Phần 217
“Ký khế ước à…”
Nhân tuyển số 1 nhất thời có chút do dự, thật ra với quan hệ thân thiết giữa y và U Hồn Yên Lang thì việc ký khế ước không phải vấn đề quá khó khăn.
Tuy nhiên bởi vì chủ tu Nhân Yểm Đạo Hồn Quyết, có thể nói toàn bộ tài nguyên cũng như lợi ích tu luyện đều dồn vào Yểm Ma, U Hồn Yên Lang khi đó sẽ chịu thiệt thòi rất lớn, đó là lý do nhân tuyển số 1 không muốn ký khế ước, sợ mình không đủ khả năng bồi dưỡng U Hồn Yên Lang, đánh mất đi sự tự do của nó.
“Hừ, giá trị của một mình ngươi quá nhỏ.” Lạc Nam nói thẳng:
“Thêm con chó này vào thì miễn cưỡng đủ tư cách làm thuộc hạ của ta.”
Nhân tuyển số 1 trong lòng thầm giận, không biết cái tên sát thủ ở trước mặt này là ai lại dám cuồng vọng như vậy, nếu như không phải bản thân mình và Yểm Ma đang trọng thương, nhất định phải bằng mọi giá liều mạng với hắn.
Tuy rằng tên này sở hữu Thần Binh, nhưng nhân tuyển số 1 cũng tự tin vào Thần Đạo Quy Tắc mà Yểm Ma của mình có được.
Đáng tiếc hiện tại đã nỏ mạnh hết đà, lại rơi vào trong tay đối phương, cũng không còn cách nào khác nữa rồi…
“Được rồi.” Nhân tuyển số 1 bất đắc dĩ thở dài, bước đến ngồi xuống trước mặt U Hồn Yên Lang thầm nói:
“Thật xin lỗi vì đã liên luỵ đến ngươi vào chuyện lần này, ngày sau ta nhất định sẽ cố gắng bù đắp cho ngươi.”
Nói xong, bắt đầu cùng U Hồn Yên Lang tiến hành ký kết hồn ước, mà U Hồn Yên Lang cũng không hề kháng cự, nó đã sớm muốn trở thành bạn đồng hành của nhân tuyển số 1.
Lạc Nam thấy cảnh này cũng chậm rãi thu hồi Đoạt Hồn, hài lòng nhếch miệng.
Một nguyên nhân khác khiến hắn thu phục nhân tuyển số 1 là vì thân phận đệ tử Đại Trưởng Lão Yểm Ma Điện của đối phương.
Dù sao thì lần lượt giết chết tên số 5 và tên số 3 đã đắc tội với hai vị trưởng lão, nếu như ngay cả đại trưởng lão cũng đắc tội thì không hay cho lắm.
Đại Trưởng Lão chính là cường giả mạnh số hai của Yểm Ma Điện chỉ sau Điện Chủ, cũng nên cho đối phương chút mặt mũi.
Mất đi chất dinh dưỡng nhưng không trở mặt với Đại Trưởng Lão vẫn đáng giá để đánh đổi.
Nhân tuyển số 1 không hề lật lọng, sau khi cùng với U Hồn Yên Lang ký hồn ước thành công, chủ động giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên cho Lạc Nam.
Lạc Nam tiếp nhận Linh Hồn Bổn Nguyên, nhất thời biểu lộ có chút cổ quái:
“Ngươi vậy mà là nữ nhân?”
Thông qua Linh Hồn Bổn Nguyên, hắn đương nhiên cũng hiểu rõ hơn về thuộc hạ mới của mình.
Trước đó nhìn thấy nhân tuyển số 1 sát phạt quyết đoán, ở giữa doanh trướng một mình chém giết đẫm máu, thật sự không nghĩ đến nàng ta lại là nữ nhân.
“Chẳng lẽ ta thật sự có duyên với nữ nhân đến vậy sao?” Lạc Nam trong lòng thầm mắng, tùy tiện thu một tên thuộc hạ ở Yểm Ma Điện không ngờ lại là nữ.
