Phần 109
“Phu quân đã về, có chọn được thứ gì tốt không?”
Không như hai lần trước, lần này Lạc Nam vừa về đến Lạc Gia đã nhìn thấy mấy lão bà của mình đều đã xuất quan, oanh oanh yến yến trên Cung Đình Thụ vô cùng náo nhiệt, ngay cả mấy nữ nhân của Đông Hoa Cung cũng hòa cùng một chỗ.
Đình Manh Manh và Lê Sa đang luận bàn trước sự cổ vũ của chúng nữ, thấy hắn trở về cũng tạm dừng chiến đấu.
Chỉ có ba nàng Yên Nhược Tuyết, Huyết Yêu Cơ và Thập Khánh Huyên là vẫn đang bế quan, hiển nhiên quá trình lột xác Chí Tôn Pháp Tướng không thể một sớm một chiều là có thể hoàn thành.
Lạc Nam đảo mắt một vòng, hài lòng tán thưởng: “Không tệ lắm, tất cả đều có tiến bộ…”
Hắn phát hiện mấy thê tử và cao tầng của Đông Hoa Cung người kém nhất cũng đã là Ngũ Cảnh Chí Tôn, trong đó các nàng Ninh Huyền Tâm, Lạc Sương, Tuế Nguyệt, Âu Dương Thương Lan, Diễm Nguyệt Kỳ, Liễu Ngọc Thanh, Võ Tam Nương đều đã là Thất Cảnh Chí Tôn, còn Hi Vũ nhờ lần trước nuốt lượng lớn Bất Diệt Viêm của Bất Tử Điểu Tộc nên đi trước một bước đột phá Bát Cảnh Chí Tôn, sánh ngang Dạ Thanh Thu cũng như Huyết Chiêu Dương.
Chỉ có các nàng vừa mới đến không lâu là Hồ Cửu Ly, Tiểu Tiên là kém hơn… bất quá cũng đã giác tỉnh và biến dị huyết mạch thành công, đồng thời đột phá Yêu Chí Tôn Nhất Cảnh.
“Không phải bọn thiếp tu luyện nhanh chóng, mà sự hỗ trợ của Bá Chủ Lãnh Địa thật sự quá mức tuyệt vời.” Tuế Nguyệt cảm thán nói:
“Ở bên trong Bá Chủ Lãnh Địa, ngộ tính và tốc độ tu luyện gia tăng, đột phá tiểu cảnh giới trong Chí Tôn còn dễ dàng hơn thời điểm đột phá Thánh Đế.”
“Nên là như thế…” Lạc Nam vuốt cằm, phải biết rằng quy tắc của Bá Chủ Lãnh Địa ngay cả Cấm Kỵ cường giả cũng bị nó ảnh hưởng, vậy nên việc hỗ trợ các vị Bá Phi tu vi Chí Tôn đề thăng tốc độ tu luyện quả thật quá mức bình thường.
“Chúng ta tiến bộ nhiều như thế, có thưởng gì không đấy?” Liễu Mộng Mộng nũng nịu chu môi hỏi.
“Haha, lần này bổn gia chủ xém chút tán gia bại sản cũng đem về một vài thứ tốt cho các nàng.” Lạc Nam hài lòng nhếch miệng cười một tiếng.
Hắn thong thả phất tay.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Các loại đồ vật lần lượt xuất hiện.
“Trời ạ, thịt con gì nha? Lớn đến như vậy…” Đình Manh Manh, Cự Mỹ Anh mấy nữ tham ăn lập tức bị thi thể Toan Nghê hấp dẫn.
“Cường độ cơ thể này quá mức dữ dội, e rằng ngay cả Thể Chí Tôn cũng không có được nhục thân như vậy.” Võ Tam Nương dùng sức đấm vào thân Toan Nghê, phát hiện không để lại dù chỉ là vết lõm.
“Không sai, đó là thịt của thần thú đạt đến Thể Cấm Kỵ.” Lạc Nam cười nói.
“Trời ạ.”
Chúng nữ mắt to trừng mắt nhỏ, Cấm Kỵ ở trong khái niệm của các nàng chính là tồn tại bất khả xâm phạm, vậy mà lần này Lạc Nam đem thịt của Thần Thú Cấm Kỵ trở về, điều này quá mức vượt qua tưởng tượng.
