Phần 182
Lạc Nam giải thích sư phụ Kim Nhi vừa gửi đến truyền thừa của Đế Liên Song Thần Nữ, khá phù hợp với hai nàng Ngân Hà và Ngân Tâm.
Các nàng tuy rằng không phải tỷ muội song sinh nhưng Tịnh Đế Liên Hoa Quyết cũng không yêu cầu như vậy, chỉ cần hai người hiểu ý nhau, tâm đầu ý hợp là luyện được.
Về phần các cặp song sinh bên trong hậu cung như Lạc Ly, Lạc Huyên, Cơ Băng, Cơ Nhã… hay tỷ muội như Mộc Ái My, Mộc Linh Nhu… thậm chí mẫu nữ như Hoa Thanh Trúc và Bạch Liên Hoa, nếu có hứng thú thì sau này hoàn toàn có thể được Ngân Hà và Ngân Tâm truyền thụ Tịnh Đế Liên Hoa Quyết để tất cả cùng nhau tu luyện, không ảnh hưởng gì.
Nghe thấy hắn nhắc đến sư phụ Kim Nhi, thân thể mấy nữ nhân chấn động.
Có thể nói các nàng thuộc một nhóm gả vào Lạc Gia muộn nhất, nghe những tỷ muội khác thường hay đề cập về vị sư phụ Kim Nhi thần bí của nam nhân mình, từ trước đến nay vẫn luôn hỗ trợ mọi người trên con đường tu luyện.
Tuy rằng vì một nguyên nhân đặc thù nào đó mà sư phụ Kim Nhi chưa chịu hiện thân, nhưng ở trong thâm tâm của chúng nữ vẫn luôn cực kỳ nể trọng cũng như tôn sùng nhân vật bí ẩn này.
“Nếu là sư phụ Kim Nhi thu xếp, vậy bọn thiếp cung kính không bằng tuân mệnh.” Hai nữ nhân nhìn nhau khẽ đáp.
Ngân Hà trong quá khứ từng là đệ nhất nữ tán tu tại Ngũ Châu Tứ Vực, thực lực khiến ngay cả Thi Thần Tông Chủ là Thi Mộ Tuyền cũng phải khâm phục vô cùng… vốn nàng có ý định sẽ tìm kiếm truyền thừa tại Thâm Uyên Chư Thần, trải qua khảo nghiệm và thách thức để có được thành quả xứng đáng, nhưng không thể không nghe theo phân phó của sư phụ Kim Nhi.
Còn Ngân Tâm lại là một nữ nhân có lòng dạ mênh mông, không màng danh lợi… phần lớn cuộc đời sống ở nơi thâm sơn, ẩn cư dạy dỗ những đứa trẻ mồ côi thành tài, hiểu được lễ nghĩa, tôn sư trọng đạo, vì vậy càng không dám trái ý sư phụ của phu quân mình.
Lạc Nam dẫn hai nữ tiến vào bên trong đại điện, hướng trong lòng hạ lệnh:
“Hệ Thống, tiến hành truyền thừa!”
“KENG, bắt đầu truyền thừa Đế Liên Song Thần Nữ!”
Theo thanh âm máy móc vang lên, không gian bỗng nhiên bừng sáng.
Chỉ thấy hư ảnh của Tịnh Đế Liên Hoa khổng lồ xuất hiện, gồm có hai bông hoa sen trắng thánh khiết vô ngần nở nụ nhau trên một cuống hoa, lơ lửng giữa không trung như hai toà đài cao đầy mỹ lệ.
Vù vù…
Tịnh Đế Liên Hoa tuôn ra hấp lực, nâng đỡ lấy Ngân Hà và Ngân Tâm bay lên ngồi xuống, mỗi người ngồi trên một bông hoa, tựa lưng vào nhau, mặt hướng về hai phía đối lập.
Ánh sáng màu trắng bao phủ, Thần Đạo Quy Tắc vờn quanh thân thể hai nàng, bắt đầu quá trình truyền thừa.
“Thật xinh đẹp…” An Hinh nhìn thấy cảnh này hai mắt tỏa sáng.
Mấy nữ nhân cũng đồng cảm gật đầu, Ngân Hà và Ngân Tâm lúc này như cùng với Tịnh Đế Liên Hoa hòa làm một thể vậy, hoàn toàn không cảm nhận được khí tức riêng biệt của các nàng.
Lạc Nam đảo mắt nhìn các thê tử, hiện tại chỉ còn lại An Hinh, Thất Hồn Diệm, La Âm Khinh Nhạn và Mỹ Mộng là chưa có truyền thừa.
Trong đó Thất Hồn Diệm, La Âm Khinh Nhạn đều là Hồn Tu… nhưng năng lực lại khác biệt.
