Phần 148
Đã nhận ân huệ từ Toàn Chức Đạo Thống, Lạc Nam cảm thấy mình cũng nên có chút cái gọi là cống hiến…
Vừa đạt được Toàn Chức Đạo Kinh, vừa được cung cấp hàng loạt nguyên liệu… nếu không làm ra hồi báo hắn cũng cảm thấy hổ thẹn.
Thế là hắn tìm đến Luyện Đan Đường.
“A, tham kiến Tiểu Ma Thiên Tử…” Một đám đệ tử Luyện Đan Sư vội vàng buông bỏ công việc trong tay tiến đến chào hỏi, vui vẻ nói:
“Sau này là người một nhà, hy vọng Thiên Tử chiếu cố nhiều hơn.”
Việc hắn gia nhập Toàn Chức Đạo Thống đã không còn là bí mật, đối với việc Đạo Thống của mình kết nạp một nhân vật cường đại như vậy, hầu hết đệ tử đều vui mừng.
“Đừng khách khí, đều là đồng môn với nhau cả.” Lạc Nam nở nụ cười gật đầu:
“Đan Phỉ sư tỷ đâu rồi?”
“Nàng đã tuyên bế bế quan đột phá đột phá Đan Thiên Đạo Viên Mãn, trong lúc này tuyệt đối không được quấy rầy.” Một đệ tử nói rằng.
Lạc Nam khóe miệng giật giật, không ngờ mình lại vô tình kích thích sư tỷ đến như vậy.
Phần phật…
Óng tay áo tung bay, một thân ảnh già nua từ xa bay đến hướng Lạc Nam chắp tay giới thiệu:
“Lão phu là Hộ Pháp phụ trách các loại sự vụ ở Luyện Đan Đường, không biết Tiểu Ma Thiên Tử cần gì?”
“Không cần gì cả, ta chỉ muốn đóng góp một vài thứ cho Luyện Đan Đường cũng như Toàn Chức Đạo Thống mà thôi.” Lạc Nam thành thật nói:
“Chính là một phần tri thức mà Dược Thần lưu lại!”
“Cái gì?” Hộ Pháp toàn thân chấn động, mà ngay cả một đám đệ tử xung quanh cũng giật bắn mình.
Dược Thần là ai? Đây chính là nhân vật truyền kỳ bên trong giới Luyện Đan Sư a.
“Cái này… ta phải bẩm báo với Nhị Trưởng Lão.” Hộ Pháp thanh âm run rẩy.
“Không cần, ta đã đến.” Một giọng nói êm tai cắt ngang.
Không gian nứt ra, mỹ phụ nhân thân khoác đạo bào, diện mục có vài phần nóng bỏng giống với Đan Phỉ từ trong đó xuất hiện.
Ngửi thấy mùi vị dược liệu nồng đậm thơm ngát từ cơ thể mỹ phụ, cảm nhận được khí tức của bà ta đã tiệm cận Thần Đạo Cảnh, Lạc Nam lập tức có thể khẳng định đây chính là mẫu thân của Đan Phỉ, vị Đan Thần duy nhất của Độ Đạo Môn.
“Ta gọi Đan Thục.” Mỹ phụ nhân hướng Lạc Nam chậm rãi nói:
“Thiên Cảnh là do Dược Thần lưu lại, nhưng truyền thừa của Dược Thần vốn đã rơi vào tay vị Bá Chủ kia… Tiểu Ma ngươi từ đâu có được?”
Lạc Nam đã sớm chuẩn bị cho câu hỏi này, liền ung dung hồi đáp:
“Bẩm Nhị Trưởng Lão, quan hệ giữa ta và Lạc huynh rất tốt, gần nhất sau khi ra ngoài rèn luyện ta từng làm cho hắn một vài việc… hắn sau khi biết ta có ý định gia nhập Toàn Chức Đạo Thống, lại có hứng thú với Luyện Đan liền giao một phần tri thức bên trong Dược Thần Đan Điển cho ta.”
“Nay ta đã là đệ tử của Toàn Chức Đạo Thống, cảm thấy nên vì Đạo Thống của chúng ta cống hiến sức mọn cho nên muốn dâng lên, hy vọng có thể đóng góp phát triển Luyện Đan Đường cũng như cả tông môn…”
Lời vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều tràn ngập tán thưởng, vô số đệ tử kính nể nhìn lấy thân ảnh nam nhân.