“Phu quân, đây là…” Bạch Tố Mai lại chú ý đến khung xương cốt lấp lánh tinh thần.
“Đó là Tinh Thần Cốt, ta cố ý mang về cho nàng.” Lạc Nam đem kỳ vọng của mình nói ra.
Bạch Tố Mai vuốt nhẹ mái tóc trắng mượt như ngân hà, nở nụ cười ngọt ngào nhưng đầy tự tin:
“Thiếp sẽ không để chàng thất vọng.”
Vừa tiếp xúc với Tinh Thần Cốt, nàng đã có cảm giác cực kỳ quen thuộc, bởi vì trước khi biến dị nàng vốn là Thái Bạch Thôn Tinh Xà, Tinh Thần Chi Lực là lực lượng theo nàng từ khi còn trong trứng, về phương diện này đương nhiên cực kỳ có lòng tin.
Các nữ Kiếm Tu như Lạc Hà, Độc Cô Ngạo Tuyết, Băng Lam Tịch, Mộc Tử Âm, Nam Thiên Tố lại sớm vây quanh một quyển trục cũ nát, ánh mắt ngập tràn hưng phấn.
Chẳng biết vì sao quyển trục này hấp dẫn các nàng đến lạ kỳ, dường như chỉ cần tiếp xúc với nó, kiếm thuật của các nàng lại được thăng tiến.
“Đó là Kiếm Đạo Quyển Trục ẩn chứa Kiếm Đạo Quy Tắc của Kiếm Tu khi đột phá Cấm Kỵ, nó có thể trợ giúp các nàng lĩnh ngộ ra phương pháp lột xác Chí Tôn Pháp Tướng.” Lạc Nam nghiêm trang nói:
“Tối đa có thể năm người sử dụng.”
“Quá tốt rồi.” Các nàng hưng phấn như điên, mấy tỷ muội dắt tay nhau hận không thể lập tức đi bế quan tu luyện.
“Đừng vội, lát nữa dùng thịt của Toan Nghê rồi muốn đi đâu thì đi.” Lạc Nam nở nụ cười:
“Thịt của Thể Cấm Kỵ, không phải lúc nào cũng có cơ hội thưởng thức đâu.”
“Vậy cũng được.” Mấy nữ nhìn nhau mỉm cười.
“Các nàng chế biến được không?” Lạc Nam hỏi thăm mấy nữ Trù Sư.
“Cái này… chưa thử thì chưa biết.” Chiêu Quân đưa mắt nhìn Đại Kiều và Tiểu Kiều, đều nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương là vẻ nóng lòng muốn thử.
Bất quá cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả dở khóc dở cười, Chiêu Quân tinh thông Đao Pháp… nhưng Đao của nàng lại vô pháp chém đứt da thịt Toan Nghê, sau nhiều lần nỗ lực chỉ để lại vết xướt mà thôi.
“Quá trâu bò.” Mấy nữ líu lưỡi, không hổ là Thể Cấm Kỵ… dù chết đi vẫn tựa như sơn nhạc, bất khả xâm phạm.
“Việc nặng nhọc như vậy nên để cho ta.” Lạc Nam vỗ vỗ ngực.
KENG KENG KENG KENG KENG…
Hàng vạn thanh Phi Kiếm cấp tốc bay ra, bên trên thân kiếm là Bá Lực cường đại bao phủ và Bất Diệt Viêm hừng hực thiêu đốt.
“Vạn Kiếm Quy Tông!”
Hắn sử dụng kiếm pháp để cắt nhỏ thi thể Toan Nghê Thần Thú.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Trong ánh mắt trợn tròn của chúng nữ, hàng vạn thanh kiếm sau khi cắm vào nhục thân của Toan Nghê liền không thể rút ra, như bị hút chặt vào trong đó, cũng không thể hoàn toàn chém đứt.
“Cái này…” Lạc Nam xấu hổ vuốt vuốt mũi.
“Phốc!” Đình Manh Manh ôm bụng cười nghiêng ngã:
“Hài chết ta rồi, vậy mà cũng nổ cho được.”
