Phần 217
“Hả?”
Lạc Nam từ xa nghe thấy âm thanh chiến đấu, phát giác vạn dặm trên bầu trời vừa có biển lửa dữ dội thiêu đốt… liền nảy sinh hứng thú.
Hắn hóa thành cái bóng hòa cùng màn đêm, lặng lẽ tiếp cận…
Đinh… đinh…
Rất nhanh, từng tiếng đàn tỳ bà mang theo sát khí khủng khiếp vang vọng truyền vào trong tai, sắc mặt Lạc Nam trở nên đặc sắc:
“Là nữ nhân kia?”
Tiến gần hơn một chút, rốt cuộc thấy rõ tình hình chiến đấu của hai vị thiên kiêu hàng đầu…
Chỉ thấy nữ nhân trước đó từng muốn liều mạng với hắn đang đối chiến với một tên nam tử thần thái bất phàm, diện mục tà mị.
Đối mặt với nữ nhân liên tục gảy đàn phát ra Thiên Sinh Âm Vận cường đại oanh tạc, vị nam tử kia cũng không phải dễ trêu, toàn thân hắn hiện ra hư ảnh của Thần Thú Huyền Vũ, như một cái mai rùa khổng lồ bao phủ xung quanh, lực phòng ngự cực kỳ kiên cố, ngăn chặn cầm âm xâm nhập…
Trong nháy mắt, nam tử lại di chuyển với tốc độ cao băng qua thời không, để lại từng luồng từng luồng tàn ảnh màu trắng cùng tiếng hổ gầm vang dội.
Ngay khi tiếp cận mục tiêu, đôi tay của hắn nâng lên, Thanh Long Trảo nhắm ngay đầu nữ nhân vồ xuống, động tác quyết đoán không chút thương hoa tiếc ngọc.
Hai người này hiển nhiên chính là Hoàng Yêu Tứ và Cầm Thanh Vận.
“Tên kia rốt cuộc có bao nhiêu huyết mạch thần thú thế? Chẳng lẽ sánh ngang với Huyền Lạc Nhi của ta?” Lạc Nam âm thầm thắc mắc.
Huyền Lạc Nhi với Cửu Yêu Quy Nhất Thể nên mới sở hữu được chín loại Huyết Mạch, tên nam tử này chẳng lẽ cũng có được thể chất tương tự như của nàng?
Trong lúc hắn thắc mắc, Cầm Thanh Vận đã làm ra phản ứng.
Đối mặt với nam tử tiếp cận, cơ thể nàng bỗng nhiên hóa thành ảo ảnh, chậm rãi phân tách ra làm ba người khiến Thanh Long Trảo vồ vào khoảng trống.
Hơn thế, ba mỹ nhân một người thổi tiêu, một người đánh tỳ bà, một người ngự đàn tranh…
“Đại Đạo Kỹ – Loạn Hồn Khúc!”
Ngay lập tức tiếng sáo cuồng loạn hòa cùng hai loại tiếng đàn dữ dội tạo thành một khúc thiên âm bao phủ đầy rẫy sát khí, bên trong ẩn chứa nguy hiểm chí mạng tác động đến linh hồn, ầm ầm nghiền đến Hoàng Yêu Tứ.
Loạn Hồn Khúc cực kỳ lợi hại, nó xuyên thẳng qua Huyền Vũ Hộ Thân của Hoàng Yêu Tứ, oanh tạc trực diện vào Linh Hồn của đối phương.
“A…”
Hoàng Yêu Tứ gầm lên một tiếng đau đớn, không nghĩ đến Cầm Thanh Vận còn có thủ đoạn như vậy, Linh Hồn liền bị tổn thương không nhẹ trước các loại Thiên Sinh Âm Vận hợp thành Loạn Hồn Khúc quấy rối.
Ngay cả Lạc Nam đang ẩn nấp ở phía xa cũng tê dại cả da đầu, bị Loạn Hồn Khúc tác động không nhẹ, cũng may hắn là Hồn Tu, Linh Hồn vượt xa người thường nên rất nhanh đã lấy lại ổn định, tiến hành phong bế.
Chứng kiến Hoàng Yêu Tứ ăn thua thiệt, Cầm Thanh Vận lại càng hăng hái, từ trong Nhẫn Trữ Vật ném ra một quả cầu thuỷ tinh trong suốt.
