Phần 40
“Hai ngươi là ai?”
Chứng kiến Hắc Ám Vĩnh Kiếp cuồn cuộn bao trùm và hai kẻ thần bí mặc áo choàng bỗng nhiên hiện thân, bốn vị Thiếu Thần Tử của Hư Không Đạo Thống lập tức biến sắc.
Bọn hắn bật người đứng lên, hành động đầu tiên của Hư Lãnh chính là điều động Không Gian Quy Tắc, muốn tạo ra một đại môn không gian để tẩu thoát.
Thân là người có kinh nghiệm, hắn hiểu rằng dù đối thủ có là ai thì việc chiến đấu bên trong Tử Giới sẽ cực kỳ bất lợi cho mình, trước tiên nên thoát ra rồi mới tính tiếp.
Nhưng mà so với Hư Lãnh, Bích Tiêu xuất thủ càng nhanh chóng hơn.
Vô Đạo Lĩnh Vực của nàng mở ra trực tiếp phong tỏa toàn bộ Tử Giới.
“Làm sao có thể?” Hư Lãnh không dám tin bật thốt lên.
Bởi vì hắn chứng kiến Không Gian Quy Tắc mà mình vừa mới điều động đã tan biến mất dạng, đại môn không gian vừa mới hé mở đã không còn tồn tại.
“Đáng hận.” Ba huynh đệ còn lại cũng là nghiến chặt hàm răng, bọn hắn phát hiện mình không thể câu thông với Quy Tắc Chi Lực được nữa.
Không chỉ bọn hắn mà Lạc Nam cũng âm thầm giật mình trước bản lĩnh của Bích Tiêu.
Bởi vì ngoại trừ Bá Đạo Quy Tắc vẫn còn tồn tại, tất cả các loại Quy Tắc khác hay thậm chí là Thiên Đạo Quy Tắc từ Lục Đạo Luân Hồi Tâm của hắn cũng đã bị Bích Tiêu vô hiệu hóa.
Điều này cho thấy, môn công pháp Vô Đạo Kinh của Bích Tiêu thật sự nghịch thiên… nhưng vẫn còn kém hơn Bất Hủ Diễn Sinh Kinh của mình.
Bởi Bá Đạo Quy Tắc của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh không bị Vô Đạo Kinh ảnh hưởng.
Mà lúc này, Hư Đạo trừng mắt gắt gao nhìn chằm chằm áo choàng của Lạc Nam và Bích Tiêu, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi:
“Không ổn rồi, là người của Phá Đạo Hội.”
“Cái gì?” Ba huynh đệ khác giật nảy mình, rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hư Không Đạo Thống của mình kết minh với Đạo Quốc, hành vi đó chính là chống lại Phá Đạo Hội, không ngờ trong lúc nói chuyện còn bị đối phương nghe được.
Bất quá tại sao Phá Đạo Hội lại có mặt ở Thiên Cảnh?
Chẳng phải Thiên Cảnh có kết giới bao quanh, chỉ có đệ tử của các thế lực ở Đạo Địa mới được thông qua Truyền Tống Trận đi vào hay sao?
Không rảnh giải thích những thắc mắc của bọn hắn, Lạc Nam đã trực tiếp động thủ.
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trong tay, Bá Lực cuồn cuộn ngưng tụ đầy mỹ lệ và chết chóc.
Hoa Tàn Thế Vẫn được ném về phía Hư Hùng.
Mà Lạc Nam cũng Dịch Chuyển Tức Thời ra phía sau lưng Hư Thiện, Phật Cốt phát sáng với 7500 hành tinh xoay tròn tung ra một đấm.
Phật Nộ Hàng Ma Quyền!
“Hừ, Không Gian Vực Thẳm…”
Đối mặt với Hoa Tàn Thế Vẫn, Hư Hùng thi triển vũ kỹ tạo ra một lỗ đen như vực thẳm nuốt trọn Bỉ Ngạn Hoa vào bên trong.
“Hư Không Chưởng!” Hư Thiện gầm lên một tiếng, bàn tay nâng lên, giữa lòng bàn tay tạo thành một vùng hư không vô định với sức nghiền ép của không gian đến mức dữ dội, nhất chưởng đối kháng Phật Nộ Hàng Ma Quyền của Lạc Nam.
“Càn Khôn Oanh Bạo!” Lạc Nam kích hoạt Tổ Phù Thần Thông, đồng thời các loại Vực cũng được dồn nén đến cực điểm.
OÀNH.
Hư Thiện gầm lên một tiếng đau đớn, hắn chỉ cảm thấy Hư Không của mình ầm ầm sụp đổ, một quyền của Lạc Nam đấm nát cả cánh tay của hắn, Hư Không Chưởng hoàn toàn không thể chống lại.
