Phần 167
Lại một năm sau, hắn từ trong mật thất đi ra.
“Không tệ, nhập thân hoàn mỹ.” Trương Nhã Trâm đánh giá trạng thái lúc này của Lạc Nam.
Với ánh mắt soi xét tỉ mỉ của nàng cũng không nhìn ra chút khác thường nào, trừ khi có cường giả ương ngạnh sưu hồn và đọc ký ức, bằng không sẽ không thể phát hiện thân phận chân chính của Lạc Nam.
“Không biết thân phận sắp tới của ta là gì?” Lạc Nam mỉm cười tủm tỉm mang theo chờ mong hỏi.
“Một nô lệ.” Trương Nhã Trâm hồi đáp.
Lạc Nam khóe miệng co quắp nói: “Chẳng phải nói ta sẽ được nhận vào làm đệ tử của Đạo Thống ở trung lập sao?”
“Kế hoạch đã có sự thay đổi, để đảm bảo thân phận của công tử không có chút đáng ngờ nào, ngươi sẽ trở thành một nô lệ.” Trương Nhã Trâm giải thích:
“Hay nói đúng hơn, ngươi sẽ lấy thân phận là hậu nhân duy nhất còn sót lại của Vạn Ảnh Thiên Ma bị Trân Bảo Lâu đạt được, đem ra bán Đấu Giá ở nơi các thế lực Đạo Cấp trung lập tọa lạc.”
“Kế hoạch này vừa được đề xuất không lâu khi trùng hợp sẽ có một cuộc đấu giá diễn ra ở Đạo Giới.”
“Khi đó bất cứ ai thu mua ngươi, ngươi cũng sẽ thành công xâm nhập vào trong đó.”
“Moá.” Lạc Nam bất mãn chửi thề: “Chẳng may một tên biến thái nào đó thu mua ta thì sao? Hoặc chẳng may một bà lão xấu xí nào đó đem ta về làm đồ chơi thì sao?”
Tưởng tượng chẳng may rơi vào tay một lão già Thiên Đạo hay Thần Đạo biến thái nào đó đem về, hắn không muốn cúc hoa của mình nở rộ a, tuy chỉ là túi da nhưng cũng rất ám ảnh về mặt tâm lý đấy.
“Công tử xin cứ yên tâm, có tay trong của Phá Đạo Hội ở buổi đấu giá… chỉ cần nhân vật thu mua ngươi là kẻ không ổn, người của chúng ta sẽ đem ngươi đoạt lại với cái giá trên trời.” Trương Nhã Trâm giải thích:
“Đó là cách tốt nhất để ngươi thâm nhập Đạo Giới mà không cần lén lén lút lút ẩn mình như những người khác.”
Nàng hài hước nháy mắt: “Hơn nữa nếu may mắn được một vị mỹ nhân cường đại nào đó nhìn trúng mua về, chẳng phải ngươi được ôm bắp đùi rồi hả?”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, cảm thấy lời của Trương Nhã Trâm không phải là không có lý.
Thấy hắn đã gần như ưng thuận, Trương Nhã Trâm lại nói thêm: “Chưa kể nếu như gặp nguy hiểm, ngươi vẫn có thể kích hoạt Phá Đạo Lệnh truyền tống trở về tổng bộ, ngay cả Đạo Giới cũng không vây khốn được.”
“Được rồi.” Lạc Nam quyết đoán gật mạnh đầu:
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Thích thì chơi!”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://tuoinung.run/2024/05/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
Lạc Nam đánh giá sơ bộ, cái gọi là Đạo Giới kỳ thật cũng không có gì quá mức cao siêu.
Đạo Giới vẫn thuộc phạm vi của Nguyên Giới, chỉ bất quá xung quanh có Thần Đạo Quy Tắc cao cấp của những Đạo Thống hùng mạnh dựng lên như một bức tường vô hình ngăn cách với Ngũ Châu Tứ Vực.
Điều này cũng chính là lý do vì sao vô số năm qua không ai ở Ngũ Châu Tứ Vực phát hiện sự tồn tại của Đạo Giới.
Mà chỉ số ít nhân vật kinh tài tuyệt diễm ở vào hoàn cảnh cằn cỗi của Ngũ Châu Tứ Vực vẫn lĩnh ngộ được Quy Tắc Chi Lực mới mơ hồ cảm giác được vị trí của Đạo Giới.
Đáng tiếc khi những nhân vật này dựa vào cảm ứng mà tìm đến Đạo Giới, đón chờ bọn hắn chính là hai kết cục.
