Phần 3
Nghe thấy Lạc Nam đòi giao ra Bảo Khang, sắc mặt của Trần Thị đám người trở nên khó coi…
Kẻ này tìm đến tận nhà bọn hắn muốn bọn hắn nộp mạng của nhi tử, thử hỏi bậc làm phụ mẫu, tuy rằng biết nhi tử của mình làm sai nhưng mấy ai có thể chấp nhận?
Thấy tình cảnh này, Bảo Lan biết nếu mình không lên tiếng hòa giải thì sẽ khó tránh khỏi xung đột.
Nàng bước đến phía trước mặt Lạc Nam và hai nữ, nhấc váy thi lễ, áy náy mở miệng:
“Gặp qua ca ca và hai vị tỷ tỷ, tiểu nữ biết hành vi của tam ca của mình là khó thể tha thứ… xin lỗi cũng chỉ bằng thừa, ở đây tiểu nữ có một chút lễ vật xin được bù đắp, hy vọng các vị có thể đại nhân đại lượng, dơ cao đánh khẽ mà tha cho hắn một lần.”
Nói xong cởi bỏ cả Nhẫn Trữ Vật đưa đến.
Nhìn thấy thiếu nữ như bước ra từ trong tranh hiểu chuyện, ôn nhu như nước hạ thấp mình xin lỗi, sắc mặt đám người Dương Siêu, Bảo Đăng lạnh lẽo, chỉ hận Bảo Khang là kẻ gây ra tất cả mọi việc nên khiến nàng chịu uỷ khuất như vậy.
Thậm chí ngay cả Bảo Ngạn, Trần Thị cũng nhịn không được muốn cho Bảo Khang một cái tát.
Bất quá Lạc Nam lại là dửng dưng như không, nữ nhân tuyệt sắc ôn nhu hiểu chuyện hắn nhìn thấy rất nhiều.
Lạc Ly, Lạc Huyên, rồi cả Bạch Liên Hoa, Hải Linh Lung… các nàng đều thuộc kiểu nữ nhân như vậy, cho nên Lạc Nam cũng chẳng động lòng.
Bất quá đánh người cũng phải nhìn sắc mặt, đã Bảo Lan này hiểu lý lẽ, hắn cũng kiên nhẫn mở miệng, lên tiếng nói:
“Ta chỉ hỏi tiểu thư một câu, trường hợp nếu ta không có thực lực, ta thì bị thuộc hạ của tam ca ngươi giết, thê tử thì rơi vào trong tay của hắn… vậy tiểu thư sẽ giải quyết thế nào?”
Bảo Lan lập tức lên tiếng: “Nếu tiểu nữ biết chuyện, chắc chắn sẽ cứu thê tử ngươi ra, đồng thời bồi tội với ngươi.”
“Bồi tội thế nào với người đã chết?” Lạc Nam cười nhạt hỏi: “Ngươi thậm chí còn không khiển trách thủ phạm là hắn?”
“Ta…” Bảo Lan nhất thời không biết nói gì cho phải, chẳng lẽ nàng lại nói sẽ giết tam ca của mình?
“Nhưng ca ca còn sống, tất cả chỉ là giả thuyết mà thôi.” Bảo Lan ôn tồn nói:
“Lời ngươi nói chưa thật sự xảy ra, sao phải đặt mọi người vào tình huống khó xử?”
“Ai nói chưa diễn ra?” Lạc Nam gằn từng chữ một:
“Đây không phải lần đầu tiên tam ca của ngươi làm ra hành vi như vậy, đã có rất nhiều tu sĩ vô tội trước đây từng đến Hải Bảo Thành làm khách, kết cục của bọn hắn chính là bị tam ca của ngươi nhắm đến, ra lệnh cho Hải Đao Bang tiêu diệt… tất cả những kẻ đó đã trở thành oan hồn hết rồi.”
“Ngươi sẽ làm gì để lấy lại công bằng cho bọn họ đây?”
Bảo Lan toàn thân phát run, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, mồ hôi ứa ra.
“Thế nào đây tiểu thư lương thiện?” Lạc Nam khinh bỉ nói:
“Chỉ có tam ca của ngươi được phép sai lầm, vậy ai cho những tu sĩ vô tội kia một công đạo đây? Ngươi à?”