Nếu Thất Hồn Diệm là một Hồn Tu thuần tuý, thì La Âm Khinh Nhạn lại sở hữu Nguyền Âm ẩn chứa Nguyền Rủa Chi Lực cũng như khả năng điều động mái tóc của mình thành những kiện Hồn Bảo tập kích địch nhân.
Mỹ Mộng là một vị Chiến Trận Sư…
Ở trong Thâm Uyên Chư Thần nơi có rất nhiều Thần Đạo Cảnh từng ngã xuống, không quá khó để tìm ra truyền thừa thích hợp với Hồn Tu và Chiến Trận Sư.
Nhưng còn Y Thần Tộc như An Hinh thì lại khác, Y Thần Tộc thường là chủng tộc ở hậu cần, rất ít trực tiếp tham gia vào chiến đấu… sợ rằng bên trong Thâm Uyên Chư Thần không có truyền thừa phù hợp.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam hướng trong lòng hạ lệnh:
“Thiên Cơ Lâu, tra xét thông tin truyền thừa thích hợp của An Hinh tại Thâm Uyên Chư Thần.”
“KENG, tiêu hao 300 vạn Điểm Danh Vọng… dò xét thành công.”
Bởi vì điều tra thông tin ở khoảng cách gần, giới hạn bên trong phạm vi của Thâm Uyên Chư Thần nên cái giá bỏ ra cũng không quá lớn, Lạc Nam hài lòng với cái giá này, đỡ mất thời gian tìm kiếm lung tung như mò kim đáy biển.
Tiếp nhận thông tin mà Thiên Cơ Lâu cung cấp, truyền thừa thích hợp với An Hinh có tận hai loại tại Thâm Uyên Chư Thần.
Thứ nhất là Thần Quang Quốc Chủ, đây là một vị Thần Đạo Cảnh với khả năng chấp chưởng Quang Minh Thần Lực đạt đến trạng thái đăng phong tạo cực, ánh sáng của hắn chiếu rọi ra có thể tịnh hóa tà ma, chuyên khắc chế các loại độc tố và âm sát chi khí, ngoài ra còn có khả năng chữa lành, phục hồi thương thế cho đồng minh trên phạm vi rộng.
Có thể nói Thần Quang Quốc Chủ này là một nhân vật vừa có chiến lực khó lường, vừa có khả năng của một vị Y Sư hàng đầu.
Nhưng mà kẻ này lại là người thuộc Đạo Quốc, từng tiếp tay cho kế hoạch phân tách Đạo Giới, ở trận doanh đối địch.
Truyền thừa thứ hai là của một vị được xưng là Diệu Y Nữ Thần, nàng chủ tu Mộc Hệ Thuộc Tính, với khả năng điều động Mộc Hệ Thần Lực và Mộc Hệ Quy Tắc vừa tăng cường phòng ngự, vừa trị thương cho đồng minh.
Năm đó trong trận hỗn chiến, Diệu Y Nữ Thần đóng vai trò phụ trợ chống lại âm mưu của Đạo Vực và Đạo Quốc, đáng tiếc lại bị một vị Thần Đạo Sát Thủ thành công ám sát.
Cũng may khi nàng ngã xuống, Thần Đạo Bảo của nàng là Diệu Y Thần Viên dù bị tàn phá nặng nề nhưng may mắn thoát khỏi vòng vây, hiện tại vẫn còn lưu lại bên trong Thâm Uyên Chư Thần, chứa đựng truyền thừa của nàng chờ người hữu duyên tìm đến.
Lạc Nam gật gù, đem tình báo của hai kẻ này nói với An Hinh:
“Mặc dù Thần Quang Quốc Chủ là địch nhân… nhưng truyền thừa của hắn hữu dụng, chúng ta phải tận dụng, cho nàng quyền lựa chọn, truyền thừa còn lại sẽ thuộc về An Tố Vấn.”
An Tố Vấn cũng là một Y Sư, tương lai sư đồ các nàng một người chấp chưởng khả năng của Thần Quang Quốc Chủ, một người kế thừa Diệu Y Nữ Thần… ở trên chiến trường dốc sức phụ trợ, còn sợ các thê tử bị thương sao?
“Thiếp chọn đoạt lấy truyền thừa của Thần Quang Quốc Chủ.” An Hinh không chút do dự quyết định:
“Để Tố Vấn tiếp nhận Diệu Y Nữ Thần.”
“Haha, ta sớm biết nàng sẽ chọn như vậy.” Lạc Nam bật cười lắc đầu.
Nghe qua một lần, có thể thấy truyền thừa của Diệu Y Nữ Thần có sức hấp dẫn hơn với nữ nhân… danh chính ngôn thuận hơn so với Thần Quang Quốc Chủ.
