Phần 185
Lạc Nam gia nhập hàng ngũ đệ tử đi phía sau vị nam tử có thân phận, trong đám người còn có Đường Duẫn.
Về phần Cầm Dao Nhã, các đệ tử được nàng dẫn dắt đều là nữ đệ tử.
Một nhóm nam và một nhóm nữ tụ tập đi rèn luyện.
Tu vi của Lạc Nam chỉ là Đạo Cảnh Sơ Kỳ, trong khi những đệ tử khác kém nhất cũng là Đạo Cảnh Hậu Kỳ, hiển nhiên đây là hai nhóm đệ tử có thể xem là tinh anh của Độ Đạo Môn.
“Vị sư huynh này, sắp tới chúng ta sẽ đi đâu?” Lạc Nam nhỏ giọng hỏi một người đi bên cạnh.
“Chưa biết, tất cả đều do Cầm sư tỷ và Long sư huynh sắp xếp.” Nam đệ tử đáp.
Hỏi thăm một chút, Lạc Nam mới biết được vị nam tử khí chất bất phàm, toàn thân khoác hoàng bào là một trong các vị thiên kiêu hàng đầu Độ Đạo Môn, nhi tử của Tứ Trưởng Lão, danh xưng Long Trần.
Long Trần có tu vi Thiên Đạo Cảnh Sơ Kỳ, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ Sơn Chủ của Đạo Yêu Sơn, phụ trách bồi dưỡng các loại chiến thú, tọa kỵ trong môn phái.
Về phần Cầm Dao Nhã, nàng lại là người đứng đầu của Linh Cầm Sơn… là nơi bồi dưỡng các nữ đệ tử trực hệ của một trong tam đại Đạo Thống.
Độ Đạo Môn phân ra nhiều ngọn núi với các vai trò khác nhau, có những ngọn núi quan trọng cần cường giả trấn thủ, cũng có những ngọn núi chỉ phụ trách việc nhỏ.
Giống như Thanh Trà Sơn của Lạc Nam là một ngọn núi nhỏ nên chỉ giao cho Không Mộc Đạo Nhân tiếp quản, nhiệm vụ chủ yếu là chăm sóc vườn trà cho môn phái.
Còn như Đạo Yêu Sơn và Linh Cầm Sơn lại thuộc những ngọn núi quan trọng, đóng vai trò quan trọng trong sự cường đại về mặt chiến lực của môn phái nên cần có Thiên Đạo Cảnh như Cầm Dao Nhã và Long Trần trấn thủ.
Cũng vì vậy, địa vị của Long Trần và Cầm Dao Nhã đương nhiên hơn xa Không Mộc Đạo Nhân.
Lạc Nam chỉ là một tên tiểu đệ tử của Thanh Trà Sơn, thân phận xem như thuộc đáy xã hội.
Lần này Linh Cầm Sơn và Đạo Yêu Sơn hợp tác, đệ tử của hai ngọn núi này được người đứng đầu mang đi rèn luyện nhằm gia tăng khả năng thực chiến, tìm kiếm cơ duyên, từ đó có được thành tích tốt trong lễ hội tông môn sắp tới, tranh đấu với đệ tử của các ngọn núi khác.
Chính vì vậy một kẻ thuộc Thanh Trà Sơn, lại không có liên quan gì như Lạc Nam lại được Cầm Dao Nhã gọi đi cùng, điều này khiến những đệ tử âm thầm nghi hoặc và chú ý đến hắn.
Lạc Nam thì lại càng thêm buồn bực, chẳng lẽ vị Cầm Dao Nhã này biết được bí mật nào đó của hắn nên mới làm như vậy?
Nên biết rằng Linh Cầm Sơn của nàng chỉ toàn nữ nhân nhưng lần trước nàng từng mở miệng mời hắn gia nhập, điều này thật sự quái lạ.
Một ngọn núi chỉ toàn nữ nhân, nếu vô duyên vô cớ muốn chiêu mộ một tên nam đệ tử, hơn nữa chỉ có tu vi Đạo Cảnh.