Quả cầu rời khỏi lòng bàn tay đã biến lớn hàng vạn lần như một căn phòng không gian, đem cả Hoàng Yêu Tứ và nàng nhốt vào.
Ở bên trong quả cầu thanh âm càng thêm vang vọng, đập lên hùng hồn ở bốn phương tám hướng, Loạn Hồn Khúc uy lực đại tăng không chút thất thoát ra ngoài, tất cả đều muốn nghiền nát linh hồn Hoàng Yêu Tứ thành cặn bã.
“Tứ Thần Gia Thân!”
Hoàng Yêu Tứ không cam lòng gầm lên một tiếng, ngay lập tức ở sau lưng hắn hiện ra hư ảnh Huyền Vũ, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ.
Tứ thú rít gào, các loại Quy Tắc Chi Lực tương ứng với chúng nó bạo phát mà ra, trợ giúp Hoàng Yêu Tứ ngạnh kháng Loạn Hồn Khúc.
Nhân cơ hội này, Hoàng Yêu Tứ bỗng nhiên hóa thành bản thể.
Đây là một con Thần Thú Biến Dị hình thù kỳ quái mà Lạc Nam chưa thấy bao giờ.
Thân rồng nhưng trên lưng lại có mai rùa của Huyền Vũ, tứ chi là chân của Bạch Hổ, hai bên còn có đôi cánh hoả diễm của Chu Tước.
“Hàng này là con lai của bốn loài Thần Thú?” Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ.
Không thể không nói, dáng vẻ thật sự rất oai hùng, lại không có chút nào miễn cưỡng ngoài cái mai rùa hơi khó coi trên lưng.
Nếu như có thể đem mai rùa cải tiến dung nhập vào lân phiến, vậy thì càng thêm hoàn hảo…
Bất quá Lạc Nam không biết Đạo Yêu Sơn phải tốn hàng chục vạn năm để lai tạo ra Hoàng Yêu Tứ, hắn là con hàng kế thừa tinh hoa của cả bốn loại huyết mạch thuần khiết, được như thế đã rất khá rồi.
RỐNG!
Hoàng Yêu Tứ hiện ra bản thể to lớn trực tiếp đem quả cầu thuỷ tinh đang vây nhốt nghiền nát, thành công thoát thân.
Hắn đem Sát Thế của Bạch Hổ và Long Vực của Thanh Long dung hợp tạo thành Sát Long Vực, uy nghiêm ngăn chặn Loạn Hồn Khúc của Cầm Thanh Vận tiếp cận.
Sau đó lại bằng vào tốc độ vượt trội của Bạch Hổ lao vọt đến, đôi cánh Chu Tước Đạo Hoả thiêu đốt thương khung, cuồn cuộn quét vào cả ba người Cầm Thanh Vận, muốn hóa kiếp cho nàng thành đống tro tàn.
Nhưng Cầm Thanh Vận đâu phải ngẫu nhiên được xưng là đệ nhất thiên tài của Linh Cầm Sơn chỉ sau Cầm Dao Nhã.
Dù thế công của Hoàng Yêu Tứ rất kinh khủng, nàng vẫn ung dung không thay đổi sắc mặt…
Bởi vì ở dưới chân của nàng lúc này hiện ra từng dòng nhạc như mây trôi nước chảy, uốn éo linh hoạt vô cùng.
Cả phân thân và bản thể đạp lấy dòng nhạc, thân ảnh thoát ẩn thoát hiện né tránh toàn bộ biển lửa dữ dội không chút vội vàng.
Lạc Nam biểu lộ ngưng trọng, hắn từng nhìn thấy Cầm Dao Nhã sử dụng môn Thân Pháp này, dòng nhạc kia như do Quy Tắc của Thiên Địa tạo thành, quả thật vô cùng ảo diệu.
“Chạy đi đâu?”
Hoàng Yêu Tứ càng thêm thịnh nộ, Sát Thế che thiên phủ địa bao trùm.
“Dừng tay! Quay đầu là bờ…”
Bỗng nhiên Cầm Thanh Vận mở miệng, thanh âm thánh thót, lương thiện trong veo như đến từ miền cực lạc.
