Phần 127
Loạn Hoàng Vũ thật sự tức giận, nếu không phải phân thân của hắn luôn bám theo hai tên này, sợ rằng Loạn Đạo Thần Quốc đã bị hớt mất tay trên.
Hai tên này ngay từ đầu không đứng ra giúp sức, ngược lại chờ đến lúc mục tiêu đào thoát thành công mới bám theo bỏ đá xuống giếng, rõ ràng là muốn bí mật độc chiếm truyền thừa, qua mặt Loạn Đạo Thần Quốc của hắn.
Thấy sắc mặt Loạn Hoàng Vũ khó coi, vừa rồi càng chứng kiến bản thể của đối phương có thể lấy sức một mình độc chiến Đao Thần và Kiếm Thần nổi danh trong thiên hạ, Hiên Viên Quốc Chủ cùng Thiên Hoàng Quốc Chủ cũng không dám phật lòng.
“Hoàng Vũ huynh bớt giận, kẻ này là địch nhân chung của toàn bộ Đạo Quốc, chúng ta ra tay với hắn là để loại trừ hậu hoạn, không phải có ý đồ chiếm lấy truyền thừa.” Hiên Viên Quốc Chủ nghiêm mặt nói.
“Không sai.” Thiên Hoàng Quốc Chủ gật đầu tán thành:
“Trước mắt giải quyết hắn, vấn đề truyền thừa để sau hãy nói.”
“Hừ.” Loạn Hoàng Vũ hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm của đệ nhất cường giả Đạo Quốc vốn không thể xem thường.
Nếu không phải phân tâm tách ra một phân thân để theo dõi hai kẻ này, với thực lực toàn thịnh của hắn, dù Ngạo Long Kiếm Thần và Cuồng Hổ Đao Thần có hợp lực cũng chẳng thể là đối thủ.
Bất quá Loạn Hoàng Vũ cũng biết hiện tại tóm Lạc Nam mới là điều quan trọng.
Kẻ này quá mức yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức khiến hắn cũng phải giật mình.
Không nói đến chiến lực và thiên phú nghịch thiên, mà thủ đoạn giữ mạng càng là tầng tầng lớp lớp.
Đối mặt với hàng loạt Thần Đạo Cảnh ra tay đến hiện tại vẫn chưa thể bắt giữ.
Kẻ này một khi trưởng thành, chắc chắn sẽ là mầm móng tai họa không kém gì nữ nhân đứng đầu Phá Đạo Hội kia.
Loại bỏ hắn thậm chí còn quan trọng hơn cả lấy truyền thừa từ Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần.
Nay cả hai cơ hội đang ở trước mặt, Loạn Hoàng Vũ đương nhiên không muốn bỏ qua.
Hắn nâng lên bàn tay, Loạn Đạo Quy Tắc cấp Thần hình thành một trảo chuẩn bị vồ xuống…
Đứng trước một trảo này, dù cái kén nhộng do Hương Trà tạo ra bền bỉ kiên cố đến đâu cũng bị xé nát.
Lạc Nam nở nụ cười đắng chát, Hương Trà trong tương lai sẽ rất lợi hại… nhưng tu vi hiện nay vẫn đang bị hạn chế, thủ đoạn bảo hộ của nàng lưu trên người hắn e rằng không đủ dùng rồi.
Tranh thủ thời gian, hắn đem Bích Tiêu đang suy yếu thu vào Phá Đạo Lệnh.
Một vạn hành tinh đã sẵn sàng…
“Nếu có thể nổ chết cả ba tên phân thân này thì càng tốt.” Lạc Nam trong lòng cả gan hiện lên một ý niệm.
Phân thân của Thần Đạo Cảnh bị giết, chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đôi phần đến bản thể của chúng.
Nếu để có kẻ biết một tên Thiên Đạo Cảnh muốn huỷ diệt phân thân của ba vị Thần Đạo Cảnh hàng đầu Đạo Quốc, chắc chắn sẽ cho rằng đây là hành vi của kẻ điên.
