Phần 4
“Phù Tổ?”
Lời vừa nói ra, toàn trường đều biến sắc.
Chỉ cần ngươi là tu sĩ có chút kiến thức, ngươi sẽ biết về các loại Tổ Phù phân tán khắp nơi trên toàn Nguyên Giới, mỗi một loại Tổ Phù đều là độc nhất vô nhị, có công dụng khác biệt nhau, bên trong ẩn chứa một môn Tổ Phù Thần Thông không hề thua kém Pháp Tướng Thần Thông.
Mà nhân vật sáng chế ra Tổ Phù được thế nhân gọi với cái tên Phù Tổ.
Nghe nói Phù Tổ cả đời đam mê các loại Phù Chú, không lập gia đình, không thu nhận đệ tử, dốc hết tất cả tâm huyết và thời gian sáng chế ra các loại Tổ Phù…
Trước khi trở về cát bụi, Phù Tổ đem toàn bộ Tổ Phù của mình phân tán ra, để người hữu duyên đạt được, lưu truyền qua vô vàn thế hệ.
Có thể nói ở trong giới Phù Sư, trong lòng vô số vị Phù Sư thì Phù Tổ có địa vị cực kỳ cao thượng, được đời đời kính nể.
Vừa rồi Phù Tổ nói rằng đó là danh xưng trước khi chết, vậy chẳng lẽ ông ta đã bằng lý do nào đó sống lại?
Hơn nữa Phù Tổ còn là nhân vật của vô số năm về trước, cực kỳ cổ lão… nếu như đã sống lại từ rất lâu và âm thầm tu luyện, vậy tu vi đã đạt đến cấp độ khủng khiếp gì rồi?
Người ở nơi này hoàn toàn không dám nghĩ đến…
“Phù Tổ… thật sự là Phù Tổ sao…” Huyền Hà Trưởng Lão sắc mặt vô cùng khó coi, vẫn còn mang theo chút tâm tình cầu may lên tiếng:
“Phù Tổ, chẳng lẽ chuyện này không thể kết thúc êm đẹp sao?”
Huyền Hà Trưởng Lão không cảm nhận được chút lực lượng nào bên trong cơ thể, cảm giác bất an ngày càng nồng đậm.
Thông thường gặp phải Cấm Đạo Phù, bà ta chỉ cần sử dụng Thiên Đạo Quy Tắc cấp viên mãn của mình để hóa giải là xong.
Nhưng từ khi Cấm Đạo Phù buông xuống, bà ta đã cố gắng âm thầm làm điều đó nhưng bất thành.
Điều này chứng tỏ một điều, Quy Tắc Chi Lực của Phù Tổ dung hợp vào Cấm Đạo Phù cường đại hơn Quy Tắc Chi Lực của bà ta.
Đây mới là lý do khiến Huyền Hà Trưởng Lão vô cùng bất an.
Bà ta nhập đạo theo phương pháp Nương Nhờ Thiên Địa, vậy đối phương là Đối Nghịch Thiên Địa… đây là trường hợp Phù Tổ chỉ là Thiên Đạo Viên Mãn.
Còn trường hợp xấu hơn… Phù Tổ đã là Thần Đạo.
Nghĩ đến đây Huyền Hà Trưởng Lão rùng mình, thật sự không tưởng nổi.
Phù Tổ từ đầu đến cuối vẫn chưa từng hiện thân, nhưng áp lực mà Cấm Đạo Phù và hư ảnh các loại Tổ Phù khổng lồ hiện diện trên không trung thật sự là quá lớn.
Tất cả thành viên của Bảo Gia đều ngã quỵ trên đất, một cảm giác bất lực dâng trào bên trong lòng.
Khiến tất cả không dám tin chính là, Phù Tổ không vội trả lời, ngược lại mở miệng như trưng cầu ý kiến:
“Giải quyết thế nào đây tiểu thư?”
“Để vị hôn phu của ta quyết định!” Đông Hoa nhìn Lạc Nam cười nói.
Toàn trường hãi hùng khiếp vía, tất cả ban đầu cho rằng Phù Tổ là trưởng bối của một nam hai nữ này, không ngờ nhìn giọng điệu nói chuyện, rõ ràng chính là hạ nhân a.
