Phần 114
Có đến hàng trăm vị Thái Tử, Công Chúa đến từ khắp nơi ở các phương Thần Quốc nhanh chóng ngự không về phía Loạn Quân Bí Cảnh…
Lạc Nam cũng lấy thân phận tùy tùng của Chân Mật theo phía sau nàng…
Lần này đại diện cho Tam Đạo Môn gồm có họa Thuỷ, Thi Hồng Nhan, Lâm Thiên, đại diện cho Chân Võ Thần Cung là Chân Mật, Võ Long và Võ Lân, đại diện cho Đạo Hành Điện là Khương Lê và cặp huynh đệ song sinh.
Chỉ có duy nhất Độ Đạo Môn là không được mời, bất quá vẫn có Cầm Dao Nhã lấy tư cách Ngân Dao Công Chúa của Ngân Thiên Thần Quốc tham dự.
Lạc Nam đảo mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện không ít khí tức cường đại, số ít thậm chí đạt đến Thiên Đạo Viên Mãn…
Bất quá có những người tu vi thấp hơn như Thiên Hoàng Công Chúa còn chưa đột phá Thiên Đạo Cảnh cũng tự tin tham dự, hiển nhiên là muốn vượt cấp chiến đấu.
Long Phượng Võ Hội tập hợp phần lớn tuyệt thế thiên kiêu hàng đầu như vậy có thể nói là một trận tranh đấu cực kỳ đặc sắc… tuy nhiên Lạc Nam lại không quá hứng thú.
Bởi lẽ ngay cả nhân vật hàng đầu trong hàng ngũ thiên kiêu như Loạn Nhai cũng đã bị hắn đánh bại, Long Phượng Võ Hội đối với hắn chẳng có quá nhiều ý nghĩa.
Rất nhanh, trước mặt đám người đã xuất hiện một chòm sáng lớn hình vòng cung tọa lạc tại trung tâm Loạn Thần Đô…
Đây chính là Loạn Quân Bí Cảnh, nơi diễn ra Long Phượng Võ Hội sắp tới.
Nhưng khiến Lạc Nam chú ý lại là quần thể kiến trúc sừng sững khí phách, đình đài lầu các trấn thủ càn khôn nằm bên cạnh, được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp Trận Pháp Thần Cấp đầy khủng bố.
Loạn Thần Đế Cung, mục tiêu chính của hắn lần này.
Lúc này chỉ cần mắt thường là có thể nhìn thấy, xung quanh Loạn Thần Đế Cung có quân đội tuần tra sâm nghiêm, mỗi một người tu vi kém nhất cũng là Đại Đạo Cảnh Viên Mãn, số lượng lên đến nghìn vạn, uy thế kinh hồn, có phong thái của đệ nhất thần quốc.
Tại một nơi như vậy, ngay cả con ruồi cũng đừng mong lọt vào… người không phận sự dám bén mảng tiếp cận chỉ có con đường chết.
Lạc Nam và mấy nữ nhân hòa cùng dòng người tiến vào đại môn đang mở rộng của Loạn Quân Bí Cảnh…
Đập vào mắt tất cả là một đấu trường quy mô lớn, mang đậm phong cách cổ kính xa xưa…
Điều đáng nói, đấu trường khổng lồ này lại phân ra thành rất nhiều sàn đầu khác nhau, mỗi sàn đấu đều được nối liền và liên thông với một sàn đấu khác theo cách ngẫu nhiên từ ngoài vào trong…
Điểm đến cuối cùng của các sàn đấu chính là một toà đài cao nằm ở giữa trung tâm của đấu trường…
Chỉ mới nhìn thoáng qua, Lạc Nam đã mơ hồ đoán được quy tắc của cái gọi là Long Phượng Võ Hội này.
Xung quanh đấu trường đã sớm có vài chục thân ảnh khí định thần nhàn đang ngồi, bọn hắn mỗi người đều khí thế bất phàm, thân mặc quan phục, tu vi kém nhất cũng là Thiên Đạo Cảnh.