Không sai, Lạc Nam lúc này đã thật sự điên…
Mất đi hành tinh có thể lập trở lại, nhưng mất mạng thì không…
“Không phải các ngươi chết thì là ta chết.” Lạc Nam gầm thét.
“Con kiến hôi nên biết tự giác.” Hiên Viên Quốc Chủ và Thiên Hoàng Quốc Chủ cười nhạt khinh thường, hợp lực cùng Loạn Hoàng Vũ thi triển sức mạnh, toàn diện tấn công.
RỐNG!
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng gầm chấn động hư không.
Sóng xung kích mang tính huỷ diệt bạo phát khắp bốn phương tám hướng, cuồng bạo chấn vỡ thế công của ba vị Thần Đạo Cảnh cường giả.
RỐNG!
Tiếng gầm vẫn tiếp tục như từng đợt sóng thần, oanh tạc trực diện vào ba vị Thần Đạo Cảnh.
ẦM ẦM ẦM…
Hư không sụp đổ dữ dội, từng cơn sóng lớn nguy hiểm trập trùng, từng vòng xoáy thời không loạn lưu được tạo ra.
Âm ba công quá mức dữ dội, trực tiếp chấn cho Lạc Nam hôn mê bất tỉnh, kén nhộng của hắn như một con thuyền bị xoáy nước hút vào, biến mất trong một vòng thời không loạn lưu.
“PHỐC!”
Ba vị Thần Đạo Cảnh nội thương đến thổ huyết, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy tình cảnh này nhưng lại bất lực.
Bởi vì hư không của Đạo Giới là một chốn cực kỳ nguy hiểm, nếu bị nó cuốn vào các vòng xoáy, khả năng cao chính là thập tử vô sinh.
Hơn nữa sóng xung kích từ tiếng gầm kia quá mạnh, ép bọn hắn không thể tiến lên động thủ và truy bắt Lạc Nam kịp lúc.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cho đến khi tiếng gầm im bặt, sóng xung kích dần dần xua tan, ba vị Thần Đạo Cảnh đã hoàn toàn mất đi tung tích của cái kén nhộng kia rồi.
“Khốn kiếp!” Loạn Hoàng Vũ ngửa đầu nộ rống:
“Rốt cuộc là kẻ nào giúp hắn?”
Hiên Viên Quốc Chủ cùng Thiên Hoàng Quốc Chủ cũng là đầy mặt khó coi, đường đường là Thần Đạo Cảnh cường giả ra tay vây bắt, lại để cho một con kiến hôi chạy thoát.
Đây chính là sỉ nhục, sỉ nhục to lớn.
“Lập tức phong tỏa toàn bộ Đạo Quốc.” Loạn Hoàng Vũ nhìn hai người bọn hắn trợn mắt rít gào:
“Không có lệnh của trẫm, ngay cả con ruồi cũng không thể thoát thân!”
“Được rồi.” Hiên Viên Quốc Chủ và Thiên Hoàng Quốc Chủ nghiêm nghị gật đầu.
Lần này toàn bộ Đạo Quốc đều phải phát động truy nã.
Đối tượng chính là Bá Chủ của Ngũ Châu Tứ Vực, quá mức nguy hiểm, không thể để cá lọt lưới…
Cùng lúc đó, bên trên đỉnh cao nhất của Man Hoang Sơn, một con đại ngưu khổng lồ chậm rãi biến nhỏ trở lại thành nhân loại, chính là Man Lực Tộc Trưởng.
Lỗ đen không gian cực đại trước mặt khép lại như chưa có chuyện gì xảy ra…
“Đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ.” Chân Mật và Khương Lê đứng ở đối diện cảm kích gật đầu.
“Đừng vội mừng…” Man Lực Tộc Trưởng ngưng giọng nói:
“Ta chỉ có thể hỗ trợ trong khả năng, hắn đã rơi vào hư không loạn lưu ở Đạo Giới, nguy hiểm vô cùng.”
