Phần 218
“Meo…”
Một tiếng mèo kêu bỗng khiến hai con hàng rợn cả gai óc.
Bọn hắn giật thót nhìn lại phía sau lưng, chỉ thấy một con mèo cam có phần mũm mĩm, đôi mắt to tròn, cái mặt khả ái đang lười biếng nằm trên vách hang động nhìn lấy mình.
“Cái quỷ gì? Sao lại có mèo ở đây? Trước đó Trư gia cũng không nhìn thấy.” Hắc Trư cảm thấy chuyện này không bình thường.
“Vô lý.” Bọ Hung thầm mắng một tiếng, với thực lực của hai người bọn hắn… không có lý nào bị một sinh vật tiếp cận mà không cảm ứng được, nhất là ở Đại Hoang Thương Khung làm sao lại có mèo?
Đang không hiểu ra sao, chỉ nghe mèo cam mập ú mở miệng, thanh âm thanh thuý lại tràn ngập khinh thường:
“Meo, hai tên xấu xí các ngươi từ đâu có được ria mép của cô nãi nãi?”
“A…” Hắc Trư cùng Bọ Hung giật mình, vội vàng nhìn lại sợi ria vừa mới cắt đứt trong tay, xem xét lại quả thật giống hệt bộ ria trên mép của con mèo cam ở trước mặt.
“Con mèo này có thể giúp gì cho chúng ta?” Bọ Hung thì thầm hỏi:
“Thiên Ý có hiểu lầm gì hay không?”
“Hừ, Tiểu Thiên Ý làm thế chắc chắn có huyền cơ.” Hắc Trư ngưng giọng nói: “Tùy cơ ứng biến.”
Lỗ tai của mèo cam vểnh lên, nhất thời vung trảo chụp ra như mèo vồ chuột.
Không gian trong hang động đột ngột đông cứng lại, một cổ khí thế nặng tựa vạn quân trấn áp lên cơ thể khiến Hắc Trư và Bọ Hung chỉ cảm thấy ruột gan lẫn lộn, bị đè bẹp dí ở dưới mặt đất.
Bọn hắn đổ mồ hôi ròng ròng, đáy lòng dâng lên sóng to gió lớn, thật sự gặp quỷ… à không, thật sự gặp mèo rồi.
“Hai các ngươi có quan hệ gì với Tiểu Thiên Ý?” Mèo cam có chút hứng thú hỏi.
Sợi ria mép kia là của nó cho Tiểu Thiên Ý phòng thân, không ngờ nàng lại đem cho hai con hàng này, chứng tỏ địa vị của hai con hàng này trong lòng Tiểu Thiên Ý cũng không thấp.
Nghe mèo cam nhận thức Tiểu Thiên Ý, Hắc Trư vội vàng cung cung kính kính lên tiếng:
“Tiền bối…”
“Gọi Cam Đại Nhân, à quên, gọi Cam Đại Miêu…” Mèo cam ngạo kiều quát.
“Cam Đại Miêu” Hắc Trư ngoan ngoãn trả lời:
“Trư gia, nhầm chết… tiểu Trư là thúc thúc của Tiểu Thiên Ý.”
“Thúc thúc?” Mèo cam ánh mắt trở nên kỳ lạ lẩm bẩm:
“Đường đường là Nhị Lang Quân chẳng lẽ kết giao huynh đệ với một con heo?”
“Ta không phải heo, ta là Thiên Địa Trư.” Hắc Trư không phục đáp:
“Tiểu Trư từng phò tá dưới trướng Lạc Nam, cùng nhau trải qua sinh tử, thân như huynh đệ.”
Mèo cam nghe vậy đánh giá cẩn thận, quả nhiên phát hiện con hàng này đúng là Thiên Địa Dị Chủng, cũng không hề nói dối.
“Meo…” Nâng lên miêu trảo, áp lực đè nặng hoàn toàn biến mất.