Hiển nhiên chính là những văn võ bá quan được mời đến quan chiến…
PHẦN PHẬT…
Có thanh âm óng tay áo tung bay…
Đúng lúc này, chỉ thấy ở giữa đài cao có một thân ảnh phiêu nhiên hạ xuống.
Đây là một vị thái giám béo mập, tay cầm phất trần, diện mục có vẻ ôn hòa vô hại.
Hắn vừa xuất hiện đã vội vàng quỳ rạp xuống đất, cao giọng hô vang:
“Nô tài tham kiến ba vị Quốc Chủ.”
ẦM ẦM ẦM.
Hắn vừa dứt lời, liền có ba cổ khí thế như kinh hồng phủ xuống, trực tiếp khiến nội tâm của vô số người run lên kịch liệt.
Toàn bộ văn võ bá quan cũng theo chân thái giám cung kính quỳ xuống.
Có ánh tử kim chiếu rọi, thời gian vào khoảnh khắc này như trở nên lặng im, vòng xoáy thời gian vặn vẹo như đến từ luân hồi vạn kiếp mở ra…
Từ bên trong đó, một vị nam tử trung niên thần thái phi dương, chân mày như kiếm, hai mắt như chứa đựng lỗ đen sâu thẳm chậm rãi bước ra.
Hắn thân khoác tử sắc đế bào, có vẻ khí định thần nhàn lại chứa đựng uy nghiêm vô thượng.
Thần Đạo Cảnh Hậu Kỳ – Hiên Viên Quốc Chủ – Hiên Viên Luân.
Dị tượng bùng nổ, bảy luồng hư ảnh mơ hồ như bảy vị thần ngự trị trên bầu trời như ẩn như hiện, sau đó dung hợp thành một vị nam tử thân khoác huyết sắc đế bào, mái tóc đỏ rực búi cao, ngũ quan như hổ, thân thể cao lớn dũng mãnh, tỏa ra một cổ khí lãng như có thể trấn áp thiên hạ càn khôn.
Thần Đạo Cảnh Hậu Kỳ – Thiên Hoàng Quốc Chủ – Thiên Minh.
Hai vị Thần Đạo Cảnh Hậu Kỳ giáng lâm, trực tiếp nghênh đón vô số ánh mắt sùng bái và kính sợ của đám đông.
Nhưng bọn hắn dường như không quá bận tâm, ngược lại khiêm tốn thu liễm tất cả khí thế của mình, chủ động tránh sang hai bên chắp tay nói:
“Cung nghênh Loạn huynh.”
Một thân ảnh lặng lẽ hiện thân ở giữa hai vị Thần Đạo Cảnh.
Không ai biết hắn xuất hiện bằng cách nào… không mang theo uy thế kinh người, không khoác trên thân đế bào cao cao tại thượng, chỉ mặc một thân bạch sắc trường sam, dáng vẻ hiền hòa như một thư sinh nho nhã vô hại…
Nhưng tất cả mọi người ở đây lại tràn ngập kính sợ, ngay cả Thiên Minh và Hiên Viên Luân cũng phải khiêm tốn trước mặt hắn.
Bởi vì hắn chính là Loạn Đạo Quốc Chủ – Thần Đạo Cảnh Viên Mãn cấp cường giả – Loạn Hoàng Vũ.
Ba vị Thần Đạo Cảnh giáng lâm khiến toàn trường khiếp sợ, sau đó lại sùng bái đến cực điểm ngửa đầu rít gào:
“Tham kiến Tam Đại Đạo Chủ!”
Đối với rất nhiều Thái Tử, Công Chúa trẻ tuổi ở đây mà nói… ba thân ảnh bề nghễ kia chính là mục tiêu mà đời này bọn hắn muốn hướng đến.
Hiện tại ba vị này hàng lâm đến đây để quan sát Long Phượng Võ Hội, đây chính là vinh hạnh lớn lao, tất cả đều mong muốn thể hiện thật tốt.
Chưa kể ngoại trừ các Thái Tử, Công Chúa… vẫn có rất nhiều tu sĩ ở Đạo Quốc đến chỉ để tham gia náo nhiệt, vậy mà được tận mắt chứng kiến ba vị Thần Đạo, xem như đã không uổng công cho chuyến đi rồi.
