Phần 151
“Thần Tị!”
Ngay khi một kiếm trảm ra, ngay cả những Thần Đạo Cảnh như Cầm Di cũng phải ngừng thở.
Toàn bộ không gian bên trong Thiên Âm Kết Giới bị kiếm khí huyết hồng bao phủ, không có đường lui, không thể cản phá.
Một kiếm quét ngang tất cả ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo không cách nào hình dung.
Toàn bộ Sát Thế, Chiến Thế và Thương Thế xung quanh Hiên Viên Tử đều tan vỡ trong nháy mắt.
RĂNG RẮC…
Trường thương đạt đến Thiên Đạo Cực Phẩm trên tay hắn vỡ nát thành toái phiến.
“Không thể nào…”
Hiên Viên Tử ngơ ngác thốt lên ba chữ trước khi cơ thể hắn bị nhấn chìm và hóa thành bọt máu.
PHỐC!
Loạn Nhai hai mắt trợn tròn, cũng bị kiếm thế kinh hoàng quét ngang mất đi một nửa cơ thể, máu tươi cuồng phún.
Cầm Dao Nhã rùng mình trước thực lực của Lạc Nam, cũng may trước đó nàng kịp thời nghe hắn cảnh báo mà né tránh, không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một.
Thiên Âm Pháp Tướng ngay lập tức đã hiện ra sau lưng nàng, phát động Pháp Tướng Thần Thông mang tính huỷ diệt.
“Thanh Âm Chư Thần!”
Thiên Âm Pháp Tướng nâng lên chiếc chuông khổng lồ, hội tụ vô vàn Thiên Đạo Hồn Lực hướng về Loạn Nhai điên cuồng bắn ra.
OÀNH.
Loạn Nhai trọng thương không phản ứng kịp, cơ thể như giẻ rách bay vọt ra ngoài, linh hồn gần như tan vỡ.
Lạc Nam ném ra Bá Đỉnh hút Loạn Nhai vào bên trong, đồng thời thi triển Hiểm Thâu Bí Thủ đoạt lấy Nhẫn Trữ Vật của Hiên Viên Tử đang trôi lơ lửng.
Mắt thấy Vòng Lặp Vô Tận của Hiên Viên Thần Công lại sắp được kích hoạt, Lạc Nam cười gằn một tiếng, vung ra Lạc Hồng Kiếm chém tới.
Bá Đạo Quy Tắc dung hợp cùng Loạn Đạo Quy Tắc càn quét mà ra, bao phủ xung quanh nơi Hiên Viên Tử tan thành từng mảnh.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Vào thời khắc đó, tất cả quy tắc của Hiên Viên Thần Công đều bị ăn mòn và huỷ diệt, Thời Gian đang đảo ngược bị chém nát hoàn toàn.
“Đó là loại quy tắc khủng bố mà Phá Đạo Hội Trưởng đã từng sử dụng?” Cầm Di ngưng trọng thốt lên:
“Không ngờ ngay cả Hiên Viên Thần Công cũng vô dụng khi đụng phải nó.”
“KHÔNG!”
Đại Tổng Quản tê tâm liệt phế gào lên trước tình cảnh này.
Vòng Lặp Vô Tận đứt đoạn, đồng nghĩa Hiên Viên Tử triệt để ngã xuống.
“Tiểu súc sinh đi chết!” Đại Tổng Quản như phát rồ liều lĩnh xông đến công kích Lạc Nam.
Nhưng mà Ngân Thiên Quốc Chủ không để ông ta được như nguyện, trực tiếp cầm theo Ngân Thiên Ấn nện xuống ngăn cản.
Cầm Di đang định ra tay tiêu diệt Loạn Tổ Mẫu, chợt cảm giác được một cổ khí thế kinh thiên động địa đang sắp hàng lâm.
“Đi! Loạn Hoàng Vũ đến rồi.”
Không hề do dự, chỉ có thể chụp lấy cổ áo Lạc Nam và Cầm Dao Nhã xé rách không gian.
Ngân Thiên Quốc Chủ thấy cảnh này cũng gầm lên một tiếng, toàn lực đem Đại Tổng Quản đẩy lùi rồi đuổi theo.
“Chạy đi đâu?” Loạn Tổ Mẫu như lệ quỷ gào thét cố gắng cầm chân hai người.
