Phần 234
Hàng nghìn đệ tử hùng hậu tụ hội nhanh chóng cho thấy nội tình của một đại giáo…
Bất quá khi cả đám chứng kiến Xích Y chật vật nằm ở một bên, lại thêm Lạc Nam đứng ở phía đối diện liền đoán được chuyện gì xảy ra.
Trong đó một số tên nam đệ tử lại không thể dời mắt khỏi Đông Hoa, bị khí chất và phong thái của nàng làm cho kinh diễm, như người mất hồn.
“Khụ…”
Cửu Trưởng Lão ho một tiếng khiến tất cả giật mình tỉnh lại.
Chỉ nghe ông ta mở miệng nói chuyện: “Văn Lang tiểu huynh đệ muốn luận bàn một phen với đệ tử của Xích Bích Giáo chúng ta, các ngươi ai lên nghênh chiến?”
Một đám Đạo Cảnh hai mặt nhìn nhau, trong số bọn hắn thì Xích Y đã cường đại hơn phần lớn người, ngay cả Xích Y cũng thất bại, vậy thì không thể tùy tiện cử người ra được.
Thân là đại giáo, thắng trận là chuyện bình thường nhưng thua trận là điều đáng xấu hổ.
Nghĩ đến đây, tất cả ánh mắt đều dồn về ba vị nam tử.
Phân biệt là Xích Minh, Xích Đạt và Thuỷ Liệt…
Đây là ba vị Đạo Cảnh có chiến lực mạnh hơn Xích Y.
Chú ý đến ánh mắt của bọn hắn, Lạc Nam điềm nhiên nói: “Mời ba vị huynh đệ này cùng lên đi!”
“Cuồng vọng!” Ba người nghe vậy giận dữ, lớn tiếng quát:
“Bất kỳ ai trong số chúng ta cũng có thể bại ngươi!”
Thanh âm vừa dứt, Lạc Nam bỗng nhiên tung ra một quyền về phía ba người.
Một quyền này ẩn chứa Bá Lực và 2500 hành tinh cuồng nộ, bên trong dung hợp đến 20 loại Quy Tắc Thuộc Tính.
“Không xong!”
Ba vị thiên tài biến sắc, lập tức triệu hoán ra ba Chí Tôn Pháp Tướng ngăn chặn trước người.
Nhưng đứng trước sự mạnh khủng bố của hóa Vũ Bá Thần Thể và 20 loại Quy Tắc Chi Lực, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa…
Quyền kình kinh hoàng đem Chí Tôn Pháp Tướng nghiền nát, sau đó tiếp tục đem ba người như giẻ rách hất tung.
Tất cả đệ tử trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Cửu Trưởng Lão đứng một bên cũng là khóe môi giật giật liên tục.
Chẳng ngờ đến từ đầu đến cuối tên nam nhân kia vẫn còn giấu bài, hiện tại thực lực chân chính vừa ra, liền đem ba thiên tài hàng đầu ở Đạo Cảnh Viên Mãn dễ dàng đánh gục.
“Cái này…” Xích Y vừa mới ngồi dậy mà tròn xoe cả mắt, thì ra nam nhân kia đã hạ thủ lưu tình khi chiến đấu với nàng.
“Làm sao có thể như vậy, hắn rốt cuộc tu luyện công pháp gì? Vậy mà sở hữu nhiều linh căn và tinh thông nhiều quy tắc đến như vậy.” Đệ tử từng người đưa mắt nhìn nhau, khiếp sợ không gì sánh nổi.
Có cảm tưởng như trước một quyền bá đạo vừa rồi, dù tất cả bọn hắn liên thủ cũng không thể cản phá.
Cửu Trưởng Lão không biết nên nói gì cho phải, bởi vì lão đã nhận ra ở trong cùng cấp độ Đạo Cảnh, người đến khiêu chiến này chính là tồn tại vô địch.
Không biết thế lực sau lưng rốt cuộc là thần thánh phương nào…
Lão không phải ngu ngốc, hiện tại có đánh chết lão cũng không tin Lạc Nam là một tán tu.