Trời ạ, rốt cuộc Bảo Gia đã trêu vào thần thánh phương nào?
“Không…” Bảo Khang sắc mặt trắng nhợt, hắn dường như đã nhìn thấy vận mệnh của mình.
So với đám người, Lạc Nam cũng có phần mất bình tĩnh a.
Bên trong danh sách các thành viên Phá Đạo Hội mà sư thúc từng giao cho hắn, thông tin về các nhân vật từ Thiên Đạo Cảnh trở xuống tương đối rõ ràng, nhưng chỉ có Phá Đạo Bát Lão… cũng chính là tám vị Thần Đạo Cảnh lại như hư vô mờ mịt.
Bất kể là thân phận, hành tung của bọn họ hắn đều không nắm được, chỉ biết rằng Phá Đạo Hội có chín vị Thần Đạo, người đứng đầu là Sư Bá, tám người còn lại là Phá Đạo Bát Lão mà thôi.
Trong số tất cả thông tin về Thiên Đạo Cảnh trở xuống, Lạc Nam chưa từng thấy bất cứ tin tức nào liên quan đến Phù Tổ cả.
Vậy khả năng Phù Tổ chính là một trong Phá Đạo Bát Lão, Thần Đạo Cảnh hàng thật giá thật.
“Nàng chơi lớn quá vậy?” Lạc Nam truyền âm cho Đông Hoa:
“Vậy mà cử đến một vị Thần Đạo?”
“Khanh khách, dù sao thì đã chuẩn bị trước sẽ làm thịt cả Thiên Hà Đạo Thống trong trường hợp xấu nhất, đương nhiên phải nhờ đến tai to mặt lớn một chút, Phù Tổ chỉ là người yếu nhất trong Phá Đạo Bát Lão mà thôi.”
Lạc Nam âm thầm nâng lên ngón tay cái, quá mức khủng bố.
Đã có chỗ dựa, hắn liền thoải mái lên tiếng:
“Giao ra Dương Siêu, Bảo Khang và Thiên Hà Quyết, mọi chuyện chấm dứt.”
“Nghiệt tử!”
Nghe thấy Lạc Nam không có ý truy cứu toàn bộ Bảo Gia, Bảo Diệt trong mắt lóe lên một tia ngoan tuyệt, chủ động lấy ra đại kiếm trảm thẳng xuống đầu Bảo Khang.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, Bảo Khang chết thảm tại chỗ, linh hồn cũng bị kiếm khí của phụ thân hắn xóa đi.
“Không…” Trần Thị nhìn thấy trượng phu giết nhi tử, toàn thân co quắp ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
“Không tệ, ân oán giữa ta và Bảo Gia đã xong.” Lạc Nam hài lòng gật đầu, nhìn qua Thiên Hà Đạo Thống chờ đợi.
“Khốn kiếp, lúc đầu ngươi chỉ muốn Thiên Hà Quyết, hiện tại lại đòi mạng của ta?” Dương Siêu phẫn nộ quát.
“Bởi vì Huyền Hà Trưởng Lão đã động thủ với ta, cái giá đương nhiên phải thay đổi.” Lạc Nam cười nhạt.
Dương Siêu chảy cả mồ hôi, ban đầu hắn mang theo tâm lý cao cao tại thượng đến Bảo Hải Thành, lại đâu ngờ bị Bảo Khang úp cho cái sọt lớn như thế này lên đầu.
Đại họa a…
Nhưng hắn không muốn ngồi chờ chết, lúc này hắn lấy ra một khối Ngọc Bội truyền tin, muốn cầu cứu phụ thân của mình là tam trưởng lão của Thiên Hà Đạo Thống.
Nhưng so với Dương Siêu, Huyền Hà Trưởng Lão còn hành động nhanh hơn.
Chỉ thấy bà ta trực tiếp sử dụng một khối ngọc giản câu thông với Đạo Chủ của Thiên Hà Đạo Thống.
Chỉ là sau đó Huyền Hà Trưởng Lão liền rùng mình, bởi vì liên lạc vô hiệu.
“Làm sao có thể?” Huyền Hà Trưởng Lão không dám tin.