Nhưng Thần Binh – Vạn Thanh Cầm đã tấu lên mãnh liệt, vòng xoáy âm thanh đem bọn hắn cuốn xa ra ngoài như dòng thác trôi dạt giữa hư không.
Làm xong nhiệm vụ, Vạn Thanh Cầm cũng xuyên thấu không gian trở về bên cạnh chủ nhân… bỏ lại một vùng hư không sụp đổ.
RĂNG RẮC…
Không gian nứt ra, thân ảnh bệ vệ uy nghi của Loạn Hoàng Vũ xuất hiện.
Nhìn thấy Loạn Tổ Mẫu và Đại Tổng Quản toàn thân đầy rẫy vết thương, Loạn Nhai và Hiên Viên Tử mất đi tung tích, sắc mặt của hắn trở nên âm trầm đến tột đỉnh, gằn lên từng chữ:
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
Khoảnh cách giữa Đạo Quốc và Đạo Địa không ngắn, dù là Thần Đạo Viên Mãn như hắn trực tiếp băng cắt không gian cũng không thể lập tức xuất hiện.
Vừa nhận được cầu cứu của Loạn Tổ Mẫu hắn đã tức tốc lao đến… nhưng xem ra vẫn chậm một bước.
“Bệ hạ, là Lạc Nam tiểu súc sinh liên thủ với Thiên Âm Đạo Chủ và Ngân Thiên Quốc Chủ chặn giết chúng ta.” Loạn Tổ Mẫu nước mắt lưng tròng, hai mắt chảy ra cả huyết lệ khàn giọng nói:
“Hai vị Thái Tử đều chết thảm trong tay súc sinh Lạc Nam, hai người già chúng ta thì bị bọn hắn đả thương.”
ẦM!
Loạn Hoàng Vũ một quyền đấm nát hư không, khóe miệng giật giật:
“Tại sao chúng biết hành tung của các ngươi?”
Hư không vô tận muốn tìm ra mục tiêu chẳng khác nào mò kim đáy biển, chưa kể việc Đạo Quốc cử người đến Đạo Địa thương lượng là bí mật.
“Chúng ta không biết a…” Đại Tổng Quản nuốt một ngụm nước bọt khô khốc:
“Chuyện lần này chỉ có cao tầng của hai Thần Quốc và ba thế lực của Đạo Địa là biết tin tức mà thôi.”
Nhớ lại lời nói của Cầm Di, Loạn Tổ Mẫu căm hận đay nghiến:
“Bệ hạ, bọn hắn không những chặn giết chúng ta, mà còn biết chuyện chúng ta định liên thủ với đám Bắc Đẩu Đạo Thống.”
“Tốt tốt tốt…” Loạn Hoàng Vũ giận quá hóa cười, ngửa đầu gầm lên chấn động hư không:
“Đạo Địa rất giỏi a, đây là các ngươi tự tìm…”
“Phốc!”
Thần Chiến Giáp trở về bên trong cơ thể, Lạc Nam phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét không còn chút máu.
Mấy người liếc nhìn, phát hiện đôi tay của hắn không khác nào thịt nát.
Thể phách của một Thể Thiên Đạo Sơ Kỳ như hắn không gánh nổi sức mạnh khổng lồ vừa rồi, cũng may là có Thần Chiến Giáp gánh bớt một phần áp lực.
“Không hổ là truyền thừa của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần, một kiếm vừa rồi đã vô địch dưới Thần Đạo Cảnh.” Ngân Thiên Quốc Chủ cảm khái nói.
Cầm Di nhìn trạng thái của Lạc Nam, mở miệng đề nghị:
“Mang tiểu tử này vào trong trị thương đi, mẫu thân trở về Độ Đạo Môn một chuyến, chuyện lần này ta cần thương lượng với hai vị Đạo Thủ, Đạo Quốc sẽ không dễ bỏ qua.”
Cầm Dao Nhã nhẹ gật đầu, nâng đỡ lấy Lạc Nam tiến vào trong khuê phòng của nàng đặt lên trên giường.
“Ta…” Lạc Nam đang định mở miệng, khóe môi lại vô thức rỉ máu ra.
Hắn âm thầm cười khổ, phát hiện đan điền của mình đã bị thương không nhẹ, xuất hiện vô số vết rách.