Nói bên trong không có ý đồ, đánh chết Lạc Nam cũng không tin.
Tuy rằng trong lòng nghi ngờ, bất quá Hương Trà sư tỷ đã gọi hắn đi cùng Cầm Dao Nhã, hắn cũng không thể từ chối.
Đoàn người ra khỏi phạm vi của Đạo Thụ.
NGAO! RỐNG! GẦM! HỐNG…
Đột ngột, các đệ tử của Đạo Yêu Sơn ngửa đầu gầm lên từng thanh âm kiệt ngạo.
Sau đó cơ thể bọn hắn biến hóa, hiện ra bản thể là từng tôn Thần Thú, Ma Thú và Hung Thú khổng lồ.
Đệ tử của Đạo Yêu Sơn đều là Yêu Tu.
Chỉ trong nháy mắt, từng thân ảnh khổng lồ đã sừng sững giữa thiên địa.
Lạc Nam âm thầm gật gù, bởi vì hiện tại đang ở trong túi da của Tiểu Ma, không có huyết mạch Nghịch Long cũng như Lục Đạo Luân Hồi Tâm nên khả năng ảnh hưởng của hắn đối với Yêu Tộc gần như không có.
Long Trần là người duy nhất không hiện ra bản thể, ngược lại hướng các nữ đệ tử của Linh Cầm Sơn mỉm cười:
“Mời các vị sư muội lên lưng huynh đệ yêu tộc chúng ta, ngự yêu mà đi.”
Các nữ đệ tử nghe vậy hướng mắt chờ đợi Cầm Dao Nhã mở lời.
“Vậy thì đa tạ ý tốt của Long Trần sư đệ.” Cầm Dao Nhã ung dung gật đầu:
“Các vị sư muội lên đi!”
Nghe thấy vậy, những nữ đệ tử như tiên giáng trần cũng không khách khí, thả người bay lên lưng đám Yêu Tộc.
NGAO!
Được mỹ nữ ngồi trên lưng, mấy tên Yêu Tộc có vẻ cực kỳ hưng phấn, gầm lên dữ dội thể hiện uy phong.
“Sư tỷ có muốn cùng đệ?” Long Trần chờ mong nhìn Cầm Dao Nhã, đã sẵn sàng hiện ra bản thể oai hùng của mình.
Hiển nhiên hắn muốn được cõng Cầm Dao Nhã trên lưng.
Cầm Dao Nhã vô thức liếc sang Lạc Nam, phát hiện hắn đang đứng lủi thủi ở một góc, mới mỉm cười nói:
“Tốc độ của ta vượt qua đệ nên không cần, ngược lại là Tiểu Ma sư đệ có vẻ chậm, hay đệ cõng hắn?”
“Phốc!” Long Trần nghe vậy xém chút phun ra.
Lạc Nam khóe miệng giật giật, vội vàng chắp tay đáp: “Tiểu đệ có thể tự mình thi triển thân pháp, không dám làm phiền các sư huynh của Đạo Yêu Sơn.”
Hắn đâu có ngốc, mình không phải là mỹ nhân thì lấy tư cách gì được đám Yêu Tộc mắt cao hơn đầu này cõng?
Đặc biệt là Long Trần, cho tiền hắn cũng không muốn leo lên lưng.
Long Trần âm thầm hừ một tiếng, hắn đường đường là sơn chủ của Đạo Yêu Sơn, thân phận bậc nào? Chẳng lẽ hạ mình cõng một tên tiểu tử?
“Đã như thế, chúng ta liền phi hành như thường vậy.” Long Trần cố rặn ra nụ cười nói với Cầm Dao Nhã.
“Tốt, lên đường thôi.” Cầm Dao Nhã ung dung nói, thản nhiên mà bay.
Long Trần vội vàng đuổi theo.
Phía sau lưng là các mỹ nữ cưỡi trên tọa kỵ, thanh thế kinh người.
Lạc Nam không muốn tìm phiền toái, chủ động đi ở cuối cùng.