Hắc Trư cùng với Bọ Hung lật đật đứng lên.
“Nói đi, các ngươi cần giúp cái gì?” Mèo cam hỏi.
“Bẩm Cam Đại Miêu, bọn ta muốn lẻn vào trong Tổ Long Tộc một chuyến.” Bọ Hung có chút rụt rè nói ra.
Sắc mặt mèo cam lập tức xụ xuống, chi trước vung lên kéo lấy ria mép: “Xâm nhập Tổ Long Tộc, lời này ngay cả Thần Đạo Hậu Kỳ cũng không dám tùy tiện nói ra, hai tên xấu xí Yêu Thiên Đạo Sơ Kỳ như các ngươi là ăn gan hùm mật báo à?”
“Cam Đại Miêu bớt giận, mộ địa chủ nhân của ta có khả năng ở trong Tổ Long Tộc a.” Bọ Hung ra vẻ đáng thương nói:
“Vì đã hết biện pháp nên mới đành cầu đến Cam Đại Miêu ngài a.”
“Chủ nhân của ngươi danh xưng là cái gì?” Cam Đại Miêu tròn mắt kêu lên:
“Nếu ngay cả tên của hắn cũng không nhớ, vậy thì miễn đi meo…”
“Dạ nhớ, chủ nhân của vãn bối danh xưng Vạn Yêu Chi Chủ.” Bọ Hung thành thật bẩm báo.
Đồng tử trong đôi mắt của mèo cam mãnh liệt co lại, bỗng nhiên đứng thẳng lên bằng hai chân sau, hóa thành một luồng ảnh ảo lao vọt đến túm lấy cổ Bọ Hung nhấc lên không trung:
“Meo, ngươi vừa nói cái gì?”
Hắc Trư ở bên cạnh giật thót tim, chẳng lẽ chủ nhân của con hàng này đắc tội với Cam Đại Miêu?
“Chủ nhân của vãn bối gọi là Vạn Yêu Chi Chủ.” Bọ Hung nuốt một ngụm nước miếng.
“Ngươi biết gì về hắn?” Mèo cam híp lại ánh mắt.
Bọ Hung lắc đầu: “Trí nhớ rất mơ hồ, chỉ biết rằng ta được Vạn Yêu Chi Chủ tiện tay bồi dưỡng, hắn căn dặn sẽ phải rời đi một chuyến thật xa, nếu hắn gặp chuyện không lành… thi thể sẽ được dịch chuyển trở về mộ địa đã chuẩn bị từ trước, căn dặn ngày sau ta hãy tìm về mộ địa của hắn.”
“Vạn Yêu Chi Chủ, đó chính là đệ nhất cường giả của Đại Hoang Thương Khung thời kỳ viễn cổ.” Mèo cam trịnh trọng nói:
“Là nhân vật cùng thời đại với Long Tổ, Loạn Đạo Kiếm Thần các loại cường giả.”
“Ực, tên này vậy mà không lừa Trư gia?” Hắc Trư nuốt một ngụm nước bọt.
“Đương nhiên rồi.” Bọ Hung ngạo nghễ lên tiếng.
“Nếu thật sự là mộ phần của Vạn Yêu Chi Chủ, quả thật đang được Tổ Long Tộc trấn giữ a meo…” Mèo cam đi qua đi lại, thái độ đầy nghiêm túc:
“Tuy nhiên dựa vào tin tức bổn miêu có được, lần cuối cùng Vạn Yêu Chi Chủ rời khỏi Đại Hoang Thương Khung, y đã đại chiến với Long Tổ một trận, kết quả không người hay biết, mà nguyên nhân dẫn đến chiến đấu cũng là điều bí ẩn.”
“Cái gì?” Bọ Hung nghe vậy thịnh nộ nghiến răng:
“Chẳng lẽ Long Tổ là địch của chủ nhân? Vậy mà còn chiếm giữ mộ phần?”