Các vị Quốc Chủ nhẹ gật đầu, ba kiện đế tọa lơ lửng ở không trung để bọn hắn ngồi xuống, ung dung mở miệng:
“Tất cả miễn lễ đi!”
“Tạ chủ long ân.” Đại tổng quản béo mập lúc này mới dám đứng lên, cao giọng lên tiếng:
“Long Phượng Võ Hội là truyền thống cao đẹp của Đạo Quốc, thúc đẩy thiên kiêu Đạo Quốc ta trưởng thành và phát triển được kéo dài qua nhiều thế hệ…”
“Ngày hôm nay khởi tranh, có ba mươi vị triều thần đến từ các phương Thần Quốc quan chiến, có tam đại Quốc Chủ đích thân hàng lâm… đây chính là vinh hạnh to lớn của tất cả các ngươi, hy vọng hãy biểu hiện hết mình, không để họ thất vọng.”
“Ngoài ra còn có thiên kiêu đến từ các đại thế lực ở Đạo Địa, Đạo Vực và Đạo Hải cũng tham chiến, mong các ngươi hãy thi đấu hết mình, giao lưu học hỏi với tinh thần nghĩa khí.”
Lạc Nam và mấy nữ nghe vậy giật mình, thì ra còn có thiên tài đến từ Đạo Vực và Đạo Hải… chẳng qua trước đó bọn họ không nhận thức được nên cho rằng tất cả đều là Thái Tử và Công Chúa của Đạo Quốc.
Nghĩ cũng đúng, nếu các đại thế lực ở Đạo Địa được mời… thì các đại thế lực ở Đạo Vực và Đạo Hải không có lý do gì không được.
Đại tổng quản tiếp tục nói rằng: “Kế tiếp chính là tuyên bố quy tắc Long Phượng Võ Hội lần này.”
“Như các ngươi đã thấy, đấu trường với vô số sàn đấu bên trong chính là nơi diễn ra trận chiến.”
“Khi bước vào cuộc chơi, mỗi thí sinh tham gia sẽ được truyền tống ngẫu nhiên vào sàn đấu bất kỳ, ghép cặp đấu với người khác, nhiệm vụ của các ngươi là đánh bại đối thủ mình đụng độ để có thể tiến vào trận đấu kế tiếp một cách không ngừng nghĩ, càng nhanh càng tốt.”
“Cứ chiến thắng một trận sẽ đạt được một điểm…”
“Cho đến cuối cùng, năm người đạt được mười điểm đầu tiên sẽ là năm người đủ tư cách được truyền tống đến toà chiến đài cao nhất ở giữa trung tâm này…”
“Giữa năm người này sẽ hỗn chiến một trận định đoạt, từ đó chọn ra một người mạnh nhất, được nhận thêm 20 điểm.”
“Chưa dừng lại ở đó, người mạnh nhất này sẽ được quyền khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, sau đó chiến một trận cuối cùng với đệ nhất thiên tài Loạn Đạo Quận Chúa.”
“Nếu ngươi chiến thắng Loạn Đạo Quận Chúa, danh xưng đệ nhất thiên tài Đạo Quốc sẽ thuộc về ngươi, tặng thêm 50 điểm.”
Thanh âm vừa dứt, toàn trường liền sôi trào… vô số thiên chi kiêu tử, thiên chi kiêu nữ trong mắt lóe lên chiến ý ngập trời.
Long Phượng Võ Hội này thật sự quá mức kích thích, nghĩ đến cảnh tượng bản thân mình chiến thắng từng trận chiến một cách nhanh nhất, vượt qua từng đối thủ một cách ly kỳ, đăng lâm đài cao chiến thắng tất cả những kẻ ngang tầm, sau đó lại được cùng Loạn Đạo Quận Chúa phân tranh một trận cao thấp…
Dù thắng dù bại… thì danh tiếng cũng sẽ lan truyền bát phương… quân lâm thiên hạ.
“Chưa hết.” Tổng quản mập nói thêm:
“Điểm số mà các ngươi đạt được trong Long Phượng Võ Hội có thể dùng để quy đổi vật phẩm trong bảo khố của Loạn Đạo Thần Quốc.”