Một đoàn hùng hùng hổ hổ, do hai vị Thiên Đạo Cảnh dẫn đầu… nhìn qua đã biết không dễ trêu chọc.
Chỉ có thể cảm thán nội tình của Độ Đạo Môn quá cường đại.
Hắn chú ý đến Đường Duẫn, tên này tuy rằng không phải yêu tộc nhưng cũng luyện hóa một loại huyết mạch thần thú biến dị là Bát Dực Kim Ô, với tám đôi cánh và thân thể hoàng kim như chiến giáp nhìn cực kỳ thần tuấn.
Thân pháp của Cầm Dao Nhã cực kỳ dễ chịu, Lạc Nam không thấy hai chân của nàng chuyển động, chỉ phát hiện những ngọn gió như hóa thành những dòng nhạc nâng đỡ cơ thể nàng, khiến nàng như lướt trên dây đàn, tà áo phiêu dật cực kỳ siêu phàm thoát tục.
Long Trần lại có thân pháp cực kỳ oai vệ, mỗi một lần đạp chân đều mang theo tiếng long ngâm, hư ảnh một con rồng thần tuấn với bộ lân giáp óng vàng và đôi cánh như đại bằng trên lưng lúc ẩn lúc hiện theo từng nhịp bước.
Lạc Nam nhận ra đây chính là Ứng Long, một chủng loài khá hiếm bên trong Long Tộc mà ở Ngũ Châu Tứ Vực không thể tìm thấy.
Quả thật đúng như lời Đông Hoa từng nói, bởi vì hoàn cảnh ở Đạo Giới quá cao cấp, Quy Tắc hoàn chỉnh và nồng đậm nên dễ dàng sản sinh những loại huyết mạch, thể chất mạnh mẽ mà Ngũ Châu Tứ Vực không thể nào sánh bằng.
Tốc độ của Cầm Dao Nhã và Long Trần cực nhanh, những người khác thì tu vi cũng cao hơn Lạc Nam nên tốc độ không kém.
Điều này khiến Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi, ở trong túi da của Tiểu Ma có phần không đuổi kịp đoàn người.
Bất quá hắn cũng không dễ dàng chịu thua như vậy, cái bóng dưới chân xuất hiện từng tôn Ma Ảnh.
Mỗi một Ma Ảnh sau khi xuất hiện liền phát động tấn công, đánh vào dưới chân của Lạc Nam.
Lạc Nam liền mượn lực công kích của Ma Ảnh, bàn chân đạp lên… dùng sức phản chấn để hất văng cơ thể mình về phía trước.
Sau mỗi lần như thế, Ma Ảnh sẽ tan biến… lại có Ma Ảnh mới chui ra từ cái bóng và tiếp tục tấn công, Lạc Nam lặp đi lặp lại, mượn lực đạo công kích để làm đà phản lực hất tung cơ thể về phía trước.
Cứ thế cứ thế, tốc độ của hắn liền không hề thua kém đoàn người, thậm chí có dấu hiệu vượt lên.
“Khanh khách… vị sư đệ này cũng thật thông minh.”
Chú ý đến cảnh tượng này, không ít nữ đệ tử của Linh Cầm Sơn thích thú cười nói.
Vốn nghĩ rằng tu vi của Lạc Nam thấp sẽ không theo kịp tốc độ của đám người, cuối cùng phải cầu xin giúp đỡ.
Nào ngờ hắn lại nghĩ ra phương pháp như vậy, sử dụng ưu thế huyết mạch của bản thân, mượn công kích để làm đòn bẩy mà tăng tốc.
Lạc Nam thấy các nàng cười mình mà âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ nếu ta thi triển Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ có thể đem các ngươi bỏ lại hít khói, cười cái gì mà cười?
Bất quá Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ quá cao cấp, hắn đương nhiên phải giấu bài.
Đường Duẫn mặc dù nhìn Lạc Nam cực chướng mắt, bất quá hắn cũng không dám xuất thủ ở chốn đông người, nhất là có Cầm Dao Nhã và Long Trần… lại không hề biết rằng Lạc Nam cũng đang nghĩ kế làm thịt hắn.