“Ngươi đáng chết.” Hư Hùng giải cứu ca ca, triệu hoán một kiện Đại Đại Bảo – Không Gian tỏa như xiềng xích phóng đến Lạc Nam.
XOẸT XOẸT…
Không Gian tỏa bung ra thành vô số mắc xích phong tỏa không gian xung quanh Lạc Nam, ý đồ đem hắn khóa chặt.
Hiển nhiên tuy rằng không thể sử dụng Quy Tắc Chi Lực vì bị Vô Đạo Lĩnh Vực của Bích Tiêu ảnh hưởng, nhưng chiến lực của mấy tên Thiếu Thần Tử vẫn không hề tầm thường.
Nhưng mà khi Không Gian tỏa trói chặt, thứ bị khóa chỉ là Hình Nhân Hắc Ám, còn bản thể của Lạc Nam đã ung dung thoát ra.
“Pháp Tướng Thần Thông – Kỷ Băng Hà!”
Hư ảnh Băng Hà Pháp Tướng hiện ra sau lưng Lạc Nam, tay cầm Cổ Băng Đỉnh huy động vô tận băng lực lượng giáng xuống Hư Hùng.
“Nằm mơ!” Hư Hùng cuồng ngạo quát:
“Bí Thuật – Hư Không Chi Thân!”
Chỉ thấy cơ thể của hắn hóa thành trạng thái hư không, ở trạng thái này hắn như không có thực thể, sẽ né tránh được mọi thể loại công kích.
Nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ của hắn…
“Vô Cực Hàn Băng!” Lạc Nam điều động đến Đạo Thuộc Tính vừa nhận được từ Gói Quà Thăng Cấp Cửa Hàng.
Đạo Thuộc Tính vừa ra, kết hợp với Bá Đạo Quy Tắc phủ xuống.
Dù ở trạng thái hư không, Hư Hùng cũng không thoát khỏi tầng tầng lớp lớp hàn băng cực lạnh bao trùm, hóa thành một pho tượng băng trong suốt.
“Khốn kiếp!”
Chứng kiến tứ đệ của mình bị khống chế triệt để, Hư Thiện phẫn nộ tột cùng.
Hắn nâng lên bàn tay, vô số Trận Văn luân chuyển cấp tốc ngưng tụ thành một toà Trận Pháp bao vây lấy Lạc Nam:
“Bạo Không Trận!”
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Bên trong Bạo Không Trận, liên tục là các vụ nổ không gian với sức tàn phá dữ dội oanh tạc, muốn đem Lạc Nam nổ thành thịt vụn.
Trong bốn huynh đệ, Hư Thiện là Chiến Trận Sư… hắn cũng là kẻ đã bố trí nên tất cả đại trận ở ngọn núi tuyết sơn này.
Lạc Nam biểu lộ nghiêm nghị, đối với loại trận pháp có uy lực lớn như thế này, cách tốt nhất là dùng đến Vạn Cổ Bất Hủ Thân để ươn ngạnh chống lại.
Nhưng mà các Bất Hủ Kinh Văn đã được hắn sử dụng để dung hợp vào Tử Giới, cho nên không thể thi triển.
Các vụ nổ không gian đã chấn đến cơ thể của hắn xuất hiện vết thương, máu tươi không ngừng chảy.
“Haha, chết đi cho ta!” Hư Thiện thấy cảnh này đắc ý cười phá lên.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn cười không nổi.
Bởi vì Lạc Nam đã triệu hoán Bá Đỉnh xuất hiện.
Hắn nhảy vào trong Bá Đỉnh lẫn trốn.
Sau đó Bá Đỉnh bá đạo đến cực điểm, nó bạo phát Bá Thế, như một viên thiên thạch lao thẳng đi ra với sức mạnh dữ dội, đập nát tầng tầng lớp lớp Trận Văn phong tỏa.
“PHỐC!”
Trận Pháp bị phá giải khiến Hư Thiện nhận lấy phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi.
Lạc Nam lại ung dung xuất hiện, tay cầm Bá Đỉnh hung hăng nện vào đầu hắn.
“Không…” Hư Thiện muốn né tránh, lại phát hiện bóng tối xung quanh chẳng biết từ bao giờ hình thành một khu rừng rậm, đầy rẫy các loại dây leo, rễ cây, bụi rậm vây khốn lấy hắn, kéo lấy tay chân hắn, quấn chặt cơ thể hắn.
Sâm Lâm Hắc Ám…
Không còn Quy Tắc Chi Lực để sử dụng, Hư Thiện không thể phá giải được Vĩnh Hằng Thuộc Tính trói buộc trong thời gian ngắn.
OÀNH!