Với bản tính lương thiện chỉ suy nghĩ cho người khác như An Hinh, nàng đương nhiên sẽ nhường lại thứ tốt hơn cho đồ đệ của mình.
“Tố Vấn đang ở cùng đội ngũ với Bích Tiêu, để ta liên lạc.”
Lạc Nam thông qua Phá Đạo Lệnh truyền âm, đem tin tức và nơi tọa lạc của Diệu Y Thần Viên nói ra.
Vốn ở trong Thâm Uyên Chư Thần thì Truyền Âm Ngọc sẽ vô hiệu, nhưng Phá Đạo Lệnh có quy tắc chi lực của sư bá gia trì, vẫn có thể thoải mái liên lạc.
“Hiểu rồi, vừa lúc Tố Vấn vẫn chưa tìm được truyền thừa, chúng ta sẽ cùng nàng đến chỗ Diệu Y Thần Viên.” Bích Tiêu trong trẻo đáp lại.
“Bên nàng tìm được mấy truyền thừa rồi?” Lạc Nam quan tâm hỏi.
“Hai truyền thừa của Cự Mỹ Anh và Bạch Tố Mai.” Bích Tiêu giọng nói có chút vui vẻ:
“Cự Mỹ Anh được truyền thừa từ một vị Vu Tổ, Bạch Tố Mai đạt truyền thừa từ Nhật Nguyệt Tinh Xà tu vi Thần Đạo Cảnh.”
“Chúc mừng chúc mừng, bên ta đã tìm được sáu loại truyền thừa, chuẩn bị đi lấy thêm của An Hinh.” Lạc Nam đắc ý khoe khoang.
“Hiệu suất cao như vậy?” Bích Tiêu giật mình.
“Hắc hắc, không xem là ai đang dẫn đội?” Lạc Nam cười xấu xa.
“Hừ, nhanh thì tốt… còn phải hỗ trợ những người khác.” Bích Tiêu lạnh lùng nói, trực tiếp cắt đứt truyền âm.
Hiển nhiên không ưa hắn lên mặt khoe khoang với mình.
“Khanh khách, xem ra phu quân vẫn chưa chinh phục được cô em vợ này.” Long Uyển Ước liếm môi trêu tức nói.
“Thuận theo tự nhiên.” Lạc Nam nhún nhún vai.
Hắn điều khiển Bá Vũ Điện nói: “Truyền thừa của các tiền bối cùng trận doanh thì kế thừa đàng hoàng, truyền thừa của đám cường giả phe địch nhân cứ ra tay cướp là được.”
Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, các nàng ưa thích sự lưu manh này.
Trong lúc Bá Vũ Điện di chuyển, Long Uyển Ước, Huyết Chiêu Dương các nàng cũng tranh thủ bế quan củng cố tu vi trong Gia Tốc Trận.
Mỹ Mộng duy trì sự ổn định của Trận Pháp, La Âm Khinh Nhạn cùng Thất Hồn Diệm thì chú ý quang cảnh xung quanh, tìm kiếm cơ duyên thích hợp với mình.
Kỳ Duyên tiến vào trong phòng dự định ôn lại truyền thừa của Ám Nhiên Sát Thần, lại nhìn thấy Lạc Nam đẩy cửa tiến vào.
“Muốn làm cái gì?” Nàng lạnh lùng liếc mắt, gò má lại ửng đỏ.
Sự lạnh lùng và kiêu kỳ của nàng khiến trái tim Lạc Nam rung động, hắn ngồi xuống bên cạnh ôm lấy eo nàng.
Thân thể Kỳ Duyên run nhẹ, nhịp tim đập thình thịch vì hồi hộp.
“Thật ra ta muốn nàng đem những gì nhận được từ Ám Nhiên Sát Thần dạy cho ta.” Lạc Nam nói ra ý đồ đến:
“Sắp tới ta sẽ xâm nhập Yểm Ma Điện làm sát thủ, không thể sử dụng những thủ đoạn chiến đấu tượng trưng cho thân phận của mình được.”
Túi da Tiểu Ma và bản thể đều không thể dùng, chỉ riêng một mình Huyễn Mộng thì không đủ, cho nên hắn cần học hỏi theo cách thức chiến đấu của sát thủ để đóng vai một thân phận mới.
Mà truyền thừa của Ám Nhiên Sát Thần không thể nghi ngờ chính là đối tượng phù hợp.
Nghe hắn nói ra mục đích đến tìm mình, chẳng biết vì sao đáy lòng Kỳ Duyên dâng lên chút hụt hẫng, bất quá cảm xúc rất nhanh liền bị nàng che giấu, nhẹ gật đầu nói:
“Truyền thừa này vốn thuộc về ngươi mới đúng, ta sao có thể không chia sẻ cho ngươi? Thậm chí ngươi có thể mang theo Ám Nhiên Song Chuỷ sử dụng trong thời gian nằm vùng sắp tới.”
