Phần 132
Mặc dù thịnh nộ ngút trời nhưng Loạn Hoàng Vũ vẫn còn lý trí, bởi vì hắn đã xác định được Lạc Nam vẫn còn ở trong phạm vi Đạo Quốc chứ không bị thời không loạn lưu cuốn trôi đến những đại khu khác.
Mà một khi còn tồn tại ở Đạo Quốc, với quyền lực thông thiên của mình… Loạn Hoàng Vũ tin rằng dù là một con kiến hôi mình vẫn có thể tìm ra, huống hồ gì Lạc Nam sống sờ sờ ở nơi đó?
“Hừ, hai con tiện nhân Thiếu Thần Nữ kia mất tích quả nhiên có liên quan đến chuyện này…” Ánh mắt Loạn Hoàng Vũ lấp lóe:
“Chỉ là không biết cả Chân Võ Thần Cung và Đạo Hành Điện liệu có đứng về phía Phá Đạo Hội hay không, xem ra cục diện ở Đạo Địa xấu hơn dự kiến.”
Thân là bậc đế vương đa nghi, Loạn Hoàng Vũ suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.
“Khụ…” Dưới lòng đất truyền ra thanh âm suy yếu.
“Hừ.” Loạn Hoàng Vũ bất đắc dĩ phất tay, Loạn Long cả người gần như nát bấy bị móc lên, thương thế cực nặng.
Việc này cũng là dễ hiểu, Loạn Long khi đó ăn trọn một kích toàn lực của hắn phong ấn trong Lệnh Bài, không chết đã là nhờ có Chiến Giáp cao cấp hộ thể.
Không hề do dự, Loạn Hoàng Vũ trực tiếp mang theo Loạn Nhai và Loạn Long trở về hoàng cung triệu hồi Luyện Đan Sư chăm sóc, bản thân thì ban phát Thần Chỉ, hiệu lệnh cho toàn bộ Đạo Quốc.
“Loạn Tổ Mẫu, mời Huyễn Tượng Quốc Chủ đến gặp trẫm một chuyến.”
Ánh mắt Loạn Hoàng Vũ híp lại đầy nguy hiểm.
“Tuân mệnh!” Loạn Tổ Mẫu nở nụ cười âm độc, lần này xem như bắt cá trong rọ rồi…
Cùng thời điểm, nhân lúc mệnh lệnh của Loạn Hoàng Vũ còn chưa kịp tác động, Lạc Nam cưỡi trên lưng Tiểu Tinh đã hiện ra trong phòng họa Thuỷ đang nghỉ lại.
“Tên khốn kiếp!” Họa Thuỷ lập tức lao đến vung tay đánh hắn:
“Bình an vô sự cũng không nói với ta một tiếng.”
Lạc Nam trực tiếp nắm tay của nàng, hung hăng đem nàng ôm vào trong lòng nghiêm túc nói:
“Đừng làm rộn, chuyện rất gấp… mau gọi bọn hắn đi cùng ta!”
Họa Thuỷ bị hắn bất chợt ôm lấy, cảm nhận được khí tức nam tính mãnh liệt mà tim đập thình thịch.
Bất quá nàng cũng đủ lý trí để biết đây không phải thời cơ thích hợp để nói nhảm, liền nhanh chóng truyền âm cho Lâm Thiên cùng Thi Hồng Nhan.
“Sao lại là ngươi?” Chứng kiến Lạc Nam xuất hiện, đồng tử trong mắt Lâm Thiên mãnh liệt co lại.
Thi Hồng Nhan nhìn sang họa Thuỷ, xem như đoán được đái khái vài phần hư thực.
“Không muốn giải thích nhiều với các ngươi, họa Thuỷ là người của ta.” Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề:
“Hiện tại ta đã bị Đạo Quốc truy nã, sớm muộn gì cũng sẽ liên luỵ đến nàng, cho nên ta đến đón nàng đi.”
“Moá nó.” Lâm Thiên phẫn nộ mắng to:
“Liên luỵ đến họa Thuỷ khác nào liên luỵ đến chúng ta?”
Hắn, Thi Hồng Nhan và họa Thuỷ là người cùng một thế lực… nếu họa Thuỷ lúc này biến mất với Lạc Nam, kết cục của hắn và Thi Hồng Nhan chính là bị Loạn Long dẫn quân bắt giữ không khác nào đám người Võ Long trước đó.