Một là thần phục các Đạo Thống ở Đạo Giới, trở thành tu sĩ ở tầng dưới chót nhất, trở thành nô lệ, kẻ hầu người hạ cho các cường giả hoặc con ông cháu cha nơi Đạo Giới, được phân công đi làm các nhiệm vụ như khai thác tài nguyên ở những hiểm địa, nữ tu sĩ có nhan sắc một chút thì trở thành thị thiếp, tỳ nữ hoặc tệ hơn là lô đỉnh cho cường giả song tu, xem như công cụ.
Nếu ngươi có được các loại huyết mạch hay thể chất bất phàm, vậy khả năng bị cướp đoạt cơ thể, rút đi huyết mạch là hoàn toàn có thể xảy ra.
Nên biết rằng sở dĩ các Đạo Thống cường đại độc đoán chiếm hữu những thứ cao cấp nhất gom về Đạo Giới chính là vì dã tâm và sự ích kỷ của bọn hắn… vậy nên ngươi đừng mơ mộng sau khi thần phục sẽ được các Đạo Thống này đối xử như người một nhà…
Đạo Thống vốn dĩ tự cho rằng mình là cao cao tại thượng, là viễn siêu thế nhân… những tu sĩ có xuất thân Ngũ Châu Tứ Vực ở trong mắt bọn hắn là giống loài man di, mọi rợ, không đủ tư cách đứng cùng một chỗ.
Kết quả thứ hai càng đơn giản hơn, chính là chết.
Tuy nhiên ở bất cứ nơi nào cũng sẽ có tranh đấu, tuy rằng các Đạo Thống sẽ có cùng quan điểm về việc cô lập Ngũ Châu Tứ Vực và chiếm hữu Đạo Giới… nhưng đồng thời bọn hắn cũng cạnh tranh cực kỳ khốc liệt tài nguyên bên trong.
Bằng chứng là đám Đạo Tử đến từ các học viện, thậm chí ngay cả Ngũ Đại Học Viện cũng ngấm ngầm tranh đấu, chưa từng an bình.
Lòng tham vốn là vô đáy…
Cho nên ở tại Đạo Giới, việc Đạo Thống bị diệt cũng không phải là chuyện hiếm lạ.
Vạn Ảnh Thiên Ma chính là một chủng tộc cường đại đã từng tồn tại ở Đạo Giới, đáng tiếc vì mâu thuẫn lợi ích với vài Đạo Thống khác dẫn đến diệt vong từ hàng triệu năm về trước.
Mà Lạc Nam lúc này chính là lấy thân phận tộc nhân còn sót lại của Vạn Ảnh Thiên Ma, bị Trân Bảo Lâu mang ra đấu giá ở một chi nhánh bên trong Đạo Giới.
Nói là chi nhánh nhưng nơi này lại quy mô và đồ sộ vượt qua tất cả Lạc Nam đã từng nhận thức, thậm chí ngay cả Đấu Giá Đặc Biệt mà hắn từng tham gia cũng chỉ là trò đùa trẻ nhỏ nếu mang ra so sánh.
Từ đầu đến cuối, hắn nghe được không ít vật phẩm đăng tràng, nào là Đại Đạo Cảnh, Thiên Đạo Cảnh đủ mọi thể loại… thậm chí ngay cả Đạo Thuộc Tính cũng từng xuất hiện một lần, bị một vị cường giả thần bí sử dụng Đại Đạo Cực Phẩm Công Pháp đổi lấy.
Đấu giá còn chưa kết thúc đã xuất hiện nhiều vật phẩm khủng bố như vậy, rõ ràng Đấu Giá Đặc Biệt ở Trung Châu lần trước chỉ là món tráng miệng mà thôi.
Chỉ là Lạc Nam chưa từng ngờ đến mình sẽ tham gia buổi đấu giá quy mô như thế này với tư cách một món hàng.
“Vật phẩm kế tiếp là một sinh linh.”
Chỉ nghe bên trên khán đài, mỹ phụ chủ trì nhoẻn miệng cười tươi như hoa, vỗ nhẹ hai tay.
Lạc Nam bên trong không gian riêng biệt của Trân Bảo Lâu cảm giác được một luồng sáng sắp bao trùm cơ thể mình.
Biết rằng mình sắp đăng tràng, trở thành hàng hóa bị đám Đạo Cảnh cường giả lựa chọn, hắn liền quyết đoán lấy ra bình Đào Hoa Dược Thuỷ cuối cùng còn sót lại.
Bản thân hắn luôn là người ưa thích tiếp xúc với mỹ nhân hơn là nam nhân, vì vậy lần này lựa chọn uống vào Đào Hoa Dược Thuỷ với hy vọng mình sẽ được một thế lực toàn mỹ nhân mua về chẳng hạn?
