lâm săn giết một yêu thú, sau khi thành công hoàn thành vốn định rời đi thì gặp phải đám người Huyết Linh Tông chặn đường gây chuyện…
Đối với Huyết Linh Tông, có thể nói là tiếng xấu đồn xa, thủ đoạn lại ngang tàng độc ác, vì thế Hoa Ngọc Phượng hiện tại đang đề phòng cẩn thận, tránh xảy ra thương tổn cho các nữ đệ tử phía sau…
“Muốn tỷ muội chúng ta theo người Huyết Linh Tông? Các ngươi sao không soi gương thật kỹ?”
Hoa Ngọc Phượng lạnh lùng chế giễu, tính cách của nàng xưa nay vốn cao ngạo, đối với người trong đồng bối rất ít phục ai, huống hồ đám người không ra người, quỷ không ra quỷ này? Nếu không phải bên Huyết Linh Tông đông người hơn, chỉ sợ đã lao vào động thủ…
Nghe nàng sỉ nhục, đám người Huyết Linh Tông sắc mặt giận dữ, một tên trong đó nhìn Huyết Dịch cười lạnh nói:
“Lão đại, chúng ta người đông thế mạnh, sao không trực tiếp bắt lấy các nàng?!”
Huyết Dịch ánh mắt lấp lóe, phe của hắn có hơn mười người, trong khi Bách Hoa Tông chỉ có 6 người, tu vi hắn lại cao hơn Hoa Ngọc Phượng một tiểu cảnh giới…
Sau khi cân nhắc lợi hại, Huyết Dịch cười lạnh một tiếng:
“Là Hoa Ngọc Phượng ngươi không biết điều, cùng tiến lên bắt lấy các nàng!”
Hắn hướng đám đệ tử Huyết Linh Tông hạ lệnh…
Thực lực đệ tử Bách Hoa Tông chỉ có Hoa Ngọc Phượng là Nguyên Anh Trung Kỳ, còn lại chỉ toàn Kim Đan…
Trong khi bên phía Huyết Linh Tông, ngoài Huyết Dịch còn có hai nam đệ tử Nguyên Anh Sơ Kỳ tu vi khác…
Sự chênh lệch giữa Bát và Thất cấp thế lực có thể thấy được lóm đóm…
Huống hồ dù trong Bát Cấp thì Huyết Linh Tông cũng thuộc hàng đáng gờm, có danh tiếng không nhỏ…
Theo mệnh lệnh của Huyết Dịch, hơn mười tên đệ tử Huyết Linh Tông gương mặt dữ tợn, máu huyết cuồn cuộn xung quanh thân thể bọn hắn…
Như đám hổ săn cừu, lao đến đệ tử Bách Hoa Tông…
Huyết Dịch hay tay khoanh tròn trước ngực, ngạo nghễ nhìn một màn này, tạm thời chưa có ý định xen vào…
Đương nhiên hắn cũng không ngốc mà chủ quan, ngược lại đang âm thầm quan sát Hoa Ngọc Phượng, chỉ cần nàng động thủ hắn sẽ lập tức ra tay…
Ngoài dự đoán của Huyết Dịch, Hoa Ngọc Phượng chỉ nhàn nhạt đứng nhìn, hoàn toàn không có ý xen vào…
Mắt thấy đám đệ tử Huyết Linh Tông sắp tiếp cận các nữ nhân yêu kiều kia…
Dị biến nảy sinh…
Một tòa cự đại trận pháp đột ngột xuất hiện, không biết đã được bố trí từ bao giờ…
Trận pháp như một rừng hoa anh đào, đem người của Huyết Linh Tông toàn bộ bao trùm trong đó, bọn hắn muốn cử động nhưng bị từng nhánh hoa dưới mặt đất chui lên quấn chặt…
“Là Đào Hoa Trận? Không tốt!” Huyết Dịch sắc mặt biến đổi thốt lên…
Đáng tiếc mọi thứ đã chậm, Hoa Ngọc Phượng môi thơm khẽ mở ngạo nghễ nói:
“Bạo cho ta!”
