Phần 14
Lạc Nam mất một năm để tu luyện thành công Bạo Vực Quyền…
Môn Vũ Kỹ cấp Thiên Đạo này không dễ dàng tu luyện như hắn nghĩ.
Bởi lẽ Bạo Vực Quyền cần phải kết hợp với Vực Thần Đạo Kinh mới có thể thi triển, đòi hỏi phải thuần thục cả hai loại công pháp và vũ kỹ kết hợp.
Bất quá nhìn bốn phía không gian xung quanh chằn chịt những lỗ hỏng không gian cuồng bạo to lớn, cho thấy uy lực của môn Vũ Kỹ này thật sự rất đáng giá để khổ luyện.
Nếu như có thể kết hợp với Tổ Phù Thần Thông của Oanh Thiên Tổ Phù là Càn Khôn Oanh Bạo, uy lực chắc chắn sẽ đạt đến mức độ kinh khủng.
Luyện xong Bạo Vực Quyền, hắn lại tiến vào Phá Đạo Lệnh trở về bản thể.
Thông qua Thiên Đạo Tạo hóa Quyết và Lục Đạo Luân Hồi Tâm mở ra Thiên Đạo, nắm giữ Thiên Đạo Quy Tắc, Lạc Nam lại nâng cấp một thủ đoạn chiến đấu để chuẩn bị cho Tranh Đoạt Thiên Cảnh sắp đến.
Lần này hắn lựa chọn thăng cấp Ma Đế Biến.
Chính là Ma Đế Biến của Lãnh Nguyệt Tâm và Lãnh Vận Du.
Đem Ma Đế Biến thăng cấp thành Thiên Đạo Bí Thuật… đối với một Ma Tu như Tiểu Ma mà nói sẽ có công dụng to lớn.
“Nếu đã thăng cấp, vậy ta sẽ đổi tên thành Thiên Ma Thần Biến!”
Lạc Nam lựa chọn một cái tên khí phách cho Bí Thuật mới của mình.
ẦM ẦM ẦM…
Mà lúc này, toàn bộ không gian của Phá Đạo Lệnh đột nhiên chấn động.
Động tĩnh lớn đến mức khiến Đông Hoa và Bảo Lan đang song tu cũng phải giật mình thức tỉnh.
Ba người đưa mắt nhìn, phát hiện cổ lực lượng bạo phát ra thanh thế kinh người đến từ chỗ của Bích Tiêu.
Sau lớp mặt nạ, một giọng nói ưu nhã vang lên:
“Ta đã thành công trùng kích bình cảnh Thiên Đạo Cảnh, cần tìm địa phương độ kiếp!”
“Nhanh hơn dự kiến?” Đông Hoa chậc lưỡi, thiên phú của tam muội vẫn luôn khiến nàng thán phục.
“Sư thúc chờ một chút, ta sẽ ngay lập tức rời Độ Đạo Môn cho ngươi độ kiếp!” Lạc Nam hưng phấn không thôi.
Sư thúc đột phá thành công, đồng nghĩa bên cạnh hắn đã có một vị mỹ nhân Thiên Đạo hàng thật giá thật bảo kê.
Hơn nữa sư thúc xuất quan, vậy chuyện tốt giữa hắn và Đông Hoa cũng sẽ thành…
“Hắc hắc.” Lạc Nam nhìn Đông Hoa cười đầy xấu xa.
“Tiểu tử thúi còn không mau nhanh?” Đông Hoa như đọc được suy nghĩ của hắn, vừa thẹn vừa giận dỗi.
Lạc Nam nhanh chóng chạy ra ngoài, cấp tốc thi triển thân pháp rời khỏi Độ Đạo Môn.
Cùng lúc đó, Đông Hoa cũng đã liên hệ với vài vị cường giả Phá Đạo Hội âm thầm tiếp ứng, phong tỏa xung quanh, không để bất kỳ ai đến quấy rầy Bích Tiêu độ kiếp.
“Nơi này là đâu?”
Lạc Nam sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Vốn hắn định chọn nơi hoang vắng như Vô Lượng Sơn để Bích Tiêu độ kiếp, nào ngờ chạy đến Vô Lượng Sơn lại không thấy khung cảnh núi non trùng điệp hùng vĩ ban đầu, thay vào đó là một thung lũng sâu hun hút và bốn bức tượng khổng lồ đang tọa trấn.
Trong vô thức, Lạc Nam nhớ về thân ảnh mặc áo choàng màu trắng đã ghé qua Hoàng Ngọc Động kia.