Phải biết rằng ngọc giản này chính là của Thiên Hà Đạo Chủ đích thân cho bà, bên trong chứa đựng Thần Đạo Quy Tắc, ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể sử dụng.
Vậy mà lúc này nó đã bị vô hiệu hóa bên trong lồng giam do Phù Tổ lập ra.
Điều này chứng minh, Phù Tổ thật sự là Thần Đạo Cảnh.
Nghĩ đến đây, Huyền Hà lảo đảo… thân mình đứng không vững.
Một nam hai nữ kia vậy mà có thể khiến Thần Đạo Cảnh là Phù Tổ phải khách khí…
Vậy lai lịch của bọn họ?
Không thể trêu vào, Thiên Hà Đạo Thống tuyệt đối không thể trêu vào mấy người này.
Bà ta đã tưởng tượng ra viễn cảnh, dù mình có gọi Thiên Hà Đạo Chủ đến cũng không thể giải quyết mọi chuyện, ngược lại sẽ chỉ càng thêm châm dầu vào lửa, sẽ chỉ làm cái giá phải trả to lớn hơn nhiều lần mà thôi.
Lúc này Huyền Hà Trưởng Lão tràn ngập hối hận, thật sự không thể tưởng tượng mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng xấu đến mức này.
Đắc tội với ai không đắc tội, lại dây vào nhân vật khủng khiếp đến như vậy.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, một đôi nam nữ đi giao dịch tài nguyên cấp thấp lại có lai lịch như vậy đây?
Huyền Hà Trưởng Lão đưa mắt nhìn sang Dương Siêu, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Bà ta đã tự chủ trương… vì không mang đến cho Thiên Hà Đạo Thống tai họa, chỉ có thể giải quyết Dương Siêu.
“Không… bà không thể, phụ thân của ta là sư huynh của bà.” Dương Siêu vãi cả ra quần rống lên.
“Vì Thiên Hà Đạo Thống, đừng trách lão thân.” Huyền Hà Trưởng Lão định động thủ.
“Xin dừng tay!” Bảo Lan bất chợt lên tiếng.
Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy nàng bước đến trước mặt Lạc Nam quỳ xuống, chân thành nói:
“Vì chuyện của tiểu nữ mà Dương Siêu sư huynh mới bị cuốn vào, xin ca ca hãy lấy mạng ta thay cho hắn.”
Cái chết của Bảo Khang là xứng đáng, nàng hoàn toàn chấp nhận, bởi vì đúng như Lạc Nam đã nói, Bảo Khang phải trả giá cho những tội lỗi của hắn gây ra, phải trả cho những nạn nhân từng chết oan một câu công đạo.
Nhưng Dương Siêu không nên bị việc của Bảo Gia liên luỵ vào, tất cả là do nàng đã ảnh hưởng đến Thiên Hà Đạo Thống, vì vậy nàng chấp nhận cái chết.
“Lan nhi.” Bảo Diệt đám người sắc mặt tái mét.
Bọn hắn lúc này hối hận đến ruột ga đều tái hết cả rồi, nếu ngay từ đầu giao ra Bảo Khang, mọi chuyện đã sớm kết thúc.
Mà dường như không để mọi người kịp phản ứng, lực lượng bị phong tỏa không thể tự bạo, Bảo Lan trực tiếp động thủ dùng tay vỗ vào trán mình.
Muốn dùng mạng của mình trả thay cho Dương Siêu.
“Định Hồn!” Lạc Nam hừ một tiếng.
Bảo Lan lập tức dừng lại động tác, cắn môi quật cường, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.
“Lan Nhi ngươi đừng như vậy a…” Huyền Hà Trưởng Lão cất tiếng thở dài.
Lúc này bỗng nhiên Đông Hoa truyền âm cho Lạc Nam:
“Mạng của tên Dương Siêu kia cũng không có giá trị gì, chi bằng đổi với Bảo Lan đi!”
“Đổi làm gì?” Lạc Nam khó hiểu.
Việc Dương Siêu động thủ với Lạc Long Nhi khiến hắn tức giận, vì vậy muốn làm thịt Dương Siêu, còn Bảo Lan nhìn là biết mọi thứ không liên can gì đến nàng.
Oan có đầu, nợ có chủ… hắn không thể vì Bảo Lan chết mà tha cho Dương Siêu được nên mới ngăn chặn nàng tự sát.