Theo âm thanh của nàng, toàn bộ Đào Hoa Trận nổ tung dữ dội, trấn động một vòm trời…
Đám đệ tử Bách Hoa Tông đã sớm hiểu ý của Thánh Nữ nhà mình, thi triển thân pháp thối lui…
Khói bụi tản đi, Đào Hoa Trận cũng biến mất, thảm cảnh bên trong cũng theo đó xuất hiện…
Chỉ thấy vốn có hơn mười người Huyết Linh Tông đệ tử, lúc này chỉ còn lại năm người…
Hai tên Nguyên Anh sơ kỳ và ba tên Kim Đan Viên Mãn… Những kẻ còn lại vì tu vi thấp hơn nên bị nổ thành từng mảnh…
Tuy sống sót, nhưng năm người kia cũng bị thương không nhẹ…
Huyết Dịch hai mắt đỏ bừng nhìn tình cảnh này, hắn thật sự không ngờ rằng trình độ trận pháp của nữ nhân này cao như vậy…
Trong lúc đấu khẩu tranh chấp cùng hắn vậy mà đã âm thầm bố trí trận pháp, điều đáng nói nhất là thủ đoạn của nàng cao siêu đến mức hắn không phát hiện…
“Trách không được có thể trở thành Bách Hoa Tông thánh nữ, nhưng hôm nay ngươi vẫn phải ngoan ngoãn, ta sẽ đem ngươi luyện thành con rối, nô lệ tình dục!” Huyết Dịch nghiến răng nghiến lợi…
“Chỉ bằng ngươi?!” Hoa Ngọc Phượng khinh thường liếc mắt nhìn…
“Haha, ngươi tinh thông trận pháp, bằng ta có lẽ còn chưa đủ, nhưng có thêm nó thì lại khác!” Huyết Dịch cười dữ tợn…
Hoa Ngọc Phượng nghe đối phương nói, trong lòng nhàn nhạt cảm thấy bất an…
Quả nhiên chỉ thấy Huyết Dịch vung tay, một quan tài đột nhiên xuất hiện…
Bên trong quan tài là một tôn Huyết Sát Cương Thi nhanh chóng leo ra ngoài…
“Cương thi?” Hoa Ngọc Phượng ánh mắt co rụt lại…
“Không sai, hơn nữa còn tương đương với Ngũ Chuyển Luyện Thể, ngươi lấy gì chống lại ta? Hahaha” Huyết Dịch điên cuồng cười lớn…
Bên dưới lớp khăn che mặt, Hoa Ngọc Phượng cắn lấy môi đỏ, gương mặt tuyệt mỹ nghiêm túc chưa từng có…
Đối với một mình Huyết Dịch, nàng còn tự tin ứng phó được, nhưng hiện tại xuất hiện thêm cái này cương thi, quả thật làm khó nàng…
“Thánh nữ chạy trước, tỷ muội sẽ ở phía sau ngăn địch!” Một nữ đệ tử Kim Đan Viên Mãn hiểu rõ tình hình nghiêm trọng, hướng Hoa Ngọc Phượng đề nghị…
“Đúng vậy, Thánh Nữ quan trọng nhất, xin hãy rời đi!” Mấy nữ còn lại cũng nhao nhao lên…
“Các ngươi hồ đồ!” Hoa Ngọc Phượng yêu kiều mắng, trong lòng đã sớm bị ấm áp bao phủ…
Tỷ muội Bách Hoa Tông, dù thỉnh thoảng cạnh tranh, nhưng khi đối kháng cùng người ngoài, luôn đồng tâm hiệp lực như vậy…
“Thích thì chiến thôi! Ta có chết cũng kéo theo bọn hắn chôn cùng!” Hoa Ngọc Phượng hiên ngang lẫm liệt nói, bản tính kiêu ngạo như phượng hoàng được thể hiện rõ…
“Đúng, chiến đi!” Đám nữ đệ tử Bách Hoa Tông chiến ý ngập trời, linh lực toàn thân đã âm thầm vận chuyển…
“Khá khen cho các ngươi! Bất quá vùng vẫy trong tuyệt vọng mà thôi! Giết cho ta!”
