Phần 189
Trận chiến tạo nên Chư Thần Thâm Uyên đã diễn ra cách hiện tại vô số năm, Loạn Nhai thời điểm đó có khi còn chưa được sinh ra, Thần Quang Quốc Chủ không thể xác minh tính chân thật về thân phận của hắn.
“Ngươi đã là Loạn Đạo Thái Tử, tu luyện Loạn Đạo Thần Công cường đại dị thường, làm sao còn mơ tưởng đến truyền thừa của trẫm?” Thần Quang Quốc Chủ chất vấn.
“Không giấu gì Thần Quang Quốc Chủ, một vị phi tần của ta rất thích hợp với truyền thừa của ngươi, ta muốn thu giữ cho nàng, hy vọng ngươi thành toàn.” Lạc Nam ánh mắt lóe lên một tia lăng lệ:
“Bằng không… sợ rằng Thần Quang Minh Quốc của ngươi khó có thể an ổn tại Đạo Quốc mà sinh tồn.”
“Khốn kiếp, ngươi vậy mà uy hiếp trẫm?” Thần Quang Quốc Chủ phẫn nộ quát:
“Năm đó dù là Loạn Hoàng Vũ cũng phải nể mặt ta ba phần, thằng ranh con!”
“Thế sự vô thường a.” Lạc Nam nhún nhún vai, ngả ngớn nói:
“Từ sau khi ngươi ngã xuống tại nơi này, Thần Quang Minh Quốc dần dần lâm vào suy tàn, quốc lực đã yếu đến mức đáng thương, ở trước mặt Loạn Đạo Thần Quốc chỉ như một con chó săn không hơn không kém.”
ẦM ẦM ẦM…
Hắn vừa dứt lời, kết giới bỗng nhiên dao động kịch liệt, hiển nhiên tâm tình của Thần Quang Quốc Chủ đang cực kỳ bất ổn.
Thần Quang Quốc Chủ đương nhiên hiểu rằng cái chết của mình sẽ khiến Thần Quang Minh Quốc tổn thất nặng nề, cho nên mới quyết tâm lưu lại truyền thừa cho hậu bối, hy vọng bọn hắn sẽ tìm đến tiếp nhận, từ đó quật khởi, giúp quốc gia huy hoàng.
Nào ngờ vậy mà bị người của Loạn Đạo Thần Quốc nảy sinh hứng thú.
“Một khối lệnh bài mà thôi, trẫm làm sao có thể tin tưởng ngươi là Thái Tử của Loạn Đạo Thần Quốc?” Thần Quang Quốc Chủ thay đổi thái độ không muốn thừa nhận.
“Haha, lệnh bài thái tử có thể làm giả, thế còn cái này thì sao?” Lạc Nam đã sớm chuẩn bị, cười gằn một tiếng.
Loạn Đạo Quy Tắc mãnh liệt tiến ra, dung hợp vào trong nắm đấm hướng kết giới tung ra một quyền.
OÀNH!
Kết giới rung lắc dữ dội, đổi lại là sự trầm mặc của Thần Quang Quốc Chủ.
Thần Quang Quốc Chủ lúc này đã thật sự tin kẻ trước mặt là Thái Tử của Loạn Đạo Thần Quốc, bằng không làm sao có thể sở hữu Loạn Đạo Quy Tắc độc nhất vô nhị?
Đã chết quá nhiều năm, Thần Quang Quốc Chủ làm sao có thể biết được những sự kiện động trời xảy ra ở Đạo Quốc, làm sao biết được nguyên nhân Lạc Nam sở hữu Loạn Đạo Quy Tắc, thậm chí là Loạn Đạo Kiếm Khí mà Loạn Đạo Thần Quốc cũng phải thèm chảy nước miếng.
Tuy nhiên hắn vẫn chưa muốn giao ra truyền thừa, ít nhất là trước khi nhận được cái giá khiến hắn động tâm…
Lạc Nam như đi trong bụng của Thần Quang Quốc Chủ, ra vẻ bất đắc dĩ thở dài một hơi:
“Nể mặt năm đó ngươi cùng phụ hoàng của bổn thái tử chinh chiến nên mới có được Đạo Giới như ngày hôm nay, ta cũng không muốn làm khó Thần Quang Minh Quốc.”