“3 Điểm sẽ đổi được vật phẩm Thiên Đạo Hạ Phẩm, 5 điểm sẽ đổi được vật phẩm Thiên Đạo Trung Phẩm, 7 điểm sẽ đổi được vật phẩm Thiên Đạo Thượng Phẩm, 10 điểm sẽ đổi được vật phẩm Thiên Đạo Cực Phẩm.”
“30 Điểm sẽ đổi được vật phẩm Thần Đạo Hạ Phẩm, 80 điểm sẽ đổi được vật phẩm Thần Đạo Trung Phẩm.”
Nghe thấy phần thưởng phong phú như vậy, tất cả đều có thêm động lực liếm liếm môi.
Chỉ cần thắng liên tiếp ba trận là xem như có được phần thưởng, không sợ trắng tay ra về.
Nếu lọt vào top 5 người mạnh nhất, đồng nghĩa ít nhất cũng có được 10 điểm.
Nếu chiến thắng bốn người còn lại, con số nhảy lên thành 30 điểm… đủ để đổi một kiện Thần Đạo vật phẩm rồi.
Còn về phần chiến thắng Loạn Đạo Quận Chúa, đám đông chưa ai dám nghĩ đến… độ khó quá cao.
“Thôi đi!” Chân Mật nghe xong khinh thường bĩu môi truyền âm:
“Đánh đến trầy da tróc vảy mà ban thưởng cùi bắp như vậy, còn không bằng ta vì Phá Đạo Hội cống hiến đây.”
Lạc Nam nhịn không được trừng mắt nhìn nàng, hắn cảm thấy ban thưởng của Long Phượng Võ Hội như vậy đã cực kỳ phong phú.
Lần này sở dĩ Phá Đạo Hội trọng thưởng là nhờ lôi kéo thành công chủng tộc hùng mạnh như Man Lực Thần Ngưu, nhưng thử hỏi cơ hội để lập công như thế cũng đâu có nhiều? Chưa kể còn là nhờ cơ duyên xảo hợp.
“Ngươi chê thì đừng có tham gia, để ta đi!” Khương Lê nhếch miệng cười.
“Dù ta không tham gia ngươi cũng chưa chắc chiến thắng.” Chân Mật bĩu môi.
Họa Thuỷ và Thi Hồng Nhan lại nhìn nhau.
“Nếu không trùng hợp đụng độ thì sao?” Họa Thuỷ hỏi.
Trước đó hai nàng định giải quyết mọi khúc mắc trong Long Phượng Võ Hội, nhưng hiện tại biết được quy tắc này, mỗi trận chiến đều là ngẫu nhiên, cũng chưa chắc giữa hai nàng sẽ có một trận chiến.
“Nếu không chiến ở Long Phượng Võ Hội, thì đợi nó kết thúc rồi chiến.” Thi Hồng Nhan đáp.
“Thoải mái thôi.” Họa Thuỷ nhún nhún vai.
“Các nàng cố lên, an toàn là quan trọng.” Lạc Nam ra sức động viên khích lệ:
“Nếu gặp phải kẻ địch quá mạnh thì chủ động rút lui, bảo toàn bản thân mới là trọng yếu nhất.”
“Trong mấy người chúng ta, ngươi sẽ cổ vũ ai đây?” Khương Lê liếc mắt hỏi.
Lời vừa nói ra, họa Thuỷ, Cầm Dao Nhã, Chân Mật đều hướng hắn nhìn chằm chằm.
“Moá…” Lạc Nam trong lòng chửi thề, thầm hận mình nhiều chuyện vừa xen miệng vào, ngoài mặt lại nghiêm túc đáp:
“Đương nhiên là cổ vũ tất cả rồi, ta hy vọng các nàng đàn áp hết thiên tài ở các nơi khác.”
“Không được, ngươi chỉ được chọn một người duy nhất.” Họa Thuỷ không bỏ qua:
“Phần thắng chỉ thuộc về một người cuối cùng mà thôi.”
Lạc Nam nhức hết cả trứng…