Phần 121
“Chết… thật sự chết rồi…”
Trơ mắt nhìn thấy Lạc Nam tan xương nát thịt, hồn phi phách tán trước một kiếm vượt ngoài nhận thức của bản thân, Loạn Đạo Quận Chúa và nữ thích khách đều đầy mặt ngơ ngác…
“Quả nhiên không thể chống đỡ a…” Ninh Lam gật gù nói.
Khóe môi hai nữ nhân giật giật, các nàng dù sao cũng là hậu bối của Thần Đạo Cảnh, kiến thức bất phàm.
Một kiếm vừa rồi đừng nói là Lạc Nam chỉ là Đại Đạo Cảnh, e rằng ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng không thể chống nổi.
Đó quả thật là loại sức mạnh có thể tru diệt cả thần minh.
“Nếu các ngươi đối mặt với một kiếm đó, sẽ làm như thế nào?” Ninh Lam nhìn hai nữ mỉm cười.
“Ta sẽ cố gắng né tránh, thà né tránh vẫn còn có cơ hội giữ mạng, một kiếm kia căn bản là không thể cản phá, đối nghịch chỉ có con đường chết.” Loạn Đạo Quận Chúa không chút do dự hồi đáp.
Nàng sinh ra trong hoàng thất, là một con người cực kỳ lý trí… ở trong hoàn cảnh thập tử vô sinh như vậy, nàng sẽ lựa chọn né tránh.
Trước đó Ninh Lam cũng từng nói được phép né tránh mà không phải sao?
“Thế còn ngươi?” Ninh Lam hỏi nữ thích khách.
Nữ thích khách trầm mặc hồi lâu, nghĩ đến cảm giác khiến bản thân mình kinh hồn táng đảm vừa rồi, vô thức siết chặt nắm tay, lại không tự tin đáp:
“Ta cũng không biết…”
Nàng chỉ là đứng ở bên ngoài, không trải qua áp lực khủng bố mà Lạc Nam gánh chịu, vậy nên cũng không dám khẳng định mình sẽ ứng phó như thế nào trong hoàn cảnh như thế…
Trừ khi nàng được trao cơ hội tự mình thử qua.
“Đó là lý do các ngươi không được lựa chọn.” Ninh Lam hài lòng nở nụ cười, dường như việc mình chỉ định Lạc Nam là cực kỳ sáng suốt.
“Các ngươi có biết không… vào thời khắc cuối cùng, tên nam nhân kia đã được khôi phục toàn bộ sức mạnh, trong đó có rất nhiều loại thủ đoạn để trốn chạy, giữ mạng.” Ninh Lam ánh mắt lóe sáng, nụ cười ngày càng rạng rỡ:
“Đó là một loại cám dỗ cực kỳ to lớn, giống như một người sắp rơi xuống đáy vực lại vô tình bắt được một cọng cỏ khô có thể bám trụ, gần như tất cả đều sẽ vô thức bám víu lấy nó…”
“Nhưng để bảo trụ tôn nghiêm của một kiếm tu, hắn đã lựa chọn ngang nhiên đối mặt dù biết đó sẽ là cái chết, hắn đã tuân thủ quy tắc của cuộc chơi này, không vận dụng bất cứ một thủ đoạn nào ngoại trừ kiếm đạo của hắn…”
“Cọng cỏ khô có thể giữ mạng kia, hắn ngay cả liếc mắt cũng chưa từng nhìn lấy…”
Hai nữ nhân trầm mặc, các nàng không ngờ Lạc Nam lại được phục hồi tất cả thủ đoạn vào khoảnh khắc cuối cùng.
Rõ ràng hắn chỉ tay cầm Lạc Hồng Kiếm, hiên ngang đối mặt với Thần Tị mà thôi, chưa từng vận dụng đến bất cứ một con bài nào khác.
Thử đặc mình vào vị trí của hắn, liệu hai nàng có sử dụng ác chủ bài bất chấp quy tắc để tìm kiếm sự sống hay không?
Liệu hai nàng có bản lĩnh để đương đầu với cái chết?
