Phần 140
Có được Kiếm Thị cường đại là việc không tệ, với chiến lực của Loạn Thanh Quân… sợ rằng chỉ có Thần Đạo Cảnh mới đủ khả năng gây khó khăn cho nàng, để nàng kết hợp cùng Tiểu Tinh đi thu thập tài nguyên Lạc Nam rất là an tâm.
“Lần này ta lại nợ ân tình của Ngạo Long Kiếm Thần và Cuồng Hổ Đao Thần, phải tìm cơ hội trả lại cho bọn họ.”
Hắn và Đông Hoa rời khỏi phòng, nhìn thấy Bích Tiêu đã thu xếp xong cho Dương Lực Thánh Sơn Thú, liền mở miệng nói:
“Nàng phân phó Phá Đạo Hội giúp ta chú ý tin tức của hai vị tiền bối hoặc nữ nhi của bọn họ.”
Lạc Nam vốn thích người khác thiếu nợ ân tình của mình hơn là bản thân thiếu nợ người khác…
Trước đó Ngạo Long Kiếm Thần và Cuồng Hổ Đao Thần giúp hắn trốn khỏi Loạn Thần Đế Cung đã xem như sòng phẳng trả hết nợ nần trong Vô Minh Mộ Địa, nhưng sau đó lại bất ngờ xuất hiện phá nát Trụ Trận Chi Tâm, nhờ vậy mà chư thần của Đạo Địa mới hàng lâm mà đến, cuối cùng đại tỷ hiện thân cứu tính mạng của hắn.
Có thể nói là Ngạo Long Kiếm Thần và Cuồng Hổ Đao Thần lại hỗ trợ cứu hắn thêm một lần.
Bích Tiêu gật đầu đồng ý, sau chuyện lần này… nàng càng muốn lôi kéo đôi phu thê đao kiếm đó vào Phá Đạo Hội.
“Nhị tỷ, đại tỷ vừa cho chúng ta một lượng tài nguyên đột phá cảnh giới, trong thời gian tới sẽ bế quan trong Phá Đạo Lệnh, tiếp tục hỗ trợ Lạc Nam làm nhiệm vụ ở Đạo Địa.” Bích Tiêu nói với Đông Hoa.
“Hiểu rồi.” Đông Hoa đương nhiên tán thành, thực lực của Lạc Nam hiện tại đã vượt qua nàng, tu vi cũng đã đuổi kịp nàng, nàng đương nhiên muốn nhanh chóng đột phá tu vi, không thể để hắn bỏ lạ quá xa.
Mà Bích Tiêu cũng nhận thức được sẽ có những thời điểm cửu tử nhất sinh cần đến đại tỷ ra mặt giải cứu, nàng quyết tâm đẩy nhanh tiến độ bước vào hàng ngũ Thần Đạo Cảnh.
Một khi đột phá Thần Đạo Cảnh, với công pháp Vô Đạo Kinh cũng như Vô Thuỷ Thần Tướng, nàng tự tin mình có thể vượt cấp chiến đấu ít nhất là một tiểu cảnh giới, đụng phải Thần Đạo Trung Kỳ vẫn chống lại được.
“Thế hai nàng cứ bế quan đi, chuyện ở bên ngoài cứ giao cho ta.” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực.
“Hứ, ngươi muốn có cơ hội trêu hoa ghẹo nguyệt thì đúng hơn.” Đông Hoa yêu kiều lườm hắn.
“Haha, có lão bà và em vợ bên cạnh, ta cần gì nghĩ đến hoa nguyệt?” Lạc Nam cười tủm tỉm nháy mắt.
Bích Tiêu không thèm để ý đến hắn, nàng vẫn đeo mặt nạ không thấy rõ biểu tình, thân thể biến mất tiến vào Phá Đạo Lệnh.
“Khanh khách, tính cách của Bích Tiêu tĩnh lặng như giếng cổ, trong veo như nước hồ thu… vài lời đường mật của chàng không đủ tác dụng.” Đông Hoa trêu tức cười nói.
“Mưa dầm thấm lâu nha, mỗi ngày gia tăng một chút cảm tình là được rồi.” Lạc Nam đầy kiên nhẫn nói.
“Tên khốn kiếp rốt cuộc lòi mặt chuột, thì ra ngươi vẫn luôn đánh chủ ý với tam muội.” Đông Hoa nghiến răng nghiến lợi vung tay véo hông hắn.
“Không sai, mía ngọt phải ăn cả cụm.” Lạc Nam mặt dày thừa nhận:
“Từ lúc Bích Tiêu đứng ra ngăn cản trước mặt ta đối phó với ba tên Thần Đạo Cảnh, ta liền muốn có nàng ấy.”
Với tâm cảnh hiện tại của hắn, yêu ghét rõ ràng, không có gì phải che giấu cả.