“Rất thông minh, cho nên ta đến đón cả ngươi và Thi Hồng Nhan theo cùng, trước tiên thoát khỏi tai mắt của Loạn Đạo Thần Quốc rồi tính tiếp.” Lạc Nam gật đầu.
“Đi cùng vậy khác nào chúng ta là đồng bọn?” Lâm Thiên chân mày giật giật.
“Ngươi có quyền không đi mà.” Lạc Nam nhún nhún vai.
Lâm Thiên xém chút thổ huyết, đây chính là ép người quá đáng a.
Thi Hồng Nhan cũng nhíu mày nhìn lấy họa Thuỷ, mặc dù nội tâm rất tức giận vì họa Thuỷ tự chủ trương liên hợp với Lạc Nam, nhưng nàng cũng biết đây không phải thời điểm khiển trách.
“Đi thôi!” Lạc Nam nâng lên Luyện Vũ Giới.
“Đứng lại cho lão phu!”
Đúng lúc này, thân ảnh của Lão Quốc Chủ bá đạo xông vào.
Một chưởng kinh khủng vỗ xuống triệt để chấn bay toàn thể kiến trúc xung quanh, lộ ra hàng vạn quân đội đang bao vây chặt chẽ.
Hiển nhiên tai mắt của Loạn Đạo Thần Quốc luôn ở khắp mọi nơi, nhóm người họa Thuỷ cũng luôn bị giám sát.
Vừa thấy Lạc Nam xuất hiện, Lão Quốc Chủ đã đích thân ra tay.
“Cút đi lão già!”
Họa Thuỷ lạnh lùng hừ một tiếng, kích hoạt trâm ngọc treo trên đầu.
XOẸT…
Trâm ngọc lóe sáng dữ dội, hư ảnh một nam tử trung niên nho nhã hiện ra, thân mặc thanh sam, tay cầm bút lông gà như một vị nho sinh tuấn tú.
Bút lông đơn giản vẽ vài đường nét giữa không trung, vậy mà hình thành một đội quân Thần Thú khủng bố với hàng nghìn cá thể bạo phát sức mạnh, toàn diện tấn công.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Lão Quốc Chủ thổ huyết bay ngược, tất cả quân đội xung quanh bị chấn đến tan tác…
Thần Đạo Nhất Kích, lại là thủ đoạn phòng thân của họa Thuỷ.
Lạc Nam nhìn mà chậc lưỡi liên tục, đụng vào mấy con ông cháu cha này cũng không dễ dàng a, tất cả đều có thủ đoạn giữ mạng cường đại.
“Đi thôi!”
Biết không còn đường lui, Lâm Thiên cùng Thi Hồng Nhan gấp rút nhảy vào Luyện Vũ Giới.
Mà Lạc Nam thì bế lấy họa Thuỷ nhảy lên lưng Tiểu Tinh, nhân lúc hư ảnh nho sinh tuấn tú vẫn đang ngăn chặn Lão Quốc Chủ, một lần nữa mở ra Thời Không Môn lao vào.
“Chạy đi…” Lão Quốc Chủ hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi đầy oán hận như lệ quỷ:
“Lão phu ngược lại muốn xem, các ngươi có thể chạy trốn bao nhiêu lần ở trong cái lồng chim này.”
Ngân Thiên Thần Quốc.
Bên trong phủ công chúa, Cầm Dao Nhã thiết lập một kết giới như gió nhẹ thổi quanh căn phòng, có thể ngăn cản sự thăm dò, che đậy mọi khí tức…
Không gian nứt ra, Tiểu Tinh chở theo Lạc Nam và họa Thuỷ hạ người rơi xuống.
“Thật xin lỗi, chúng ta hiện tại chỉ có thể nương tựa chỗ của nàng.” Lạc Nam áy náy nhìn Cầm Dao Nhã nói.
Trước đó hắn đã liên lạc với nàng, nói rằng mình sẽ đến Ngân Thiên Thần Quốc lánh nạn.
“Hiện tại ta cũng là một thành viên của Phá Đạo Hội, công tử không nên nói mấy lời khách khí như vậy.” Cầm Dao Nhã thong thả lắc đầu.
Thu hồi Tiểu Tinh, họa Thuỷ đến bên bàn trà nhấp một ngụm, nhìn Cầm Dao Nhã cười khanh khách trêu chọc:
“Đường đường là Thiên Âm Thiếu Thần Nữ cao cao tại thượng, thanh lãnh vô song… lúc này lại bí mật chứa chấp nam nhân ở trong tư phòng, truyền ra ngoài sẽ rất ảnh hưởng thanh danh nha, ta xem ngươi làm sao có thể lấy chồng được nữa?”