“Ta… ta…” Bảo Lan không nghĩ đến chuyện này, nàng cứ tưởng đây là lần đầu tiên Bảo Khang làm sai, không ngờ đến tam ca của mình lại là kẻ tiểu nhân hung ác như thế, đã từng có rất nhiều tu sĩ vô tội chết vào tay hắn.
“Không còn gì để nói? Những nạn nhân kia bọn họ cũng có gia đình, cũng có người thân, cũng có phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội…” Lạc Nam nhàn nhạt cười:
“Nhưng tất cả đều đã chết, vậy tại sao tam ca của ngươi được quyền sống sau khi làm từng ấy chuyện ác?”
“Mau giúp những kẻ đã chết kia đòi lại công bằng đi! Làm không được thì ngươi cũng chỉ là nữ nhân đạo đức giả.”
Từng câu từng chữ của Lạc Nam như tru tâm, khiến Bảo Lan thậm chí không thể biện hộ…
Nàng khó khăn quay đầu nhìn lấy Bảo Khang, phát hiện đối phương sắc mặt tái mét, hiển nhiên tất cả lời của Lạc Nam đều là sự thật.
“Đủ rồi!”
Dương Siêu đột ngột lên tiếng, hắn bước đến che chắn trước mặt Bảo Lan, kiêu ngạo nhìn Lạc Nam lên tiếng:
“Ngươi nghĩ mình là ai? Lại dùng giọng điệu như thế nói chuyện với sư muội của ta?”
“Cút ra!” Lạc Long Nhi bước lên một bước: “Chỗ nam nhân của ta nói chuyện, ngươi lấy tư cách gì xen vào?”
“Lớn mật!” Dương Siêu giận dữ hừ một tiếng.
Cánh tay nâng lên, Đại Đạo Quy Tắc phủ xuống, trên đỉnh đầu của hắn lập tức hiện ra dị tượng, nơi có một dãi thiên hà chói lọi mỹ lệ cuồn cuộn mang theo lực lượng vô tận giáng xuống, gia tăng sức mạnh.
Đây chính là công pháp của Thiên Hà Đạo Thống gọi là Thiên Hà Quyết, khi tu luyện vùng đan điền trong cơ thể sẽ biến thành một dãy thiên hà, quy mô của đan điền rộng lớn hơn tu sĩ đồng cấp vô số lần, sức mạnh cũng theo đó mà đề thăng, chiến lực cực mạnh.
Dương Siêu đã khai mở được thiên hà trong cơ thể lên đến phạm vi trăm vạn dặm, lúc này vận chuyển toàn lực đấm ra một quyền.
Nhưng mà hắn không biết rằng, so với Thiên Hà Quyết thì Vô Hạn Trường Sinh Kinh còn khủng bố hơn.
Dù đan điền của ngươi to bằng thiên hạ, nhưng ta có đại lượng đan điền.
Lạc Long Nhi vận chuyển sức mạnh 8000 đan điền, cũng bá đạo tung ra một đấm.
OÀNH!
Không gian sụp đổ, phủ thành chủ rung lắc dữ dội.
Trong ánh mắt kịch biến của Bảo Gia, Dương Siêu như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, bàn tay vỡ nát.
Mà Lạc Long Nhi chỉ lùi lại hơn mười bước chân đã có thể đứng vững thân mình.
“Làm sao có thể?”
Đồng tử trong mắt Huyền Hà Trưởng Lão co lại mãnh liệt.
Hơn ai hết bà ta hiểu sự cường đại của Thiên Hà Quyết, vậy mà Dương Siêu hoàn toàn không phải đối thủ sau lần va chạm đầu tiên?
Quan trọng hơn, nữ nhân kia chỉ có tu vi Đạo Cảnh mà thôi…
Vượt cấp chiến đấu đem Dương Siêu đánh bay?
“Ngươi muốn chết!” Dương Siêu quá đỗi mất mặt, như dã thú xổng chuồng lao thẳng đến.