“Nhưng trước đó… chẳng phải tiền bối đã nói rằng được phép lựa chọn tránh né hay sao?” Loạn Đạo Quận Chúa cắn môi hỏi.
“Đúng, đó là sự cho phép của ta.” Ninh Lam tùy ý nhún nhún vai:
“Nhưng ta chỉ là một Kiếm Thị của chủ công, hắn có tán thành việc ngươi chạy trốn hay không là việc của hắn.”
“Phốc.” Hai nữ nhân xém chút phun ra một ngụm, vị tiền bối này quả thật không đáng tin cậy.
Nghe như vậy, rõ ràng là Ninh Lam cố tình gợi ý ngươi có thể bỏ chạy hoặc né tránh… điều này dẫn đến việc khảo nghiệm thất bại.
“Nhưng thà khảo nghiệm thất bại còn hơn chết thảm như thế.” Nữ thích khách tự an ủi chính mình, dù rằng bản thân nàng cũng chưa biết mình sẽ lựa chọn như thế nào khi rơi vào hoàn cảnh tương tự.
“Chết thì đúng là đã chết… nhưng toà lăng mộ này được tạo ra từ Quy Tắc của chủ nhân, mọi thứ hoạt động trong một ý niệm của hắn.” Đôi mắt của Ninh Lam càng thêm rạng rỡ, thì thầm nói ra.
“HAHAHAHA…”
Một tiếng cười sang sảng mang theo hào khí ngất trời bất chợt vang vọng thương khung:
“Cả đời Loạn Phàm ta chinh chiến thiên hạ, đối mặt cường giả khắp thế gian, mỗi khi một kiếm này được chém ra, hầu hết Thần Đạo Cảnh đều lựa chọn tránh né, ngay cả việc ngạnh kháng cũng không dám…”
“Thần minh né tránh không ngừng, Loạn Phàm ta mới đặt cho một kiếm này cái tên Thần Tị.”
“Truyền nhân của ta phải là kẻ có thể lấy thân phận con sâu cái kiến ngạnh kháng Thần Tị, bản lĩnh như thế đã đủ vượt qua chư thần.”
“Ta có gì không hài lòng?”
Thoại âm vừa dứt, Thạch Kiếm bỗng nhiên chấn động dữ dội.
BÙM!
Thạch Kiếm nổ tung, vô số phiến đá tung bay tán loạn.
Từ bên trong Thạch Kiếm vỡ nát, vô cùng vô tận Thần Đạo Quy Tắc mênh mông như biển ào ào tiến ra… trực tiếp phong tỏa toàn bộ không gian này.
“Đây chính là Quy Tắc Chi Lực do Thiên Hạ Đế Nhất Kiếm Thần lưu lại.” Nữ thích khách và Loạn Đạo Quận Chúa đáy lòng cuồng loạn.
Quy Tắc Chi Lực đạt đến một cảnh giới nghịch thiên sẽ có thể cải tử hoàn sinh là chuyện hết sức bình thường…
Quả nhiên chỉ thấy khi biển Quy Tắc mênh mông bao phủ xung quanh mộ địa, thời gian vào khoảnh khắc này như một thước phim đảo ngược…
Từ hồn phi phách tán, từ thịt nát xương tan… từng mảnh tế bào, từng phiến da thịt, từng tia linh hồn điên cuồng tụ tập trở lại…
Từng mảnh vỡ màu đỏ rực của thanh kiếm kia cũng nhanh chóng lắp ghép lại với nhau.
Trong quá trình này, tất cả Thần Đạo Quy Tắc do Loạn Phàm lưu lại đang không ngừng xâm nhập, không ngừng cải tiến, mang theo luồng thông tin khổng lồ trực tiếp dung hợp vào bên trong từng ngõ ngách của linh hồn…
Lạc Nam lấy lại ý thức, cảm giác được mình vẫn nắm giữ Lạc Hồng Kiếm trong tay.