Hiển nhiên nhân vật vừa phát ra tiếng gầm kinh khủng khiến phân thân của ba vị Thần Đạo Cảnh phải nhượng bộ lui binh chính là Man Lực Tộc Trưởng.
Sau khi biết Lạc Nam bị vây công, Chân Mật và Khương Lê đã âm thầm rời khỏi Long Phượng Võ Hội, cấp tốc tiến đến Man Hoang Sơn cầu chi viện.
Nhưng mà Man Lực Thần Ngưu Tộc cũng vô cùng khó xử, nếu như công khai đứng ra giúp đỡ Lạc Nam, Man Hoang Sơn chắc chắn sẽ bị Đạo Quốc san bằng trong cơn thịnh nộ.
Vậy nên từ đầu đến cuối, Man Lực Tộc Trưởng đều không dám hiện thân, chỉ kịp xuất thủ vào thời khắc mấu chốt, cách không dùng tiếng rống toàn lực của mình để cứu Lạc Nam một kiếp.
Tuy nhiên dù là như thế, Man Lực Tộc Trưởng cũng không dám xuất thủ chụp lấy Lạc Nam trở về, bởi vì một khi làm như thế chắc chắn sẽ khiến ba vị Thần Đạo Cảnh cảm ứng được, bại lộ tung tích.
“Kết quả như vậy đã rất tốt rồi, ít nhất tạm thời thoát khỏi tay của ba tên Quốc Chủ.” Khương Lê thì thào nói:
“Hắn là đại tai họa, chắc chắn sẽ không dễ chết như vậy.”
Chân Mật hít sâu một hơi đè nén cảm giác lo lắng trong lòng, gật gật đầu đáp:
“Hiện tại chỉ hy vọng hắn bị truyền tống đến nơi nào đó nằm ngoài phạm vi của Đạo Quốc, bằng không tai họa ngập đầu.”
Có thể tưởng tượng việc để xổng mất Lạc Nam sẽ khiến Loạn Đạo Thần Quốc phẫn nộ đến mức nào.
Các nàng đã lường được khả năng toàn bộ phạm vi Đạo Quốc sẽ bị phong tỏa, điều tra gắt gao trong thời gian sắp tới.
Nếu Lạc Nam vẫn chưa thoát khỏi lãnh thổ Đạo Quốc, vậy hắn vẫn chưa thật sự an toàn…
Đã đến nước này, việc các nàng có thể làm là yên lặng chờ đợi tin tức từ hắn mà thôi.
Nóng vội tìm kiếm khắp nơi chỉ càng khiến tai mắt của Đạo Quốc chú ý.
Ba ngày sau…
“Lập tức huy động toàn bộ lực lượng của ngươi có, cố gắng tìm kiếm tung tích của hắn.”
Bên dưới lòng đất tửu lâu, họa Thuỷ siết chặt nắm tay nhìn Loạn Nhai phân phó.
“Chủ mẫu yên tâm, ta nhất định sẽ toàn lực.” Loạn Nhai kính cẩn chắp tay, thanh âm có phần lo lắng:
“Nhưng chuyện lần này thật sự quá lớn, quyền hạn của ta thì lại quá nhỏ…”
“Câm miệng, dù ngươi phải tan xương nát thịt cũng không được để hắn xảy ra chuyện gì.” Họa Thuỷ phẫn nộ cảnh cáo, lúc này nàng chỉ muốn biết được tình hình của nam nhân kia, ngay cả việc Loạn Nhai gọi nàng là chủ mẫu cũng chưa hề phản bác.
“Tuân lệnh!” Loạn Nhai hít sâu một hơi, cung kính quay đầu rời đi.
Với trí thông minh của họa Thuỷ, nàng đương nhiên biết rằng khả năng của Loạn Nhai không thể nào so sánh với những nhân vật quyền thế ngập trời như Loạn Hoàng Vũ.