“Một bộ túi da mà thôi, nếu chủ nhân không thích… ngày sau ta tìm túi da nam nhân thế vào.” Nhân tuyển số 1 trong trẻo hồi đáp.
Đối với Hồn Tu… đặc biệt còn là sát thủ lãnh khốc của Yểm Ma Điện, cơ thể nam hay nữ thật sự chẳng hề quan trọng.
“À không, là nữ nhân rất khá, ta thích nữ nhân.” Lạc Nam đắc ý nói.
Nhân tuyển số 1 rùng mình, có cảm giác như mình đang tự đưa thân vào miệng cọp.
“Vào hang!” Lạc Nam phất tay ra lệnh.
Nhân tuyển số 1 đáy lòng giật thót, cái tên này hành sự hình như không giống sát thủ chuyên nghiệp? Bất quá nàng vẫn ngoan ngoãn theo hắn tiến vào.
U Hồn Yên Lang vẫn còn địch ý, khí tức suy yếu bay ở phía sau.
“Các ngươi ngồi xuống đi!” Lạc Nam tùy ý nói.
Nhân tuyển số 1 khoanh chân ngồi xếp bằng, U Hồn Yên Lang nằm ở bên cạnh nàng.
Lạc Nam triệu hoán Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ, đem số lượng lớn Hồn Thạch Nhũ ném vào bên trong làm chất dinh dưỡng.
69 vị Tuyệt Sắc Hồn Cơ trần trụi yêu mị từ trong bức tranh tiến ra, oanh oanh yến yến ở xung quanh nhân tuyển số 1 và U Hồn Yên Lang bắt đầu nhảy múa và khiêu vũ.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Cuồn cuộn Hồn Lực tinh khiết đến cực điểm nhanh chóng bao trùm, bắt đầu ra sức trị thương linh hồn.
Nhân tuyển số 1 nội tâm chấn động, không ngờ đến đối phương vậy mà muốn giúp mình trị thương.
Lạc Nam cảm thấy hiệu suất vẫn còn chưa đủ, cũng đích thân phối hợp với Huyễn Mộng cung cấp đại lượng Hồn Lực của mình, tẩm bổ cho bọn họ.
Năm ngày thời gian, phần lớn thương thế của nhân tuyển số 1 và U Hồn Yên Lang đã được phục hồi, xem như đạt đến tám phần mười trạng thái toàn thịnh.
Nếu không phải di chứng của việc sử dụng Thần Đạo Quy Tắc khá nặng, Lạc Nam đã có thể dễ dàng giúp nàng phục hồi toàn diện.
“Đa tạ chủ công.” Nhân tuyển số 1 cảm kích truyền âm, ngay cả U Hồn Yên Lang cũng bớt đi vài phần địch ý đối với hắn.
“Không cần khách khí, giúp các ngươi hồi phục là muốn các ngươi làm việc cho ta!” Lạc Nam lười biếng ngáp một tiếng:
“Mau đi săn đám Nhân Tuyển còn lại rồi mang lệnh bài về đây là được, kẻ nào xin hàng thì tha, cố chấp thì cứ tùy ngươi xử trí.”
“Tuân mệnh!” Nhân tuyển số 1 không dị nghị chút nào.
“Cầm lấy nó mà gia tăng hiệu suất.” Lạc Nam đem Ám Nhiên Chuỷ Thủ đưa đến cho nàng mượn dùng.
Hắn cảm thấy Yểm Thiếu Chi Tranh cũng nên kết thúc, chơi đùa với đám “tiểu bối” này thật sự không có nhiều cảm giác thành tựu.
Nhân tuyển số 1 hít sâu một hơi, có thêm Thần Binh như Ám Nhiên Chuỷ Thủ và Bán Thần như U Hồn Yên Lang, nếu không thể quét ngang toàn cục thì nàng cũng quá kém cõi.
Nhanh chóng cưỡi lên lưng U Hồn Yên Lang, nắm chặt Ám Nhiên Chuỷ Thủ tan biến vào hư không.