“Không hổ là nhục thân của Thể Cấm Kỵ, phải biết rằng kiếm của phu quân đều đã được nâng cấp thành Cửu Phẩm Chí Bảo, vậy mà đều không thể cắt đứt thịt của nó.” Ái Tâm liếm liếm bờ môi:
“Thịt đã cứng như thế, có thể tưởng tượng xương cốt bên trong càng khủng bố vô cùng, có thể dùng để luyện Đạo Binh.”
“Ta không tin không giải quyết được.” Rơi vào đường cùng, Lạc Nam đành sử dụng đến Đạo Binh – Nguyệt Hồng Kiếm.
Kiếm khí hồng rực sáng tỏa khắp trời, Lạc Nam múa kiếm như tàn ảnh chớp nhoáng liên tục.
Rốt cuộc thi thể Toan Nghê quy hàng trước Đạo Binh, bị hắn cắt ra thành từng khối từng khối chất chồng như ngọn núi.
Lạc Nam tách ra hàng chục tấn trong đó, phân biệt gửi đến Trụ Việt Tông, Vạn Phật Tự, Nam Thiên Môn, Tu La Giáo, Thập Thất Tông, Đỉnh Lôi Chí Quốc, Quỷ Thần Vực, Bách Yêu Cung…
Bất quá dù là như thế, lượng thịt còn lại cũng lên đến cả trăm tấn.
“Ăn là không thể ăn hết, cho vào hầm băng bảo quản.” Cơ Nhã tấm tắt nói.
“Haha, không cần cho vào hầm băng, nhục thể của Thể Cấm Kỵ dù để qua hàng vạn năm cũng sẽ không hư hại chút nào.” Lạc Nam cười to.
“Ngọn lửa bình thường e rằng cũng không thể nấu lên, đành phải nhờ mấy tỷ muội hỗ trợ.” Chiêu Quân thở dài.
“Yên tâm, có chúng ta tiếp sức.” Hi Vũ, Diễm Nguyệt Kỳ, Phượng Nghi các nàng xung phong nhận việc.
Đến lượt Cổ Ngữ – Tâm, Lạc Nam không có ý định nhận chủ loại Cổ Ngữ này, ngược lại hắn hỏi ý kiến chúng nữ xem ai muốn sở hữu.
“Chuyện này đơn giản thôi, Cổ Ngữ – Tâm vốn là thứ dùng để trợ giúp mọi người tu luyện mà không bị Tâm Ma quấy phá, vậy thì cứ giao cho người nào không thông chiến đấu nhưng thường xuyên hỗ trợ tỷ muội bế quan.” Liễu Ngọc Thanh lên tiếng kiến nghị.
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả đều nhìn về phía ba mỹ nhân ngư.
Hải Linh Lung, Hải U Quỳnh và Thuỷ Triều Tịch.
Đúng vậy nha, bình thường khi các nàng bế quan đều được tiếng hát và tiếng đàn của Mỹ Nhân Ngư giúp đỡ, thử tưởng tượng nếu trong tiếng hát kèm theo diệu dụng của Cổ Ngữ – Tâm, hiệu quả được nâng lên một tầm cao mới, chẳng phải là quá đỗi tuyệt vời?
“Thiếp không nhận đâu.” Thuỷ Triều Tịch lập tức lắc đầu:
“Tuy là Nhân Ngư nhưng thiếp có thiên phú của Vạn Linh Tộc, thường hay tham chiến, rất ít dùng tiếng hát giúp các tỷ muội.”
Lạc Nam và chúng nữ gật đầu, Thuỷ Triều Tịch là nói theo tình hình thực tế…
“Vậy thì để Linh Lung.” Hải U Quỳnh thoải mái cười:
“Giữa ta và Linh Lung ai sở hữu Cổ Ngữ – Tâm cũng đều như nhau cả, bởi hai chúng ta có thể cộng hưởng tiếng hát cùng nhau.”
“Dì Quỳnh… ngươi tiếp thụ Cổ Ngữ đi, ta không…” Hải Linh Lung bối rối, nàng không muốn mình đạt được chỗ tốt.
“Nha đầu ngốc, bất kỳ ai trong các nàng có được Cổ Ngữ – Tâm cũng là vì lợi ích chung của toàn bộ Lạc Gia, không cần khách khí.” Lạc Nam quyết định:
“Linh Lung sẽ luyện hóa Cổ Ngữ – Tâm.”
Thấy mọi người đã quyết, Hải Linh Lung cũng không còn cách nào khác, đành vui sướng tiếp nhận Cổ Ngữ.