Thần Tị mạnh là một chuyện… nhưng để lại phản phệ nặng nhất cho hắn là lực lượng của hai vạn hành tinh.
Khi hai vạn hành tinh bùng nổ, toàn bộ đan điền của hắn phải gánh vác áp lực cực lớn… như một quả bong bóng bị bơm căng, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Bất Diệt Viêm cùng các Vĩnh Hằng Thuộc Tính chậm rãi vận chuyển, ưu tiên làm lành vết thương bên trong thể nội.
“Vừa rồi mạnh mẽ vô song, hiện tại lại vô cùng thê thảm.” Cầm Dao Nhã mỉm cười, nàng ngồi ở bên giường lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên miệng của hắn.
Nhìn thấy hai tay của hắn vẫn rỉ máu không ngừng, nàng lại dùng một lọ thuốc chậm rãi bôi lên.
Cầm Dao Nhã gò má có chút ửng hồng, nàng chưa từng vì tên nam tử nào làm như vậy… nhưng nam nhân này là ân nhân cứu mạng của nàng, cũng sẵn sàng vì hắn làm một ít chuyện.
Ngắm nhìn dung nhan ưu nhã xuất trần, ngửi thấy hương thơm như u lan nơi khuê cốc của giai nhân bên cạnh, Lạc Nam thoải mái hơn không ít.
Thật ra hắn có nhiều thủ đoạn khác để nhanh chóng phục hồi, nhưng có được Thiên Âm Thiếu Thần Nữ chăm sóc cũng yên lặng tận hưởng.
“Một kiếm chém bại hai vị thiên tài hàng đầu Đạo Quốc, thực lực của công tử thật khiến những người cùng thế hệ như chúng ta tự ti mặc cảm.” Cầm Dao Nhã nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mà than thở.
Vốn tưởng rằng phải khổ chiến một phen, nào ngờ Thần Tị của hắn tru diệt Hiên Viên Tử, trọng thương cả Loạn Nhai.
Năm đó ở Thiên Cảnh hắn một mình chiến quần hùng, tuy rằng cực kỳ uy dũng nhưng cũng không ít chật vật.
Nhưng hiện tại, Thần Tị quét ngang… ngay cả thánh thần cũng phải lùi bước.
Lạc Nam lúc này đã có khí lực nói chuyện, mỉm cười nói:
“Tình hình lúc đó nguy cấp, ta chỉ muốn tiêu diệt bọn hắn càng nhanh càng tốt… cũng không ngờ uy lực của Thần Tị cường đại đến như thế.”
Từ khi hắn nhận được Thần Tị đến nay, kẻ thù gặp phải đều là Thần Đạo Cảnh hoặc một cái trụ trận cấp cao… vậy nên cũng chưa ước tính được sức mạnh chân chính của nó.
Lần này rốt cuộc gặp được đối thủ cùng cấp, cũng hiểu ra vì sao Loạn Phàm chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần.
Lạc Nam không dám tưởng tượng lấy tu vi Thần Đạo Cảnh thi triển Thần Tị sẽ còn khủng khiếp như thế nào.
Đương nhiên cũng không thể quên công lao của Bỉ Ngạn Hoa và 2 vạn hành tinh.
“Công tử thủ đoạn vô biên, ngay cả tin tức cơ mật như thế của địch nhân cũng biết được… nói không chừng đã sớm có tai mắt của ngươi nằm vùng trong Độ Đạo Môn chúng ta.” Cầm Dao Nhã nhìn thẳng vào mắt hắn.
Rõ ràng việc hai đại Thần Quốc cấu kết với ba thế lực ở Đạo Địa ngay cả nhân vật Thần Đạo Cảnh như mẫu thân của nàng cũng không biết… có thể thấy tai mắt của Lạc Nam đã sớm ở khắp Đạo Địa, mà Độ Đạo Môn rất có thể cũng nằm trong sự theo dõi của hắn.
“Khụ…” Lạc Nam ho khan kịch liệt, thầm mắng nữ nhân thông minh quá cũng không phải chuyện tốt.
“Xem ra tiểu nữ đoán đúng.” Cầm Dao Nhã nhếch môi.
“Đừng có gọi Lạc công tử này nọ khách khí, cứ gọi tên của ta là được rồi.” Lạc Nam thay đổi đề tài:
“Giống như ta gọi nàng là Dao Nhã vậy.”