Dù sao thì với kinh nghiệm nhiều lần sử dụng Đào Hoa Dược Thuỷ chỉ có lợi mà chưa từng có hại, hắn không ngại lại đánh cược một lần.
Nếu như vận khí bạo phát được một phú bào Thần Đạo nào đó bao nuôi, chẳng phải ngay cả sư bá cũng chẳng cần phải sợ?
Ngay khi vừa uống sạch Đào Hoa Dược Thuỷ, Lạc Nam cảm thấy mình bị dịch chuyển không gian, trực tiếp xuất hiện bên trên khán đài.
Hắn đảo mắt nhìn qua một vòng, phát hiện những nhân vật ở nơi này đều đeo mặt nạ, số lượng cũng không quá nhiều, chỉ khoảng hàng trăm người mà thôi.
Tất cả đều đang ngồi ở vị trí cố định, ánh mắt phía sau áo choàng đồng loạt nhìn về phía hắn.
Lạc Nam lại đưa mắt nhìn vị mỹ phụ chủ trì, phát hiện có vài phần giống với Trương Nhã Trâm, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là tỷ tỷ họ hàng nào đó của nàng?
Lúc này hắn đứng trong một lồng kính như thuỷ tinh, trên thân chỉ khoác mỗi bộ y phục đơn giản ít vải, lộ ra cả những khối cơ bắp khỏe khoắn nhưng không quá phản cảm.
Mỹ phụ đưa tay chỉ về phía hắn, thanh âm thánh thót lên tiếng:
“Như các vị đã biết, Trân Bảo Lâu từng phát hiện và khai thác di tích của Vạn Ảnh Thiên Ma Tộc, mà tên sinh linh trước mắt các vị chính là truyền nhân duy nhất còn sót lại của chủng tộc này, hắn sở hữu huyết mạch thuần khiết và cao cấp nhất của Vạn Ảnh Thiên Ma, tu vi vừa mới đột phá Cửu Cảnh Chí Tôn.”
“Nếu mang về bồi dưỡng, tin tưởng có thể đào tạo nên một thuộc hạ có tiềm lực và trung thành, hoặc trực tiếp đoạt lấy huyết mạch của hắn cũng là một loại thủ đoạn gia tăng chiến lực.”
“Đương nhiên luyện thành Khôi Lỗi, Cương Thi hay đơn giản xem như lô đỉnh cho các nữ cường giả chơi đùa…”
“Nói tóm lại tin tưởng các vị ở đây có rất nhiều chỗ để sử dụng.”
Lạc Nam rất là phối hợp, lập tức biểu thị ra vẻ mặt bất nhẫn, ánh mắt hung tợn nhìn về phía nàng, nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc phần miệng của hắn đã bị cường giả Trân Bảo Lâu phong ấn, không thể phát ra thanh âm.
“Không có giá khởi điểm, mời chư vị đưa ra vật phẩm có giá trị trao đổi tương ứng.” Mỹ phụ mỉm cười, thật sự xem Lạc Nam như một món hàng.
Mà quả nhiên sức hấp dẫn của Vạn Ảnh Thiên Ma là không hề nhỏ.
Mỹ phụ vừa mới dứt lời, đã có một tên Ma Tu Đạo Cảnh trầm thấp mở miệng:
“Bổn ma muốn dùng một quyển Ma Công Đạo Cấp Trung Phẩm trao đổi.”
“Quá bèo.” Lạc Nam trong lòng khinh bỉ, hàng hóa như thế cũng muốn đổi lấy đồ của lão tử?
“Một viên Đại Đạo Đan Thượng Phẩm.” Lại có người khác ra giá, Đại Đạo Đan chính là đan dược giúp Đạo Cảnh gia tăng tỷ lệ lĩnh ngộ Đại Đạo Quy Tắc, hàng Thượng Phẩm càng là có giá trị liên thành.
“Một bộ thi thể Chân Phượng tu vi Yêu Đại Đạo Viên Mãn.” Có người sẵn sàng bỏ ra cái giá cao hơn.
Lạc Nam âm thầm nhíu mày, liên tục là các thanh âm đấu giá nhưng hắn không tìm ra bất cứ giọng nói nữ nhân nào, chẳng lẽ Đào Hoa Dược Thuỷ của ta hết tác dụng?
Đang cảm thấy không ổn, chợt nghe có giọng nói già nua vọng lên:
“Lão thân ra giá một quyển Đại Đạo Công Pháp Cực Phẩm.”
Đại Đạo Công Pháp Cực Phẩm đã là hàng đẳng cấp cực cao, bởi vì bên trên chỉ còn lại Thiên Đạo và Thần Đạo.