“Vị trưởng lão này, thật ra sở trường của ta là vượt cấp chiến đấu… không biết ngươi có thể cử ra đệ tử Đại Đạo Cảnh không?” Lạc Nam nghiêm chỉnh chắp tay, vẫn là thái độ muốn thỉnh giáo học hỏi, hoàn toàn không nhìn ra chút kiêu ngạo nào.
Chính thái độ như vậy của hắn lại là thứ không thể khiến Xích Bích Giáo phát tác, dù sao thì luận bàn công bằng, thực lực yếu hơn người ta nên không có gì biện hộ.
“Cái này…” Cửu Trưởng Lão sắc mặt tối sầm.
Đường đường là đại giáo, đệ tử cùng cấp tỷ thí thua cuộc thì cũng thôi, lúc này nếu cử ra Đại Đạo Cảnh sẽ không vẻ vang gì cho lắm.
Bởi lẽ nếu Đại Đạo Cảnh đánh bại Lạc Nam, chênh lệch tu vi chiến thắng đối thủ là chuyện quá mức bình thường, chẳng có gì đáng giá để tự hào khoe khoang.
Nhưng nếu ngay cả Đại Đạo Cảnh cũng bại trận, vậy mặt mũi của Xích Bích Giáo biết để ở đâu đây?
Một khi chuyện này truyền ra sẽ trở thành trò cười ở Đạo Hải, thật sự là tiến thoái lưỡng nan a.
Nghĩ đến đây, Cửu Trưởng Lão tạm thời không hạ quyết định, muốn dùng kế hoãn binh.
“Người ở xa đến chính là khách, ngươi vừa trải qua vài trận chiến cũng đã mệt mỏi rồi, Xích Bích Giáo chúng ta còn chưa vô sỉ đến mức xa luân chiến.” Cửu Trưởng Lão ra vẻ khí độ vuốt râu đề nghị:
“Hay phu thê các ngươi tạm thời nghỉ lại, chờ đệ tử lợi hại của chúng ta xuất quan sẽ cùng ngươi luận bàn?”
“Như vậy thì còn gì bằng?” Lạc Nam cảm kích không thôi, dắt tay Đông Hoa mỉm cười:
“Xin được làm khách một chuyến vậy.”
“Mời!” Cửu Trưởng Lão hướng về trong giáo phất tay.
“Đa tạ.” Lạc Nam cười cười, cùng với Đông Hoa tiến vào đường đường chính chính, băng qua các toà Đại Trận.
Kế hoạch gặp Quỷ Đỏ xem như đã thành công bước đầu, chính những toà Đại Trận cao cấp phong tỏa này là thứ khiến hắn không dám lén lút xâm nhập, rất dễ bị Chiến Trận Sư của Xích Bích Giáo phát hiện.
“Xích Y, ngươi đi sắp xếp cho hai vị bằng hữu một gian phòng nghỉ.” Cửu Trưởng Lão ra dáng trưởng bối phân phó:
“Chờ các sư huynh, sư tỷ của ngươi xuất quan, lại cho hắn mở mang tầm mắt.”
Xích Y âm thầm bĩu môi, một đống Đại Đạo Cảnh có bế quan đâu? Chẳng qua tạm thời chưa biết ứng phó thế nào nên mới dùng kế hoãn binh mà thôi, lại còn ra vẻ.
Bất quá nàng cũng không dám trái lời, dạ vâng một tiếng, sau đó dẫn theo Lạc Nam và Đông Hoa đến gần một phòng nghỉ bên trong toà tháp như ngọn sóng.
Nàng là đệ tử của Thuỷ Dương Đạo Thống, vì vậy thuận tiện bố trí ở bên này.
Nào ngờ Lạc Nam lại mỉm cười nói: “Thê tử của ta chủ tu Hoả Thuộc Tính, hy vọng có thể ở toà tháp phía bên kia.”
“Được rồi.” Xích Y một lời đáp ứng, nàng cũng không nghi ngờ gì, dù sao thì tu sĩ thường cảm thấy thoải mái và dễ chịu khi ở môi trường tương thích với linh căn của mình, chỉ ngầm cảm thán tên nam nhân này vậy mà rất biết chiều thê tử.