Huyền Hà Trương Lão đã lập tức đem hắn kéo ngược trở lại, ra hiệu cho hắn bình tĩnh.
Bà ta bước lên chắp tay hỏi: “Không biết sư thừa các vị là người phương nào?”
Hiển nhiên Huyền Hà Trưởng Lão đã chính thức xem trọng ba người Lạc Nam, không dám tùy tiện để Dương Siêu đắc tội quá mức, kẻo lại vô tình kéo cho Thiên Hà Đạo Thống thêm một cường địch.
Chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra, sắc mặt đám người Bảo Gia tái mét.
Tay nhỏ của Bảo Lan che miệng, Dương Siêu có chiến lực chỉ kém nàng một chút mà thôi, vậy mà bị vị tỷ tỷ tu vi Đạo Cảnh kia đánh bay như thế, nàng cũng đã suy nghĩ giống như sư phụ rồi.
Chuyện này xem ra không dễ dàng hóa giải…
“Chúng ta là ai sao phải nói cho bà biết?” Lạc Nam quét mắt nhìn Huyền Hà Trưởng Lão, gật gật đầu nói:
“Rất tốt, vốn chỉ là ân oán giữa ta và Bảo Gia, nhưng nếu đệ tử của Thiên Hà Đạo Thống chủ động tấn công vị hôn thê của ta, vậy thì chuyện này không dễ dàng kết thúc như thế… mạng của Bảo Khang đã không còn đủ nữa rồi.”
“Ngươi…” Huyền Hà Trưởng Lão biến sắc.
Đối phương thế mà biết mình là người của Thiên Hà Đạo Thống, phải biết rằng ngay từ đầu… cả Bảo Gia cũng không biết Bảo Lan gia nhập thế lực nào, chứng tỏ đối phương không hề e ngại Thiên Hà Đạo Thống nên mới hành động như vậy.
Lạc Nam suy nghĩ rất logic, chuyện này là ân oán giữa hắn và Bảo Gia, Bảo Lan ra mặt đàm phán là chuyện bình thường.
Nhưng Dương Siêu là kẻ không hề liên quan, hắn vậy mà chủ động đấm Lạc Long Nhi một quyền, tuy rằng Lạc Long Nhi đem hắn đẩy lùi… nhưng việc này đã chính thức đem cả Dương Siêu kéo vào.
Nếu Lạc Long Nhi không đủ thực lực, chẳng phải sẽ bị Dương Siêu ức hiếp?
“Rốt cuộc ca ca muốn thế nào?” Bảo Lan viền mắt đỏ hoe nhìn hắn.
“Giao ra mạng của Bảo Khang và Thiên Hà Quyết mà ngươi tu luyện.” Lạc Nam ra giá:
“Chuyện này sẽ kết thúc.”
“Lớn mật!” Huyền Hà Trưởng Lão nổi giận, trầm giọng nói:
“Ngươi dựa vào cái gì?”
Thiên Hà Quyết là công pháp trấn phái của Thiên Hà Đạo Thống, giao cho đối phương khác nào đánh mất căn cơ quan trọng nhất?
“Dựa vào Thiên Tử của các ngươi ra tay với vị hôn thê của ta, các ngươi phải bồi tội.” Lạc Nam thản nhiên đáp:
“Ta cũng không thèm Thiên Hà Quyết của các ngươi, ta chỉ đem nó tặng cho Long Nhi mà thôi, xem như phí tổn thất tinh thần.”
Đông Hoa nhịn không được hướng Lạc Nam nâng lên ngón tay cái, nam nhân bảo hộ quyền lợi nữ nhân của mình như thế, quả thật khiến nữ nhân nhịn không được trầm mê a.
Lạc Long Nhi gò má hơi ửng hồng, nhưng quả thật nam nhân rất hiểu nàng a.
Từ khi biết được thông tin về Thiên Hà Quyết, nàng đã khá hứng thú môn công pháp này.
Bởi lẽ Thiên Hà Quyết có thể khiến đan điền hóa thành thiên hà, gia tăng uy lực.
Thử tưởng tượng nếu đem Thiên Hà Quyết kết hợp với Vô Hạn Trường Sinh Kinh, đem hàng nghìn, hàng vạn đan điền của nàng hóa giải hàng nghìn, hàng vạn dãy ngân hà thì sao?