Nhưng còn nước còn tát, nàng không biết tình hình hiện tại của Lạc Nam thế nào, chỉ vừa nhận được tin toàn bộ lãnh thổ Đạo Quốc đã bị tất cả Thần Quốc triệt để phong tỏa, nội bất xuất, ngoại bất nhập, ngay cả những thiên tài đến từ Đạo Địa, Đạo Hải và Đạo Vực giống như mấy người các nàng cũng tạm thời không thể rời khỏi lãnh thổ Đạo Quốc.
Mỗi một cửa khẩu, mỗi một vùng ranh giới đều có cường giả trấn thủ, đều có Trận Pháp bao vây…
Điều này tuy rằng là tin bất lực, nhưng cũng chứng minh tạm thời Lạc Nam vẫn chưa rơi vào tay của mấy tên Quốc Chủ.
“Loạn Nhai vẫn đang bị khống chế, khế ước của ta và hắn vẫn còn hiệu lực… chứng tỏ hắn chưa chết.” Họa Thuỷ gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, đôi chân mày kiều mị nhẹ chau lại.
Chưa bao giờ nàng trải qua cảm giác lo lắng cho một người đến như thế… lại nhận thức được sự bất lực của bản thân mình.
Nếu như đủ mạnh, nàng đã có thể cùng hắn kề vai chiến đấu… làm sao phải bị động chờ đợi như thế này?
Nàng không cho phép mình ngồi im, liền thông qua Truyền Âm Ngọc liên lạc với Cầm Dao Nhã:
“Ngân Thiên Thần Quốc của ngươi thế nào rồi?”
“Tạm thời chỉ có thể thỏa hiệp với Loạn Đạo Thần Quốc.” Thanh âm bất đắc dĩ của Cầm Dao Nhã truyền ra:
“Toàn bộ quân đội và tu sĩ đã phải lùng sục tìm kiếm khắp nơi, ảnh chân dung truy nã của hắn đã được treo thưởng.”
“Mà không chỉ có hắn, hai vị Cuồng Hổ Đao Thần và Ngạo Long Kiếm Thần tuy rằng thành công thoát khỏi hoàng cung nhưng lúc này cũng đang bị truy nã rồi, sẽ có Thần Đạo Cảnh xuất thủ bất cứ lúc nào khi nhận được tình báo liên quan đến bọn họ.”
“Đáng nói ở chỗ, ngay cả Loạn Đạo Quận Chúa cũng đang bị truy nã…”
“Khốn kiếp.” Họa Thuỷ giận dữ vỗ bàn:
“Bọn này thủ đoạn quả thật ngoan tuyệt, ngay cả người một nhà như nàng cũng không buông tha.”
Hiển nhiên việc Loạn Đạo Quận Chúa đang ở cùng một chỗ với Lạc Nam là manh mối cực kỳ quan trọng, khiến nàng cũng đã trở thành đối tượng bị săn tìm khắp nơi.
“Yên tâm đi, những nơi khác ta không dám đảm bảo… nhưng nếu hắn xuất hiện ở Ngân Thiên Thần Quốc, ta sẽ bằng mọi giá bảo vệ hắn.” Cầm Dao Nhã khẳng định.
“Được rồi, có tin tức gì mới lập tức liên lạc với ta.” Họa Thuỷ nói.
“Ngươi động tình với hắn rồi?” Cầm Dao Nhã chợt hỏi.
Nàng dù sao cũng quen biết họa Thuỷ nhiều năm, lại chưa từng thấy nữ nhân không sợ trời, không sợ đất này lo lắng cho một người nhiều đến như vậy.
Nếu là trước đây có người nói một ngày nào đó họa Thuỷ sẽ vì một người nam nhân mà lòng như lửa đốt, gấp gáp hành động bằng mọi giá như vậy chắc chắn sẽ là trò cười rất lớn ở Đạo Địa.
Ai cũng biết họa Thuỷ tâm cao khí ngạo, vô số thiên chi kiêu tử, Thiếu Thần Tử ở Đạo Địa theo đuổi đều không được nàng liếc nhìn dù chỉ bằng nửa con mắt.
Hai gò má họa Thuỷ chợt đỏ lên, gắt giọng:
“Chuyện đó liên quan gì đến ngươi?”