Vào thời khắc Bích Tiêu cùng hắn đồng sinh cộng tử, hắn liền quyết tâm đời này phải có nàng bên cạnh mình.
“Mía ngọt đánh cả cụm? Thế ngươi ngay cả đại tỷ cũng dám?” Đông Hoa nghiền ngẫm.
“Có gì không dám?” Lạc Nam cười tủm tỉm.
“Cút!”
Nào ngờ hắn vừa dứt câu, một bàn chân trắng nõn đã xuyên thủng không gian đạp thẳng vào lưng hắn.
“Phốc!”
Lạc Nam phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị đạp văng khỏi tổng bộ Phá Đạo Hội, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo, toàn thân kịch liệt đau nhức.
Không gian gợn sóng, Đông Hoa đạp không đuổi theo, ôm bụng cười nắc nẻ:
“Đáng đời, cái miệng hại cái thân là đây chứ đâu…”
“Đại tỷ ác quá, một đạp vừa rồi không lưu tình chút nào.” Lạc Nam buồn bực không thôi, kích hoạt Bất Diệt Viêm trị liệu thương thế.
“Nếu có kẻ khác dám nảy sinh ý đồ với nàng kết cục vừa rồi đã là thân hồn cùng diệt, còn nói không lưu tình?” Đông Hoa trừng mắt.
“Thế ta là người đặc biệt rồi? Xem ra vẫn có cơ hội.” Lạc Nam cười hắc hắc.
Đông Hoa triệt để bó tay, bất quá cảm thấy tỷ tỷ và muội muội đều gả cho phu quân của mình cũng là kết quả không tệ, chỉ sợ rằng tên nam nhân này không có đủ bản lĩnh đó mà thôi.
“Cố gắng lên…” Đông Hoa vỗ vỗ vai hắn động viên, cũng thả người trở về Phá Đạo Lệnh.
Lạc Nam hít sâu một hơi, cảm thấy động lực tràn đầy.
“Dị Nữ!” Hắn khẽ gọi một tiếng.
GÁY!
Thân ảnh Huyết Dị Yêu Hoàng hiện ra, đôi cánh dường như bao trùm toàn bộ tinh không tăm tối.
Lạc Nam ngồi trên lưng Huyết Dị Yêu Hoàng, cảm nhận được khí tức cường đại của nàng, gật đầu tán thưởng:
“Xem ra nàng và Bảo Lan thu hoạch đều không tệ.”
“Nhờ tài nguyên của chủ nhân và sự hỗ trợ của Bảo Lan muội muội, trong thời gian qua thiếp thân khai mở được Nguyên Văn, Ma Văn, Huyết Văn, Độc Văn, Long Văn… mỗi thứ một vạn đường.” Dị Nữ sung sướng truyền âm đáp.
“Tốt lắm, theo ý niệm của ta… đến Trụ Việt Tông một chuyến.” Lạc Nam hài lòng nói.
“Tuân mệnh.”
Huyết Dị Yêu Hoàng tung cánh, liền hóa thành hư ảnh của một tôn hùng sư, quanh thân được bao phủ bởi hắc sắc long giáp uy phong lẫm liệt, Thời Gian và Không Gian hai loại lực lượng cùng lúc vận chuyển, như lưu tinh xuyên thủng không gian lao vọt đi.
Bởi vì Dị Nữ có thể biến đổi các dạng hình thái bên ngoài khác nhau, Lạc Nam cũng không sợ có kẻ nhìn ra nàng là chiến thú của Tiểu Ma ở Độ Đạo Môn.
Nhất là khi nơi này còn là Ngũ Châu Tứ Vực…
Kể từ khi Ngũ Châu Tứ Vực thống nhất, tất cả các thế lực đều có thể an bình phát triển, quang cảnh hoàn toàn trái ngược với Đạo Giới chém chém giết giết, đấu tranh không ngừng.
Ban đầu, vẫn có người hoài nghi về phương hướng phát triển của Bá Chủ tại Ngũ Châu Tứ Vực.
Tu sĩ vốn dĩ quen với việc tranh đấu, liều mạng để đoạt lấy một loại tài nguyên khỏi tay người khác, từ đó hận thù đến mức người chết ta sống… vậy nên đột ngột hưởng thụ thiên hạ thái bình, vẫn có rất nhiều người âm thầm đặt câu hỏi.
Nếu như không tranh đoạt, không giết nhau chiếm đoạt tài nguyên, vậy thử hỏi có đủ tài nguyên để toàn bộ tu sĩ tiến bộ hay không?
Nhưng thời gian dần trôi, bọn hắn nhận ra một điều… tài nguyên là thứ có thể bồi dưỡng ra được.
