Phần 135
“Đừng đến Đạo Quốc chúng ta làm càn!”
Đối mặt với Địa Ngục khổng lồ do Luyện Ngục Đạo Chủ nện xuống, một thân ảnh lực lưỡng từ hàng ngũ Đạo Quốc lao vọt lên thiên không.
Cơ thể của hắn nhanh chóng hóa thành một vị thần khổng lồ, làn da được cường hóa dữ dội hóa thành những lớp Nham Cương đỏ rực lấp lánh đến chói mắt.
Đây chính là Cương Nham Quốc Chủ, một trong những vị Thể Thần Đạo mạnh nhất Đạo Quốc, sở hữu Nham Cương Thần Thể…
Lúc này, Cương Nham Quốc Chủ dùng chính Nham Cương Thần Thể của mình nghênh đón toàn bộ Địa Ngục cuồng bạo đang trấn xuống.
ĐÙNG!
Không gian băng liệt, toàn bộ phạm vi Ngân Thiên Thần Quốc như sắp bị san bằng thành bình địa trước sự va chạm của hai vị Thể Thần Đạo.
Luyện Ngục Đạo Chủ hừ lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy thế công của mình như giáng vào một toà pháo đài bất khả xâm phạm.
Còn Cương Nham Quốc Chủ cũng là toàn thân chấn động, toà Địa Ngục kia vậy mà khiến Nham Cương Thần Thể của hắn phát rung, bên trong thể nội rung lắc dữ dội.
“Cáp Mô Thần Tướng – Phệ Độc Thuật!”
Bên cạnh đó, Tàn Độc Quốc Chủ cũng không chịu thua kém hai tay mãnh liệt kết ấn.
Sau lưng hắn hiện ra một vị Chí Tôn Pháp Tướng có hình dạng như một con cóc ghẻ to lớn đứng bằng hai chân, làn da nhầy nhụa bao trùm bởi vô số khuôn miệng rộng bên trên như những lỗ thủng khiến người khác tê dại cả da đầu khi nhìn vào.
Phệ Độc Thuật được triển khai, Cáp Mô Thần Tướng mở ra vô số cái miệng rộng trên da cóc, điên cuồng thôn nạp Tử Độc Hải do Dị Hành Đạo Chủ đánh ra, nuốt chửng lấy Tử Độc Hải không để nó nhấn chìm lãnh thổ Đạo Quốc.
“Hừ…”
Thấy hai tên Quốc Chủ đứng ra ngăn cản, Luyện Ngục Đạo Chủ cùng Dị Hành Đạo Chủ càng thêm thịnh nộ.
Biết rằng nhân số hiện tại của mình quá ít so với địch nhân, cũng liền trực tiếp thông qua lệnh bài truyền âm về Đạo Địa:
“Đạo Hành Điện cùng Chân Võ Thần Cung sẵn sàng khai chiến với Đạo Quốc.”
“Giết!” Họa Thần Đạo Chủ ánh mắt híp lại, một tay nhẹ nhàng phất xuống.
“Sát!”
Ngàn vạn quân đội được tạo thành từ Thần Đạo Quy Tắc đứng sau lưng ông ta như có được linh tính, bọn hắn ngửa đầu gầm rống, vậy mà có thể bạo phát ra cả Quân Thế, Sát Thế và Chiến Thế không thua kém gì quân đội tinh nhuệ hàng đầu, điên cuồng lao xuống tấn công một đám Quốc Chủ.
“Đủ rồi!” Bách Mộc Quốc Chủ cùng Ma Thi Quốc Chủ gầm lên một tiếng.
“Thần Mộc Sâm Lâm!” Bách Mộc Quốc Chủ một tay đặt xuống lòng đất.
Khoảnh khắc đó vạn dặm xung quanh được Mộc Thần Chi Lực và Mộc Thần Quy Tắc dung hợp vào, thảm thực vật sinh sôi nảy nở tạo thành một khu rừng trong nháy mắt ẩn chứa vô vàn nguy hiểm như gai nhọn, dây leo, đại thục chọc trời, hoa ăn thịt người có khả năng công kích.
