Phần 119
Lạc Nam ngẩn ngơ vì khung cảnh trước mắt quá đẹp…
Khác với hai thiếu nữ thiên kiêu mà hắn vừa nhìn thấy, chủ nhân của Lam Thuỷ Kiếm là một vị mỹ phụ nhân nhẹ nhàng như nước, mỹ diễm hơn hoa, có phong thái trang nhã dịu dàng đằm thắm…
Nàng như một đoá hoa sen trắng giữa hồ, tinh khiết vô ngần…
Tóc xanh như nước búi cao để lộ chiếc gáy trắng trong cao quý, xương quai xanh xảo đoạt thiên công, nước da dương chi bạch ngọc không chút tạp chất, đôi bầu sữa đẫy đà ngạo nhân, vòng eo nhỏ nhắn không xương, đôi chân thon dài đứng ở nơi đó đã có thể khoe trọn những đường cong mỹ miều của cơ thể.
Đôi mắt như nước hồ thu tĩnh lặng ẩn chứa nội tâm sâu lắng có thể nhấn chìm cả linh hồn, vẻ đẹp cổ điển của mỹ phụ á đông với khuôn mặt trái xoan, mũi cao thanh tú, bờ môi đỏ thắm khiến người ta nhịn không được muốn lao vào ngậm lấy.
Lạc Nam vô thức bị địa phương bên dưới thu hút, nơi có thảm cỏ xanh mềm mại khéo léo che đi vùng cấm địa của người phụ nhân như ẩn như hiện…
Nếu nữ thích khách và Loạn Đạo Quận Chúa là hai đoá hoa non còn chưa hoàn toàn nở rộ, thì vị mỹ phụ nhân trước mắt này chính là ở vào thời kỳ đẹp nhất, lộng lẫy nhất của một đoá hoa đang rạng ngời khoe sắc.
Đầy phong vận của một mỹ phụ nhưng lại mang khí chất thanh cao khó gần…
Loại nữ nhân này không thể nghi ngờ chính là có sức hấp dẫn nhất đối với mọi nam nhân ở mọi độ tuổi.
“Không biết vị này là?” Lạc Nam nhịn không được hỏi.
Hắn tò mò không biết mỹ phụ này là trường hợp giống như mình với nữ thích khách trùng hợp lẻn vào, hay là người vốn thuộc về Vô Minh Mộ Địa…
Thực lực của mỹ phụ quá kinh khủng, lại thêm có vẻ hiểu rõ tình hình trong này nên hắn thiên về trường hợp thứ hai hơn…
“Ta vốn gọi Loạn Ninh Lam, người phụ trách canh giữ lăng mộ này, các ngươi có thể gọi ta Ninh Lam là được.” Mỹ phụ nhân mở miệng, thanh âm thanh thuý như chuông ngân, ánh mắt chìm vào hồi ức:
“Kể từ khi chủ công không còn, thế gian này đã không ai xứng đáng mang một chữ Loạn trong tên nữa.”
“Người giữ mộ?” Loạn Đạo Quận Chúa toàn thân run rẩy, vừa kích động vừa sùng bái:
“Chẳng lẽ tiền bối là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần?”
Mặc dù Loạn Đạo Quận Chúa được xưng là đệ nhất thiên tài ở Đạo Quốc, nhưng mà so với Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần thời xưa cổ… nàng cảm thấy mình chẳng là gì cả, nhỏ bé vô lực đến đáng thương, nội tâm vẫn luôn sùng bái vị Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần, căn nguyên sáng lập nên Loạn Đạo Thần Quốc của mình.
“Ta nào có bản lĩnh đó?” Ninh Lam lặng lẽ lắc đầu:
“Ta chỉ là một Kiếm Thị của ngài ấy mà thôi.”
“Kiếm Thị?” Lạc Nam và hai nữ khó hiểu.
“Cái gọi là Kiếm Thị, chính là thị vệ của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần, các ngươi gọi là Kiếm Vệ hay Kiếm Thị gì cũng được.” Ninh Lam ngẩng đầu ưỡn ngực đầy kiêu ngạo:
“Bên cạnh ngài chỉ có hai Kiếm Thị, một trong số đó chính là ta.”
Nói đến đây, đôi mắt như làn nước của Ninh Lam khẽ quét về phía Loạn Đạo Quận Chúa và nữ thích khách như có điều nghiền ngẫm.
“Kính hỏi tiền bối, ta có phải đã được lăng mộ tán thành rồi hay không?” Loạn Đạo Quận Chúa mang theo niềm tin trong ánh mắt lên tiếng.
“Không, ngươi vĩnh viễn cũng không thể.” Ninh Lam tuyệt tình đáp.
“Tại sao?” Sắc mặt Loạn Đạo Quận Chúa thoáng chốc đã trở nên trắng bệch.