Sắc mặt Hoàng Yêu Tứ co rúm lại, Sát Thế đầy trời bỗng nhiên tiêu tan, thậm chí chiến ý bên trong mắt cũng có phần phai nhạt.
Cầm Thanh Vận gọn gàng dứt khoát, ngọc tiêu trong tay đập ra.
PHỐC!
Một tiêu đập thẳng xuống đầu, Hoàng Yêu Tứ điên cuồng thổ huyết, trọng thương bay ngược.
Thiện Âm vừa ra, trực tiếp hàng phục hung đồ.
Cầm Thanh Vận nhếch mép cười truy đuổi, muốn cướp lấy Lệnh Bài Đệ Tử của Hoàng Yêu Tứ.
“Đáng hận.”
Hoàng Yêu Tứ tỉnh táo trở lại gầm lên, dự định triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng cùng Cầm Thanh Vận ăn thua đủ.
Bất chợt một cái bóng màu đen tiếp cận từ phía sau lưng hắn…
Yểm Ma Đao quét ngang.
PHỐC.
Đầu của Hoàng Yêu Tứ tung bay trong ánh mắt hãi hùng của hắn.
“Khốn kiếp… có kẻ đánh lén…”
Không cam lòng đến cực điểm, bất chấp còn rất nhiều thủ đoạn chưa kịp triển khai, cơ thể Hoàng Yêu Tứ hóa thành vô số điểm sáng tan biến.
Mà Lạc Nam đã nhanh chân tóm mất tất cả Điểm Số của hắn, vắt chân lên cổ bỏ chạy.
“Là ngươi dâm tặc?!”
Chứng kiến mục tiêu bị cướp mất trong gang tấc, mà kẻ ra tay lại là tên khốn biến thái dám nhìn trộm mình, Cầm Thanh Vận bình tĩnh từ đầu đến cuối vậy mà tức điên, bầu ngực phập phồng lên xuống cho thấy tâm tình mất bình tĩnh.
Lần này nàng vừa đạp ngọc tiêu dưới chân, vừa hòa cùng dòng nhạc, bằng vào tốc độ nhanh nhất lao thẳng về phía hắn.
Nào ngờ vừa mới tiếp cận, từ trong bóng tối đã có hàng vạn Ma Ảnh phô thiên cái địa bay ra bao trùm lấy nàng.
Chúng nó không để nàng phòng ngự hay phản công, vừa lao ra là tự động kích nổ, ầm ầm tự bạo.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Vạn dặm chấn động, không gian đổ nát…
Cầm Thanh Vận không tưởng được sẽ rơi vào độc kế liền bị nổ đến vô cùng chật vật, thân ảnh bắn ngược trở về, máu me đầm đìa…
Lạc Nam cười gian xảo, thân ảnh tiêu tán mất dạng.
Cầm Thanh Vận mất hết hình tượng, hai tay bấu chặt, sắc mặt trắng nhợt, bờ môi mím lại đến mức run rẩy bất chấp có máu đỏ rỉ ra…
“AAAAA…”
Không thể nhịn được nữa, một tiếng thét trong trẻo nhưng đầy phẫn nộ xé tan màn đêm.
“Không tệ chú nào… Điểm Số này đủ để đứng đầu chưa nhỉ?” Lạc Nam hài hước nở nụ cười.
5000 Điểm của Hoàng Yêu Tứ vừa cướp được nhân đôi thành 10000 điểm, cộng với trước đó đã là 17000 điểm.
Nghe thấy tiếng thét như sư tử cái gầm lên từ phía xa xa, hắn có chút rùng mình…
Thật ra hắn đã có ý định loại bỏ nữ nhân kia khỏi cuộc chơi cho đỡ phiền toái, nhưng nghĩ lại vẫn từ bỏ.
Bởi vì dựa vào phong cách chiến đấu của nàng ta, không khó nhận ra chính là thiên tài hàng đầu Linh Cầm Sơn.
Bản thân mình và Linh Cầm Sơn có chút giao tình, lại thêm Huyễn Mộng đang ở Linh Cầm Sơn tu luyện, nếu như đắc tội quá mức thì thật không hay, nên lưu lại cho Cầm Dao Nhã sư tỷ và Linh Cầm Sơn mặt mũi.
