Phần 106
Lạc Nam hiểu ý của Bích Tiêu, hắn và Cầm Dao Nhã xem như cũng có chút quen biết, đây là một cơ hội không tồi để lôi kéo Ngân Thiên Thần Quốc thông qua mối quan hệ với nàng.
“Trước tiên ta cần thông tin cụ thể hơn về Cầm Dao Nhã và Ngân Thiên Thần Quốc, lý do mà nàng ta trở về thần quốc sau nhiều năm như vậy…” Lạc Nam nói.
“Được rồi, sẽ có người điều tra rõ ràng.” Bích Tiêu gật đầu đáp ứng, truyền đạt mệnh lệnh cho một số thành viên Phá Đạo Hội nằm vùng tại Đạo Quốc hành động.
Cùng lúc đó, nơi đại sảnh bên ngoài… Thi Hồng Nhan ngồi trước một bàn trà âm thầm nhíu mày.
Vừa rồi nàng tình cờ chứng kiến Khương Lê và Chân Mật tiến vào gian phòng của họa Thuỷ, điều này khiến nàng nghi hoặc.
Gần đây nàng phát hiện họa Thuỷ có những hành động vô cùng thần bí, thỉnh thoảng thường hay biến mất một cách bí ẩn, lại còn hay lưu tâm đến tin tức ở chỗ Chân Mật và Khương Lê.
Nên biết rằng trước đây họa Thuỷ tâm cao khí ngạo chưa từng để Chân Mật và Khương Lê vào trong mắt, đối tượng mà họa Thuỷ luôn muốn vượt qua là Bùi Linh Hi của Độ Đạo Môn mà thôi.
“Từ khi bị vị kia bắt đi…” Thi Hồng Nhan gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, tinh ý như nàng đã nhận ra họa Thuỷ có những biểu hiện khác thường là từ khi bị Lạc Nam bắt lên Bá Vũ Điện sau đó thả trở về.
Rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Thân là một trong hai vị Thiếu Thần Nữ của Tam Đạo Môn, Thi Hồng Nhan quyết định phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng đút vào tách trà trên bàn, thấm đẫm nước.
Sau đó dùng đầu ngón tay thần không biết quỷ không hay viết lên trên bàn một chữ “Nhãn.”
Chữ Nhãn được viết bằng nước trà nhanh chóng bóc hơi, nhưng lại hóa thành con mắt vô hình bay lơ lửng chậm rãi muốn chui vào phòng họa Thuỷ.
“Hừm?”
Nhưng Thi Hồng Nhan không biết rằng tất cả hành động của nàng đã bị một con Xích Nha Hắc Ám trốn trong bóng tối bên ngoài thu vào trong mắt.
Lạc Nam nở nụ cười, một đầu ngón tay điểm vào Không Gian.
Ngay khi con mắt vừa mới chui vào phòng, Không Gian Chi Lực lập tức khóa chặt lấy nó, điên cuồng nghiền ép đem nó nghiền nát.
“A…” Thi Hồng Nhan giật mình, lập tức giả vờ như cái gì cũng không phát sinh, tiếp tục nhàn nhã uống trà.
“Có chuyện gì thế?”
Chú ý đến động tác của Lạc Nam, mấy nữ nhân hiếu kỳ hỏi.
“Hừ.” Lạc Nam trừng mắt nhìn họa Thuỷ:
“Là do nữ nhân này quá mức tự tung tự tác khiến tỷ muội của nàng ấy sinh nghi, vừa rồi còn dùng thi thuật muốn thăm dò chúng ta đây.”
“Tỷ muội của ta? Thi Hồng Nhan?” Họa Thuỷ nhướn đôi lông mày:
“Nàng dám điều tra ta?”
Mặc dù đều là Thiếu Thần Nữ của Tam Đạo Môn nhưng họa Thuỷ vẫn luôn mạnh hơn Thi Hồng Nhan một bậc, giống như Thi Hồng Nhan suy nghĩ… họa Thuỷ từ trước đến giờ chỉ xem Bùi Linh Hi là đối thủ, Thi Hồng Nhan cũng không đáng để nàng bận tâm.