Đến lúc đó, chiến lực của Lạc Long Nhi nàng sẽ đạt đến mức độ khủng bố nào?
Sợ rằng vượt qua cả hóa Vũ Bá Thần Thể của Lạc Nam.
Đây chính là điều Lạc Nam mong muốn, vị hôn thê có tiềm lực như thế… tương lai Đạo Hải chẳng phải sẽ nằm dưới chân của nàng?
“Đúng là khinh người quá đáng.” Huyền Hà Trưởng Lão thật sự giận dữ rồi.
Bà ta ngự không mà lên, bầu trời toàn bộ Hải Bảo Thành sinh ra dị tượng, đó là một dãy thiên hà có phạm vi lên đến hàng nghìn vạn dặm, quy mô to hơn của Dương Siêu gấp mười lần.
Uy áp cuồn cuộn bao phủ, Huyền Hà Trưởng Lão trầm giọng nhìn Lạc Nam:
“Đây là cơ hội cuối cùng, Thiên Hà Đạo Thống sẽ không xen vào chuyện của ngươi và Bảo Gia, hành vi vừa rồi của Dương Siêu xem như chưa có, ngươi thấy thế nào?”
Nếu Dương Siêu chỉ là một đệ tử bình thường bà ta sẵn sàng hy sinh hắn, nhưng Dương Siêu lại là Thiên Tử của Thiên Hà Đạo Thống, nhi tử của Tam Trưởng Lão, bà ta phải che chở.
“Chuyện đã xảy ra, tại sao lại xem như chưa có gì?” Lạc Nam dửng dưng nói.
“Vậy thì ngươi đón một chưởng này đi!” Huyền Hà Trưởng Lão phẫn nộ ấn xuống.
OÀNH!
Thiên Hà như hội tụ vào lòng bàn tay bà ta, hung hăng trấn xuống đầu Lạc Nam.
Lạc Nam cũng lười nói nhảm, đối mặt với công kích như thế này của Thiên Đạo Cảnh Viên Mãn, hắn không dám xem nhẹ.
Vạn Cổ Bá Tướng trực tiếp hàng lâm.
Nếu bầu trời đã hóa thành thiên hạ, vậy thì toàn bộ trời và biển đều biến thành bàn cờ trước mặt Vạn Cổ Bá Tướng.
Thiên Đạo Mở ra, Siêu Thoát Quy Tắc được kích hoạt.
2500 hành tinh xoay tròn dữ dội, Tổ Phù Thần Thông – Càn Khôn Oanh Bạo bao trùm cánh tay của Vạn Cổ Bá Tướng, phía trên đầu ngón tay còn có Bỉ Ngạn Hoa nở rộ lộng lẫy.
“Độc Đoán Vạn Cổ!”
Lạc Nam gầm lên, Vạn Cổ Bá Tướng điểm xuống một chỉ đối kháng trực diện.
OÀNH!
Toàn bộ phủ thành chủ nổ tung, một nửa Bảo Hải Thành bị san bằng thành bình địa…
Vô số tu sĩ thực lực yếu kém như giẻ rách bay ngược, bất tỉnh nhân sự…
Trong ánh mắt không tưởng của tất cả mọi người, Thiên Hà sụp đổ như thuỷ tinh vỡ vụn.
Mà Vạn Cổ Bá Tướng của Lạc Nam cũng trở nên ảm đạm, thân thể liên tục lùi lại không ngừng.
“PHỐC!”
Hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.
“Tiểu Nam.” Đông Hoa và Lạc Long Nhi hai bên trái phải ân cần đỡ lấy hắn.
“Không thể…”
Huyền Hà Trưởng Lão không dám tin đến mức thanh âm từ miệng phát ra trở nên khàn đục.
Vốn dĩ bà ta nghĩ rằng trước công kích của mình, trưởng bối của mấy người này sẽ xuất hiện, khi đó song phương có thể thương lượng giải quyết mâu thẫn.
Bà ta cho rằng Lạc Nam tâm cao khí ngạo, cần phải cảnh cáo một phen để hắn hiểu Đạo Thống không dễ dàng xâm phạm.