Huyết Dịch gầm lên một tiếng, lần này đích thân hắn muốn ra tay…
Huyết Sát Cương Thi nhanh chóng di chuyển theo sau…
Mục tiêu của cả hai là Hoa Ngọc Phượng…
Mà đám đệ tử Bách Hoa Tông cũng không thua kém, nhao nhao tế ra vũ khĩ lao đến đám đệ tử Huyết Linh Tông còn trọng thương…
Chiến cuộc kịch liệt diễn ra…
“Đào Hoa Chưởng!” Mắt thấy Huyết Dịch tiếp cận, Hoa Ngọc Phượng bàn tay xinh đẹp đẩy ra một chưởng…
Mộc Hệ Linh Lực cuồn cuộn ngưng tụ thành từng đóa Anh Đào, nhẹ nhàng nhưng linh hoạt, xinh đẹp nhưng sắc bén…
Tầng tầng lớp lớp đóa hoa liên hệ chặt chẽ công kích Huyết Dịch…
“Trò mèo! Huyết Châu!” Huyết Dịch cười lạnh, một viên Huyết Châu xuất hiện trên không trung, máu huyết cấp tốc mà ra, chống chọi với Đào Hoa Chưởng…
Rống…
Huyết Sát Cương Thi nhảy lên cao, một đấm hướng Hoa Ngọc Phượng đập tới…
“Đào Hoa Ảnh!” Hoa Ngọc Phượng biến sắc, toàn thân bỗng chốc hóa thành vô số cánh hoa anh đào…
Nhận lấy một đấm của Cương Thi, Hoa Anh Đào tan vỡ…
Cách đó không xa, Hoa Ngọc Phượng hoàn hảo xuất hiện…
Chỉ là gương mặt của nàng đã sớm tái nhợt, linh lực trong người còn không đến một nửa…
Việc bố trí trận pháp và thi triển thủ đoạn tiêu hao quá nhiều Linh Lực của nàng…
“Huyết Linh Trảo!” Huyết Dịch thành công hóa giải Đào Hoa Chưởng, tiếp tục nhắm vào Hoa Ngọc Phượng…
Bên trong huyết châu, vô số máu huyết tràn ra, hình thành một trảo ấn khổng lồ hướng nàng vồ tới…
Rừ…
Huyết Sát Cương Thi không chịu thua kém, nhanh chóng chạy đến, đấm ra một kích thật mạnh…
Trước hai loại công kích khủng bố, Hoa Ngọc Phượng trong mắt xuất hiện một tia quyết tuyệt, khuôn miệng xinh đẹp quát lạnh:
“Anh Đào Táng Thân!”
Theo tiếng quát của nàng vừa dứt, toàn bộ linh lực toàn thân như bị móc sạch tiến vào mặt đất…
Ngay sau đó, chỉ thấy năm gốc anh đào dữ tợn từ dưới đất mọc lên, chúng nó như mang theo linh tính của riêng mình, vậy mà nhanh chóng quấn lấy năm tên đệ tử Huyết Linh Tông đang chiến đấu cùng mấy đệ tử Bách Hoa Tông kia…
“Bạo!”
Hoa Ngọc Phượng quát lạnh…
BÙM BÙM BÙM BÙM BÙM.
Năm âm thanh kinh thiên động địa vang lên, từng gốc anh đào nổ tung táng thân, mang theo năm gã đệ tử Huyết Linh Tông tuyệt mạng…
“Mau chạy đi! Mặc kệ ta” Hoa Ngọc Phượng hướng đám đệ tử Bách Hoa Tông còn đang ngơ ngác hét lớn…
Hiển nhiên trước khi bị Huyết Dịch và Cương Thi đánh trúng, Hoa Ngọc Phượng muốn giải cứu đệ tử bên cạnh mình…
Dù sao thì nàng cũng biết mình không ngăn được hai kẻ thù cường đại, dứt khoát chọn cái chết để đổi lấy tính mạng cho 5 tỷ muội cùng tông…
“Nhị thánh nữ!”
Đám nữ đệ tử cũng hiểu ý đồ của nàng, gương mặt cả đám đỏ bừng tuyệt vọng, nước mắt lăn dài trên má, khóc không thành tiếng…
“Hừ, quả nhiên ngu xuẩn! Chết đi cho ta!”
“Rống!”
Công kích của hai kẻ cường đại đã tiếp cận, bao phủ toàn bộ thân thể yêu kiều kiên cường của nàng…
Hoa Ngọc Phượng nhắm lại đôi mắt đẹp, một giọt nước mắt rơi xuống…
“Xin lỗi sư phụ, xin lỗi Bách Hoa Tông, Ngọc Phượng đi rồi!” Nàng tuyệt vọng thầm nghĩ…
“Dạo Bước Tinh Thần!”
Âm thanh nhàn nhạt vang lên trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc…
Theo sau đó, một ánh sáng cấp tốc lóe lên, thân ảnh như đạp Nguyệt mà đến, ngự tinh mà đi, tốc độ vượt qua hai loại công kích khủng bố kia, nắm lấy thân hình Hoa Ngọc Phượng bay ra ngoài…
“Trúc Diệp Miên Chưởng!”
Một âm thanh khác khàn khàn vang lên, một bóng người xuất hiện trên không trung, hai tay đánh ra nhất chưởng…
Linh Lực Phệ Thiên hình thành ngập trời lá trúc, màu xanh kỳ dị che phủ cả một vùng không gian, một cự đại chưởng ấn do vô số lá trúc kết thành đối kháng trực diện hai loại công kích khủng bố kia…
Trước vô vàn lá trúc quỷ dị, máu huyết từ Huyết Linh Trảo nhanh chóng bị thôn phệ…
Nắm đấm của Huyết Sát Cương Thi bị đẩy lùi, xuất hiện không ít vết sẹo…
Rống…
Cương Thi gầm lên tức giận, Ngũ Chuyển Thể Tu như nó đương nhiên không bị thương quá nhiều, nấm đấm giơ cao, điên cuồng lao tới người vừa ngăn cản nó…
“Hồ Điệp Áp Sát!”