“Nếu đã không cần khách khí, vậy ngươi mau trả lời vấn đề của ta!” Cầm Dao Nhã hiển nhiên chưa từ bỏ ý đồ, ánh mắt lóe lên từng tia dị sắc:
“Với quan hệ của ngươi và Tiểu Ma sư đệ, liệu hắn có phải kẻ nằm vùng của ngươi cử vào Độ Đạo Môn?”
Nghĩ đến nàng cũng đã gia nhập Phá Đạo Hội, Lạc Nam cũng đành thở dài:
“Dao Nhã lan tâm huệ chất, lại còn thông minh như vậy… thật khiến người ta phải khâm phục.”
“Hừ, quả nhiên ta đoán đúng.” Cầm Dao Nhã nhẹ hừ một tiếng.
Lạc Nam lắc đầu cười khổ, nhẹ phất tay.
Túi da Tiểu Ma hiện ra bên cạnh, hắn liền xuất hồn nhập vào túi da, hướng nàng chắp tay hành lễ:
“Tham kiến sư tỷ.”
“Ngươi?” Cầm Dao Nhã giật mình, vô thức lùi về phía sau một bước, biểu lộ trên khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên lạnh lùng:
“Giỏi cho một phương bá chủ, đường đường thân phận của ngươi lại chấp nhận trở thành một tiểu đồng chăm sóc vườn trà… vì để tính kế Độ Đạo Môn mà trả giá không ít a.”
Nghĩ đến những lần trước đây nàng thật tâm xem hắn như sư đệ mà chiếu cố quan tâm, còn hỗ trợ để chiêu mộ hắn vào Thiên Âm Đạo Thống… Cầm Dao Nhã cảm giác mình như một con ngốc bị nam nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nàng phất óng tay áo quay người rời đi, không muốn tiếp tục ngó đến tên vô liêm sỉ này.
Lạc Nam vội vàng trở về bản thể, Tốc Biến hiện ra trước mặt của nàng.
“Tránh ra!” Cầm Dao Nhã mở miệng thốt ra hai tiếng, vậy mà ẩn chứa Sát Âm oanh kích thẳng vào linh hồn hắn.
Lạc Nam cắn răng chịu đựng Sát Âm tác động, sắc mặt thoáng cái lại trở nên trắng bệch, máu tươi phun ra ngã nhào xuống đất.
Cầm Dao Nhã chau mày, không nghĩ đến kẻ này lại không né tránh… nhưng điều đó không khiến nàng bình tĩnh lại, vẫn tiếp tục đẩy cửa phòng muốn đi.
“Nàng có rời đi cũng không giải quyết được gì cả, tại sao không nghe ta giải thích?” Lạc Nam mở miệng nói.
Bước chân Cầm Dao Nhã thoáng cái dừng lại, liếc mắt nhìn hắn:
“Ta sẽ bẩm báo việc này, trục xuất ngươi!”
“Lý do?” Lạc Nam hỏi ngược lại:
“Ta đã làm gì gây hại cho tông môn à? Hay ta vi phạm điều gì? Mời nàng nói rõ!”
“Ngươi còn dám nói?” Cầm Dao Nhã cười lạnh chất vấn:
“Nguỵ tạo thân phận gia nhập tông môn, nói ngươi là gián điệp cho Phá Đạo Hội cài vào cũng không quá đáng.”
“Phá Đạo Hội và Độ Đạo Môn đâu có thù oán gì mà nàng nói ta là gián điệp?” Lạc Nam lau máu nơi khóe miệng, nhìn thẳng vào mắt nàng:
“Độ Đạo Môn đâu có cấm người đã có thế lực gia nhập? Giống như Tiểu Thất là người của Phụng Nguyên Các vẫn có thể thành đệ tử của Độ Đạo Môn đấy thôi.”
“Ngươi đang cưỡng từ đoạt lý, Tiểu Thất dùng thân phận chân chính… không có nguỵ tạo như ngươi.” Cầm Dao Nhã giận dữ đến bầu sữa phập phồng lên xuống.
“Ai nói với nàng là ta giả mạo thân phận? Ta công khai đấy.” Lạc Nam ngang nhiên đáp.