“Không biết.” Mèo cam lắc đầu liếm liếm mép.
“Cầu xin Cam Đại Miêu giúp đỡ vãn bối tìm về mộ phần chủ nhân.” Bọ Hung quỳ rạp xuống đất.
“Cầu xin Đại Miêu giúp hắn!” Hắc Trư cũng vội vàng quỳ gối.
“Thôi được rồi.” Mèo cam cẩn thận suy nghĩ, nếu thật sự có thể tìm lại mộ phần của Vạn Yêu Chi Chủ, đối với Phá Đạo Hội chính là một cơ duyên lớn.
Đệ nhất cường giả Đại Hoang Thương Khung trong quá khứ, danh xưng này không phải nói chơi.
Mèo cam lấy ra một khối Ngọc Bội mãnh liệt cào nát.
Từ bên trong Ngọc Bội, hai luồng Bá Đạo Quy Tắc lặng lẽ tiến ra, nhanh chóng bao phủ lấy Hắc Trư và Bọ Hung vào bên trong.
“Hai ngươi thử thu liễm tất cả khí tức cũng như che đậy hành tung xem nào meo.” Mèo cam ra lệnh.
Hai con hàng nhanh chóng làm theo, quả nhiên triệt để dung nhập vào không gian, ngay cả mèo cam cố gắng cảm ứng ở khoảng cách gần cũng chẳng thể phát hiện.
“Loại quy tắc này của chủ nhân cho bổn miêu thật thần kỳ a meo…” Mèo cam ánh mắt sáng rực lên nói:
“Bổn miêu sẽ giúp các ngươi đánh lạc hướng Tổ Long Tộc, các ngươi nhân cơ hội đó lẻn vào, tuyệt đối không được để phát sinh chiến đấu, hiểu chưa?”
“Đa tạ Cam Đại Miêu!”
Hai con hàng hưng phấn đến nhịp tim đập thình thịch, cơ hội tới.
Lạc Nam nhìn lấy nhân tuyển số 1 mang theo đại lượng Nhân Tuyển Lệnh Bài trở về, có chút hứng thú vươn vai ngồi dậy:
“Đã xong?”
“Nhiệm vụ hoàn tất thưa chủ nhân, hiện tại Yểm Thiếu Chi Tranh chỉ còn lại hai chúng ta.” Nhân tuyển số 1 cung kính giao trả Ám Nhiên Chuỷ Thủ.
Lạc Nam hài lòng tiếp nhận Ám Nhiên Chuỷ Thủ vào tay, lười biếng hỏi:
“Có chiến lợi phẩm nào khác?”
Nhân tuyển số 1 gật đầu, giao ra hơn 1000 chiếc Nhẫn Trữ Vật.
“Không tệ, hiện tại ngươi cũng có thể đầu hàng.” Lạc Nam nói.
“HÚ…” U Hồn Yên Lang không phục rống lên:
“Tên đáng ghét, có dám đại chiến một trận?”
Hiển nhiên đối với việc Lạc Nam nhân cơ hội nhân tuyển số 1 bị thương giành chiến thắng nó cảm thấy không phục, muốn vì nhân tuyển số 1 đòi lại công đạo.
“Vô vị.” Lạc Nam liếc mắt nhìn nó một cái, cảnh báo nhân tuyển số 1:
“Dạy dỗ nó cho cẩn thận.”
“Mong chủ công tha tội.” Nhân tuyển số 1 trịnh trọng gật đầu, liền đem U Hồn Yên Lang thu hồi về đan điền dù con sói này vẫn còn chưa chịu phục.
Yểm Thiếu Chi Tranh có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để giành chiến thắng chỉ cần đó là bản lĩnh cá nhân, nhân tuyển số 1 chỉ có thể trách mình đã quá lơ là chủ quan, hành sự không cẩn thận nên mới rơi vào cục diện như vậy.