“Quả thật ta cũng cần đến khả năng nguỵ trang của nó.” Lạc Nam gật đầu:
“Tuy nhiên một thanh là được, một thanh để lại ở chỗ của nàng… chúng nó như vật phẩm tượng trưng cho phu thê chúng ta.”
Nghe hắn nói ngon nói ngọt, Kỳ Duyên đáy lòng trở nên mềm mại, gật gật đầu:
“Ngươi thả lỏng linh hồn, ta đem khẩu quyết truyền vào.”
Lạc Nam đột ngột vòng tay ôm nàng kéo vào, thủ thỉ bên vành tai xinh xắn:
“Sao phải phiền toái như vậy? Phu thê có thể truyền công bằng cách song tu a.”
Kỳ Duyên giật bắn người, chưa kịp phản ứng thì hắn đã cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Một luồng điện giật lên tận não bộ khiến cơ thể nàng cứng đờ…
Nhưng theo động tác thuần thục lão luyện của hắn, một tay vỗ vễ lưng nàng trấn an, một tay ôm lấy eo nàng, áp sát nàng vào lòng ngực rắn chắn, nụ hôn ôn nhu từ tốn, chiếc lưỡi nóng rực khai mở răng ngọc xâm nhập miệng thơm nhấm nháp.
Thân thể nàng từ cứng đờ chuyển sang mềm mại như nước, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Cũng không biết hôn nhau bao lâu, vậy mà từng mảnh y phục phía trên của nàng đã lần lượt rơi xuống, lộ ra nước da trắng hồng phơn phớt, đôi núi non trùng điệp căng đầy được tô điểm bởi hai hạt pha lê đỏ xinh xắn.
Khi bàn tay ma quái của nam nhân áp vào một khối mềm mại đàn hồi đầy xúc cảm, Kỳ Duyên giật mình đem hắn đẩy ra ngoài, tách rời nụ hôn.
Tròng mắt của nàng có sóng nước luân chuyển nhìn hắn, bờ môi đã bị hôn đến mức sưng đỏ nhẹ nhàng cắn lấy thủ thỉ:
“Lần này chỉ vì tu luyện mà thôi…”
Lạc Nam bật cười: “Đã gả cho ta rồi còn khẩu thị tâm phi? Phu thê thân mật chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nàng có biết ta mong chờ ngày này lâu lắm rồi?”
“Ta mặc kệ, ta chỉ muốn giúp ngươi tiếp nhận truyền thừa của Ám Nhiên Sát Thần, dù sao thì công lao là do ngươi lấy.” Kỳ Duyên quay mặt sang một bên không dám nhìn hắn.
“Được rồi, tùy theo ý nàng.” Lạc Nam đưa tay véo véo cánh mũi nhỏ xinh của nữ nhân một cách đầy sủng ái.
Hắn cúi thấp đầu, ngậm lấy một bên đầy đặn.
“Ưm…”
Kỳ Duyên rùng mình, xuân thuỷ róc rách… ánh mắt ôn nhu nhìn lấy nam nhân như trẻ con trong lòng mình, âm thầm tự nhủ:
“Ngày này rốt cuộc đến rồi.”
Đã có lúc nàng nghĩ rằng mình sẽ kháng cự, dù sao thì khác với Vân Duyên gắn bó trải qua sinh tử cùng hắn, Mị Duyên ngưỡng mộ và sùng bái hắn từ cái nhìn đầu tiên… bản thân nàng trước đây chưa nhận thức rõ cảm xúc của mình.
Nhưng giờ đây khi cùng với nam nhân ở chung một chỗ, nàng phát hiện bất kể lý trí và thân thể nàng đều trở nên mê say, hoàn toàn không có một chút mất tự nhiên… dường như mọi thứ ngay từ đầu vốn nên là như vậy.
Chẳng biết từ bao giờ, bóng dáng tên nam nhân này đã lặng lẽ tiến vào nội tâm của nàng.
Thả lỏng tất cả mọi thứ thuộc về mình, Kỳ Duyên dần trở nên chủ động… nàng chính là phu nhân Lạc Gia, danh chính ngôn thuận.
Nhận ra sự thay đổi cảm xúc của thê tử, Lạc Nam âm thầm vui vẻ, động tác cũng ngày càng nhiệt liệt và táo bạo hơn.
Chuyện gì đến cũng đã đến…
Xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, thanh âm thở dốc hữu lực của nam nhân, giọng rên rỉ đầy khoái hoạt của nữ nhân hòa quyện cùng không gian, tạo thành một làn điệu du dương, cao trào phấn khích.
Máu đào nhuộm đỏ ga giường trắng muốt, sặc sở chói mắt.