Vô vàn thông tin như biển cả mênh mông tràn vào tiềm thức của hắn và cả của Tiểu Hồng Nhi…
Hắn và Tiểu Hồng Nhi như được tiến vào một cảnh giới huyền diệu, bọn họ như tự thân trải qua vô vàn trận chiến với các Kiếm Tu kiệt xuất từ thấp cho đến cao, thậm chí ngay cả Thần Đạo Kiếm Tu cũng đã trở thành bại tướng trong tay bọn hắn.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, số lượng Kiếm Vực của Lạc Nam và cả của Lạc Hồng Kiếm đang điên cuồng được mở ra trong quá trình ảo diệu này.
Một vạn tầng, hai vạn tầng, ba vạn tầng, năm vạn tầng, bảy vạn tầng, mười vạn tầng… vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại.
Lạc Nam như một thanh tuyệt thế hảo kiếm đang được rèn luyện trong lò nung, chờ ngày tái xuất thế gian.
Hòa cùng với đó, vô số khẩu quyết cũng như thác lũ khảm vào nơi tận cùng của linh hồn.
Công pháp – Loạn Đạo Kiếm Quyết.
Vũ kỹ – Thần Tị Nhất Kiếm.
Thân pháp – Kiếm Độ Càn Khôn.
Phương pháp đúc Loạn Kiếm Pháp Tướng.
“Truyền nhân của ta, bổn tọa cả đời si mê kiếm, ngoại trừ những thứ liên quan đến kiếm này… tất cả tài sản bổn tọa tích luỹ cả đời đều đã dồn hết cho lần đột phá cuối cùng, ngay cả thanh kiếm bầu bạn cả đời cũng đã chôn cùng bổn tọa, cũng chẳng có thứ gì quý giá để lại cho ngươi.” Một thanh âm có phần ôn hòa vọng trong tiềm thức của Lạc Nam:
“Bằng vào chút ít Thần Đạo Quy Tắc còn sót lại, hãy để chúng nó hóa thành lực lượng giúp ngươi và kiếm của ngươi, đây là một chút tâm ý mà bổn tọa có thể làm được…”
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Tất cả Thần Đạo Quy Tắc điên cuồng chuyển hóa thành lực lượng dung hợp vào Lạc Nam và Lạc Thần Kiếm.
ONG ONG ONG…
Bá Đỉnh và Lạc Hồng Kiếm cùng lúc ngân vang kịch liệt, hưng phấn đến mức rít gào vì quá mức sảng khoái.
Lực lượng của Thần Đạo Cảnh hàng đầu thiên hạ thật sự quá mức tinh khiết, quá mức nồng đậm.
Bá Đỉnh mở rộng, tu vi của Lạc Nam lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy vượt qua bình cảnh, trùng kích đại cảnh giới.
Thiên Đạo Cảnh.
Mà Lạc Hồng Kiếm lại được hưởng lợi còn lớn hơn, dường như ngay cả đến khi chết, vị Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần này vẫn ưu ái kiếm, giành tình cảm đặc biệt cho kiếm hơn cả truyền nhân của mình.
Lạc Hồng Kiếm khí thế tăng mạnh, tỏa sáng ngập trời, toàn bộ không gian đều được màu đỏ tươi như máu bao phủ.
Thiên Đạo Binh hạ phẩm, Thiên Đạo Binh trung phẩm, Thiên Đạo Binh thượng phẩm, Thiên Đạo Binh Cực Phẩm.
Ngay khi những tia quy tắc chí cao vô thượng cuối cùng xâm nhập, Lạc Hồng Kiếm lơ lửng trôi nổi giữa không gian.
“Tiệm cận Thần Đạo Binh rồi.” Loạn Đạo Quận Chúa thanh âm run rẩy.
“Thần Đạo Binh…” Nữ thích khách nhịn không được liếm môi.
“Chủ tớ bọn hắn đều là yêu nghiệt.” Ninh Lam chứng kiến cảnh tượng này chỉ có thể cười khổ.
Nếu Lạc Nam chỉ là một tu sĩ bình thường, với lượng Thần Đạo Quy Tắc chuyển hóa thành lực lượng mà chủ nhân lưu lại, thừa sức để hắn đột phá thêm vài tiểu cảnh giới, thậm chí đạt đến tiệm cận Thần Đạo Cảnh.