Chẳng lẽ chuyện này là do đối phương gây nên?
Trực giác báo cho Lạc Nam biết rằng đây không phải đất lành, càng không thích hợp làm chỗ độ kiếp.
Thế là hắn lại cầm theo Phá Đạo Lệnh, thi triển Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ chạy thục mạng đến vùng hoang mạc lần trước.
Có bốn vị Thiên Đạo Cảnh của Phá Đạo Hội tiếp ứng, bọn hắn ở bốn phía của hoang mạc thiết lập kết giới, không cho phép kẻ ngoại lai nào tiếp cận.
Nhị Đương Gia đột phá Thiên Đạo Cảnh, bất kỳ ai của Phá Đạo Hội cũng không dám lơ là.
Bảo Lan từ đầu đến cuối chứng kiến tất cả mọi chuyện, càng thêm hiếu kỳ thân phận của mấy người Lạc Nam.
Không ngờ đến tùy tiện liền có thể huy động Thiên Đạo Cảnh hộ pháp, phải biết rằng ở Thiên Hà Đạo Thống thì bốn vị này đủ tư cách trở thành bốn vị trưởng lão a.
Áo choàng tung bay, Bích Tiêu từ trong Phá Đạo Lệnh xuất hiện lao vọt lên không trung.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Vô tận mây đen vừa lúc kéo đến, các loại Đạo Kiếp hung hiểm ngưng tụ mà thành một vị Chấp Pháp Đạo Giả.
“Đạo Kiếp hóa Hình? Hình thái này chỉ có người siêu thoát thiên địa mới gặp phải a.” Bảo Lan thốt lên, kinh ngạc đưa tay che miệng.
Thiên phú như thế này, tìm khắp Thiên Hà Đạo Thống cũng không ra một người như thế, nàng tuy rằng sở hữu thể chất đặc biệt như Sinh Văn Đạo Thể vẫn là kém xa.
“Chậc, ta phải cố gắng hơn nữa… bị tam muội bỏ xa rồi.” Đông Hoa mặt ủ mày chau.
Nàng hiện tại còn cách Thiên Đạo Cảnh một đoạn không ngắn.
“Vội cái gì?” Lạc Nam mỉm cười nắm tay của nàng, ung dung nói:
“Chờ nàng gả cho ta, chúng ta song tu giúp nàng đẩy nhanh tốc độ tu luyện.”
“Ghê tởm.” Đông Hoa đem tay hắn hất ra, ghét bỏ nói:
“Đừng có dùng túi da này đụng ta.”
Lạc Nam quên mất, liền đem túi da ném vào bên trong, lấy ra bản thể tiến vào, mặt dày tiếp tục ôm lấy Đông Hoa xem Bích Tiêu độ kiếp.
“Đây là…” Bảo Lan ở một bên nhìn thấy, đôi mắt đẹp trở nên lóng lánh.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng thật sự của Lạc Nam, lần trước khi hắn đến Bảo Hải Thành đã dùng hình xăm che kín mặt, lúc này mới lộ diện ngũ quan.
Chứng kiến nam tử uy vũ nhưng lại tà mị và đầy bí ẩn này, lại nhớ đến chiến tích của hắn, nàng đột nhiên phát hiện tất cả những nhân vật tuấn kiệt hay thiên chi kiêu tử mà mình từng gặp qua ở Đạo Hải thật sự khó thể so sánh a.
Đông Hoa thấy ánh mắt Bảo Lan sáng ngời, nhoẻn miệng cười trêu:
“Mau làm quen đi! Sau này muội chính là thị nữ của hắn, còn giúp hắn khai mở thêm đường văn.”
“Bảo Lan tham kiến công tử!” Bảo Lan khéo léo nhún người thi lễ.
“Ừm.” Lạc Nam gật gù nói:
“Muội đừng quá khách khí, xung đột giữa ta và Bảo Hải Thành suy cho cùng không phải lỗi của muội, cứ tự nhiên là được.”
Bảo Lan thấy hắn thân thiện như vậy cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, dù sao thì cảnh tượng Lạc Nam bá đạo quyết đoán ở Bảo Hải Thành vẫn để lại ấn tượng cho nàng quá lớn.
Mà lúc này, quy mô của Thiên Đạo Kiếp đã ngày càng trở nên dữ dội, số lượng Chấp Pháp Đạo Giả xuất hiện đã lên đến năm người.