Thứ quý giá như Dược Thần Đan Điển vậy mà không chút do dự dâng lên, có thể thấy lòng dạ của hắn rộng rãi, đối xử với Toàn Chức Đạo Thống và Độ Đạo Môn vô cùng chân thành.
Mà vị Lạc Nam kia cũng quá mức nghĩa khí, xem trọng tình huynh đệ… thật khiến người ta phải sinh lòng hảo cảm.
Ánh mắt Đan Thục lóe lên dị sắc, mặc dù bản thân nàng cũng là một vị Thần Đạo Đan Sư… nhưng bất kể là trình độ hay lý giải về lĩnh vực này đều thua xa bậc tiền bối như Dược Thần.
Phải biết rằng Dược Thần vì truy cầu cảnh giới viễn siêu Thần Đạo mà ngã xuống, đây là điều mà nàng đời này chưa biết có thể đạt đến hay không.
Cho nên đừng nói là những người khác, ngay cả Đan Thục cũng vô cùng hứng thú và kích động khi nghe đến Dược Thần Đan Điển.
Nhận ra thái độ của Đan Thục, Lạc Nam không đợi nàng mở miệng đã đem một khối Ngọc Bội dâng lên, bên trong có sao chép một nửa tri thức từ Dược Thần Đan Điển.
Đan Thục tiếp nhận, cũng không lập tức quan sát để giữ hình tượng trưởng lão, ngược lại gật đầu điềm tĩnh nói:
“Ngươi có lòng như thế bổn trưởng lão rất vui mừng, tuy nhiên tri thức của Dược Thần rất là đáng giá, tông môn cũng không vô duyên nhận lấy…”
Nói xong, một chiếc bình thuỷ tinh đã từ óng tay áo bay ra lơ lửng trước mặt của hắn.
“Đây là…”
Lạc Nam hai mắt sáng lên, phát hiện bên trong bình thuỷ tinh có một viên đan dược màu sắc đỏ ngầu như máu tỏa ra năng lượng cuồng bạo dị thường như có thể bạo tạc bất cứ lúc nào, đáng gờm hơn là Thần Đạo Quy Tắc đang luân chuyển bên trong nó.
“Cuồng Thần Đan!” Hắn trầm giọng nói.
“Không tệ, xem ra ngươi đã có nghiên cứu đối với Dược Thần Đan Điển…” Đan Thục mỉm cười hài lòng.
Lạc Nam nghiêm nghị gật đầu, Cuồng Thần Đan là loại đan dược có thể giúp ngươi có ngay sức mạnh của Thần Đạo Cảnh sau khi sử dụng… tuy nhiên cái giá phải trả cho việc sử dụng nó cũng không nhỏ, đó là mất hết tu vi trở thành phế nhân.
Đây có thể xem là một con ác chủ bài để giữ mạng trong thời khắc cuối cùng… sẵn sàng cùng địch nhân đồng quy vu tận.
“Ngươi nhận Cuồng Thần Đan, ta nhận Dược Thần Đan Điển.” Đan Thục phất óng tay áo:
“Cảm thấy thế nào?”
“Đa tạ Trưởng Lão.” Lạc Nam không khách khí chắp tay.
Con bài giữ mạng càng nhiều càng tốt, Lạc Nam đương nhiên không có lý do từ chối.
Đan Thục tán thưởng mỉm cười, nàng rất hài lòng với tính cách của tên tiểu tử này, âm thầm cảm thán không hổ là nhân vật được tổ sư gia ưu ái ban cho năm tầng công pháp hoàn chỉnh.
“Sắp tới đệ tử sẽ tiếp tục ra ngoài rèn luyện nhằm đột phá Hồn Thiên Đạo, đệ tử xin cáo từ trước.” Lạc Nam báo cáo một tiếng, quay người rời đi.
“Các ngươi thấy rồi chứ? Sư huynh của các ngươi đã có thành tựu nhưng vẫn luôn nỗ lực không ngừng, phải lấy đó làm gương… hiểu chưa?” Hộ Pháp cao giọng nhắc nhở các đệ tử.