Vậy nên đôi khi nàng hành động cũng chẳng cần biết Thi Hồng Nhan nghĩ gì về mình, không ngờ lại khiến Thi Hồng Nhan sinh lòng nghi ngờ.
“Khanh khách…” Chân Mật nở nụ cười quyến rũ nói:
“Ở bên cạnh có người nghi ngờ sẽ rất khó hành động, chi bằng cũng đem Thi Hồng Nhan kéo lên thuyền giặc.”
“Ý kiến không tồi.” Khương Lê gật đầu đồng ý.
“Cái gì mà thuyền giặc? Ăn nói khó nghe.” Lạc Nam đính chính:
“Đây là con thuyền chân lý với đích đến vĩ đại, các nàng được đặt chân lên thuyền chính là vinh hạnh.”
“Thi Hồng Nhan là nữ nhân điềm tĩnh, nghiêm túc, hành động ngay thẳng rõ ràng.” Họa Thuỷ nhíu mày nói:
“Trừ khi nàng ấy cam tâm tình nguyện, bằng không dù ngươi có dùng thủ đoạn nào cũng sẽ thà chết không theo.”
Lạc Nam vuốt cằm, hắn và Thi Hồng Nhan không thù không oán, cũng sẽ không đến mức dùng Bá Đạo Quy Tắc tẩy não đối phương.
Nếu như đối với người không có ân oán với mình vẫn dùng Bá Đạo Quy Tắc tẩy não người ta, vậy hành vi của hắn khác nào đám tiểu nhân hèn hạ?
Lạc Nam không phải quân tử… nhưng hắn cũng không muốn làm tiểu nhân.
“Để ta…” họa Thuỷ chậm rãi đẩy cửa phòng bước ra ngoài, thản nhiên bước đến ngồi xuống trước mặt Thi Hồng Nhan, đôi mắt kiều mị nhìn chằm chằm đối phương.
“Có chuyện gì?” Thi Hồng Nhan bị nhìn đến mức mất tự nhiên.
“Hừ, vừa rồi ngươi định nhìn trộm ta?” Họa Thuỷ trực tiếp chất vấn:
“Có thắc mắc gì sao lại không nói thẳng?”
Thi Hồng Nhan lúc này cũng chẳng muốn dài dòng, đôi mắt đẹp thẳng thắng nhìn họa Thuỷ:
“Gần đây ngươi hành tung thần bí, ta có dự cảm khác thường.”
“Họa Thuỷ ta hành sự, từ bao giờ cần ngươi giám sát?” Họa Thuỷ cánh cáo nói:
“Ta chưa từng để ý sự riêng tư của ngươi, cho nên ngươi tốt nhất đừng xen vào việc của ta.”
Thái độ của họa Thuỷ càng khiến Thi Hồng Nhan nghi ngờ sâu hơn, trong trẻo hé môi:
“Việc này ta sẽ bẩm báo với các vị Đạo Chủ.”
“Ngươi…” họa Thuỷ trong mắt hiện lên một tia giận dữ.
“Hai vị mỹ nữ xinh đẹp như vậy nóng giận thì không hay, có việc gì cứ thoải mái nói ra, tại hạ sẽ giúp các ngươi hòa giải.”
Có thanh âm ôn hòa vang lên, chỉ thấy một tên thanh niên khôi ngô tuấn tú bước đến chào hỏi.
Người xung quanh đã sớm chú ý bầu không khí căng thẳng giữa họa Thuỷ và Thi Hồng Nhan nhưng không ai dám đến gần, chứng kiến thanh niên này xuất hiện, bọn hắn liền nhận ra thân phận của đối phương.
“Thái Tử của Tam Sương Thần Quốc – Trần Thanh, nghe nói kẻ này phong lưu đa tình, có đến mấy trăm phòng thê thiếp.” Có người thì thào nói:
“Xem ra hắn lại nhìn trúng hai vị tuyệt sắc giai nhân này.”
Lạc Nam bên trong lặng lẽ quan sát cũng nhận ra con hàng này, hắn cùng với Chân Mật và Khương Lê từng đụng mặt đối phương khi từ trong Tứ Đạo Cổ Lâm tiến ra.
Khi đó Trần Thanh định tán tỉnh hai nữ, hiện tại lại ngựa quen đường cũ đến ve vãn họa Thuỷ và Thi Hồng Nhan.