“Công tử định giao hết cho nàng thật sao?” Huyễn Mộng ngồi bên cạnh buồn cười nhìn hắn lười biếng nằm ngửa ở trên giường đá.
“Đúng vậy a, nhân tuyển số 1 được trang bị nhiều thứ tốt như thế… nếu còn không thể chấm dứt Yểm Thiếu Chi Tranh, vậy thì cũng không đáng để ta thu nhận.” Lạc Nam ngáp một cái.
Tầm mắt của hắn ngày càng cao, ngay cả đệ nhất yêu nghiệt tại Đạo Quốc như Loạn Thanh Quân cũng chỉ là Kiếm Thị của hắn, thì đương nhiên hắn phải nâng tiêu chuẩn thu nhận người dưới trướng mình lên rồi.
Đừng quên ngay cả Thiên Địa Dị Chủng – Dương Lực Thánh Sơn Thú nổi danh với khả năng công kích hùng mạnh còn không được hắn trọng dụng mang theo bên người đây.
“Kim Nhi, có phải ngày cả ba trường phái tu luyện của ta đột phá đến Thần Đạo Cảnh cũng là lúc bí mật Hệ Thống được hé lộ?”
Lạc Nam hỏi thăm tuyệt sắc mỹ nhân kiều tiểu nhỏ nhắn đang ngồi trên bụng mình.
Không thể không nói, mặc dù hắn đã chứng kiến và cưới được rất nhiều mỹ nhân… nhưng nếu so về dung mạo và khí chất, phiên bản trưởng thành của Kim Nhi tuyệt đối có thể xếp số một, chắc chỉ có mỗi Lạc Tư Tình là chạm đến được mức độ nhan sắc của nàng.
Về phần đại tỷ, hắn vẫn chưa thấy rõ chân diện mục nên chưa thể đánh giá được.
“Đúng vậy a.” Kim Nhi nhoẻn miệng cười, nụ cười hòa cùng cảm xúc phức tạp:
“Lúc đó không chỉ bí mật Hệ Thống… mà ngay cả tầng cuối cùng của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh cũng sẽ lộ diện.”
“Nàng đã cùng ta quá lâu rồi…” Lạc Nam ôn nhu nói:
“Nguyện vọng to lớn nhất của ta chính là được chạm vào nàng, được cưới nàng một cách đường đường chính chính a.”
Kim Nhi tuy chưa từng công khai xuất hiện, nhưng nàng đã tồn tại bên trong nhận thức của tất cả thê tử Lạc Nam với danh nghĩa sư phụ của hắn, từ sư phụ trở thành thê tử cũng đã không còn là chuyện lạ với mọi người nữa rồi…
“Công tử hôm nay bỗng nhiên đa sầu đa cảm, ngày thường ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không thấy quan tâm đến ta.” Kim Nhi phụng phịu, vừa đáng yêu vừa đẹp đến tuyệt trần.
“Nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta, là người hiểu rõ ta nhất dù chỉ là một ý niệm… ta làm sao có thể không quan tâm nàng?” Lạc Nam trừng mắt nói:
“Chẳng qua hiện tại ta đã cách cánh cửa Thần Đạo Cảnh ngày càng gần, nên chuẩn bị tâm lý chứ.”
Lai lịch của Hệ Thống chính là bí mật lớn nhất trong cuộc đời hắn, bí mật đã cách hắn ngày càng gần… nói không khẩn trương chính là nói dối.
Kẻ tạo ra Hệ Thống nhằm mục đích gì? Vì sao bắt hắn phải làm các Nhiệm Vụ… Lạc Nam không tin trên đời này có bữa ăn miễn phí bỗng nhiên rơi trúng đầu mình.
Giống như Kim Nhi đã từng nói rằng tất cả mọi thứ đều có nguyên nhân sâu xa của nó, kể cả việc Hệ Thống lựa chọn hắn cũng là do thành tích kiếp trước vượt xa hầu hết thanh thiếu niên đồng trang lứa.