Thế là Xích Y lại đưa hai người đến một căn phòng bên toà tháp của Xích Dương Đạo Thống, không quên căn dặn:
“Bên trong Xích Bích Giáo có nhiều trọng địa không tiện để người ngoài đến gần, hy vọng hai vị ở yên một chỗ.”
“Hiểu rồi, chúng ta chỉ muốn tỷ thí mà thôi…” Lạc Nam cười haha.
Xích Y thầm nghĩ có quỷ mới dễ dàng tin ngươi, Cửu Trưởng Lão chắc chắn sẽ bố trí người theo dõi.
Đương nhiên lời này nàng sẽ không nói ra, chắp tay cáo từ.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://nongcuc.org/2024/06/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
Vừa tiến vào trong phòng, Đông Hoa đã cẩn thận truyền âm cho hắn:
“Kế sách này không tệ nhưng cũng hơi mạo hiểm, khác nào đưa thân vào miệng cọp?”
“Yên tâm, nếu Xích Bích Giáo thật sự hẹp hòi ngấm ngầm đối phó chúng ta, vậy cũng không xứng là một đại giáo.” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Chỉ là hậu bối luận bàn mà thôi, không phải hận thù gì to lớn.”
Huống hồ trong tay hắn còn Dịch Không Phù lần trước đạt được từ Vòng Quay Danh Vọng, Xích Bích Giáo thật sự lật lọng thì cũng có cách chuồn đi.
“Làm sao liên lạc với Quỷ Đỏ đây?” Đông Hoa ngồi trên giường hỏi.
“Nàng xem ta!” Lạc Nam nở nụ cười tà.
Hắn bí mật đem Thống Trị Quy Tắc dung hợp cùng Xích Nha Hắc Ám, thả ra một bầy quạ bắt đầu luồn lách vào không gian.
Có Thống Trị Quy Tắc gia trì, trừ khi đụng độ Thần Đạo Cảnh cường giả, bằng không ngay cả Thiên Đạo cũng khó lòng phát hiện sự tồn tại của bọn chúng.
Nhưng Lạc Nam không tin Thần Đạo Cảnh lại rảnh rỗi đến mức chú ý đến chút chuyện nhỏ nhặt này.
Bởi vì Quỷ Đỏ là đệ tử của Xích Dương Đạo Thống, chủ tu hoả thuộc tính nên vừa rồi Lạc Nam lấy cớ Đông Hoa tu hoả hệ để ở bên ngọn tháp này, như vậy khoảng cách với Quỷ Đỏ cũng sẽ gần hơn, dễ dàng tìm kiếm.
Đúng như dự đoán của Lạc Nam, rất nhanh một con Xích Nha Hắc Ám đã tìm thấy nơi Quỷ Đỏ đang tu luyện.
Chỉ thấy đó là một mật thất có cửa sổ nhìn ra biển, bên trong là mỹ nhân thanh nhã, ôn nhu, khí chất đoan trang đài các ngồi ở trên giường tập trung tu luyện.
Nàng chính là Lạc Long Nhi.
Không thể không nói, sau khi cởi xuống lớp áo choàng và mặt nạ quỷ… thật sự không có ai liên tưởng nổi một cường nhân như Quỷ Đỏ lại có diện mạo hoàn toàn trái ngược như vậy.
Nàng cứ như một vị muội muội hàng xóm, có được kiều nhan gây rung động lòng người…
Xích Nha Hắc Ám rơi vào mật thất, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn bên trong mắt nó bỗng nhiên sáng lên.
Lạc Nam kích hoạt công năng mới của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn sau khi nó đạt đến Đạo Bảo.
Di Hồn Thuật.
Hắn có thể di chuyển linh hồn và ý thức của mình đến bất cứ nơi nào có Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn tồn tại, bao gồm trên thân quạ.
Con quạ từ trong bóng đêm hiện ra, bay đến trước mặt Lạc Long Nhi rồi hạ xuống.
Cảm ứng được mình bị quan sát, Lạc Long Nhi cảnh giác mở mắt, sau đó vô thức thốt lên:
“Là quạ của hắn?”