Thần Mộc Sâm Lâm trở thành hiểm địa ngăn chặn quân đội hùng hậu do họa Thần Đạo Chủ vẽ ra, khiến vô số quân sĩ chết thảm giữa rừng rậm.
Ma Thi Quốc Chủ thi triển Ma Thi Kết Giới, triệu hoán ra một đội Ma Thi Quân Đội do cương thi tạo thành, lại sở hữu Ma Thần Lực lao vào nghênh chiến tổng lực giữa Thần Mộc Sâm Lâm.
Song quân chém giết kịch liệt… họa Thần Đạo Chủ lại lạnh lùng vẽ ra vô số thiên thạch giáng xuống khu rừng, san bằng toàn bộ Thần Mộc Sâm Lâm, thiêu đốt hàng loạt Ma Thi Quân Đội.
Chỉ vài đợt va chạm, một nửa lãnh thổ của Ngân Thiên Thần Quốc đã biến hóa hoàn toàn, thành chiến trường đầy khốc liệt.
“Hít…”
Lạc Nam nhìn mà hãi hùng khiếp vía, quyền lực của các vị Thần Đạo Cảnh thật sự quá mức kinh khủng.
Có thể nói là lật tay là tạo ra vô vàn sinh linh mô phỏng, úp tay là triệu hoán thiên tai hàng lâm…
Chỉ mới có vài vị tham chiến đã tạo nên quy mô tàn phá như thế này, nếu như toàn bộ Đạo Địa và Đạo Quốc toàn diện khai chiến, kết cục thật sự không dám tưởng tượng.
“Dừng hết lại cho trẫm!”
Loạn Hoàng Vũ ngửa đầu nộ rống, Loạn Đạo Lĩnh Vực được ông ta kích hoạt toàn lực, bao trùm toàn bộ chiến trường.
Khoảnh khắc đó quyền năng của một vị Thần Đạo Viên Mãn được thể hiện vô cùng rõ ràng, khi Loạn Đạo Lĩnh Vực quét qua, nó liền khiến toàn bộ Thần Đạo Quy Tắc của những người khác trở nên hỗn loạn, dọn dẹp sạch sẽ.
Nào là thần lâm, nào là quân đội, nào là thiên thạch, độc tố… tất cả ở trong Loạn Đạo Lĩnh Vực đều trở nên hỗn loạn, phân tán, cuối cùng là toàn bộ tiêu tan.
Trước uy thế của Loạn Hoàng Vũ, toàn bộ hiện trường hỗn loạn trở nên lặng im trong thoáng chốc.
Loạn Hoàng Vũ căng mắt nhìn lên bầu trời, nơi có những ánh mắt khác đang dõi theo cục diện…
Rõ ràng các vị Thần của Đạo Địa sau khi nhận được tín hiệu đã băng cắt không gian hàng lâm mà đến, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào nếu tình hình càng trở nên căng thẳng.
Tất cả người ở đây đều cảm giác được khí tức kinh khủng của bọn họ… trong đó còn rất nhiều đại năng chưa thật sự ra tay.
Toàn Chức Đạo Chủ, Lập Thể Đạo Chủ, Thi Thần Đạo Chủ, Cửu Hành Đạo Chủ… thậm chí cả Vực Thần Đạo Chủ.
“Trẫm sẽ thả tự do hết cho tất cả người của Đạo Địa, Tổn thất tinh thần và thể chất của các hậu bối, trẫm cũng sẽ bồi thường, trẫm đồng ý trả cho Đạo Địa một cái giá xứng đáng.” Loạn Hoàng Vũ hít sâu một hơi:
“Trẫm chỉ muốn giữ lại tên tiểu súc sinh họ Lạc kia mà thôi.”
Thanh âm vừa dứt, ánh mắt của tất cả đều vô thức nhìn về phía Lạc Nam.
Loạn Hoàng Vũ phất tay, trong nháy mắt đã cướp được Loạn Vũ Giới trên người hắn.