Nếu Lạc Hồng Kiếm chỉ là một thanh kiếm bình thường, thì với lần cải tiến thăng cấp này, chắc chắn đã có thể đột phá đến Thần Đạo Binh.
Đáng tiếc, cả hai đều là thành phần bất thường…
Lạc Nam tu luyện Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, Lạc Hồng Kiếm lại là Binh Nhân Tộc… nguồn tài nguyên mà bọn hắn cần để thăng cấp vượt rất xa trong cùng cảnh giới.
Thế cho nên dù đã hấp thụ lực lượng của Thần Đạo Cảnh, Lạc Nam vẫn chỉ vừa đột phá Thiên Đạo Cảnh, còn Lạc Hồng Kiếm thì đạt đến tiệm cận Thần Binh.
Điều này vượt ngoài dự kiến của Ninh Lam.
“Baba… vừa rồi là một giấc mơ sao?” Giọng nói êm ái của Tiểu Hồng Nhi truyền đến.
Lạc Nam lắc đầu, cố gắng đè nén kích động, trầm ổn đáp:
“Không, chúng ta sống… chúng ta vượt qua khảo nghiệm và đã được tán thành, tất cả là nhờ có Tiểu Hồng Nhi bảo bối của ta.”
Khoảnh khắc hắn nghĩ đến né tránh, bỏ cuộc trước áp lực kinh hoàng mà Tị Thần ngưng tụ trong thời gian đó…
Một nén nhang dài hơn cả một thế kỷ, Lạc Nam đã trải qua đủ loại đấu tranh về mặt tâm lý, thậm chí là ở thời khắc cuối cùng hắn hoàn toàn có thể vận dụng Bá Đỉnh, Vạn Cổ Bất Hủ Thân hay nhờ đến sự giúp đỡ của Bích Tiêu sư thúc triệu hồi hư ảnh sư bá.
Nhưng Tiểu Hồng Nhi đã nhắc nhở hắn một điều, nàng thà chết cũng phải giữ vững tôn nghiêm của chính mình.
Đã chấp nhận thử thách nghênh đón một kiếm, vậy thì dù phải trả cái giá như thế nào đi chăng nữa cũng không được sợ hãi mà lùi bước.
Lạc Nam không phải một kiếm tu thuần tuý… nhưng thê tử của hắn không ít người là kiếm tu.
Nam Thiên Tố, Lạc Hà, Độc Cô Ngạo Tuyết, Băng Lam Tịch…
Hắn hiểu rõ niềm tự tôn và kiêu hãnh của các nàng.
Vết thương phía sau lưng của Kiếm Tu chính là sự sỉ nhục…
Vậy nên vào thời khắc đó, hắn lựa chọn tôn nghiêm của bản thân mình, như bảo trì tôn nghiêm của Tiểu Hồng Nhi và các thê tử.
Dù rằng cứ như vậy mà chết đi… các nàng cũng sẽ không thất vọng về hắn…
“Tham kiến thiếu chủ!” Ninh Lam bước đến hành lễ.
Bởi vì Lạc Nam đã trở thành truyền nhân của chủ công, cho nên nàng cũng cung kính gọi hắn là thiếu chủ.
“Tiền bối xin đừng khách khí.” Lạc Nam vội vàng động ý niệm, Bá Y bao phủ toàn thân.
Hắn phát hiện chỉ có bản thân mình là được tùy ý vận dụng những thủ đoạn khác, Nhẫn Trữ Vật, Đông Hoa… mọi thứ đều đã trở về.
Chỉ có ba mỹ nhân ở trước mặt vẫn là trần trụi như nhộng, khiến Lạc Nam nhìn mà miệng đắng lưỡi khô.
“Hai nữ nhân này đã được chỉ định là Kiếm Thị của thiếu chủ, ngài có thể tùy ý định đoạt.” Ninh Lam chỉ về nữ thích khách cùng Loạn Đạo Quận Chúa nói.
Lạc Nam lắc đầu đáp: “Kiếm Thị của ta, nên do ta tuyển chọn mới đúng chứ?”