“Như thế này đi, bổn thái tử lấy danh nghĩa Loạn Đạo Thần Quốc xin thề, sau khi ái phi của ta nhận được truyền thừa, ta sẽ nâng đỡ Thần Quang Minh Quốc phát triển, nếu không thực hiện, Loạn Đạo Thần Quốc trời tru đất diệt.”
Nghe hắn thề độc đến mức như vậy, Thần Quang Quốc Chủ âm thầm giật mình, đồng thời cũng cảm thấy rất có mặt mũi.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn cũng không muốn quốc gia do mình tạo ra sẽ bị Loạn Đạo Thần Quốc chèn ép.
Ngay cả thời kỳ toàn thịnh, Thần Quang Minh Quốc cũng không thể địch lại Loạn Đạo Thần Quốc, huống hồ gì hiện tại đã lâm vào suy tàn?
“Các ngươi vào đi!” Thần Quang Quốc Chủ thở dài một tiếng.
“Phu quân thật sự rất biết cách gạt người.” An Hinh âm thầm lè lưỡi tinh nghịch.
Lạc Nam lúc này mới ung dung nhàn nhã kéo tay nàng tiến vào kết giới.
Hư ảnh một toà Quang Minh Thần Điện hiện ra trước mặt.
Giữa thần điện sáng chói, hư ảnh một tên nam tử trung niên diện mục tuấn lãng, mái tóc vàng rực đang ngồi trên đế tọa.
Chính là Thần Quang Quốc Chủ.
Lạc Nam vẫn khí định thần nhàn, ra vẻ mình đang là người kèo trên, nhếch miệng gọi một tiếng:
“Thôn Ma!”
“Khặc khặc, có lão nô!” Thôn Ma từ dưới cái bóng của hắn hiện lên, khí tức Thần Đạo Sơ Kỳ bạo phát nhìn Thần Quang Quốc Chủ cảnh cáo:
“Ngươi tốt nhất đừng có bất kỳ ý đồ nào, bằng không bổn tọa phá nát chỗ này, còn quay về đồ sát Thần Quang Minh Quốc của ngươi.”
“Ngươi là Thôn Thiên Ma Chủ?” Thần Quang Quốc Chủ giật mình, đồng tử co lại:
“Ngươi vậy mà trở thành vong linh nô lệ của một hậu bối?”
Phải biết vào thời toàn thịnh, Thần Quang Quốc Chủ thực lực yếu hơn Thôn Thiên Ma Chủ một bậc, tuy rằng Quang Minh của hắn có thể khắc chế Ma Lực… nhưng lại bị Thôn Thiên Ma Thể thôn phệ biến thành chất dinh dưỡng.
“Có thể trở thành nô lệ của chủ nhân chính là vinh hạnh của ta.” Thôn Ma nịnh nọt nói.
“Haha, tình cờ đạt được khả năng của Vong Linh Quỷ Tộc nên thu chút thuộc hạ, Thần Quang Quốc Chủ đừng chê cười.” Lạc Nam tùy ý nói.
Thần Quang Quốc Chủ sắc mặt nghiêm nghị, trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn…
Không nghĩ đến sau thời Loạn Hoàng Vũ, nhi tử của hắn cũng là một yêu nghiệt như vậy, thử hỏi sau này ai còn dám chống lại Loạn Đạo Thần Quốc nữa đây?
Chẳng trách kẻ này dám tuyên bố sẽ chèn ép Thần Quang Minh Quốc của mình, bởi vì hắn hoàn toàn có năng lực làm được điều đó.
“Được rồi, truyền thừa giao ra đi.” Thôn Ma nghênh ngang nói chuyện:
“À quên mất, nếu thi thể của ngươi vẫn còn, có muốn trở thành Vong Linh Quỷ Vệ của chủ nhân hay không? Nếu ngươi thành thuộc hạ của hắn và trung thành tận tụy, tương lai hắn sẽ càng chiếu cố quốc gia của ngươi.”
Lạc Nam âm thầm tán thưởng Thôn Ma, con hàng này rất biết cách dụ dỗ a, không hổ đã từng là một lão quái vật.
Nếu như có thể lừa gạt Thần Quang Quốc Chủ trở thành Vong Linh Quỷ Vệ, chẳng phải lại thu thêm một tên nô lệ thực lực cấp Thần Đạo?