“Công tử cố gắng lên… cũng gần lắm rồi.” Kim Nhi vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt hắn, nhưng đáng tiếc nàng vẫn chỉ là một tồn tại mờ ảo, đụng vào xuyên qua…
Lạc Nam trong đầu lóe lên ý niệm, thử sử dụng Bá Đạo Quy Tắc bao trùm bàn tay để chạm lấy nàng, hy vọng có thể thay đổi cả quy tắc của Hệ Thống…
Đáng tiếc hắn vẫn là thất vọng, bàn tay đụng đến Kim Nhi như xuyên qua một hình chiếu không hề có thực thể.
“Thiếp hứa với công tử, rồi sẽ có một ngày chàng được chạm vào thiếp.” Kim Nhi nhìn hắn thật kỹ như muốn ghi tạc vào nội tâm.
“Nếu là vậy thì thật tốt quá.” Lạc Nam mừng rỡ.
Kim Nhi không nói thêm lời nào, lẳng lặng chìm vào thân thể nam nhân.
Trong lúc Yểm Thiếu Chi Tranh dần đi đến hồi kết thì tại Đại Hoang Thương Khung, một con bọ hung và một con lợn đen béo mập đã xâm nhập vào rất sâu bên trong vùng thánh địa thuộc về yêu tộc ở Đạo Vực này.
“Moá nó chứ, tìm lâu như vậy rồi, địa bàn của các tộc cũng đã lẻn gần hết… mộ địa chủ nhân nhà ngươi rốt cuộc ở đâu vậy?” Hắc Trư bất mãn vô cùng.
Bọn nó đều là Yêu Tộc cho nên cũng không gặp quá nhiều ức hiếp khi lăn lộn ở Đại Hoang Thương Khung, tuy nhiên vẫn có số ít tên có tập tính bảo vệ lãnh thổ quá mức cực đoan, không nói hai lời đã muốn ra tay đoạt mạng.
Cũng may cả hai cái gì cũng không giỏi, giỏi nhất là thủ đoạn đào tẩu, trơn trượt như cá trạch, sau nhiều lần cửu tử nhất sinh vẫn có thể may mắn hóa nguy thành an.
Nhưng Hắc Trư cũng dần mất kiên nhẫn, phải biết rằng xuyên suốt thời gian qua vì tìm kiếm tung tích mộ phần chủ nhân của Bọ Hung, bọn hắn ngay cả địa bàn của các đại thế lực nổi danh như Vạn Xà Cốc, Tổ Phượng Tộc, Vạn Bằng Tộc, Bách Thú Tộc… cũng đều lẻn vào và nhanh chóng chuồn đi rồi, kết quả ngay cả cái rắm cũng không tìm thấy.
“Còn một nơi chưa đến a, ngươi gấp cái gì chứ?” Bọ Hung trừng mắt:
“Nói cho ngươi biết, chủ nhân của ta năm đó là đại năng khiến toàn bộ Nguyên Giới phải dè chừng, nếu như tìm được mộ phần của hắn, dù chỉ lưu lại một sợi lông cũng có thể giúp chúng ta thoái thai hoán cốt.”
“Thế rốt cuộc còn nơi nào chưa vào?” Hắc Trư ngoái mũi hỏi.
“Chính là Tổ Long Tộc.” Bọ Hung ngưng giọng:
“Ta có cảm giác, mộ địa của chủ nhân đang được Tổ Long Tộc canh giữ.”
“Đánh rắm a.” Hắc Trư phỉ nhổ không dứt miệng:
“Tổ Long Tộc là cự đầu tồn tại vô số tháng năm, sao phải canh giữ mộ phần chủ nhân ngươi?”
Mặc dù kiến thức ở Đạo Giới của nó không nhiều nhưng cũng đã nghe qua uy danh của Tổ Long Tộc.
Đây chính là vạn long chi tổ, so với huyết mạch Long Tộc của Lạc Nam còn khủng bố hơn, Hắc Trư không tin đường đường là thế lực như vậy lại đi giữ mộ cho một kẻ đã chết, nó càng không muốn mạo hiểm xâm nhập vào Tổ Long Tộc.