“Ý ngươi là sao?” Nàng chau mày hỏi.
Lạc Nam tươi cười, lấy ra Toàn Chức Lệnh Bài cho nàng quan sát.
“Ngươi đã gia nhập Toàn Chức Đạo Thống?” Sắc mặt của Cầm Dao Nhã càng trở nên lạnh hơn, dường như có một tầng băng mỏng bắt đầu ngưng tụ xung quanh nàng.
“Đúng vậy, ta đã được Thần Đạo Quy Tắc của tổ sư gia kiểm tra linh hồn, chưa từng che giấu thân phận thật sự.” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực trả lời:
“Ngay cả Tổ Sư Gia cũng tán thành thân phận của ta, tại sao nàng lại mắng ta là gián điệp? Đây là vu khống.”
Cầm Dao Nhã nhất thời không biết nói gì cho phải.
Nàng đương nhiên biết muốn tiếp nhận một trong tam đại truyền thừa sẽ bị pho tượng của các vị Tổ Sư Gia kiểm tra linh hồn, toàn bộ bí mật đều không thể ẩn giấu được.
Vậy lý do Tổ Sư Gia vẫn thừa nhận Lạc Nam… chứng tỏ hắn không hề có ác ý hay mưu đồ gì gây bất lợi cho Độ Đạo Môn cả.
Nếu ngay cả Tổ Sư Gia cũng thu nhận hắn, vậy một Thiếu Thần Nữ như nàng lấy tư cách gì từ chối và trục xuất hắn?
“Thế nào? Đừng giận ta nữa!” Lạc Nam đứng lên cười hì hì.
“Dù ngươi được tổ sư gia công nhận, việc ngươi lừa dối ta là sự thật.” Cầm Dao Nhã có chút tự giễu cười:
“Không ngờ ta và Thanh Vận lại xem nhân vật như Bá Chủ là sư đệ cần phải chiếu cố, chúng ta thật ngu xuẩn đến đáng thương hại… có lẽ họa Thuỷ các nàng đang ở sau lưng cười nhạo ta.”
“Nàng sai rồi.” Lạc Nam vội vàng lắc đầu:
“Nàng biết rõ xuất thân của ta mà, ngày đầu đến Đạo Giới ta chỉ là tên vô danh tiểu tốt, thành tựu hôm nay của ta có được một phần là nhờ có nàng chiếu cố, nhờ có Độ Đạo Môn nâng đỡ… ta luôn ghi khắc trong lòng.”
“Ta xem Độ Đạo Môn cũng như Lạc Gia, cũng như Phá Đạo Hội của ta vậy.”
“Ta ngưỡng mộ những sư huynh, sư tỷ như nàng chiếu cố sư đệ… cho nên ta cũng luôn quan tâm đến các sư đệ và sư muội khác… điều này tin rằng nàng cảm nhận được.”
Cầm Dao Nhã im lặng không trả lời, nàng đương nhiên hiểu những lời của hắn là sự thật… dù với thân phận Tiểu Ma hay Lạc Nam, hắn vẫn thường xuyên vì Độ Đạo Môn xuất thủ, thu lấy danh dự, bảo vệ đồng môn.
“Vậy mà khi ngươi cứu ta, ngươi lại lấy đó làm điều kiện để ta gia nhập Phá Đạo Hội.” Cầm Dao Nhã lẳng lặng nhìn hắn:
“Đó là điều mà sư đệ làm với sư tỷ sao?”
“Cái này…” Lạc Nam âm thầm thán phục nàng tinh ý, thật sự có chút á khẩu, bất quá hắn vẫn nguỵ biện đáp:
“Đó là vì ta muốn kéo nàng đến gần mình hơn, nếu như ta muốn lừa dối nàng… vừa rồi cũng không bại lộ thân phận.”
Nói đến đây, hắn lại lấy ra bản khế ước ký kết với nàng, ở trước mặt đem nó huỷ đi.
Hắn là chủ của khế ước, chỉ có hắn mới có thể vô hiệu hóa nó…
“Ngươi làm gì?” Cầm Dao Nhã nhíu mày, cảm giác được mình không còn bị ràng buộc.