Mà hiển nhiên không có kẻ nào điên rồ đến mức sử dụng hàng Thiên Đạo và Thần Đạo đem ra giao dịch để lấy một tên hậu nhân Vạn Ảnh Thiên Ma, dù sao thì ngay cả Vạn Ảnh Thiên Ma cũng chưa chắc đã có giá trị bằng Thiên Đạo, càng đừng nói đến Thần Đạo.
Không ngoài dự đoán, sau khi giọng nói già nua đó ra giá liền không còn ai đứng ra cạnh tranh.
Mỹ phụ chủ trì thoải mái gật đầu: “Thành giao, một quyển Đại Đạo Cực Phẩm Công Pháp đổi lấy sinh linh Vạn Ảnh Thiên Ma.”
Song phương lập tức trao đổi, người thu mua Lạc Nam ném lên một quyển trục, mà đồng thời lồng thuỷ tinh chứa đựng hắn cũng bị truyền xuống.
“Giọng nói này là của một bà lão, xem chừng rất có thể là đại mỹ nhân cải trang, trúng mánh.” Lạc Nam trong lòng hí hửng.
Hắn được đưa xuống chỗ người mua mình, người này vẫn là áo choàng đen che kín từ đầu đến chân.
Vừa mới nhận được Lạc Nam, một tay đã phá vỡ lồng thuỷ tinh, đặt lên bả vai của hắn trầm thấp nói:
“Đi!”
Thanh âm vừa dứt, liền xách theo Lạc Nam như xách con gà đạp mây rời khỏi hiện trường.
PHẦN PHẬT…
Ngay lập tức, có hai thân ảnh khác cũng đằng không mà đi.
Những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng này mà ánh mắt lấp lóe, hiển nhiên có hai vị Ma Tu vẫn chưa nguyện ý từ bỏ huyết mạch Vạn Ảnh Thiên Ma, đuổi theo cướp đoạt cho bằng được.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://tuoinung.run/2024/05/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
Lạc Nam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, người mang theo hắn di chuyển với vận tốc quá nhanh, mỗi một bước đi đều xuyên toa không gian, thuấn di hàng trăm vạn dặm.
Thân pháp cấp bậc này, vượt qua tất cả những gì hắn từng nhận thức, thậm chí dù sử dụng chân thân với tất cả các loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính gia tăng tốc độ hỗ trợ, Lạc Nam cũng không thể nhanh được như vậy.
Bên tai hắn là tiếng không gian gấp khúc không ngừng vang vọng, tầm mắt của hắn lại nhìn thấy vô tận thiên địa đang lướt qua một cách chóng mặt, không kịp quan sát cảnh vật xung quanh, chỉ có bầu trời bao la, mây mù trắng xóa.
“Đứng lại!”
Mà lúc này, tầng tầng lớp lớp Quy Tắc Ma Đạo đen kịch bỗng nhiên giáng xuống xung quanh, như một toà lao ngục âm trầm phong tỏa không gian, đem hai người Lạc Nam vây khốn.
“Moá, thật thiếu chuyên nghiệp.” Lạc Nam âm thầm mắng chửi.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tên Ma Tu chẳng biết từ bao giờ đã đuổi đến.
Xung quanh bọn hắn có Ma Đạo Chi Lực ngập trời bao phủ, khí thế hùng hồn, đằng đằng sát khí.
“Áp bách thật mạnh…” Lạc Nam có cảm giác hít thở không thông.
Rõ ràng ở tại Đạo Giới này, cường giả Đạo Cảnh không cần phải áp chế tu vi nữa rồi.
Khí thế của bọn hắn cường đại hơn đám người Đạo Tử, Thiên Tử quá nhiều…
“Các ngươi muốn cướp hàng của lão thân?” Người thu mua Lạc Nam khàn khàn mở miệng, nghe qua rõ ràng là âm thanh của một bà lão.
“Bà già, giao tên Vạn Ảnh Thiên Ma cho bọn ta, liền thả bà rời đi.” Hai tên Ma Tu trầm thấp mở miệng:
“Đồ tốt như vậy, không đến phiên bà già sử dụng.”
“Các ngươi thật sự nghĩ rằng ăn chắc lão thân?” Bà lão khàn khàn hỏi.
“Haha, Ma Đạo Song Kiêu chúng ta chính là hiếm có địch thủ bên dưới Thiên Đạo Cảnh, muốn cướp vật phẩm từ trong tay một bà già chẳng phải quá dễ dàng?” Hai tên Ma Tu phá lên cười lớn, sau đó bùng nổ tu vi.