Tiếp xúc với Lạc Nam đủ lâu, nàng không có lý do không nhận ra Xích Nha Hắc Ám của Lạc Nam.
Đang vui mừng vì hắn đã sắp tìm đến mình, bỗng nhiên con quạ mở miệng cười xấu xa:
“Tiểu hôn thê, vi phu tìm nàng thật khổ a…”
“Ngươi vừa nói gì?” Lạc Long Nhi hừ một tiếng, bàn tay nhanh chóng chụp lấy Xích Nha Hắc Ám, hung hăng bóp cổ nó.
“ẶC…”
Bản thể Lạc Nam xém chút tắt thở, Linh Hồn của hắn đang gắn với con quạ, nó tổn thương thì hắn cũng chịu đau đớn a…
Lạc Nam xém chút quên mất mặc dù dung mạo của nàng khiến hoa nhường nguyệt thẹn nhưng bản tính của nàng chính là một nữ cường nhân hiếu chiến thành tính.
“Ta lặn lộn trăm vạn dặm xa đến tìm nàng… nàng lại thô bạo với ta như vậy?” Lạc Nam nhanh trí dùng Di Hồn Thuật chuyển sang một con quạ khác, rơi vào trong mật thất của Lạc Long Nhi bất mãn nói.
“Ai kêu ngươi ăn nói lung tung?” Lạc Long Nhi gò má hơi đỏ lên.
“Lung tung cái gì? Là chính Trụ Việt Mẫu Tôn nói nàng chấp nhận gả cho ta a.” Con quạ nghiêm túc nói.
“Ngươi đang ở đâu?” Lạc Long Nhi thay đổi chủ đề, nhắc đến việc trời xui đất khiến đồng ý mối hôn sự mà sư phụ đề cập, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ hoảng hốt, nhịp tim đập thình thịch.
“Ta và Đông Hoa đã đường đường chính chính đến khiêu chiến các thiên tài của Xích Bích Giáo, đang làm khách đây.” Con quạ híp mắt cười hì hì.
Nghe thấy hắn vì chuyện của mình mà mạo hiểm như vậy, Lạc Long Nhi trong lòng ấm áp, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng:
“Thế ngươi có dự định gì?”
“Tìm cách tiếp xúc với hai tên Thiếu Thần Tử, khống chế bọn chúng, khiến bọn chúng từ bỏ ý đồ với nàng là xong.” Con quạ nhún nhún vai.
Lạc Nam đã suy tính kỹ càng, Lạc Long Nhi còn phải tiếp tục nằm vùng ở Xích Bích Giáo, làm thịt hai tên Thiếu Thần Tử không phải lựa chọn sáng suốt, chắc chắn sẽ khiến người hữu tâm liên tưởng đến nàng.
Vậy chi bằng cũng giống như Đường Duẫn, Nguyệt Tường… cứ sử dụng Bá Đạo Quy Tắc – Thống Trị Thiên Địa khống chế hai tên Thiếu Thần Tử là xong, khiến bọn hắn từ bỏ ý định và ham muốn với Lạc Long Nhi, thậm chí còn trở thành trợ thủ đắc lực để nàng phát triển ở Xích Bích Giáo.
Lạc Nam tin tưởng với khả năng và bản lĩnh của Lạc Long Nhi, chỉ cần không còn phiền toái là hai tên Thiếu Thần Tử đeo bám, nàng sẽ như cá gặp nước phát triển một cách thuận lợi, từng bước một có được địa vị quan trọng ở Xích Bích Giáo như cái cách hắn làm ở Độ Đạo Môn vậy.
Lạc Long Nhi mặc dù không hiểu phương pháp mà Lạc Nam có thể dùng khống chế hai vị Thiếu Thần Tử nhưng nàng lựa chọn tin tưởng hắn vô điều kiện, nhẹ ừ một tiếng:
“Mọi chuyện đều nghe ngươi sắp xếp.”
“Được rồi, ta sẽ sắp xếp gặp nàng trực tiếp một lần.” Lạc Nam cười hề hề:
“Khi đó phu thê chúng ta lại tâm sự.”
Lạc Long Nhi nghe không nổi lời đường mật của hắn, một quyền đấm nát mồm con quạ.