“Ta muốn nàng hiểu dù không có giao ước, dù nàng không gia nhập Phá Đạo Hội ta cũng sẽ cứu nàng.” Lạc Nam chủ động kéo lấy bàn tay tinh xảo của nàng nắm lấy:
“Nếu nàng vẫn chưa hả giận, cứ trút giận tùy ý, ta tuyệt không phản kháng…”
Cầm Dao Nhã đem bàn tay rút lại, dời ánh mắt sang một bên nói:
“Ta không phải nữ nhân nông cạn như vậy.”
Lạc Nam nở nụ cười, hai chân mềm nhũn, cả người lảo đảo tựa vào lòng nàng.
“Chỉ giỏi cậy mạnh!” Cầm Dao Nhã hừ lạnh, đành phải đỡ hắn lại nằm trên giường.
Kiểm tra linh hồn của hắn quả thật bị thương vì công kích của mình trước đó, nàng đành đặt tay lên trán hắn, muốn dùng Hồn Lực của mình hỗ trợ trị thương.
Nhưng Lạc Nam lại bướng bỉnh kéo lấy tay nàng nắm lấy không buông.
“Ngươi là trẻ con sao?” Cầm Dao Nhã bất đắc dĩ, chỉ có thể để hắn nắm tay, thông qua lòng bàn tay đem Hồn Lực cuồn cuộn xâm nhập.
“Thiên kiêu Đạo Địa xếp hàng theo đuổi nàng, vì sao đến nay nàng vẫn chưa mở lòng với người nào?” Lạc Nam nhịn không được hỏi.
“Không có hứng thú, đời này ta chuyên tâm tu luyện, truy cầu Thần Đạo.” Cầm Dao Nhã bình tĩnh đáp.
“Đời này ta cũng chuyên tâm tu luyện, truy cầu Thần Đạo.” Lạc Nam nghiêm mặt nói:
“Nhưng là cùng với những nữ nhân của ta.”
Nàng khép hờ hai mắt, thanh âm trong trẻo: “Ngươi nói chuyện đó với ta làm gì?”
“Ta muốn theo đuổi nàng, ta cũng muốn có nàng bên cạnh truy cầu Thần Đạo.” Lạc Nam chân thành nói.
Toàn thân Cầm Dao Nhã run rẩy, đôi mắt đẹp mở ra nhìn hắn chằm chằm, bất chợt nói:
“Mẫu thân của ta rời xa phụ thân vì hắn có tam cung lục viện… nhìn lại ngươi cũng không khác biệt.”
“Ta theo đuổi nàng chứ đâu có theo đuổi mẫu thân của nàng?” Lạc Nam buồn bực nói.
“Mẫu thân sẽ không đồng ý, sẽ ra tay đem ngươi đuổi đi!” Nàng vuốt nhẹ lọn tóc.
“Chỉ cần Dao Nhã nàng đồng ý là được.” Lạc Nam mặt dày cười hề hề:
“Cùng lắm ta mang nàng cao chạy xa bay đến Phá Đạo Hội, chúng ta gạo nấu thành cơm cho mẫu thân nàng cháu ngoại, đến lúc đó còn sợ sao?”
“Phi!” Cầm Dao Nhã nhịn không được gắt giọng:
“Với thân phận của ngươi lại nói lời lưu manh vô lại như vậy?”
“Nàng đừng có đề cập vấn đề thân phận, ta chỉ muốn làm một nam tử si tình bình thường.” Lạc Nam ôn hòa nói.
“Ngươi thường dùng mấy lời lẽ như vậy để trêu đùa nữ nhân sao?” Nàng điềm tĩnh hỏi.
“Ta chưa từng đem tình cảm ra trêu đùa, ta chỉ nói thật lòng mình.”
“Ngươi gia nhập Toàn Chức Đạo Thống, phải chăng đã có ý đồ với Đan Phỉ?”
“Khụ… ta muốn nâng cao trình độ ở các lĩnh vực khác, nàng đừng hiểu lầm.”
Hai người cứ như thế thì thầm trò chuyện, bàn tay nắm lấy nhau, Cầm Dao Nhã vẫn trị thương linh hồn cho hắn.
Cảm nhận được nàng đã tha thứ cho việc mình che giấu thân phận, Lạc Nam thở phào nhẹ nhõm…
Dù sao thì đối với nữ nhân mà mình quan tâm, hắn thật sự không thích che giấu các nàng bất kỳ điều gì…