Chủ công không nhân cơ hội nàng trọng thương mà tiêu diệt nàng để thôn phệ Linh Hồn, nàng đã vô cùng cảm kích rồi.
Không dây dưa dài dòng, nhân tuyển số 1 dâng lên Lệnh Bài Nhân Tuyển của mình.
Lạc Nam cũng lấy ra Lệnh Bài Nhân Tuyển, dung hợp cùng tất cả lệnh bài khác vừa được nàng mang đến.
ONG!
Lệnh Bài Nhân Tuyển tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, con mắt bên trên đó bắn ra một cái Truyền Tống Trận kèm theo thanh âm hùng hồn tuyên bố:
“Yểm Thiếu Chi Tranh chính thức kết thúc, chiến thắng chung cuộc là sát thủ số 69.”
Lạc Nam chờ đợi thanh âm xác nhận hoàn thành nhiệm vụ từ Hệ Thống nhưng mãi không thấy vang lên.
Chẳng lẽ còn chưa thành công?
“Ta hiện tại đã là Yểm Thiếu chưa?” Hắn hỏi nhân tuyển số 1.
“Cần phải diện kiến Điện Chủ, được sự công nhận của Điện Chủ mới có thể trở thành Yểm Thiếu chân chính.” Nhân tuyển số 1 hồi đáp.
“Hiểu.” Lạc Nam vuốt cằm, đặt chân bước vào Truyền Tống Trận.
XOẸT.
Không gian rung lên, hắn đã xuất hiện tại quảng trường trong Yểm Ma Thành.
Tại quảng trường, Lạc Nam nhìn thấy Ngũ Đại Trưởng Lão của Yểm Ma Điện đã đứng chờ sẵn.
“Gặp qua các trưởng lão.” Hắn truyền âm.
“Không thể không nói thực lực của ngươi vượt xa đồng thế hệ.” Đại Trưởng Lão vuốt cằm:
“Tuy nhiên vì thân phận của ngươi không thỏa đáng, cần phải có sự xem xét và chấp thuận từ Điện Chủ.”
Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng, quả nhiên Yểm Ma Điện đều là một đám lão quái vật, không có lý do không nhìn ra hắn vốn không phải nhân tuyển số 69 vốn có.
“Ta phải gặp Điện Chủ ở đâu?” Hắn chắp tay.
“Điện Chủ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bất quá ta đã truyền âm báo tin, không lâu sau sẽ trở về.” Đại Trưởng Lão phất tay:
“Trong thời gian này, ngươi có thể nghỉ ngơi chờ đợi.”
“Đa tạ.” Lạc Nam gật đầu, giao trả lệnh bài nhân tuyển để tránh bị con mắt đó giám sát, quyết định sẽ tạm ở căn cứ của tên 69 trước đó.
Lúc này nhân tuyển số 1 cũng đã trở về, Lạc Nam liền ra lệnh cho nàng ở bên ngoài căn cứ canh gác cho mình, không để bất cứ ai tự ý xâm nhập.
Lạc Nam khoanh chân ngồi ở trên giường, bắt đầu suy tư về vấn đề thân phận.
Còn cần phải được đích thân Điện Chủ chấp nhận, tuy nhiên thân phận chân thật của hắn quá mức nhạy cảm, là Bá Chủ của Ngũ Châu Tứ Vực, là đối tượng đang bị Yểm Ma Điện truy sát.
Hắn vốn không biết Điện Chủ của Yểm Ma Điện là ai, suy nghĩ như thế nào về Phá Đạo Hội… chẳng may sau khi biết được thân phận thật sự của hắn sẽ thẳng thừng hạ sát thủ thì sao?
Đừng quên rằng hắn sở hữu Bá Đạo Quy Tắc, đây chính là thứ có thể khiến tất cả Thần Đạo Cảnh cũng phải động lòng tham.