Lạc Nam trừng mắt nhìn nàng, đây là lúc nào rồi còn đi châm chọc?
Bất quá Cầm Dao Nhã vốn thanh lãnh, đã sớm quen với tính cách của họa Thuỷ nên chẳng thèm để tâm, ngược lại chỉ nhìn Lạc Nam mở miệng:
“Tập hợp mọi người đầy đủ, ta mang các ngươi rời khỏi Đạo Quốc.”
“Ồ?” Lạc Nam sửng sốt:
“Nàng có biện pháp sao?”
Họa Thuỷ nghe vậy cũng trở nên nghiêm túc.
Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là không tìm thấy lối ra khỏi Đạo Quốc, không gian và mọi ngõ ngách đều bị phong tỏa, chẳng ngờ Cầm Dao Nhã vậy mà đã sớm cân nhắc vấn đề này?
Cầm Dao Nhã gật đầu, lấy ra một bản đồ trải lên mặt bàn.
Lạc Nam và họa Thuỷ hướng mắt nhìn theo, chỉ thấy đây chính là bản đồ quy mô toàn bộ Đạo Quốc, bao gồm cả vị trí các phương Thần Quốc từ ngoài vào trong…
“Đạo Quốc hiện tại bị phong tỏa bởi Chu Tinh Cấm Không Trận, đây chính là Trận Pháp Thần Đạo Cực Phẩm nổi tiếng được sáng tạo bởi Huyễn Tượng Thần Quốc, một khi kích hoạt… nó sẽ phong tỏa triệt để thiên địa trên quy mô lớn, ngay cả các loại thủ đoạn liên lạc hay truyền tống đều bị vô hiệu hóa, như một lồng giam khổng lồ.” Cầm Dao Nhã nói.
Lạc Nam nhẹ gật đầu, hắn từng nghe qua Thiên Hoàng Công Chúa đề cập vấn đề này.
“Khoan đã, theo ta được biết thì Huyễn Tượng Quốc Chủ chỉ là một vị Thần Đạo Hậu Kỳ mà thôi… hắn làm sao bố trí được Chu Tinh Cấm Không Trận cấp Thần Đạo Cực Phẩm trong thời gian ngắn như thế?” Họa Thuỷ chau mày hỏi.
Lạc Nam nghe vậy cũng cảm thấy nghi hoặc, phải biết rằng thời gian để một vị Chiến Trận Sư lập nên trận pháp là khá lâu, huống hồ còn là Thần Đạo Cực Phẩm Trận Pháp?
“Sai rồi, Chu Tinh Cấm Không Trận này không phải mới được lập xuống, mà là đã được bố trí từ rất nhiều năm rồi, vẫn luôn ẩn mình trong không gian, có thể kích hoạt bất cứ lúc nào khi Đạo Quốc đồng lòng nhất trí, có thể nói nó là một trong số các nội tình lâu đời của Đạo Quốc.” Cầm Dao Nhã điềm tĩnh giải thích:
“Mà đương nhiên một mình Huyễn Tượng Thần Quốc cũng không đủ khả năng để lập xuống đại trận quy mô lớn như thế.”
Nói xong, Cầm Dao Nhã duỗi ra đầu ngón trỏ tinh tế thon dài chỉ vào 12 điểm bên trên bản đồ.
Hai người nhìn nhau, phát hiện 12 điểm mà nàng chỉ vào chính là địa bàn của 12 phương Thần Quốc nằm ở phạm vi biên giới ngoài cùng, giáp ranh với các đại vực khác.
“Huyễn Tượng Thần Quốc đã mượn địa bàn của 12 Thần Quốc này dựng lên 12 Trụ Trận Chi Tâm… có thể hiểu đơn giản nó là Trận Tâm của Chu Tinh Cấm Không Trận.” Cầm Dao Nhã vuốt nhẹ mái tóc nói tiếp:
“Một khi muốn kích hoạt Chu Tinh Cấm Không Trận, tất cả Quốc Chủ của 12 phương Thần Quốc phải truyền Thần Lực của mình vào 12 Trụ Trận Chi Tâm, như vậy sẽ có thể lập tức thành trận trong nháy mắt.”
“Thì ra là vậy…” Lạc Nam và họa Thuỷ tán thán, không ngờ đây chính là biện pháp để Chu Tinh Cấm Không Trận phong tỏa toàn Đạo Quốc trong thời gian ngắn ngũi.