ẦM ẦM…
Hai cổ uy áp khiến không gian vặn vẹo bạo phát, đây là khí tức vượt trên Đạo Cảnh, chính là Đại Đạo Cảnh Hậu Kỳ cường giả.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, chỉ thấy hai tên Ma Tu bỗng nhiên thủ chưởng chạm vào nhau.
Khoảnh khắc sau đó, cơ thể bọn chúng dung hợp thành một thân, trở nên cao lớn hơn, khí thế cũng nhảy vọt từ Đại Đạo Hậu Kỳ lên đến Đại Đạo Viên Mãn.
Lạc Nam âm thầm giật mình, dù là ở trạng thái toàn thịnh hắn cũng không phải đối thủ của con hàng này.
Đạo Giới quả nhiên không phải đất lành, vừa mới tiến vào đã đụng phải cường giả mình không thể địch nổi.
Trừ khi có Bá Chủ Lãnh Địa thủ hộ, bằng không đối mặt với hai tên Ma Tu dung hợp gia tăng tu vi này, mình chắc chắn phải chết.
“Đại Đạo Viên Mãn sao?” Bà lão chỉ là nhàn nhạt lên tiếng:
“Quả nhiên có chút thực lực, đáng tiếc lão thân lại là Bán Thiên Đạo.”
“Cái gì?” Ma Đạo Song Kiêu biểu lộ kịch biến, toàn thân phát rung.
Không để bọn hắn phản ứng, bà lão đã nâng lên bàn tay.
VÙ VÙ VÙ…
Thiên địa biến sắc, quần mây khuấy động, một cổ quy tắc vượt xa tất cả ầm ầm phủ xuống.
“Chạy!” Ma Đạo Song Kiêu không ngờ đá trúng thiết bảng, lập tức điên cuồng thi triển Độn Pháp muốn bỏ chạy.
Cái gọi là Bán Thiên Đạo, chính là cường giả Đại Đạo tối đỉnh tùy thời có thể vượt qua Thiên Đạo Kiếp để đột phá Thiên Đạo Cảnh.
Chẳng qua bởi vì chưa nắm chắc bản thân liệu có thể thành công vượt qua Thiên Đạo Kiếp hay không nên mới chưa tiến hành đột phá, nhưng chiến lực của nhân vật bậc này chắc chắn vượt xa Đại Đạo Viên Mãn gấp trăm, gấp nghìn lần.
Đó là lý do Ma Đạo Song Kiêu thậm chí không dâng lên nổi chiến ý và muốn đào vong.
Đáng tiếc tất cả đã muộn.
Khi Quy Tắc tiệm cận Thiên Đạo hàng lâm, nó lập tức như tượng trưng cho Thiên Đạo với quyền năng vô thượng.
Trong ánh mắt bất khả tư nghị của Lạc Nam, mặc kệ hai tên Ma Đạo Song Kiêu chạy xa đến mức nào, bọn chúng cũng giống như con chuột đang ở trong lồng, tất cả không gian của càn khôn hàng ức dặm phía trước đã nằm gọn trong lòng bàn tay của bà lão.
Bà lão biểu lộ hờ hững, duỗi ra hai bàn tay khô gầy ấn xuống.
RĂNG RẮC…
Càn khôn sụp đổ, không gian vỡ tan.
PHỐC…
Ma Đạo Song Kiêu, đường đường hợp làm một thể có được chiến lực của Đại Đạo Viên Mãn lại như kiến hôi bị bóp chết, ngay cả cơ thể, linh hồn… tất cả đều hóa thành cặn bã.
“Ực…”
Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt, lần đầu tiên mở mang tầm mắt nhưng lại mang đến không ích đả kích.
Ở Ngũ Châu Tứ Vực, Đạo Cảnh cường giả phải áp chế tu vi, khả năng vận dụng Quy Tắc cũng vì vậy trở nên có hạn… khiến hắn không thể ước tính hay đo lường thực lực chân chính của bọn họ.
Đến Đạo Giới này, hắn rốt cuộc hiểu vì sao đám Đạo Tử, Thiên Tử từng nhiều lần tuyên bố chỉ cần hắn đột phá Đạo Cảnh sẽ có thể giết hắn.
Bởi khi đó bọn chúng có thể vận dụng tu vi thật sự mà không cần kiêng nể bất cứ thứ gì, sẵn sàng làm thịt Lạc Nam.
Đang còn kinh hồn táng đảm, bà lão bỗng nhiên đặt tay lên trán hắn.
Khoảnh khắc sau đó, Lạc Nam cảm giác được Linh Hồn của mình bị đối phương thăm dò.
Hắn biểu lộ nghiêm nghị…