Bất quá hai nàng cũng không liếc nhìn hắn, ngược lại chỉ chăm chú nhìn lấy nhau, trong mắt như có tia lửa như ẩn như hiện.
Trần Thanh thấy mình bị xem như không khí, da mặt dày dự định ngồi xuống…
“Cút!”
Có tiếng quát uy nghiêm vang lên, chỉ thấy một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Trần Thanh, trực tiếp đạp ra một cước.
“Là kẻ nào?”
Trần Thanh cũng không phải quả hồng mềm, cơ thể lập tức hóa thành một đoàn sương khí tiêu tan, nhẹ nhõm né tránh cú đá của kẻ vừa hiện thân.
Nhưng kẻ này càng thêm khủng bố, mặc cho Trần Thanh đã hóa thành sương khí mờ ảo, hắn gầm lên:
“Loạn Đạo Chưởng!”
Một chưởng vừa ra, toàn bộ Quy Tắc Chi Lực của Trần Thanh trở nên hỗn loạn mất hết tác dụng, chưởng lực càn quét tất cả bao gồm cả sương khí tưởng chừng không thể chạm đến.
PHỐC!
Trần Thanh bị đánh thành nguyên hình, thân thể như diều đứt dây thổ huyết bay ngược ra ngoài.
“Trời ạ, là Loạn Đạo Thái Tử!” Có người thất thanh kinh hô thành tiếng.
Chỉ thấy người vừa ra tay đánh bay Trần Thanh là một vị nam tử thân mặc kim sắc long bào, ngũ quan tuấn lãng không kém phần nghiêm nghị, dáng người cao lớn uy mãnh.
Loạn Đạo Thái Tử – Loạn Nhai, chiến lực có thể sánh ngang với Hiên Viên Tử của Hiên Viên Thần Quốc.
Nếu không phải bên trên đầu hắn có một vị tiểu cô là Loạn Đạo Quận Chúa áp chế, danh xưng đệ nhất yêu nghiệt của Loạn Đạo Thần Quốc sẽ thuộc về hắn.
Trần Thanh vừa bị đánh bay, còn đang vô cùng phẫn nộ chợt sắc mặt kịch biến, nom nớp lo sợ hướng Loạn Nhai cung kính cúi đầu:
“Thì ra là Loạn Đạo Thái Tử, tại hạ bất kính rồi.”
“Dám quấy rầy họa Thuỷ cô nương, Tam Sương Thần Quốc của ngươi có thể cút khỏi Long Phượng Võ Hội.” Loạn Nhai lãnh đạm tuyên bố.
“Xin Thái Tử khai ân.” Trần Thanh biến sắc.
Tam Sương Thần Quốc của hắn mặc dù cũng có chút danh tiếng… nhưng so với Loạn Đạo Thần Quốc thật sự ngay cả tư cách so sánh cũng không có, chẳng hề dám ngỗ nghịch trước mặt Loạn Nhai.
Nhưng quyền uy của Loạn Nhai lại vượt xa tưởng tượng của hắn.
Mệnh lệnh vừa được hạ xuống, đã có hai vị Lão Già tu vi Thiên Đạo Viên Mãn từ trong bóng tối hiện thân, trực tiếp chụp lấy Trần Thanh và tất cả người của Tam Sương Thần Quốc tống khứ ra khỏi Loạn Thần Đô.
“Ực…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, vô số người nhìn về phía Loạn Nhai tràn ngập kính sợ.
Đường đường Tam Sương Thái Tử của Tam Sương Thần Quốc nói biến là biến, quyền lực quá mức kinh khủng.
Tam Sương Thần Quốc xem như vô duyên với Long Phượng Võ Hội lần này rồi.
Chỉ có Thái Tử của Loạn Đạo Thần Quốc mới có tư cách và quyền lực như thế.
“Quấy rầy hai vị…” Loạn Nhai lại mặc kệ người khác, chỉ hướng về họa Thuỷ và Thi Hồng Nhan chắp tay, sau đó đến một nơi không xa ngồi xuống.
“Lợi hại a.” Lạc Nam âm thầm hướng họa Thuỷ nâng ngón tay cái, không thể không cảm thán mị lực của nữ nhân này quá mức, vậy mà khiến Loạn Đạo Thái Tử phải ra mặt nịnh nọt.