“Phốc!”
Lạc Nam gãy cả răng, máu tươi cuồng phún, linh hồn bật ngược trở về cơ thể.
“Khanh khách.” Đông Hoa thấy cảnh này bật cười khoái trá:
“Xem ra lại miệng chó không mọc được ngà voi, bị Long Nhi muội muội tương thẳng vào mồm.”
Lạc Nam thở phì phò, trừng mắt nhìn nói:
“Có ai đối xử với vị hôn phu của mình như các nàng không?”
Cùng lúc đó, Cửu Trương Lão, Bát Trưởng Lão và Thất Trưởng Lão đang trong phòng nghị luận.
“Thân phận của Văn Lang kia rốt cuộc là gì? Mục đích hắn đến gây sự với Xích Bích Giáo chúng ta?” Thất Trưởng Lão chau mày hỏi.
“Có khi nào hắn là người của Sơn Hải Các cử đến, muốn làm Xích Bích Giáo mất mặt?” Bát Trưởng Lão suy đoán, Sơn Hải Các là thế lực đối đầu với Xích Bích Giáo, hai thế lực kết thù ở Đạo Hải trong nhiều năm qua.
“Hừ, nếu Sơn Hải Các có được thiên tài như Văn Lang, bọn hắn chẳng đắc ý vểnh cái mông lên trời, làm sao sẽ để hắn một mình đến tìm chúng ta khiêu chiến?” Cửu Trưởng Lão lắc đầu, không đồng tình với ý này.
“Mặc kệ lý do gì, Văn Lang đã dám đường đường chính chính tuyên chiến, chúng ta cũng không thể ảm đạm thua trận.” Thất Trưởng Lão ánh mắt lấp lóe:
“Vấn đề là làm sao để thắng hắn? Với biểu hiện đó, trong Đạo Cảnh khó có đối thủ.”
Cử Đại Đạo Cảnh ra chiến dù thắng cũng không vẻ vang gì… nhưng biết tìm đâu ra một Đạo Cảnh đánh bại được Văn Lang kia?
“Thật ra lão phu đã nghĩ ra một cách, chẳng qua muốn thương lượng với các ngươi mà thôi.” Cửu Trưởng Lão vuốt cằm.
“Cách gì?” Hai vị trưởng lão còn lại hứng thú.
“Chẳng phải hai vị Thiếu Thần Tử đều có phân thân sao?” Cửu Trưởng Lão nở nụ cười hỏi.
Thất Trưởng Lão và Bát Trưởng Lão gật đầu.
Xích Bích Giáo có một Bí Pháp đặc biệt gọi là Xích Thuỷ Phân Thân, mục đích của việc tạo ra phân thân này cũng không phải để chiến đấu, mà là để giữ mạng.
Xích Thuỷ Phân Thân có chiến lực yếu hơn bản thể, có tu vi yếu hơn bản thể, nhưng lại có sự gắn kết chặt chẽ huyền diệu vô cùng.
Nếu bản thể ở bên ngoài không may chết đi, vậy toàn bộ ký ức, tu vi sẽ lập tức được Xích Thuỷ Phân Thân đặt tại nơi an toàn kế thừa, xem như có thể một lần nữa sống lại từ phân thân, hơn nữa vẫn giữ nguyên thực lực thời kỳ toàn thịnh.
Cho nên hai vị Thiếu Thần Tử đều có Xích Thuỷ Phân Thân, hơn nữa bọn hắn chưa từng chết bao giờ, hai cái Xích Thuỷ Phân Thân này tu vi chỉ là Đạo Cảnh Viên Mãn mà thôi.
“Mặc dù phân thân chỉ có tu vi Đạo Cảnh Viên Mãn nhưng lại có thể dùng được Thiên Đạo Quy Tắc của bản thể…” Mấy vị trưởng lão ánh mắt sáng lên, cùng nhìn nhau cười đắc ý.
Hiển nhiên đã nhìn ra biện pháp đem Văn Lang kia đánh bại…
Ngươi chỉ là một Đạo Cảnh, dù lợi hại đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể lợi hại hơn Thiên Đạo Quy Tắc a…