Từ trong Loạn Vũ Giới, hắn cường ngạnh phóng xuất tất cả mọi người ra ngoài.
“Phụ thân!” Võ Long, Võ Lân, song sinh huynh đệ các loại đều nhao nhao chạy về phía bên cạnh các vị Đạo Chủ của hai thế lực.
Thi Hồng Nhan, Lâm Thiên cũng trở về bên cạnh các vị Đạo Chủ của Tam Đạo Môn.
Chỉ có họa Thuỷ, Cầm Dao Nhã, Chân Mật và Khương Lê là vẫn khư khư đứng bên cạnh Lạc Nam.
“Nữ nhi bảo bối không sao chứ?” Họa Thần Đạo Chủ lập tức lo lắng không dứt hạ người rơi xuống, xem xét họa Thuỷ từ trên xuống dưới.
Cầm Di cũng lặng lẽ rơi xuống đứng bên cạnh Cầm Dao Nhã.
“Lão cha, ngươi còn không hiện thân, muốn nhìn nữ nhi bị ức hiếp chết sao?” Chân Mật nổi nóng giậm chân quát.
RĂNG RẮC…
Không gian sụp đổ, một tên nam tử thô kệch mặc áo da thú đạp không bước ra, thanh âm hùng hồn nói:
“Yên tâm đi, có ông già ngươi ở đây, để xem ai dám khi dễ nữ nhi của ta.”
Chân Võ Đạo Chủ của Chân Võ Đạo Thống, là cường giả mạnh nhất của Chân Võ Thần Cung, một vị Thể Thần Đạo Hậu Kỳ.
Khương Lê cũng liếc xéo mắt nhìn về một phiến không gian.
Chỉ thấy nơi đó có khí tức âm dương hòa cùng ngũ hành luân phiên chuyển động như một dòng trường hà…
Bên trong dòng chảy trường hà, một lão già tóc hoa râm thả người trôi nổi giữa dòng nước, ánh mắt tùy ý liếc về phía nàng gật gù:
“Không bị thương là tốt rồi.”
Đạo Hành Điện Chủ, đệ nhất cường giả của Đạo Hành Điện, phụ thân của Khương Lê.
Từng nhân vật tai to mặt lớn của Đạo Địa đều ở nơi này, áp lực của bọn hắn mang đến khiến ngay cả Loạn Hoàng Vũ, Hiên Viên Quốc Chủ, Thiên Hoàng Quốc Chủ đám người cũng cảm thấy áp lực.
“Hậu bối của các vị đều không sao cả, trẫm chỉ bắt giữ họ Lạc kia… sẽ không đụng đến bọn hắn.” Loạn Hoàng Vũ trầm giọng nói.
Hiển nhiên ông ta cũng hy vọng Đạo Quốc và Đạo Địa khai chiến.
Không phải là ông ta sợ, nhưng ông ta không muốn lưỡng bại câu thương để Đạo Vực và Đạo Hải nhân cơ hội ngư ông đắc lợi mà thôi.
“Các vị tiền bối đừng nghe lão cẩu này hứa hẹn lung tung, hắn ta vì lợi ích ngay cả muội muội ruột còn từ bỏ, làm sao đáng tin cậy?” Lạc Nam lớn tiếng nói ra:
“Một khi chiếm được truyền thừa Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần trên người ta, lúc đó thực lực của ông ta sẽ vượt xa các vị, với lòng dạ có thù tất báo, chắc chắn sẽ tìm các vị tính sổ.”
Lời vừa nói ra, đồng tử của các vị Đạo Chủ đều co lại.
“Truyền thừa Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần?” Họa Thần Đạo Chủ nhìn Lạc Nam vuốt cằm:
“Tiểu tử ngươi đã được Vô Minh Mộ Địa tán thành?”
“Không sai, đó là lý do Loạn Hoàng Vũ luôn muốn bắt ta để chiếm đoạt.” Lạc Nam lập tức đáp.
“Câm miệng!” Loạn Hoàng Vũ phẫn nộ hướng về phía hắn tung một chưởng.
KENG.