Rõ ràng Loạn Nhai vừa rồi ra tay với Trần Thanh là muốn thể hiện, tạo ấn tượng tốt trước mặt họa Thuỷ.
“Quyền lực của vị Loạn Đạo Thái Tử này rất lớn, ta nghĩ có thể lợi dụng hắn để vào hoàng cung…” Lạc Nam ở trong phòng ánh mắt lóe lên.
“Ngươi không cho họa Thuỷ dùng mỹ nhân kế, vậy còn cách nào khác à?” Bích Tiêu nhàn nhạt liếc hắn.
“Đương nhiên là có cách.” Lạc Nam nhếch mép.
Hắn lấy ra túi da Tiểu Ma trong ánh mắt trợn tròn của Chân Mật và Khương Lê.
“Thì ra ngươi là yêu nghiệt của Độ Đạo Môn?” Hai nữ nhân như phát hiện tân thế giới.
“Khà khà, lạ lắm sao?” Lạc Nam cười đắc ý, cũng chẳng cần thiết phải che giấu với các nàng.
Chân Mật và Khương Lê kinh dị nhìn nhau, không ngờ đến cái tên này đã sớm tính toán đến Độ Đạo Môn rồi.
Yêu nghiệt mà tam đại đạo thống của Độ Đạo Môn đang muốn chiêu mộ lại là Bá Chủ của Ngũ Châu Tứ Vực giả trang.
Tin tức này quá mức chấn động… Phá Đạo Hội hành sự quá mức quỷ dị khó lường.
Lạc Nam lấy ra Bá Đỉnh ném vào đan điền túi da của Tiểu Ma, sau đó nhập hồn vào bên trong.
“Em vợ đem bản thể của ta trở về.” Hắn nói với Bích Tiêu.
Nàng hừ một tiếng, xách theo cơ thể của hắn vào Phá Đạo Lệnh.
Lúc này Lạc Nam hít sâu một hơi, Bá Đỉnh trong đan điền tuôn ra Bá Đạo Quy Tắc bao phủ toàn thân hắn.
“Hóa Ảnh!”
Ở trạng thái túi da Tiểu Ma, Lạc Nam liền hóa thân thành ma ảnh nhập vào cái bóng dưới chân của Khương Lê.
“Thế nào? Hai nàng cảm ứng được ta không?” Lạc Nam hỏi, vận dụng Bá Đạo Quy Tắc thu liễm mọi khí tức.
Chân Mật và Khương Lê nghiêm túc cảm thụ một phen, thậm chí dùng cả Thần Thức và Thiên Đạo Quy Tắc quét xuống cái bóng dụng tâm quan sát, cuối cùng vẫn lắc đầu cảm thán:
“Thủ đoạn ẩn nấp này của ngươi quá mức lợi hại, e rằng chỉ có Thần Đạo Cảnh đích thân soi rọi mới phát hiện ra.”
Lạc Nam nghe vậy càng thêm yên tâm, Bá Đạo Quy Tắc không để hắn thất vọng…
“Được rồi, Khương Lê tiếp cận tên Loạn Nhai kia một thoáng là được.” Lạc Nam nói.
“Không thành vấn đề.” Hai nữ đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Toàn bộ đại sảnh nhất thời sáng mắt lên, họa Thuỷ và Thi Hồng Nhan vốn đã khiến tất cả phải thèm thuồng, hiện tại lại có hai vị mỹ nhân không thua kém xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, bốn vị mỹ nữ hàng đầu Đạo Địa kinh diễm toàn trường, ngay cả Loạn Nhai trong mắt cũng lóe lên vẻ tham lam, chỉ hận không thể đem tất cả thu vào hậu cung của mình.
Khương Lê vô tình giả vờ lướt ngang bàn của hắn…
Lạc Nam tranh thủ cơ hội, thần không biết quỷ không hay từ trong cái bóng của Khương Lê chuyển sang cái bóng của Loạn Nhai một cách hoàn hảo.
Hắn không có hứng thú, cũng chẳng có tư cách tham gia Long Phượng Võ Hội, vì vậy chuyện tiếp theo cứ để chúng nữ tự thân vận động, hắn chỉ cần nhập vào Loạn Nhai tiến vào hoàng cung là được.