“Còn dám hỏi tại sao?” Ninh Lam như bị nhắc đến cơn giận, hai bầu sữa phập phồng lên xuống, lạnh lẽo mắng:
“Với thiên phú và nghị lực của ngươi, miễn cưỡng cũng xem như đủ tư cách để kế thừa ý chí của ngài.”
“Đáng tiếc dòng dõi của ngươi quá mức vô liêm sỉ, nhân phẩm, tư cách đều không đủ.”
“Tổ tiên của ngươi nhờ vào khí tức hỗn loạn của ngài phân tán trước khi chết mà lĩnh ngộ thần công, không biết ơn thì cũng thôi, ngược lại còn ích kỷ đến mức chiếm hữu khư khư lăng mộ, để vô số năm tháng trôi qua không có bất cứ thiên tài dùng kiếm nào tìm đến khảo nghiệm ngoại trừ người trong dòng họ của ngươi, khiến ngài vẫn chưa thể tìm được truyền nhân thích hợp…”
“Chưa hết, tổ tiên của ngươi còn mặt dày đến mức chủ động thay tên đổi họ, đổi sang họ “Loạn” của ngài, họ “Loạn” chính là đặc trưng của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần, các ngươi lấy tư cách gì nắm giữ?”
“Thế cho nên đừng nói là ngươi chỉ miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn, dù ngươi có thiên phú cao hơn gấp hàng trăm lần, chỉ cần là người của Loạn Đạo Thần Quốc sẽ không đủ tư cách tiến vào lăng mộ này.”
“Ta…” Loạn Đạo Quận Chúa bị mắng đến mặt cắt không còn giọt máu, vừa xấu hổ vừa tủi nhục nhưng lại chẳng thể phản bác nổi một lời.
Bởi vì hành vi của Loạn Đạo Thần Quốc trong việc độc chiếm Vô Minh Mộ Địa, thà rằng mình không đạt được cũng không để bất kỳ ai đạt được quả thật đáng hổ thẹn, không có lời nào bào chữa được.
Nàng rốt cuộc hiểu vì sao bản thân mình nhiều năm cố gắng như thế, thiên phú siêu tuyệt như thế vẫn không thể khiến cánh cửa lăng mộ mở ra…
Đây không phải vấn đề liên quan đến thiên phú, mà là sai ở chỗ hành vi… hành vi của tổ tiên Loạn Đạo Thần Quốc cho đến tận thế hệ của nàng…
“Thế tại sao lần này ta lại được vào mộ?” Loạn Đạo Quận Chúa cắn cắn môi.
“Đơn giản thôi, bởi vì ngươi sẽ trở thành Kiếm Thị.” Ninh Lam sắc mặt đương nhiên hồi đáp:
“Hiện tại người thừa kế Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần đã xuất hiện, ta cảm thấy tư sắc và tiềm lực của ngươi không tệ, đặc cách thu ngươi thành Kiếm Thị cho người đó.”
“Cái này…” Lạc Nam và hai nữ nghẹn họng nhìn trân trối.
Đường đường là Loạn Đạo Quận Chúa, đệ nhất thiên kiêu trong cùng thế hệ tại Đạo Quốc, áp đảo tất cả tu sĩ bên dưới Thần Đạo Cảnh lại được chỉ định trở thành Kiếm Thị, nói thẳng ra là thị vệ.
“PHỐC!”
Loạn Đạo Quận Chúa nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, bờ môi nở nụ cười cay đắng vô cùng thê lương…
Uổng cho nàng vui mừng và tự hào vì nghĩ rằng mình rốt cuộc có thể chinh phục Vô Minh Mộ Địa, nào ngờ sự thật phũ phàng… nàng lại chỉ có thể được chỉ định trở thành thị vệ của người ta, nhờ thế mới được đặc cách tiến vào trong này.
Nội tâm đầy kiêu ngạo của nàng như bị từng câu nói của Ninh Lam hung hăng giẫm ở dưới chân chà đạp…
Đáng buồn ở chỗ, nàng lại không có mặt mũi mở miệng chối cãi.
“Thế còn ta?” Nữ thích khách nhịn không được trừng sang Lạc Nam:
“Giữa ta và hắn ai là người được chọn?”
Ninh Lam ánh mắt đảo qua giữa Lạc Nam và nữ thích khách, thanh âm êm tai nói:
“Hai người các ngươi, một kẻ kiếm thuật không tồi, có Quy Tắc Chi Lực độc nhất vô nhị, một kẻ có thiên phú kiếm đạo thuộc dạng kiệt xuất… đều là nhân tuyển phù hợp.”
“Bất quá sau một phen khảo nghiệm, người thắng là hắn.” Ninh Lam chỉ vào Lạc Nam, sau đó lại nhìn nữ thích khách cười tủm tỉm:
“Mà ngươi sẽ trở thành Kiếm Thị thứ hai, thân phận giống như nữ nhân tóc vàng kia.”