“Ngươi…” Nữ thích khách hai mắt muốn phóng hoả, cái tên này còn dám chê mình?
Loạn Đạo Quận Chúa lại tò mò đánh giá nam nhân này, đang hiếu kỳ thân phận của hắn.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, lại thêm cả người đang trần trụi, nàng chưa kịp liên tưởng đến hắn rốt cuộc là ai…
“Thiếu chủ nói cũng đúng, tuy nhiên Kiếm Thị cũng có truyền thừa, vậy nên phải tuyển người thật sự có thiên phú và tiềm lực.” Ninh Lam hồi đáp:
“Ta cảm thấy hai nữ nhân này rất không tệ.”
“Ý các nàng thế nào?” Lạc Nam hỏi.
“Hừ, ngươi nằm mơ đi!” Nữ thích khách lạnh lùng đáp.
“Với thân phận của ta, hoàng thất sẽ không để ta đi làm thị vệ cho kẻ khác.” Loạn Đạo Quận Chúa nói thẳng.
Đường đường là muội muội của Loạn Đạo Quốc Chủ, nếu nàng đi làm kiếm thị cho kẻ khác, mặt mũi của Loạn Đạo Thần Quốc biết để ở đâu?
“Vậy thì thôi…” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Tiền bối yên tâm, ta sẽ có nhân tuyển thích hợp khác, tin chắc không để ngươi thất vọng.”
“Vậy thì tốt, bởi vì một trong số hai người sẽ nhận truyền thừa của ta.” Ninh Lam thản nhiên nói.
“Truyền thừa của ngươi?” Lạc Nam giật mình nhìn nàng:
“Vậy còn ngươi thì sao?”
“Ta đã chết từ lâu, đây chỉ là một luồng tàn hồn chứa đựng Thần Đạo Quy Tắc còn sót lại mà thôi.” Ninh Lam vuốt nhẹ mái tóc:
“Năm đó sau khi chủ công đột phá thất bại, không ít kẻ có ý đồ với ta tìm đến… ta đã chiến đến hơi thở cuối cùng.”
“Vậy còn một Kiếm Thị khác thì sao?” Lạc Nam hỏi.
“Thời điểm đó ta và nàng bị chia cắt, hiện tại cũng không rõ sống chết của nàng… nhưng ta sẽ hỗ trợ ngươi tìm kiếm nàng.” Ninh Lam tự tin nói.
Sau đó Nhẫn Trữ Vật như thuỷ tinh đeo trên tay nàng bay lơ lửng, toàn bộ cơ thể của nàng bỗng nhiên biến thành vô số điểm sáng lung linh chui vào trong Nhẫn, chủ động đến gần Lạc Nam.
Lạc Nam không chần chờ đeo Nhẫn Trữ Vật vào.
Ninh Lam này khi còn sống chắc chắn là Thần Đạo Cảnh Kiếm Tu.
Hắn đã nghĩ ra người thích hợp với truyền thừa của nàng.
Chính là Lạc Hà.
“Lăng mộ sắp mở cửa, đợi các ngươi tiến ra, nơi này sẽ hoàn toàn chìm vào dòng chảy thời không để mộ địa của chủ công được an ủi…” Thanh âm của Ninh Lam từ trong Nhẫn vang lên.
“Bên ngoài vẫn có Thần Đạo Cảnh đang nhìn ta chằm chằm.” Lạc Nam nghĩ đến lão quốc chủ.
“Đó là thử thách của thiếu chủ.” Ninh Lam quyết đoán trả lời:
“Hãy tự thân vượt qua, chứng minh chủ công không nhìn lầm người.”
Với trạng thái tàn hồn hiện tại của nàng cũng không thể giúp gì được cho hắn.
Lạc Nam khóe miệng co quắp, đều là Thần Đạo Cảnh a… mặc dù thực lực của ta vừa mới tiến triển, nhưng như thế vẫn còn quá ít.
Nghĩ đến một phương án, hắn nhìn sang Loạn Đạo Quận Chúa, trầm giọng nói:
“Ta đã không ép cô trở thành Kiếm Thị, vậy làm phiền trở thành con tin đi!”