Đã đắc tội với Ma Đạo Sơn và Đạo Yêu Sơn, nếu ngay cả Linh Cầm Sơn cũng gây vào, chẳng phải mất hết quan hệ?
Vẫn chừa đường lui cho thỏa đáng…
4“Khanh khách…”
Ở bên ngoài Đan Phỉ thấy cảnh này nhịn không được bật cười khoái chí.
Mặc dù Cầm Thanh Vận ăn thiệt thòi có thể khiến nàng thua cược nhưng nhìn tiểu sư đệ ngư ong đắc lợi, khiến hai vị thiên tài hàng đầu ăn thiệt thòi vẫn là cảnh tượng cực kỳ hợp khẩu vị của nàng.
Sắc mặt Long Trần lại là tối sầm, hắn không nghĩ đến mình sẽ là người thua cược đầu tiên, trái tim đau nhứt dữ dội a.
Một bình huyết mạch Tứ Tượng Thú quý giá đã mất…
Bịch…
Bản thể của Hoàng Yêu Tứ rơi khỏi Bạch Môn giáng xuống quảng trường.
Vừa mới hiện thân, hắn đã phát rồ gầm rống: “Là con chuột nhắt nào đánh lén ta?”
“Thua là thua, đừng có nguỵ biện…” Thất Trưởng Lão vung phất trần đánh lên đầu hắn, răn dạy nói:
“Sau này giao chiến sinh tử với kẻ thù, chẳng lẽ muốn tất cả đều phải đường đường chính chính đánh với ngươi?”
Hoàng Yêu Tứ đầy mặt không cam tâm, hắn còn rất nhiều Thần Thông của Thần Thú, còn cả Chí Tôn Pháp Tướng chưa kịp thể hiện…
Với thực lực của hắn, ở lần tỷ đấu này kém nhất cũng vào năm hạng đầu, nào ngờ lại bại trận thê thảm như thế.
“Thôi được rồi, xem như rút kinh nghiệm sâu sắc.” Long Trần bất đắc dĩ lên tiếng.
Hoàng Yêu Tứ nhìn vậy chứ thật ra tuổi tác còn trẻ, chào đời đến nay đều ở trên Đạo Yêu Sơn tu luyện, chưa từng trải đời nên bất cẩn thất bại xem như là một bài học quý giá.
“Sư huynh, là lỗi của ta.” Hoàng Yêu Tứ áy náy nhìn Long Trần:
“Ta khiến Đạo Yêu Sơn mất mặt rồi.”
“Chuyện nhỏ.” Long Trần vỗ vỗ vai hắn:
“Chúng ta là đồng môn tỷ đấu, thua trận trong tay huynh đệ không sao, Thất Trưởng Lão dạy rất đúng, chấp nhận thất bại lần này để ngày sau chiến thắng trong tay địch nhân.”
“Ta hiểu rồi.” Hoàng Yêu Tứ trịnh trọng gật đầu.
Thất Trưởng Lão và đám người âm thầm hài lòng, Long Trần không phải ngẫu nhiên mà có thể trở thành Sơn Chủ của Đạo Yêu Sơn… tất cả đều dựa vào năng lực.
“Hương Trà sư muội thật biết cách giáo dục sư đệ, chẳng những thực lực siêu tuyệt mà ngay cả tâm cơ và kinh nghiệm chiến đấu cũng vượt xa thiên tài các sơn phong khác a.” Bùi Vũ tán thưởng nhìn Hương Trà nói.
Hiển nhiên biểu hiện của Lạc Nam khiến hắn cũng cảm thấy đây là một mầm móng tốt.
Những người khác nghe thế cũng đưa mắt nhìn Hương Trà.
“Không phải công của ta, hắn là do Trân Bảo Lâu bồi dưỡng.” Hương Trà nhún nhún vai, đem lai lịch của sư đệ mình kể lại một lần.
Đám người nghe vậy bừng tỉnh, thì ra là nhân vật được Trân Bảo Lâu tài bồi, chẳng trách…
“Hắn háo sắc mê đắm Trương tiểu thư nên mới bị trục xuất, vậy mà từ chối Cầm sư tỷ của chúng ta mời chào?” Đan Phỉ nhìn Cầm Dao Nhã cười hì hì trêu chọc:
“Chẳng lẽ vị Trương tiểu thư kia nhan sắc còn vượt trội hơn cả Cầm sư tỷ a?”