Bích Tiêu đã triệu hồi cả ba vị Chí Tôn Pháp Tướng.
Trong đó có Ngọc Thuỷ Pháp Tướng và Thôn Phệ Thuỷ Ma Tướng tuy đều đã lột xác nhưng Lạc Nam vẫn dựa vào vài đặc điểm quen thuộc nhận ra, bởi vì đã từng nhìn thấy sư thúc thi triển.
Chỉ có một Chí Tôn Pháp Tướng hình thù lạ lẫm mà hắn không nhận thức.
Đó là Chí Tôn Pháp Tướng có hình dạng như nữ thần biển cả, dung mạo tuyệt mỹ, thân thể do từng con sóng hùng vĩ vờn quanh, đứng giữa đại dương mênh mông cuồn cuộn, hai tay cầm một chiếc bảo bình to lớn lấp lánh hào quang, cực kỳ huyễn lệ.
“Đây là Chí Tôn Pháp Tướng nào thế?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
“Vô Thuỷ Thần Tướng, xếp hạng thứ ba trên Pháp Tướng Bảng.” Đông Hoa mỉm cười hồi đáp:
“Vô Thuỷ Thần Tướng cung cấp cho chủ nhân của nó nguồn Thuỷ Thuộc Tính vô cùng vô tận, so với Bá Đỉnh của ngươi không thua kém chút nào, hơn nữa Vô Thuỷ Thần Tướng còn có tác dụng cùng lúc tu luyện với chủ nhân, thúc đẩy tốc độ tu luyện lên gấp mười lần bình thường, cho nên nhanh như thế mà Bích Tiêu đã thành công đột phá.”
“Hạng ba trên Pháp Tướng Bảng?” Lạc Nam nhịn không được hít một ngụm lãnh khí.
Không hổ là Nhị Đương Gia của Phá Đạo Hội a…
Hắn hiện tại chỉ mới kiến thức đến Tuyên Cổ Pháp Tướng của mình xếp hạng thứ chín thôi, vậy mà Quỳnh Tiêu lại đúc thành hạng ba trên Pháp Tướng Bảng.
Mà lúc này, các vị Chí Tôn Pháp Tướng đã hiển uy.
Ngọc Thuỷ Pháp Tướng điều động từng dòng nước trắng trong như ngọc, kiên cố dị thường, hình thành tầng tầng lớp lớp các bức tường ngọc giữa thiên không, ngăn cản Thiên Đạo Kiếp giáng lâm.
Thôn Phệ Thuỷ Ma Tướng tạo ra một vòng xoáy lớn đen kịch như vòi rồng có khả năng thôn phệ, đem Thiên Đạo Kiếp đánh vào cắn nuốt.
Còn Vô Thuỷ Thần Tướng thì nâng lên bảo bình trong tay, từ trong bảo bình là một loại Thuỷ Đạo Lực hòa quyện cùng Thiên Đạo Thuỷ Hệ Quy Tắc tuôn ra như thác đổ, dòng nước như đại hồng thuỷ cuồn cuộn không dứt, bảo bình như sâu không có đáy…
Những Thuỷ Đạo Lực này hóa thành từng con sóng thần cao hàng vạn trượng đem Bích Tiêu bảo vệ ở bên trong, chúng nó vừa có thể ngăn chặn Thiên Đạo Kiếp đánh vào, vừa đem thương thế của Bích Tiêu chữa trị.
Thân là người có kinh nghiệm, Bích Tiêu đương nhiên sẽ lựa chọn phòng thủ bên trong Thiên Đạo Kiếp thay vì cố gắng chống lại.
“Cường đại quá…” Bảo Lan ánh mắt lóe lên như những vì sao, bị phong thái của Bích Tiêu làm cho ngưỡng mộ.
Tuy nhiên Thiên Đạo Kiếp không dễ dàng như vậy là có thể vượt qua, đặc biệt là khi Bích Tiêu còn là người siêu thoát thiên địa.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lúc này năm vị Chấp Pháp Đạo Giả đã dung hợp làm một, thân thể bọn hắn biến lớn gấp hàng chục lần, che thiên phủ địa tạo thành bóng đen hàng nghìn dặm, một chân ngang tàn đạp xuống, trực tiếp đem Ngọc Thuỷ Pháp Tướng chấn vỡ.
Sau đó trong tay xuất hiện một thanh Mộc Kiếm khổng lồ, chém nát vòng xoáy thôn phệ của Thôn Phệ Thuỷ Ma Tướng.