Yểm Ma Điện Chủ tuyệt đối là cường giả hàng đầu Đạo Giới, ở trước mặt nhân vật như thế quá mức nguy hiểm, không thể khẳng định được đối phương sẽ xử lý hay chấp nhận bản thân mình.
Lạc Nam thậm chí đang cân nhắc đến thân phận Tiểu Ma, dùng túi da Tiểu Ma trở thành Yểm Thiếu của Yểm Ma Điện.
Tiểu Ma là Thể Tu, Ma Tu, Hồn Tu… sở hữu cả Huyết, Độc thuộc tính, hoàn toàn trùng khớp với những gì hắn đang thể hiện.
Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu Yểm Ma Điện Chủ kiên quyết kiểm tra, lục soát Linh Hồn thì sao? Đây mới chính là thứ mà túi da không thể qua mặt được.
Như hiểu được lo lắng trong lòng hắn, Bích Tiêu trong trẻo truyền âm:
“Việc gia nhập Yểm Ma Điện là cột móc quan trọng liên quan đến đại sự của cả Phá Đạo Hội, chúng ta làm sao không chuẩn bị cho ngươi một con bài?”
“Ồ?” Lạc Nam ánh mắt sáng lên.
“Không cần dùng đến túi da, thứ này có thể giúp ngươi che giấu thân phận, nguỵ tạo ký ức, phỏng chế linh hồn, ngay cả Thần Đạo Viên Mãn cũng khó lòng phát hiện.” Bích Tiêu lấy ra một tấm mặt nạ da người mỏng dính.
Lạc Nam cầm lấy mặt nạ, Bá Đỉnh trong đan điền của hắn liền hưng phấn rung lên như gặp được đồng minh.
“Tấm mặt nạ này có thể gọi là Thần Diện Mặt Nạ, là do đại tỷ kết hợp giữa Bá Đạo Quy Tắc và Thái Thượng Đạo Ngôn Kinh tác động lên, trừ phi gặp phải một vị Thần Đạo Viên Mãn cũng sở hữu Bá Đạo Quy Tắc, bằng không đừng mơ tưởng nhìn thấu được nguyên bản.” Bích Tiêu giải thích công dụng:
“Ngươi chỉ cần động ý niệm, nó có thể biến hóa thành hình dạng mà ngươi cần.”
“Vậy thì ta cũng sẽ sử dụng thân phận của Tiểu Ma.” Lạc Nam nhếch mép:
“Bởi cái gọi là thật thật giả giả, trong giả có thật, trong thật có giả… chỉ là lần này không cần dùng đến túi da thay thế cơ thể nữa rồi.”
Có được Thần Diện Mặt Nạ mô phỏng thân phận, hắn có thể rút cả những thủ đoạn chiến đấu từ Tiểu Ma trở về bản thể của mình, chẳng hạn như Nguyên Thuỷ Tổ Phù, các loại Đạo Thuộc Tính.
Chỉ có Độc Huyết Ma Cốt, huyết mạch Vạn Ảnh Thiên Ma và Hỗn Thế Chiến Thân là không đáng để dung nhập vào bản thể mà thôi.
Bởi vì hắn đã sở hữu Bá Cốt dung hợp từ Phật Cốt và Tổ Long Cốt, huyết mạch Tổ Long cũng như hai loại thể chất phòng ngự và chiến đấu khủng bố hàng đầu rồi.
Hắn quyết định đặt tên khung xương mới của mình là Bá Cốt.
Nhưng không vì vậy mà lãng phí túi da, những khi cần thiết… Lạc Nam vẫn có thể điều động Phân Hồn, đem một phần Linh Hồn của mình nhập sang túi ma Tiểu Ma chiến đấu, hoặc sai khiến nó làm các nhiệm vụ thay thế bản thể.
Nghĩ là làm, Lạc Nam đem Thần Diện Mặt Nạ đeo lên, lòng động ý niệm…