Các loại thực vật, thiên tài địa bảo được mở rộng mô hình canh tác, trồng trọt.
Các loại tài nguyên tiêu hao như mỏ Nguyên Thạch, khoáng sản, khoáng thạch… đều có thể ngưng tụ ra sau năm tháng dài lắng đọng thông qua Gia Tốc Trận.
Trong bối cảnh Ngũ Châu Tứ Vực thống nhất, những mô hình bồi dưỡng, gia tăng số lượng tài nguyên được thực hiện ở khắp mọi nơi.
Thay vì thời gian chém giết và tranh đoạt, ngươi có thể tự bồi dưỡng ra loại tài nguyên mình cần.
Nguyên Đan Bí Điển, các loại kiến thức về Luyện Đan, Luyện Khí, bồi dưỡng thiên tài địa bảo, thúc đẩy tài nguyên hình thành đều đã được Phá Đạo Hội phổ cập rộng rãi, chỉ cần chịu khó tìm hiểu là có thể lĩnh ngộ.
Một điều tuyệt vời hơn nữa đó chính là toàn bộ Ngũ Châu Tứ Vực được Bá Chủ Chiến Kỳ trấn thủ, có được Quy Tắc Chi Lực bao trùm toàn bộ thiên địa, chính là Bá Chủ Lãnh Địa.
Ở trong phạm vi của Bá Chủ Lãnh Địa, mọi thứ đều được hỗ trợ, thừa hưởng lợi ích.
Đẩy nhanh tốc độ tu luyện, gia tăng ngộ tính, thúc đẩy tài nguyên sinh tồn và trưởng thành… tất cả đều viễn siêu so với tình hình trước đây.
Chưa kể Đạo Xu từ Trân Bảo Lâu và Dị Nguyên Hội cũng được lan tỏa khắp nơi, Đạo Xu ẩn chứa lượng Nguyên Khí vượt xa Nguyên Thạch vô số lần, bên trong lại bí mật chứa đựng Quy Tắc Chi Lực cho tu sĩ hấp thụ.
Cho nên không cần đến Lạc Nam ra mặt, mỗi một tu sĩ đều có thể tự mình cảm nhận được sự thay đổi vi diệu này, đối với Bá Chủ càng tôn sùng đến cực điểm từ nội tâm, tận hưởng sự thái bình thịnh thế.
Thiên tài sinh sôi, các loại huyết mạch tưởng chừng tuyệt tích dần dần xuất hiện trở lại.
Trụ Việt Tông.
Bên trên trường thành, người chủ trì Trụ Việt Tông hiện tại là Lạc Nhất Vương ngắm nhìn thiên hạ giang sơn đang phồn vinh như gấm, vuốt râu cảm thán không ngớt:
“Thật là kỳ tích, ngắn ngũi từng ấy năm… Bá Chủ Lãnh Địa đã hoàn toàn lột xác, người cảm nhận được cánh cửa Cấm Kỵ ngày càng nhiều hơn.”
“Tộc trưởng, chúng ta đều là Cửu Cảnh Chí Tôn cả rồi… thật muốn một ngày đặt chân vào Đạo Giới.” Bên cạnh vang lên thanh âm già nua, Bụt vuốt râu mỉm cười.
“Haha, Nhất Thế Vũ Trụ đã hoàn toàn dung hợp vào Nguyên Giới… một thời gian sau, ta cũng mong muốn nhìn xem Đạo Giới là một nơi như thế nào.” Lạc Nhất Vương ngửa đầu nhìn xa xăm:
“Có lẽ Bá Chủ của chúng ta ở nơi đó cũng đang trải qua gió tanh mưa máu.”
“Với bản sự của ngài ấy, ở bất cứ nơi nào cũng đều tỏa sáng như vì sao mà thôi.” Bụt tự tin nói rằng.
“Haha, nhạc phụ đại nhân và Bụt lão đánh giá cao ta quá rồi.” Một tiếng cười ung dung vang vọng bên tai.
Lạc Nhất Vương và Bụt toàn thân chấn động.
Chỉ thấy không gian bên cạnh hai người xuất hiện thông đạo, Lạc Nam và Dị Nữ đã hóa thành nhân loại chậm rãi bước ra.
Chứng kiến hắn, hai nhân vật cao tầng của Trụ Việt Tông đều thất thần hồi lâu… cũng đã có một thời gian khá dài rồi.
“Bá Chủ…” Hai người kích động đến mặt già đỏ ửng.
“Nhạc phụ đừng khách khí.” Lạc Nam ôm Lạc Nhất Vương một cái, vỗ vỗ lưng ông ta.
Lạc Nhất Vương đè nén nội tâm kích động, đánh giá con rể từ trên xuống dưới một vòng, chỉ thấy hắn ngày càng bất phàm, khí chất nội liễm nhìn không ra sâu cạn, liền càng thêm an tâm.