“Bảo Lan có thể chất đặc biệt nên mới được Thiên Hà Đạo Thống thu nhận, ngươi đem nàng làm thị nữ sẽ rất có ích, không chỉ có ích cho ngươi, mà còn có ích cho ta.” Đông Hoa nói rằng.
“Có ích cho nàng à?” Lạc Nam vuốt cằm.
Hắn tu luyện không cần nữ nhân làm công cụ, nhưng nếu Đông Hoa đã nói Bảo Lan có ích cho nàng ấy, vậy thì hắn không ngại.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam hỏi ý của Lạc Long Nhi.
Lạc Long Nhi nhẹ gật đầu đáp ứng, nam nhân đã vì nàng làm nhiều như vậy, nàng đã rất mãn nguyện rồi, cũng cảm thấy cái chết của tên Dương Siêu kia không có quá nhiều ý nghĩa.
Được sự chấp nhận của Lạc Nam, Đông Hoa tiến đến nâng đỡ Bảo Lan lên cười tủm tỉm nói:
“Nhìn muội muội nhu nhuận ngoan ngoãn như vậy ta cũng không đành lòng, chỉ cần muội làm thị nữ của ta, thay cho cái mạng của Dương Siêu.”
Nghe thấy đề nghị này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bảo Diệt và Cầm Ngọc liếc mắt nhìn nhau, phát giác trong mắt đối phương hiện lên nét hưng phấn.
Nếu có thể trở thành thị nữ của mấy nhân vật khủng bố này, vậy thì đây chưa hẳn là tai họa a.
“Tiểu nữ ngay cả mạng của mình cũng có thể đổi, sao lại không thể làm thị nữ chứ?”
Bảo Lan quệt nước mắt trên mặt, nàng bước đến quỳ gối thi lễ Huyền Hà Trưởng Lão:
“Sư phụ, đệ tử từ giờ không thể tiếp tục hiếu thuận với ngươi…”
Huyền Hà Trưởng Lão cay đắng nhắm mắt lại, bà ta thật sự có ý định đem Bảo Lan bồi dưỡng thành người thừa kế của mình.
Nhưng so với để nhi tử của sư huynh là Dương Siêu đi chết, việc để đồ nhi của mình đi làm thị nữ có vẻ nhẹ nhàng hơn không ít.
“Lần này cũng có lỗi ở vi sư, nếu ngay từ đầu vi sư không chủ quan và có những quyết định sai lầm, mọi thứ cũng không đến mức độ này.” Huyền Hà Trưởng Lão cảm khái một tiếng:
“Bất quá tương lai của con nói không chừng sẽ nhân họa đắc phúc.”
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng bà ta cũng không phải ngốc, hiểu rõ tất cả mọi chuyện bắt nguồn từ sai lầm của Bảo Gia, một nam hai nữ kia chỉ đòi lại công bằng mà thôi, cũng không phải loại người hung ác hay không nói đạo lý.
Bảo Lan có thể đi theo những người như vậy, đôi khi sẽ là một kết cục tốt thì sao?
Cẩm Ngọc lúc này kéo tay Bảo Lan nhỏ giọng căn dặn: “Lan nhi, mẫu thân mặc dù không nỡ để ngươi đi làm thị nữ cho người ta, bất quá đây có thể là cơ hội thay đổi vận mệnh… hãy cố gắng nắm lấy.”
Dù Bảo Lan không đi làm thị nữ cũng phải trở về Thiên Hà Đạo Thống tu luyện, mẫu nữ tiếp tục xa cách mà thôi, cho nên đối với Cẩm Ngọc mà nói… chỉ cần nữ nhi bình yên vô sự, có tương lai phát triển là tốt rồi.
Thân là nữ nhân, bà ta không khó nhìn ra Lạc Nam là kẻ rất chiều chuộng và sủng ái nữ nhân bên cạnh hắn, nếu như Bảo Lan của nàng cũng được như vậy…
Cầm Ngọc cảm thấy thật sự rất tốt.
Huống hồ ngay cả mạng mà Bảo Lan cũng muốn hy sinh, vậy có thể sống tiếp đã là kết cục nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lạc Nam mặc kệ đám người suy nghĩ gì, hắn hướng Huyền Hà Trưởng Lão đòi Thiên Hà Quyết.