Đơn giản mà thôi, Loạn Hoàng Vũ chỉ cần truyền một tin tức đến 12 phương Thần Quốc là được, không ai dám ngỗ nghịch đệ nhất Thần Quốc, huống hồ còn là để vây nhốt đại địch chung như Lạc Nam?
“A…” họa Thuỷ giật mình chỉ vào một điểm trên bản đồ:
“Ngân Thiên Thần Quốc của ngươi cũng là một trong 12 nơi đặt Trụ Trận Chi Tâm?”
“Không sai.” Cầm Dao Nhã nở nụ cười bí hiểm:
“Đây là lối thoát duy nhất của chúng ta, cũng may chưa có người ngoài biết được thân phận thật sự của ta là đến từ Đạo Địa.”
“Thật sự có thể lật đổ Chu Tinh Cấm Không Trận?” Lạc Nam hưng phấn hỏi.
“Không phải lật đổ…” Cầm Dao Nhã liếc xéo hắn: “Thần Đạo Cực Phẩm Trận Pháp sao có thể nói phá là phá?”
“Chúng ta sẽ phá huỷ Trụ Trận Chi Tâm ở Ngân Thiên Thần Quốc, từ đó tạo ra một lối thoát trong khoảnh khắc mà thôi, xem như ở trên Chu Tinh Cấm Không Trận khoét thủng một lỗ.”
“Hiểu rồi.” Lạc Nam bừng tỉnh, áy náy nhìn nàng nói:
“Nhưng làm thế sẽ gây khó xử cho Ngân Thiên Thần Quốc của nàng, thậm chí sẽ bị giận chó đánh mèo…”
“Không khó xử, ta đã thuyết phục phụ thân cũng như các quyền thần chấp nhận chuyển toàn bộ Ngân Thiên Thần Quốc đến Đạo Địa.” Cầm Dao Nhã ung dung đáp.
“Ồ… nếu vậy thì hoàn hảo rồi.” Họa Thuỷ ngoài ý muốn nhìn Cầm Dao Nhã:
“Bản lĩnh của ngươi vậy mà rất lớn a, trước đây ta xem trọng Bùi Linh Hi mà xem nhẹ ngươi.”
“Không có gì cả.” Cầm Dao Nhã vẫn ung dung như thường:
“Hiên Viên Thần Quốc luôn muốn thâu tóm Ngân Thiên Thần Quốc, gần đây Loạn Nhai lại có ý định cường ngạnh bắt cóc ta, Ngân Thiên Thần Quốc đã không thể tồn tại ở Đạo Quốc được nữa rồi.”
Lạc Nam và họa Thuỷ thầm nghĩ cũng đúng, Ngân Thiên Thần Quốc hiện tại chẳng khác nào con mồi trong mắt Hiên Viên Thần Quốc và Loạn Đạo Thần Quốc, bị hai Thần Quốc mạnh nhất nhắm đến, một là lựa chọn thần phục, hai là tìm cách thoát ly.
Mà với hành vi của Loạn Nhai từng nhắm vào Cầm Dao Nhã, Ngân Thiên Quốc Chủ làm sao cam tâm thần phục?
Hắn khó khăn lắm mới đoàn tụ với nữ nhi, kết quả nữ nhi xém chút bị Loạn Nhai ức hiếp… không phẫn nộ giết thẳng đến Loạn Đạo Thần Quốc đã là lý trí lắm rồi.
Nếu Ngân Thiên Quốc Chủ là người nhu nhược đến mức cúi đầu xưng thần, chấp nhận để nữ nhi của mình uỷ thân cho người khác… năm xưa hắn cũng đâu đủ tư cách lọt vào mắt xanh của Thiên Âm Đạo Chủ?
Ngân Thiên Quốc Chủ sau khi nghe mọi chuyện từ Cầm Dao Nhã, cảm thấy di dân đến Đạo Địa là biện pháp rất tốt, đây là cơ hội để ông ta có thể nối lại tình xưa với nữ nhân trong mộng…
Về phần địa bàn để Ngân Thiên Thần Quốc trú ngụ cũng đã sớm được Cầm Dao Nhã tính toán cẩn thận…
Chính là vị trí của Thiên Cảnh mà Dược Thần lưu lại, nơi đó vẫn là một bãi đất mênh mông rộng lớn, thừa sức cho Ngân Thiên Thần Quốc sinh tồn và phát triển.
“Được rồi, cứ quyết định như thế.” Lạc Nam thở phào nhẹ nhõm:
“Ta sẽ đi đón Chân Mật cùng Khương Lê…”