Cuối cùng, Chấp Pháp Đạo Giả thi triển Quy Tắc cao cấp hơn Thiên Đạo Sơ Kỳ, phá vỡ lớp sóng thần của Vô Thuỷ Thần Tướng, nâng Mộc Kiếm chém thẳng xuống đầu Bích Tiêu.
Trước áp lực to lớn, rốt cuộc Bích Tiêu phải vận chuyển đến Công Pháp mà nàng tu luyện.
“Vô Đạo Kinh!”
Chỉ nghe Bích Tiêu trầm thấp niệm, một tay nhẹ nhàng nâng lên, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc điểm lên không trung.
Trong khoảnh khắc đó, một cổ lực lượng vô hình bao phủ trời đất bay ra…
RĂNG RẮC…
Có thanh âm tan vỡ vang lên, Lạc Nam và Bảo Lan trợn tròn mắt khi nhìn thấy Thiên Đạo Quy Tắc bên trong Mộc Kiếm của Chấp Pháp Đạo Giả vỡ vụn, sau đó tiêu tán…
Khi quy tắc hùng mạnh không còn, Bích Tiêu một tay kết ấn, điều động tầng tầng lớp lớp Thuỷ Đạo Lực hình thành một quả trứng bảo vệ cơ thể.
ẦM!
Mộc Kiếm vẫn chém xuống đầy táo bạo, chỉ là nó không còn Thiên Đạo Quy Tắc bên trong nên đã trở nên suy yếu rất nhiều.
Quả trứng bị chém nát, Bích Tiêu vẫn chật vật bay ngược hàng trăm mét rồi mới rơi xuống…
Nhưng nhờ như vậy, nàng đã thành công vượt qua Thiên Đạo Kiếp hung hiểm, mây đen trên bầu trời chậm rãi tán đi, hào quang bao phủ cơ thể nàng, khí tức Thiên Đạo Cảnh hàng thật giá thật đã cực kỳ vững chắc.
“Tam muội.”
Đông Hoa bay đến đỡ lấy Bích Tiêu, ân cần hỏi thăm: “Có đau không?”
DÀNH CHO BẠN…
Hơi thở hôi? Đó là do ký sinh trùng làm! Làm điều này ngay!
Thêm…
730…
183…
243…
“Muội rất ổn.” Bích Tiêu nhẹ nở nụ cười.
Lạc Nam ở bên cạnh nhìn mà ngẩn ngơ.
Bởi vì trong lúc độ kiếp, mặt nạ của Bích Tiêu đã bị phá vỡ, hiện ra dung mạo của nàng.
Ngoài suy nghĩ ban đầu của Lạc Nam, vốn hắn cho rằng Bích Tiêu là kiểu mẫu của một nữ tử phương đông, sở hữu nét đẹp thuần tuý của Á Châu…
Nhưng không phải, Bích Tiêu lại có dung nhan của một mỹ nữ dị vực phong tình.
Nàng có làn da trắng nõn và khỏe khoắn như sữa dê, có đôi mắt màu xanh thâm thuý như đại dương sâu thẳm, có bờ môi hơi dày đỏ thẳm quyến rũ, sóng mũi cao thẳng, chiếc cổ thon thả cao quý như thiên nga, cực kỳ dụ hoặc.
Mái tóc của nàng cũng thuần một màu biển xanh óng mượt xen kẻ những lọn tóc đen huyền bí…
Không ngờ phía sau tính cách u tĩnh thanh lãnh của nàng lại là một dung nhan đầy cá tính và nổi bật đến như vậy.
“Sư thúc thật đẹp…” Hắn nhịn không được tán thưởng.
Bích Tiêu lúc này mới nhận ra mình không còn mặt nạ, lập tức điều động dòng nước che phủ diện mạo.
“Giấu cái gì mà giấu? Ta đã nhìn thấy hết rồi.” Lạc Nam mặt dày cười nói:
“Nhớ một lần là cả đời không quên được khà khà.”
“Xú tiểu tử, ngay cả sư thúc cũng dám trêu chọc?” Đông Hoa giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
“Sư thúc cái gì? Sắp tới ta là tỷ phu của nàng ấy rồi!” Lạc Nam ngạo nghễ tuyên bố.
“Phốc!” Đông Hoa và Bích Tiêu xém chút phun một ngụm.
Mà Bảo Lan càng là chớp chớp đôi mắt nghi hoặc, quan hệ này có chút loạn a.