“Với thân phận của chúng ta chỉ có được quyển hạ của Thiên Hà Quyết mà thôi, Bảo Lan cũng tu luyện… ngươi có thể hỏi nàng là được rồi.” Huyền Hà Trưởng Lão khàn khàn lên tiếng:
“Lão thân thấy các hạ làm người quang minh chính đại, hy vọng sẽ đối xử tốt với nàng.”
“Người đi theo ta chưa từng thua thiệt.” Lạc Nam thẳng thắng nói.
“Vậy là tốt rồi…” Huyền Hà Trưởng Lão và Bảo Gia nhẹ nhõm trong lòng.
Người ta có cả Phù Tổ ra mặt, không cần thiết phải nói dối đánh lừa bọn hắn.
Dương Siêu từ đầu đến cuối lại không dám nói thêm câu nào, mặc dù hắn xem Bảo Lan là đối tượng mơ mộng của mình, nhưng tính mạng quan trọng nhất.
Bảo Lan vì cứu mạng hắn nên mới đi làm thị nữ, hắn làm sao còn nói được gì nữa?
Chẳng lẽ bảo nàng đừng đi, vậy khác nào yêu cầu người ta lấy mạng của hắn?
Thấy mọi chuyện kết thúc, Phù Tổ chậm rãi mở miệng:
“Ân oán đã giải quyết, nếu Thiên Hà Đạo Thống có gì không phục… cứ tuyên bố tìm Phù Tổ ta, lão phu sẵn sàng ứng chiến.”
Thanh âm vừa dứt, Hư Ảnh Tổ Phù toàn bộ tán đi, Cấm Đạo Phù khổng lồ biến mất.
Mà theo Cấm Đạo Phù tiêu thất, thân ảnh của Lạc Nam và tam nữ cũng đã biến mất.
“Phù…”
Bảo Diệt thở ra một hơi, lần đầu tiên hắn có cảm giác đi dạo xung quanh quỷ môn quan một vòng như vậy.
“Phu quân, ngươi có nghĩ giống ta không?” Cầm Ngọc nhìn hắn.
Bảo Diệt cũng là lão hồ ly, làm sao không hiểu ý thê tử?
Hắn cười khà khà ôm lấy nàng nói: “Lan nhi của chúng ta tính cách tốt đẹp như vậy, thử hỏi ai có thể không yêu thích nàng? Bảo Hải Thành của chúng ta lần này có khi thắng lớn rồi!”
Bảo Đăng ở bên cạnh hai mắt cũng là rực sáng… hiển nhiên hiểu ý nghĩ của phụ mẫu.
“Công pháp kia đâu? Ngự Yêu Đạo Quyết đó.” Huyền Hà Trưởng Lão đề nghị nói:
“Vì các ngươi mà chúng ta tổn thất Thiên Hà Quyết, cũng nên có Ngự Yêu Đạo Quyết bù lại, bằng không Đạo Chủ trách tội xuống, Bảo Hải Thành gánh không nổi đâu.”
“Thật xin lỗi…” Bảo Diệt hiểu điều này, trực tiếp đem một bản sao chép của Ngự Yêu Đạo Quyết đưa cho Huyền Hà Trưởng Lão.
Ngay từ khi mở miệng nhờ vả che chở Bảo Khang, hắn đã tính trước Ngự Yêu Đạo Quyết sẽ phải dâng lên nên đã chuẩn bị sẵn sàng.
Huyền Hà Trưởng Lão quan sát một phen, ánh mắt nhất thời sáng lên:
“Công pháp này cũng không kém Thiên Hà Quyết quá nhiều, lần này có thể ăn nói với Đạo Chủ rồi.”
Nói xong, trực tiếp mang theo Dương Siêu xé không rời đi…
“Tất cả là tại tên khốn này.” Bảo Diệt nhìn thi thể của Bảo Khang, cuối cùng vẫn ngậm ngùi thở dài:
“Chôn cất đàng hoàng đi!”
Tự xuống tay với nhi tử của mình, cảm giác không hề dễ chịu…
Nhưng sau tất cả, thật sự nên làm.