Lạc Nam thoáng đảo mắt nhìn quanh, toàn bộ Trụ Việt Tông đều thu vào tầm mắt của hắn.
“Mẫu Tôn mọi người đâu? Vì sao ta không cảm nhận được khí tức của bọn họ?” Hắn hỏi.
“Mẫu thân, phụ thân… Hỗn Thế Tứ Hầu, các vị Cầm Tinh, các chiến tướng, các huynh đệ của ta… tất cả bọn hắn đều thông qua sự trợ giúp của Trân Bảo Lâu tiến vào Đạo Giới truy cầu đại đạo…” Lạc Nhất Vương cười khổ đáp:
“Chỉ lưu lại ta và Bụt lão tiếp quản sự vụ ở Trụ Việt Tông cũng như Bắc Châu.”
Lạc Nam hơi trầm mặc một chút, sau đó nở nụ cười:
“Cũng tốt, mỗi người đều có chí hướng và vận mệnh của riêng họ…”
Hắn cũng không thể ép buộc tất cả ở lại nơi này, chờ đợi bản thân mình đem Đạo Giới thống nhất được.
Đạo Giới không phải chỉ có các Đạo Thống hay Đại Thế Lực hàng đầu, Đạo Giới có những tiểu thế lực chỉ có Đạo Cảnh, Đại Đạo Cảnh trấn thủ.
Chỉ cần ôm hoài bão lớn lao trong lòng, ngươi vẫn có thể từng bước một chậm rãi leo lên từ xuất phát điểm thấp nhất.
Bản thân hắn cũng đã từng như thế mà…
Vậy nên hắn tôn trọng quyền quyết định của tất cả mọi người.
Lạc Nam lấy ra mười quả Hoàng Trung Lý đặt vào tay Lạc Nhất Vương, hy vọng ngày sau sẽ giúp nhạc phụ đại nhân của mình đẩy mạnh tốc độ tu luyện.
Ông ta cũng không khách khí với hiền tế của mình, cười sang sảng nhận lấy.
“Lần này ngài trở về, vì sao không thấy Lạc Gia báo tin?” Bụt hỏi.
“Haha, ta ngay cả Lạc Gia cũng chưa ghé qua đã đến nơi này gặp hai vị.” Lạc Nam nở nụ cười.
Hoàn cảnh ở Lạc Gia hắn cũng đã cảm ứng được, từ mẫu thân, tỷ tỷ, các thê tử và hồng nhan của hắn đều đến Đạo Giới rèn luyện, Lạc Gia hiện tại rộng rãi vô ngần nhưng chỉ có hai người và Dược Thần Thụ trông coi.
Chính là Thánh Linh Thiên Vận và Điêu Thuyền.
“Ngài vừa trở về đã lập tức đến Trụ Việt Tông, chắc hẳn là có đại sự?” Bụt vuốt râu.
“Cũng không có gì to tát, ta đang làm chút việc cần có Yểm Ma phụ trợ, vừa hay Nhất Thế Vũ Trụ có Yểm Ma Tộc…” Lạc Nam nở nụ cười.
“Chuyện này có gì khó khăn? Để ta ra lệnh cho toàn bộ Yểm Ma Tộc tập hợp.” Lạc Nhất Vương cười nói:
“Những năm gần đây sau khi dung hợp với Nguyên Giới, nhờ hoàn cảnh tốt lên mà các tộc lần lượt xuất hiện không ít tộc nhân biến dị, có tiềm lực cao… Yểm Ma Tộc cũng không ngoại lệ.”
“Không cần, tiểu tế chỉ muốn chọn một thành viên duy nhất của Yểm Ma Tộc mà thôi.” Lạc Nam hồi tưởng lại:
“Năm đó Yểm Ma Tộc đầu quân dưới trướng của ta, tộc trưởng của bọn hắn là một Lão Yểm Ma thì phải?”
“Haha, lão già đó hiện tại đã không màng thế sự, bởi vì thiên hạ yên bình nên đã sinh ra lười biếng, suốt ngày nhàn nhã thưởng thức các loại Hồn Trà, không thích hợp.” Lạc Nhất Vương lắc đầu.
“Nhắc mới nhớ, hôm nay là ngày Yểm Ma Kế Thừa.” Bụt nhớ lại một điều, liền nói:
“Lão Yểm Ma muốn thoái vị để nhàn vân dã hạc, quyết định tổ chức một cạnh tranh để tìm ra người kế thừa vị trí tộc trưởng của Yểm Ma Tộc đấy.”
“Vừa đúng lúc.” Lạc Nam nghe vậy hứng thú nở nụ cười:
“Hai vị không cần nhúng tay vào việc này, cứ để ta bí mật tuyển chọn.”