Cầm Dao Nhã vẫn không nói lời nào, chỉ có Hương Trà là lên tiếng giải vây:
“Hắn đối với Trương tiểu thư có lẽ là thật tâm yêu mà không phải tham hoa háo sắc, chỉ là thân phận không đủ mà thôi.”
“Vậy thì càng đơn giản.” Đan Phỉ hừ một tiếng:
“Đợi ngày sau hắn trở thành trụ cột của Độ Đạo Môn, còn sợ không xứng nữa sao?”
“E hèm.” Thất Trưởng Lão ho khan nhắc nhở: “Chuyện tương lai còn rất dài, đừng đề cao quá mức tránh đệ tử nghe được sẽ sinh lòng kiêu ngạo.”
Đan Phỉ liền ngoan ngoãn ra vẻ thụ giáo.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://nongcuc.org/2024/05/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
Lạc Nam một đường hành tẩu, vừa săn giết Huyễn Thú, vừa gặp gỡ đối thủ cạnh tranh thì tiễn cho ra ngoài.
Hắn liên tục thi triển Di Thuỷ Độn Pháp của Xích Khảo Mã Hầu khiến Cầm Thanh Vận nhiều lần mất manh mối, khi nàng vừa đuổi đến cũng là lúc hắn rời đi, không thể làm gì được hắn…
Thời gian dần đến hồi kết, chỉ còn lại mười ngày là tỷ đấu nội môn kết thúc, trên Lệnh Bài Đệ Tử bất chợt sáng lên.
Sau đó chỉ thấy bên trên xuất hiện một bảng danh sách năm người đang tạm thời dẫn đầu về số lượng điểm.
Hạng một: Tiểu Ma của Thanh Trà Sơn, 2 vạn Điểm.
Hạng hai: Bùi Diệm của Đạo Vực Sơn, 1, 8 vạn điểm…
Hạng ba: Ma Khuyết của Ma Đạo Sơn, 1, 5 vạn điểm.
Hạng tư: Cầm Thanh Vận của Linh Cầm Sơn, 1, 4 vạn điểm.
Hạng năm: Dương Du của Chiến Trận Đường, 1, 2 vạn điểm.
Hiển nhiên mục đích của việc hiện ra bảng danh sách chính là để tất cả đệ tử đang tham gia thi đấu biết được đâu là những con mồi béo bở đang sở hữu nhiều điểm số nhất.
Mà khi nhìn thấy cái tên Tiểu Ma của Thanh Trà Sơn, hàng nghìn đệ tử cùng lúc chau mày, không nhận ra đây là nhân vật nào, Thanh Trà Sơn từ bao giờ có người lợi hại như vậy? Chẳng phải đệ tử của Thanh Trà Sơn là nữ nhân lười biếng, suốt ngày ngáy ngủ Hương Trà hay sao?
“Tiểu Ma của Thanh Trà Sơn?” Ngay cả Bùi Diệm sau khi chứng kiến năm cái tên hiện ra trên Lệnh Bài đệ tử cũng là ngẩn người.
Hắn không nghĩ đến mình một đường sát phạt chưa từng bại trận, điểm số vậy mà còn thua một vị đệ tử lạ lẫm, nghe tên có vẻ gia nhập tông môn chưa lâu, tại sao lại vào Thanh Trà Sơn?
Chẳng lẽ là thiên kiêu ẩn nhẫn, lúc này mới ngang trời xuất thế, đại triển thần uy?
Trong lúc nhất thời, Bùi Diệm hứng thú nảy sinh…
“Còn lại 10 ngày, ta phải đi diện kiến vị Tiểu Ma sư đệ này.”
Khi tất cả còn đang suy đoán Tiểu Ma là ai, thì lệnh bài của năm người đứng đầu bỗng nhiên bạo phát.
Hóa thành năm cột sáng chiếu thẳng lên trời, xuyên thủng vân tiêu, để tất cả người bên trong không gian đều nhìn thấy.
“Haha hay lắm.”
Bùi Diệm sảng khoái cười to, liền dựa vào ánh sáng chỉ đường lao vọt đi.
Mà vô số đệ tử khác cũng bắt đầu tạo thành các đội ngũ truy lùng năm cột ánh sáng.
Náo nhiệt vô cùng…