Cuồng Hổ Đao Thần và Ngạo Long Kiếm Thần ngăn chặn ở trước mặt bảo vệ.
“Đa tạ hai vị tiền bối trượng nghĩa.” Lạc Nam cảm kích, cố gắng vận sức đứng lên.
“Tiểu tử, hiện tại ngươi là miếng mồi ngon của các phương cường giả a.” Cuồng Hổ Đao Thần nhe răng nói.
Lạc Nam âm thầm cười khổ, chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian.
Dù sao thì giao tình giữa hắn và mấy thế lực ở Đạo Địa cũng không phải sâu đậm, hắn rất lo lắng mấy vị Đạo Chủ sau khi tiếp về hậu bối sẽ bỏ qua hắn mặc kệ, cho nên chỉ có thể biến mình thành con mồi có sức hấp dẫn, đem việc truyền thừa của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần nói ra.
Quả nhiên truyền thừa rất có trọng lượng, chỉ nghe Dị Hành Đạo Chủ nhếch mép:
“Truyền thừa tốt như vậy tại sao không thuộc về Đạo Địa chúng ta, mà phải giao cho Đạo Quốc?”
“Nói không tệ, nếu để Loạn Hoàng Vũ nhận được Loạn Đạo Kiếm Quyết trong truyền thuyết kia, e rằng chúng ta đều không phải đối thủ của y.” Thi Thần Đạo Chủ gật gù:
“Đến lúc đó nếu y nổi lên dã tâm xâm lấn Đạo Địa, vậy thì thật sự phiền toái a.”
“Các ngươi…” Cái trán Loạn Hoàng Vũ nổi gân xanh, hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ.
Đạo Địa này cũng đều là một đám lão hồ ly, muốn xen vào tranh đoạt chén canh truyền thừa đây mà.
Đúng lúc này, Hiên Viên Quốc Chủ lại lạnh lùng nói:
“Ta biết các vị ai cũng không muốn truyền thừa của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần rơi vào tay phương còn lại, vậy chi bằng cùng nhau đem nó huỷ diệt?”
Lạc Nam biến sắc, tên khốn Hiên Viên Quốc Chủ này thật hiểm độc.
Hiên Viên Quốc Chủ âm thầm cười nhạt, ông ta vẫn luôn ngấp nghé vị trí đệ nhất của Loạn Đạo Thần Quốc, thâm tâm đương nhiên không muốn truyền thừa của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần rơi vào tay Loạn Hoàng Vũ.
Cho nên nhân lúc này mượn áp lực từ Đạo Địa đem đến, hy vọng có thể đem truyền thừa huỷ đi.
Đây cũng là điều cực kỳ có lợi đối với Đạo Quốc, bởi vì một khi làm như thế… khác nào Đạo Địa hợp sức cùng Đạo Quốc giết chết Lạc Nam, trực tiếp đắc tội luôn với Phá Đạo Hội.
Loạn Hoàng Vũ đương nhiên nhận ra ý đồ của Hiên Viên Quốc Chủ, nội tâm cực kỳ tức giận nhưng lại không thể mở miệng phản bác.
Bởi vì ông ta cũng biết đây là phương pháp giải quyết có lợi nhất cho Đạo Quốc vào thời điểm này.
Quả nhiên sau khi nghe Hiên Viên Quốc Chủ đề nghị, trong mắt vài vị Đạo Chủ hiện lên vẻ thỏa hiệp.
“Phụ thân ngươi tuyệt đối không thể.” Họa Thuỷ kéo óng tay áo họa Thần Đạo Chủ nói:
“Hắn là ý trung nhân do ta tuyển chọn, không thể để hắn chết.”
“Ý trung nhân?” Ánh mắt họa Thần Đạo Chủ liền trở nên giận dữ, khí chất nho nhã của thư sinh hoàn toàn biến mất, thay vào đó liền hung hăng trừng trừng Lạc Nam gầm lên:
“Dám đoạt nữ nhi bảo bối của bổn tọa? Tiểu tử ngươi đáng chết.”
“Phốc!” Lạc Nam xém chút phun ra ngoài một ngụm.