Đáng tiếc, Thần Quang Quốc Chủ lại lắc đầu đáp: “Thi thể của ta đã nát, kết giới ánh sáng này là do đạo của ta diễn hóa sinh ra, không thể tiếp tục sống lại với bất kỳ hình thức nào.”
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn An Hinh mở miệng:
“Tiểu cô nương, ngươi nhận được truyền thừa của ta, cũng xem như một nửa đệ…”
“Không có thầy trò gì cả.” Lạc Nam chen miệng vào:
“Đây là một cuộc giao dịch thuần tuý, đừng thấy nàng thiện lương mà muốn dụ dỗ.”
Với tính cách lương thiện của An Hinh, nếu để Thần Quang Quốc Chủ nói tiếp không chừng sẽ thật sự khiến nàng mềm lòng, ngày sau sẽ nương tay với Thần Quang Minh Quốc nếu có chiến tranh nổ ra.
Lạc Nam phải bóp nát ý đồ lôi kéo ân tình của Thần Quang Quốc Chủ từ trong trứng.
An Hinh cắn cắn môi không nói tiếng nào, nàng không giỏi lừa người như phu quân, vậy nên cách tốt nhất là im lặng.
“Hừ…” Thần Quang Quốc Chủ bất mãn nói:
“Hãy nhớ kỹ lời thề độc của ngươi!”
“Đương nhiên, ta có thể thề lại một lần nữa.” Lạc Nam hết sức chân thành nói.
Thần Quang Quốc Chủ hít sâu một hơi, truyền thừa của bản thân đổi lại quốc gia được an ổn phát triển và tồn tại cũng xem như xứng đáng.
Không do dự nữa, cũng chẳng cần khảo nghiệm… chỉ thấy hắn từ trên bảo tọa đứng lên.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Toàn bộ Quang Minh Thần Điện bắt đầu phân tán, diễn hóa thành vô số điểm sáng mang theo lực lượng, khẩu quyết công pháp, vũ kỹ, thần thông, bí thuật… tất cả đều hội tụ về thân thể của An Hinh ở giữa trung tâm.
Rất nhanh, một quả trứng khổng lồ lấp lánh Quang Thần Lực đem nàng bao phủ vào bên trong, bắt đầu quá trình truyền thừa.
Mắt thấy hư ảnh của Thần Quang Quốc Chủ sắp tiêu tan, Thôn Ma lớn tiếng nói:
“Còn thứ gì tốt lưu lại hết đi!”
“Không còn… hầu hết mọi thứ ta đều sử dụng sạch sẽ bên trong trận chiến cuối cùng.” Thần Quang Quốc Chủ lắc đầu.
“Thật vô dụng.” Thôn Ma khinh bỉ nói.
Hư ảnh Thần Quang Quốc Chủ ngày càng mờ nhạt, cuối cùng vẫn không quên liếc mắt nhìn Lạc Nam muốn nói lời trăn trối:
“Hy vọng ngươi…”
Lạc Nam lười nói nhảm, Lạc Hồng Kiếm mãnh liệt chém ra.
Bá Đạo Quy Tắc nghiền nát, tàn niệm của Thần Quang Quốc Chủ rốt cuộc hóa thành hư vô.
Kết giới ánh sáng sụp đổ, quả trứng vẫn bao trùm An Hinh tiếp tục quá trình truyền thừa…
“Haha, người chậm nhất lại là người ít phí sức nhất.” Lạc Nam nhịn không được bật cười:
“Chỉ vài câu nói nhảm là thành công có được truyền thừa.”
“Chủ nhân quá anh minh thần võ, thuộc hạ khâm phục.” Thôn Ma buông lời nịnh nọt:
“Không ngờ ngay cả Loạn Đạo Thần Quốc mà ngài cũng có thể nguỵ trang, quá lợi hại rồi.”
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trước đó khi đối đầu… ngay cả bản thân nó cũng cho rằng Lạc Nam là người của Loạn Đạo Thần Quốc cơ mà, Thần Quang Quốc Chủ không có lý do nào không tin tưởng.
“Khà khà.” Lạc Nam nở một nụ cười xấu xa:
“Tương lai làm chuyện thương thiên hại lý gì, cứ lấy danh nghĩa của Loạn Đạo Thần Quốc là được.”