Lại một âm thanh khác xuất hiện giữa không trung, tử sắc kiếm ảnh lóe lên đầy mãnh liệt…
Phốc…
Một cái đầu lâu tung bay, Huyết Sát Cương Thi ầm ầm ngã xuống…
Đến khi chết nó vẫn không biết đau đớn là như thế nào…
Nó vốn là khôi lỗi không có trí tuệ, đương nhiên không cảm nhận được gì…
Nhưng Huyết Dịch thì lại khác… Gương mặt hắn lúc này như thấy quỷ nhìn ba thân ảnh vừa xuất hiện phá vỡ toàn bộ nhân sinh của hắn, như đem lại cơn ác mộng kinh hoàng cho hắn…
Áo choàng đen tung bay trong gió, mặt nạ hình mặt người đang khóc nhưng không có nước mắt che phủ diện mạo…
Quỷ dị và thâm trầm đến cực điểm…
Trong lòng một người áo choàng đen, Hoa Ngọc Phượng mở lấy đôi mắt to tròn nhìn chầm chầm người vừa cứu mình…
Nàng rõ ràng có thể ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu trên người đối phương…
Trong lúc nhất thời, Hoa Ngọc Phượng quên mất cả việc cảm ơn cứu mạng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
“Nữ nhân sao?”
Người áo đen phát hiện Hoa Ngọc Phượng nhìn chầm chầm mình, đưa tay vứt mạnh…
Thân thể Hoa Ngọc Phượng bay lên không trung, rơi đúng vị trí đám nữ đệ tử Bách Hoa Tông…
“Khốn kiếp! Các ngươi là ai? Biết mình vừa chọc đến ai không? Huyết Linh Tông sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Huyết Dịch cố nén sợ hãi, nhìn ba người thần bí áo đen lớn tiếng uy hiếp…
Ba người áo đen thoáng nhìn nhau gật đầu, một người trong số đó đột nhiên biến mất…
Tử sắc Mộc Kiếm xuất hiện…
Phốc…
Một cột máu tươi phóng mạnh lên cao, cái đầu Huyết Dịch bay một vòng mới rơi xuống đất…
Gương mặt hắn còn tràn ngập cảm giác mê man khó hiểu… Hiển nhiên trước khi chết, vẫn không hiểu vì sao đối phương không sợ Huyết Linh Tông, dám dứt khoát ra tay với mình…
Ực…
Đệ tử Bách Hoa Tông nuốt nước miếng cái ực, cả đám bảo vệ xung quanh Hoa Ngọc Phượng, đề phòng nhìn ba người thần bí áo đen kia…
“Các ngươi muốn gì?” Một nữ đệ tử sợ hãi rung cầm cập dò hỏi, ba người này sát phạt quyết đoán quá mức kinh khủng…
“Đừng vô lễ, là họ cứu mạng chúng ta!” Hoa Ngọc Phượng khoát tay, hướng ba người áo đen cung kính cúi đầu:
“Ngọc Phượng đa tạ ba vị cao nhân cứu mạng! Ngày sau nhất định báo đáp thỏa đáng!”
“Không cần thiết, chỉ cần là người Bách Hoa Tông, sẽ là bằng hữu của chúng ta!” Một người trong đó khàn khàn nói, không nghe ra nam nữ…
“Bằng hữu?” Hoa Ngọc Phượng nghi hoặc cau mày…
“Các ngươi có thể đi, thay mặt chúng ta gửi lời hỏi thăm Yên Nhược Tuyết!” Một người khác nhàn nhạt xua tay…
“Tam muội?” Hoa Ngọc Phượng trừng to mắt, hiển nhiên không hiểu Nhược Tuyết nhà mình có bằng hữu cường đại như vậy bao giờ…
“Chúng ta cáo từ!”
Ba người áo đen muốn phi thân rời đi…
“Xin lỗi! Không biết có thể để lại chút ít đầu mối, ta còn hướng Tông Môn và Tam Muội bàn giao!” Hoa Ngọc Phượng gọi với theo…
Ba thân ảnh áo đen trên không trung thoáng dừng lại, theo sau đó một âm thanh tự hào từ tận linh hồn vang lên trong không gian tĩnh lặng:
“Chúng ta… là người của Hậu Cung!!!”