Cục diện hiện tại khiến họa Thuỷ và Thi Hồng Nhan cũng lười tiếp tục tranh cãi.
Họa Thuỷ chỉ lặng lẽ truyền âm: “Vào Long Phượng Võ Hội giải quyết một thể.”
“Như ngươi mong muốn, dù sao chúng ta đã lâu rồi cũng chưa giao chiến, nói không chừng lần này ta sẽ vượt qua ngươi.” Thi Hồng Nhan nghiêm túc truyền âm đáp:
“Nếu ta thắng, ngươi phải đem việc đang che giấu nói ra.”
“Ngược lại nếu ngươi bại thì sao?” Họa Thuỷ hài hước hỏi:
“Ngươi có nguyện ý đứng về phía ta?”
Thi Hồng Nhan ánh mắt lóe lên, quyết đoán trả lời: “Chỉ cần không gây hại đến lợi ích của Tam Đạo Môn.”
“Cứ quyết định như thế.” Họa Thuỷ nhún nhún vai đứng lên trở về phòng.
Loạn Nhai vội vàng đuổi theo nàng: “Họa Thuỷ cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”
Lần đầu tiên nhìn thấy họa Thuỷ hắn đã cực kỳ muốn có được mỹ nhân này, nàng thiên kiều bách mị nhưng lại cao ngạo như thiên sơn tuyết liên, dung nhan và khí chất thế gian hiếm thấy… bất kỳ nam nhân nào cũng khó lòng kháng cự, hắn cũng không ngoại lệ.
“Thái Tử chớ trách, tiểu nữ muốn tập trung bế quan để còn thể hiện tốt ở Long Phượng Võ Hội.” Họa Thuỷ khéo léo đuổi khách.
“Haha, cũng là nên…” Loạn Nhai phóng khoáng cười:
“Long Phượng Võ Hội bổn thái tử cũng tham dự, đến lúc đó chúng ta có thể luận bàn một phen? Bổn thái tử muốn thỉnh giáo thực lực của giai nhân.”
“Khi đó chúng ta là đối thủ, tiểu nữ sẽ không khách khí.” Họa Thuỷ vuốt nhẹ mái tóc.
“Sảng khoái… thật sự chờ mong.” Loạn Nhai phá lên cười.
Họa Thuỷ không nói thêm lời nào, đem cửa phòng đóng lại.
Khương Lê cùng Chân Mật lại ngồi xuống đối diện với Thi Hồng Nhan, nở nụ cười ý vị thâm trường.
“Các ngươi có ý gì?” Thi Hồng Nhan chau mày.
“Khanh khách, đừng xa cách như vậy… sớm muộn chúng ta cũng ngồi cùng thuyền mà.” Chân Mật liếm liếm mép môi.
“Ý ngươi là sao?” Thi Hồng Nhan lạnh lùng chất vấn:
“Các ngươi và họa Thuỷ rốt cuộc đang đùa nghịch cái gì?”
“Chẳng sao cả, đến lúc đó tự ngươi sẽ hiểu.” Khương Lê phụ họa với Chân Mật, sau đó hai nữ nghênh ngang lắc mông rời đi.
“Đáng giận!”
Bình tĩnh như Thi Hồng Nhan cũng không chịu nổi mấy con ả này liên tục trêu chọc khiêu khích, giận dữ đến mức lồng ngực phập phồng đập tay lên bàn.
Loạn Nhai rất muốn đến kết giao với nàng nhưng lại sợ họa Thuỷ biết chuyện sẽ có ấn tượng kém về mình, thế là tạm thời từ bỏ ý định.
“Chờ ta có được họa Thuỷ, sẽ lần lượt chinh phục những mỹ nhân Đạo Địa này…” Loạn Nhai thầm nghĩ:
“Đám nam nhân ở Đạo Địa quá mức vô dụng, vậy thì cứ để cho bổn thái tử ra tay…”
Nghĩ đến đây, hắn âm thầm đắc ý rời khỏi khách sạn…
Lạc Nam thấy vậy, vô cùng chờ mong kẻ này sẽ trở về hoàng cung.