Lạc Nam vuốt cằm, hắn thậm chí có ý định đem Cổ Ngữ Định và Đoạt cho các thê tử của mình, bởi vì hai loại Cổ Ngữ này hiện tại đã không còn nhiều giá trị với hắn.
“Phu quân, nghe Tiểu Bạch nói lần trước chàng đạt được Thời Không Tinh Dịch?” Tuế Nguyệt bế theo Hư Không Cẩu mỉm cười hỏi, Tiểu Bạch là tên nàng đặt cho con chó nhỏ này.
“Xém chút quên mất.” Lạc Nam vỗ vỗ trán.
Lần trước hắn định đem Thời Không Tinh Dịch cho các nàng Luyện Đan Sư luyện chế thành Cửu Phẩm Thời Không Đan cho Tiểu Tinh và Hư Không Cẩu, bất quá khi trở về lại chỉ có một mình Yên Nhược Tuyết nên cũng quên mất việc này.
Không ngờ con chó này tham ăn như vậy, còn biết mách Tuế Nguyệt nhắc nhở hắn.
Lạc Nam buồn cười trừng mắt nhìn nó một cái, lúc này mới lấy ra Thời Không Tinh Dịch giao cho các nàng Tiêu Thanh Tuyền và Bắc Cung Hàm Ngọc.
“Mấy tỷ muội chúng ta liên thủ một phen, chắc chắn có thể thành công.” Đan Mộng Cơ động viên nói.
“Ừm.” Các nữ Đan Sư hưng phấn gật đầu, nếu như thật sự thành công, vậy Cửu Phẩm Thời Không Đan chính là Cửu Phẩm Chí Tôn Đan Dược đầu tiên mà các nàng luyện ra được.
“Không cần gấp, ăn thịt rồi đi cũng không muộn.” Lạc Nam phóng khoáng nói:
“Để ăn mừng tất cả các nàng đều có tiến bộ, hôm nay Lạc Gia đại tiệc, chiêu đãi tất cả.”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://tuoinung.pro/2024/03/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
Mấy ngày sau đó, Lạc Gia yến hội tưng bừng.
Thịt của Toan Nghê được phân phát khắp Lạc Gia, từ những người hầu là Liệt Gia ngày trước cho đến những binh tốt bên trong các đội quân đều có phần.
Bất quá khí huyết và lực lượng ẩn ở bên trong thịt của Thể Cấm Kỵ Thần Thú quá mức bá đạo, không phải ai cũng có thể thoải mái ăn vào.
Ngược lại những Thánh Hoàng, Thánh Đế… mỗi lần chỉ dám cắn vào một mảnh nhỏ như mảnh vụn, từ từ tiêu hóa thật chậm, hấp thụ sạch sẽ lực lượng sau đó mới dám cắn vào mảnh thứ hai.
Một khối thịt Toan Nghê ước chừng một ký, bọn hắn phải ăn xuyên suốt một tháng mới hết nếu không muốn bạo thể mà chết.
Đây là nhờ các vị Trù Sư đã chế biến cẩn thận, bằng không càng khó hấp thu hơn, sợ rằng ngay cả cắn vào cũng gãy hết cả răng.
Nhưng cũng nhờ như vậy, tất cả đều vui mừng phát hiện chẳng những cơ thể của mình trở nên cường kiện hơn, khí huyết thịnh hơn… mà ngay cả tu vi cũng tiến bộ phi tốc.
Đại cơ duyên cho tất cả mọi người…
Lạc Nam ngồi trên đỉnh Cung Đình Thụ với các vị thê tử, cả người ôm một khúc sườn Toan Nghê mãnh liệt gặm cắn.
Mà ở bên cạnh hắn, Quỷ Đỏ, Võ Tam Nương, Cự Mỹ Anh, Đình Manh Manh, Băng Linh Nhi, Âu Dương Thương Lan và tọa kỵ của Hi Vũ là Hung Thú Cùng Kỳ cũng không chịu thua kém.
Bọn họ đều là những thể tu, xem thịt Toan Nghê là tài nguyên tu luyện.