Băng qua thảo nguyên, băng qua cả Vô Lượng Sơn…
Rốt cuộc đoàn người cũng đến được nơi cần đến.
Nơi này là một phiến sâm lâm có sương mù dày đặc, cây cối um tùm, những gốc đại thụ hùng vĩ đâm thẳng vào mây mang đến cảm giác âm trầm huyền bí, lại không kém phần bí hiểm.
“Đây là Sâm Lâm Chi Tội…” Long Trần chủ động lên tiếng giải thích:
“Độ Đạo Môn thành lập và phát triển qua vô vàn thế hệ, trong số đó không ít lần có những đệ tử và thành viên phản bội hoặc phạm vào những điều mà Độ Đạo Môn nghiêm cấm.”
“Tất cả những kẻ này sau khi bị bắt giữ sẽ được ném vào Sâm Lâm Chi Tội sinh tồn không thể thoát thân, mục đích chính là trở thành công cụ rèn luyện của các đệ tử.”
Lạc Nam âm thầm giật mình, không nghĩ đến Độ Đạo Môn lại có phương pháp như vậy để tận dụng các tội nhân.
“Bên trong Sâm Lâm Chi Tội, tu vi sẽ bị áp chế từ Đại Đạo Cảnh Sơ Kỳ trở xuống, quy tắc sử dụng cũng không thể vượt quá Đại Đạo Quy Tắc.” Long Trần nói tiếp:
“Bởi vì một vị Thần Chủ của Độ Đạo Môn đã sử dụng Thần Đạo Quy Tắc thiết lập nên điều đó, các ngươi có thể yên tâm.”
Những đệ tử âm thầm gật gù, trong số bọn hắn có không ít người đã từng tiến vào Sâm Lâm Chi Tội, biểu hiện có chút ngưng trọng.
“Lần rèn luyện này kéo dài một tháng.” Cầm Dao Nhã lúc này cũng mở miệng:
“Các ngươi tiến vào Sâm Lâm Chi Tội chiến đấu với những tội nhân bên trong, toàn bộ vật phẩm cướp được thuộc về các ngươi, sinh tử tự chịu.”
“Đã rõ.” Đám người đồng thanh thét lên.
Có thể tu luyện đến Đạo Cảnh, không ai là kẻ hèn nhát.
Cầm Dao Nhã gật đầu, lúc này liền lấy ra Lệnh Bài của Thiếu Thần Nữ đưa về phía trước.
XOẸT.
Một tầng kết giới vô hình bao trùm toàn bộ Sâm Lâm Chi Tội mở ra.
“Lên!”
Hàng trăm vị đệ tử lập tức lao vào, vẫn là mỹ nữ kỵ trên lưng yêu thú.
Lạc Nam nhẹ vuốt cằm, lần rèn luyện này không quá nguy hiểm đối với hắn, hiện tại hắn chỉ sợ Thiên Đạo Cảnh, đụng độ Đại Đạo Cảnh vẫn tự tin ứng phó được.
Hắn cũng không có ý định đi gây sự với đám tội nhân, mặc dù đây đều là tội nhân của Độ Đạo Môn nhưng lại không phải kẻ thù của hắn.
Mục tiêu của hắn là giải quyết Đường Duẫn.
“Tiểu Ma sư đệ, ngươi vì sao còn chưa tiến vào?” Cầm Dao Nhã liếc hắn một cái.
“Haha, vị sư đệ này tu vi còn thấp nên rụt rè là điều dễ hiểu.” Long Trần cất tiếng cười, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một khối ngọc bội ném đến Lạc Nam, cao ngạo nói:
“Ban cho ngươi khối ngọc bội này, bên trong có chứa một lần phòng ngự của ta, có thể bảo vệ ngươi an toàn rời khỏi khi gặp nguy hiểm.”
Nào ngờ Lạc Nam không đưa tay bắt lấy, ngọc bội liền rơi xuống mặt đất.