Nhìn dáng vẻ của họa Thần Đạo Chủ đối với họa Thuỷ, rõ ràng là một tên cuồng nữ nhi.
“Đáng ghét.” Họa Thuỷ không ngờ phụ thân mình lại phản ứng như vậy, gò má đỏ ửng lên.
“Hắn đã cứu ta, tuyệt đối không…” Cầm Dao Nhã truyền âm cho Cầm Di.
“Yên lặng theo dõi kỳ biến.” Cầm Di bình thản trong trẻo đáp.
“Phụ thân, hắn là bằng hữu của chúng ta.” Chân Mật cùng Khương Lê cũng gấp gáp vì Lạc Nam ra mặt.
“Tiểu tử này không tệ lắm, kêu hắn gia nhập Chân Võ Thần Cung, lão tử sẽ bảo hộ hắn.” Chân Võ Đạo Chủ ngạo nghễ tuyên bố.
“Hừ, chỉ cần ngươi gia nhập Đạo Hành Điện, bổn Điện Chủ hôm nay mang ngươi rời khỏi đây.” Đạo Hành Điện Chủ cũng trắng trợn chiêu mộ.
Lạc Nam ngoài mặt bình tĩnh, nội tâm lại cực kỳ căm tức.
Cái cảm giác bản thân mình không thể làm chủ vận mệnh của mình, phải mặc cho người khác bày bố như thế này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Dù đã đột phá Thiên Đạo Cảnh, dù đã tiếp nhận truyền thừa của Loạn Phàm… nhưng bên dưới Thần Đạo Cảnh hắn vẫn chỉ là con kiến hôi.
Thân phận của hắn quá đặc thù đến mức các phương cường giả không dám tự tiện đứng ra bảo vệ hắn, ngược lại đều đòi hỏi và yêu cầu vượt qua khả năng đáp ứng của hắn.
“Nếu các vị đã không thể thương lượng, vậy giết hắn là giải pháp tốt nhất đúng không?” Hiên Viên Quốc Chủ nở nụ cười nham hiểm:
“Dù sao nội tình Đạo Giới chúng ta hùng hậu, các vị cũng không cần sợ Phá Đạo Hội dám xông vào trả thù chứ?”
Thanh âm vừa dứt, Hiên Viên Quốc Chủ quyết đoán động thủ.
Thần Đạo Quy Tắc đầy trời tập hợp thành Thần Đạo Kiếp Lôi, sát phạt quyết đoán giáng thẳng xuống đầu Lạc Nam.
“Không thể!” Họa Thuỷ, Chân Mật mấy nữ thét lên thất thanh.
Nhưng vào thời khắc này, các nàng lại giật mình phát hiện tiếng thét của mình lại hoàn toàn đọng lại trên vành môi, không thể phát ra dù chỉ một thanh âm rất nhỏ.
Mà không chỉ các nàng, thời gian, không gian, vạn vật lúc này đều như bị ngưng đọng…
Giữa bầu trời, hư ảnh một vị nữ nhân khiến tất cả đều phải tự tin mặc cảm hiện ra, nâng lên cánh tay trong tà áo bào rộng thùng thình.
Đầu ngón tay tinh xảo thon dài như xảo đoạt thiên công duỗi ra điểm xuống.
OÀNH…
Thần Đạo Kiếp Lôi do Hiên Viên Quốc Chủ triệu hoán liền phân tán thành hư vô trước đầu ngón tay nhẹ nhàng đến cực điểm này.
Các vị Thần Đạo Cảnh khó khăn ngẩng đầu nhìn lấy thân ảnh đó…
Kinh diễm, kính sợ, nể trọng, căm giận, thán phục, tự tin… đủ mọi cảm xúc cùng lúc sinh ra dù tâm cảnh bọn hắn đã sớm vững vàng như bàn thạch.
Đôi mắt cao quý hơn cả thế giới này hờ hững quét ngang toàn trường, giọng nói ngạo thị chúng sinh nhàn nhạt vang lên:
“Mạng của hắn… không ai đủ tư cách định đoạt!”