“Mẹ nó chứ, chúng ta là hảo huynh đệ… chẳng lẽ Đấng ta tìm cách dồn ngươi vào chỗ chết sao?” Bọ Hung bất mãn chửi tục:
“Nếu chủ nhân của ta không lợi hại, ngươi nghĩ có thể nuôi dưỡng ta thành thế này?”
Hắc Trư nhất thời giật mình, đúng vậy a…
Nên biết rằng dù cho nó là Thiên Địa Trư có thể thông hiểu vạn vật trong thiên địa… nhưng nó cũng không nhìn ra được lai lịch của Bọ Hung rốt cuộc là chủng loại gì.
Cổ Trùng có thể nghịch thiên và sở hữu trí tuệ cao như con hàng này sao? Thần Thú hay Ma Thú càng là không phải, mà ngay cả Gương Dị Chủng của Lạc Nam cũng vô pháp xác định khi chiếu rọi vào Bọ Hung…
Thế rốt cuộc Bọ Hung là cái quỷ gì? Sợ rằng chỉ có đại năng thực lực kinh người mới nuôi ra được một con hàng quỷ bí đến như vậy.
Hơn nữa nó thừa hiểu con Bọ Hung này tuy rằng đê tiện, hèn mọn, tham lam và vô sỉ… nhưng tuyệt đối không phải kẻ đem tính mạng đồng đội ra đùa giỡn, chưa kể Bọ Hung cũng là kẻ rất sợ chết.
“Theo như Trư gia nghe đồn, cường giả cao cấp của các đại thế lực tại Đại Hoang Thương Khung cách đây không lâu đã rời đi một chuyến vào trong hư không, nên hai chúng ta mới lén lén lút lút thành công lẻn đến địa bàn của bọn họ rồi thoát thân thành công.” Hắc Trư trầm giọng nói:
“Nhưng lão tổ của Tổ Long Tộc chưa từng rời đi, làm sao dám lẻn vào trong đó đây?”
Dù thủ đoạn trốn chạy của bọn nó thông thiên, cũng không tự tin thoát khỏi tay của Long Tổ a.
“Thiên Ý từng nói nếu hai ta gặp khó có thể dùng thứ đó.” Bọ Hung nhỏ giọng đề nghị.
Hắc Trư nghe vậy ánh mắt cũng lóe sáng, quả thật Lạc Thiên Ý từng cho bọn hắn một thứ đồ vật, căn dặn có thể dùng đến khi cần, nói không chừng nhờ vậy sẽ tìm ra kim chỉ nam.
“Được rồi, Trư gia bồi ngươi lần cuối cùng, nếu còn không được thì từ bỏ nhé.” Hắc Trư nghiêm mặt nói.
“Hiểu rồi.” Bọ Hung bất đắc dĩ thở dài.
Hai tên ăn ý gật đầu, tìm một hang động vắng vẻ chui vào.
Hắc Trư cắn răng, cẩn thận từng li từng tí từ trong Nhẫn Trữ Vật móc ra một thứ.
Đây là một sợi râu, hoặc có thể gọi là ria… dài ước chừng bằng ngón tay út, màu sắc trong suốt.
Không sai, đây chính là sợi ria mà Lạc Thiên Ý đưa cho bọn hắn, cũng không biết có tác dụng gì.
Nhưng dựa theo hướng dẫn sử dụng trước đó, Hắc Trư vẫn quyết đoán đem sợi ria cắt đứt làm hai đoạn.
Một phút… năm phút… mười phút…
Không khí tĩnh lặng… hoàn toàn không có bất cứ điều gì đặc biệt xảy ra.
“Sơ suất gì chăng?” Bọ Hung khẩn trương hỏi.
“Trư gia không biết a.” Hắc Trư chau mày hồi đáp, chẳng lẽ tiểu nha đầu Thiên Ý đùa bỡn bọn hắn?
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên sau lưng khiến hai con hàng giật thót tim:
“Meo!!!”