Hắn âm thầm bĩu môi, với thái độ bố thí đó của ngươi, lão tử thèm vào?
“Ngươi vì sao không nhận?” Long Trần thấy ngọc bội của mình bị Lạc Nam phớt lờ mà âm thầm tức giận.
“Tiểu đệ muốn tự mình kinh lịch một phen, nếu nhận ngọc bội của sư huynh khác nào hành vi gian lận?” Lạc Nam chắp tay nghiêm trang nói:
“Tâm ý của sư huynh ta xin ghi nhận.”
“Hừ.” Long Trần nghe hắn trả lời như thế cũng không tiện nói thêm cái gì.
Cầm Dao Nhã lại có chút tán thưởng gật đầu: “Vào đi!”
Lạc Nam không nói hai lời, thi triển Vạn Ảnh Ma Bộ tiến vào sâm lâm.
Thấy bóng lưng của hắn dần khuất, Long Trần mới hỏi thẳng Cầm Dao Nhã:
“Sư tỷ, tiểu tử này tuy rằng thiên phú không tệ… nhưng so với đệ tử tinh anh của Độ Đạo Môn chúng ta cũng là bình thường, tại sao ngươi lại chú ý đến hắn?”
“Nâng đỡ đệ tử vừa nhập môn là trách nhiệm của những người làm sư huynh, sư tỷ như chúng ta.” Cầm Dao Nhã thong dong đáp:
“Không riêng vì Tiểu Ma sư đệ, ta vẫn luôn quan tâm đến các tân đệ tử.”
Long Trần ánh mắt lấp lóe, gật đầu nở nụ cười: “Sư tỷ nói thật hay, là đệ thiếu sót rồi.”
Cầm Dao Nhã biểu lộ bình thản, trong lòng lại sáng ngời như trăng.
Thời điểm Lạc Nam ra tay với thuộc hạ của Đường Duẫn tại Thanh Trà Sơn không giấu được cảm ứng của một số ít nhân vật cao tầng Độ Đạo Môn, trong đó có nàng.
Với khả năng thống ngự quy tắc đến mức đó, thiên phú của người này kém nhất cũng là đối nghịch thiên địa… thậm chí có khả năng cao hơn.
Một người mang thiên phú như thế lại cam nguyện ở tại Thanh Trà Sơn làm tiểu đệ tử không danh không tiếng đã khiến nàng phải để tâm.
Nàng muốn xem thử vị tiểu sư đệ này rốt cuộc sâu đến mức nào.
Nếu như có thể lôi kéo đối phương về phía mình, tương lai liền có thêm một cánh tay đắc lực.
Hiển nhiên Long Trần không thể hiểu được những điều đó.
“KENG, Rương Đặc Biệt xuất hiện.”
Lạc Nam vừa mới tiến vào Sâm Lâm Chi Tội liền nghe được thanh âm của Hệ Thống.
Hắn nhếch miệng mỉm cười, từ sau khi Hệ Thống thăng cấp hoàn tất, Rương Đặc Biệt đã có thêm Địa Cấp và Thiên Cấp.
Trong đó ngươi có thể phán đoán trước đẳng cấp của Rương Đặc Biệt dựa vào thời gian mà nó xuất hiện.
Tính từ thời điểm gần nhất hắn thu lấy Rương Đặc Biệt Thiên Cấp đến nay đã là khoảng 3 năm, vậy đẳng cấp của nó chỉ ở mức Kim Cương trở xuống.
Kiểm tra thông tin một phen, Lạc Nam nhịn không được lẩm bẩm:
“Ngon, vừa vặn ở tại Sâm Lâm Chi Tội.”
Mặc kệ là đẳng cấp nào, Rương Đặc Biệt thường chứa đựng những vật phẩm mà Cửa Hàng May Mắn không có bán, hắn buộc phải lấy được.
Nghĩ đến đây, Quy Tắc Ma Đạo bao trùm toàn thân, Lạc Nam hóa thành một cái bóng màu đen lặng lẽ tiêu thất.