Mỗi lần cắn vào một khối thịt, chỉ cảm giác toàn thân như muốn nổ tung, khí huyết sôi trào, kinh mạch mở rộng, cường thân kiện cốt…
Hiệu quả so với thịt của Bạo Không Thú còn mãnh liệt hơn, cực kỳ dữ dội.
Tịnh Dạ Tiên Tử đòi Linh Quan Tử Vong cho lắm vào, cuối cùng lại đem ép Dạ Thanh Thu phải luyện hóa, đúng là một nữ nhân cuồng đồ đệ.
Dạ Thanh Thu lại không muốn chiếm chỗ tốt của sư phụ, cuối cùng đành phải cầu cứu Lạc Nam.
Lạc Nam hơi suy nghĩ, lại nói rằng: “Tịnh Dạ có ý tốt cũng là đúng, bởi vì nàng ấy đã là Cửu Cảnh Chí Tôn, Linh Quan Tử Vong không mang đến quá nhiều tác dụng, ngược lại Thanh Thu nàng chỉ mới là Bát Cảnh Chí Tôn, nếu như luyện hóa Linh Quan Tử Vong không chừng sẽ đột phá Cửu Cảnh, gia tăng nội tình của Lạc Gia chúng ta.”
“Đúng vậy, tiểu tử này hiểu lý lẽ đấy.” Tịnh Dạ hiếm thấy vỗ tay tán thành lời của hắn.
Dạ Thanh Thu gò má ửng đỏ, lí nhí nói: “Vậy tối nay thiếp cùng chàng song tu luyện hóa.”
“Cái rắm a.” Tịnh Dạ liền tức giận thở phì phò:
“Ta kêu một mình ngươi luyện hóa, ai kêu ngươi song tu với hắn?”
“Hừ, cũng không phải nàng chưa từng xem chúng ta song tu, tức giận như thế làm gì?” Lạc Nam ợ lên một tiếng.
Hắn mừng rỡ phát hiện mình vừa đột phá Lục Cảnh Thể Chí Tôn, công hiệu mà thịt Thể Cấm Kỵ Thần Thú mang đến quá mức kinh khủng.
Không gây đau đớn, cũng không tra tấn đến chết đi sống lại như những lần trước… nhưng lại đủ lực lượng để giúp hắn gia tăng cường độ cơ thể.
“Ăn nhiều một chút, đồ tốt a… đặc biệt là các nàng có huyết mạch yêu tộc, ăn thịt của Yêu Tu Thể Cấm Kỵ sẽ giúp ích rất lớn cho các nàng.” Lạc Nam động viên các thê tử ăn nhiều vào.
Bất quá đại đa số các nàng đều giữ hình tượng thục nữ và khuôn phép, vì vậy chỉ từng ngụm nhỏ, nhai nuốt chậm rãi, kỹ lưỡng vô cùng.
Vân Duyên bất đắc dĩ nhìn lấy Bạch Y Nhân và Hắc Y Nhân mang thịt trở về nơi bế quan, bởi vì không muốn lộ diện mạo trước mặt mọi người.
“Bình thường đều là như vậy sao?” Kỳ Duyên ngồi bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Nam vừa ăn vừa cùng chúng nữ đùa giỡn hỏi, nàng thật khó tưởng tượng một kẻ có nhiều nữ nhân như thế nhưng tất cả nữ nhân của hắn đều thân thiết hơn cả tỷ muội ruột thịt, không có một chút ghen tuông, đố kỵ, ngược lại khắp nơi nhường nhịn lẫn nhau.
“Đúng vậy… đây là ngôi nhà thứ hai của chúng ta, mọi người đều là gia đình, mọi người đều quan trọng.” Vân Duyên ôn nhu nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn nam nhân.
“Khanh khách, sớm biết vui như vậy đã gia nhập từ đầu, ở Trụ Việt Tông chán muốn chết ta.” Mị Duyên hưng phấn cười, vừa ăn thịt nướng vừa mút mút đầu ngón tay.
BÙM!
Cơ thể Đình Manh Manh, Võ Tam Nương các nàng nổ tung, đã vô pháp tiếp tục tiêu thụ thịt Toan Nghê, tại chỗ ngồi bế quan tu luyện.
Tại hiện trường, chỉ còn có hai người là đủ sức ăn, không những không ngán, ngược lại càng ăn càng nhiều, càng ăn càng dữ dội…
Chính là Lạc Nam và Quỷ Đỏ.