“Tốt quá.” Lạc Nam nhịn không được nhảy cẫng lên, cười đến muốn toét cả mồm.
Hắn cảm thấy vị mỹ phụ Ninh Lam này quả thật không hổ danh là thị vệ của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần, quả nhiên mắt sáng hơn đuốc, đưa ra quyết định cực kỳ anh minh thần võ, thật là không chê vào đâu được.
“Tại sao lại như thế? Ta không phục!” Nữ thích khách bất mãn:
“Rõ ràng ta và hắn đều đủ tư cách, tại sao hắn không làm Kiếm Vệ cho ta?”
“Bởi vì khảo nghiệm vừa rồi, hắn có thể chống lại một kiếm của ta, còn ngươi thì bại trận.” Ninh Lam thản nhiên đáp.
“Không thể có chuyện đó.” Nữ thích khách quật cường lắc đầu:
“Đó là do ta phải chiến với nữ nhân kia, bị phân tâm mới không thể đỡ nổi một kiếm của tiền bối.”
“Thế ta có kêu các ngươi chiến đấu à?” Ninh Lam dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc đánh giá nữ thích khách.
“Cái này…” Nữ thích khách á khẩu không trả lời được.
“Hai nữ nhân các ngươi chưa hiểu rõ chuyện gì đã vội vàng đánh nhau, tâm tính không đủ, trong khi đó tên nam nhân kia trầm ổn hơn rất nhiều, từ đầu vẫn không vội vàng hành động.” Ninh Lam bình thản nói:
“Nếu không phải ta xuất thủ khảo nghiệm hắn, hắn có thể ngư ông đắc lợi đánh bại cả hai người các ngươi, như vậy hoàn toàn đủ tư cách trở thành chủ công của các ngươi.”
Lạc Nam nghe mà nở phồng lỗ mũi, không ngờ mình vô tình đánh bậy đánh bạ lại chiếm được thế thượng phong.
“Chết tiệt.” Nữ thích khách nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn Loạn Đạo Quận Chúa, nếu không phải nữ nhân này tiếp cận, ta đâu phải vội vàng ra tay?
Loạn Đạo Quận Chú đầy mặt vô tội, thầm nghĩ ta chỉ muốn đến xem thử Bạch Long Thánh Kiếm, ai bảo ngươi đột ngột xuất thủ với ta?
“Chúng ta không muốn làm Kiếm Thị.” Hai nữ ăn ý hô to.
Các nàng thà không nhận được truyền thừa, cũng không muốn trở thành thị vệ của một kẻ xa lạ.
“Hừ, đã vào trong này… mọi chuyện không phải do hai ngươi quyết định.” Ninh Lam bá khí nói:
“Huống hồ có thể trở thành Kiếm Thị của truyền nhân Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần chính là vinh quang vô thượng, các ngươi có nằm mơ cũng chưa chắc có được cơ hội thứ hai như vậy trong đời.”
Nữ thích khách và Loạn Đạo Quận Chúa càng không phục, trưởng bối của hai nàng cũng là Thần Đạo Cảnh, các nàng cũng tự tin tương lai mình sẽ đột phá Thần Đạo Cảnh…
Trong khi đó tên nam nhân này chỉ là Đại Đạo Cảnh… dù hắn yêu nghiệt đến đâu cũng chưa đến mức khiến các nàng phải tự hào vì được làm thị vệ của hắn a.
“Tiền bối… thế giờ vãn bối có thể tiếp nhận truyền thừa được chưa?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi Ninh Lam.
Hắn lười để ý đến hai nữ nhân kia có phục hay không, trước tiên lụm được truyền thừa rồi bàn tiếp…
Không cần hai nàng làm Kiếm Thị cũng chẳng sao cả, quan trọng nhất vẫn là truyền thừa.
Mặc dù ba vị mỹ nhân trần như nhộng rất có sức hấp dẫn, nhưng cũng không hấp dẫn bằng truyền thừa của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần a.
Hương Trà sư tỷ thật sự rất đáng yêu, vậy mà gợi ý chỗ tốt như vậy cho hắn, chỉ hận không thể ôm hôn nàng một ngụm.
Bất quá lời nói tiếp theo của Ninh Lam khiến nụ cười trên mặt hắn thoáng cái cứng đờ…
“Ngươi chỉ mới vượt qua khảo nghiệm của ta, còn phải thông qua khảo nghiệm của chủ công lưu lại.” Ninh Lam nói rằng:
“Đó mới là cửa ải quan trọng nhất.”
Lạc Nam hít sâu ngụm khí lạnh: “Không biết đó là khảo nghiệm gì?”
“Đơn giản lắm.” Ninh Lam nhìn hắn nhoẻn miệng cười hài hước:
“Tiếp một kiếm Thần Tị!”
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, linh hồn không rét mà run…