Mà dù sau lưng hắn có Đạo Thống cường đại hơn chống đỡ, cũng không thể vì chút chuyện nhỏ như vậy gây nên Đạo Thống Chi Chiến.
Nhưng bà ta đã lầm, Lạc Nam thậm chí không cần đến trưởng bối, vậy mà lại có thể ngạnh kháng một chiêu toàn lực của mình.
Tuy rằng sau đó hắn gần như lâm vào kiệt quệ, nhưng như thế cũng quá mức nghịch thiên.
Phải biết rằng bà ta chính là Thiên Đạo Viên Mãn, còn kẻ này chỉ là Đạo Cảnh Hậu Kỳ?
“Siêu thoát thiên địa… rốt cuộc là yêu nghiệt gì…” Huyền Hà Trưởng Lão ánh mắt trở nên quyết liệt:
“Đã như thế, bắt ngươi làm con tin!”
Nghĩ đến đây, bà tay phất tay, óng tay áo của Đạo Bào điên cuồng biến lớn, hung hăng chụp xuống Lạc Nam.
Muốn chiếm tiên cơ, như vậy dù thế lực sau lưng kẻ này hùng mạnh hơn cả Thiên Hà Đạo Thống thì cũng có con tin trong tay để thương lượng.
“Thiên Hà Đạo Thống sẽ vì hành vi của các ngươi trả giá thật nhiều…”
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm hờ hững bất chợt xuất hiện.
Ở giữa không trung, chỉ thấy hàng tỷ điểm sáng rực rỡ bỗng nhiên hình thành, sau đó những điểm sáng rực rỡ này hóa thành tầng tầng lớp lớp cột sáng như các cột trụ giáng lâm.
Chỉ trong nháy mắt, đã đem toàn bộ Bảo Hải Thành phong tỏa như một lồng giam.
Mà ở bên trong lồng giam này, Thiên Đạo Lực của Huyền Hà Trưởng Lão bỗng nhiên bị áp chế, khiến ống tay áo đang phủ xuống cũng bị thu nhỏ trở lại, không thể phát huy tác dụng.
“Đây là… Cấm Đạo Phù?”
Huyền Hà Trưởng Lão biến sắc lên tiếng.
Lạc Nam nghe vậy cũng giật mình, đưa mắt nhìn toàn cảnh, nhất thời hít sâu một ngụm khí lạnh.
Toàn bộ lồng giam khổng lồ này đều là do Phù Chú ngưng kết mà thành, có đến hàng tỷ Phù Văn bên trong nó, là Cấm Đạo Phù với khả năng cấm cường giả sử dụng Đạo Lực.
“Các hạ rốt cuộc là ai?” Huyền Hà Trưởng Lão trầm giọng hỏi.
Đáp lại lời của bà ta, toàn thể Phù Văn nhảy múa dữ dội…
Sau đó hư không hiện ra từng loại hư ảnh khổng lồ.
Mà khi nhìn thấy những hư ảnh này, đáy lòng Lạc Nam và mọi người run rẩy…
Đó là hư ảnh của các loại Tổ Phù cực kỳ khan hiếm.
Thôn Phệ Tổ Phù, Oanh Thiên Tổ Phù, Quy Kiếm Tổ Phù, Đại Trí Tổ Phù, Gia Tốc Tổ Phù, Hắc Ám Tổ Phù, Thời Gian Tổ Phù, Không Gian Tổ Phù, Đại Đạo Tổ Phù…
Và còn rất nhiều loại Tổ Phù mà Lạc Nam chưa từng nhìn thấy…
Khi những hư ảnh Tổ Phù ở trạng thái khổng lồ này hàng lâm, hắn cảm nhận được Oanh Thiên Tổ Phù và Quy Kiếm Tổ Phù trong cơ thể mình đang tràn ngập kích động, tràn ngập sung sướng như gặp lại thân nhân.
Giữa biển cả mênh mông vô bờ, một âm giọng già nua lặng lẽ vang lên:
“Ta là ai sao? Năm đó trước khi chết… thế nhân từng gọi ta là Phù Tổ!”