“Chúng ta nhất định không để tông môn thất vọng.” Cả đám đồng thanh hô vang, đối với sự cố gắng của sư huynh quả thật là kính nể không ngớt.
Đan Thục chậm rãi biến mất tại chỗ.
Sau khi trở về cung điện của mình, nàng lập tức dùng thần thức quét vào Ngọc Bội.
Vài canh giờ trôi qua, Đan Thục cảm giác mình như lạc vào một cánh cửa khác biệt…
Tất cả tri thứ luyện đan, chăm sóc, bồi dưỡng thiên tài địa bảo và các loại thực vật từ trước đến nay còn chưa hiểu biết đột ngột được khai thông.
Chỉ cảm thấy tri thức chính là tài sản vô giá nhất trên thế giới này.
Rất nhiều lý giải, lĩnh ngộ trên con đường vấn đỉnh Đan Đạo cũng được lưu lại trong đó như đang dẫn dắt Đan Thục bước vào tầm cao mới.
Thậm chí ngay cả bình cảnh đang kẹt lại vô số năm qua cũng dần dần nới lỏng, có dấu hiệu tiến bộ.
“Thật thần kỳ.” Đan Thục nhịn không được hít sâu một hơi:
“Phải báo cáo việc này với Đạo Chủ!”
Nàng tin tưởng rằng bằng vào những tri thức vô giá này, lĩnh vực Đan Đạo, Dược Đạo của Độ Đạo Môn chắc chắn sẽ bước vào kỷ nguyên mới, có biến hóa nghiêng trời lệch đất trong tương lai.
Thậm chí Luyện Đan Đường có thể sinh ra thêm vài vị Thần Đạo Luyện Đan Sư cũng không chừng.
Trong lúc nhất thời, Đan Thục hơi hối hận thầm nghĩ:
“Chậc, một viên Cuồng Thần Đan phải chăng quá keo kiệt?”
“Có chỗ tốt…”
Lạc Nam cười hắc hắc mân mê bình thuỷ tinh, không ngờ được thêm một con ác chủ bài, Đan Thục trưởng lão quá mức hào phóng.
Cuồng Thần Đan này đối với người khác sau khi sử dụng sẽ trở thành phế nhân, nhưng đối với Lạc Nam thì hắn không tin.
Bởi vì hắn tu luyện Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, căn cơ của hắn nằm tại Bá Đỉnh.
Muốn phế bỏ tu vi của hắn, trừ khi đem Bá Đỉnh đánh cho nổ, đem tất cả Vĩnh Hằng Thuộc Tính, Đạo Thuộc Tính bên trong đó đều xóa đi.
Nhưng Lạc Nam không cho rằng một viên Cuồng Thần Đan đủ sức phá huỷ Bá Đỉnh… vì thế di chứng của hắn chưa chắc nặng như tu sĩ thông thường.
Bất quá nói gì thì nói, không đến lúc bất đắc dĩ hắn sẽ không dùng đến đồ chơi như Cuồng Thần Đan, quá mức nguy hiểm.
Lạc Nam về động phủ, lấy ra một nhánh Đạo Mộc làm một số việc…
Thu xếp xong mọi thứ, hắn chuẩn bị lên đường đến Đạo Hải.
“Sư tỷ, đệ đi đây!” Phất tay chào Hương Trà một tiếng.
“Đừng có chết là được.” Hương Trà vẫn giữ thái độ lười biếng, chẳng biết ở đâu làm ra một cái võng tre nằm giữa vườn trà tắm nắng.
Lạc Nam khóe miệng giật giật đáp: “Sư tỷ trên trời có linh phù hộ đệ sẽ không chết.”
“Cút!” Hương Trà chồm dậy vung chân đạp hắn.
Lạc Nam ngửa đầu cười dài lách mình né trách, Huyết Dị Yêu Hoàng hiện ra mang hắn biến mất ở chân trời.
“Xú tiểu tử…” Nhìn theo thân ảnh dần khuất dạng của hắn, đôi mắt của Hương Trà lóe lên dị sắc liên tục:
“Tên này còn yêu nghiệt hơn dự đoán của ta.”