Bá Đỉnh nện thẳng lên đầu, cả cơ thể và linh hồn của hắn như muốn nổ tung, máu tươi đầm đìa, bất tỉnh nhân sự.
Lạc Nam có chút tốn sức để giải quyết hai tên đệ đệ này.
Song song với hắn, Bích Tiêu cũng đang giải quyết lão đại Hư Đạo và lão nhị Hư Lãnh, hơn nữa còn áp đảo hơn cả hắn.
Ở trong Vô Đạo Lĩnh Vực, người khác không dùng được Quy Tắc nhưng Bích Tiêu lại thoải mái sử dụng như thường.
Thân là người tu luyện Vô Đạo Kinh, nàng không bị Vô Đạo Lĩnh Vực ảnh hưởng.
Thuỷ Ma Lực hình thành một vòng xoáy nước đen kịch khổng lồ hút Hư Đạo vào bên trong như một vực sâu vô tận, mặc cho hắn vùng vẫy đến cỡ nào cũng không thể ngoi lên, ngược lại càng cố giãy giụa càng bị nhấn chìm bên trong dòng nước tàn bạo.
Hư Lãnh có chiến lực của Thiên Đạo Trung Kỳ nên hơi khó chơi hơn, đáng tiếc khi Bích Tiêu cố ý sử dụng Thiên Đạo Quy Tắc trấn áp hắn, chỉ cảm thấy như thái sơn áp đỉnh tầng tầng giáng xuống như một con tép bị đè ép trên mặt đất không thể động đậy.
Lạc Nam nhìn mà rùng mình, thầm nghĩ nếu như bản thân mình không sở hữu Bá Đạo Quy Tắc, mình sẽ dựa vào cái gì để chống lại Vô Đạo Kinh của Bích Tiêu đây?
Câu trả lời là không thể nào…
Vô Đạo Kinh cấm Quy Tắc Chi Lực của đối thủ nhưng Quy Tắc Chi Lực lại chính là lực lượng mạnh nhất của Đạo Cảnh cường giả.
Đạo Cảnh cường giả mất đi Quy Tắc Chi Lực khác nào một người bình thường mất đi tứ chi? Làm sao có thể đánh được một người vẫn còn lành lặn?
Trừ khi có thể tu luyện công pháp nào khác khủng hơn Vô Đạo Kinh, chẳng hạn như Thái Thượng Đạo Ngôn Kinh của sư bá.
Khi đó nói không chừng một câu nói: “Vô Đạo Kinh vô dụng với ta.” Sẽ khiến Bích Tiêu lâm vào thế hạ phong?
“Ra tay đi!” Bích Tiêu nhìn hắn nói:
“Trước hết thu phục, để bọn hắn nằm vùng Hư Không Đạo Thống, giúp chúng ta nghe ngóng động tĩnh của Đạo Quốc.”
“Hiểu.” Lạc Nam nhún nhún vai.
Bá Đạo Quy Tắc được triển khai, xâm nhập vào Linh Hồn của bốn tên huynh đệ, khắc vào tiềm thức của bọn chúng một ý niệm duy nhất:
“Các ngươi là thuộc hạ của Lạc Nam, trung thành với Phá Đạo Hội, sẵn sàng vì ta mà chết.”
Thu phục xong bốn tên Thiếu Thần Tử của Hư Không Đạo Thống, Lạc Nam một mình rời khỏi tuyết sơn.
Bích Tiêu đã trở về Phá Đạo Lệnh sau khi hoàn thành nhiệm vụ…
Đang muốn tìm một nơi yên tĩnh kiểm tra Rương Đặc Biệt Thiên Cấp, nhưng cảnh tượng trên bầu trời thu hút sự chú ý của hắn.
Thông điệp do vô số ngôi sao sắp xếp tạo thành đập thẳng vào mắt.
“Moá, có đại chiến à?” Lạc Nam giật mình, không ngờ đến còn sớm như vậy mà các vị Thiếu Thần Nữ của Độ Đạo Môn đã bị nhắm vào.
Tìm kiếm một tên đệ tử ở lân cận, túm gọn chất vấn: “Chuyện gì xảy ra? Là ai tuyên chiến với các nàng ấy?”
Tên đệ tử này bị trúng Nhiếp Hồn, ngoan ngoãn đáp:
“Tinh Cơ, họa Thuỷ và Thi Hồng Nhan buông lời uy hiếp ở…”
Lạc Nam buông ra tên đệ tử, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ thảo nguyên bên dưới đám ngôi sao, lại phát hiện nơi này trống rỗng không một bóng người.
Có chút suy nghĩ, xem ra các vị Thiếu Thần Nữ này cũng không ngốc…
Mặc dù các nàng sẽ đụng độ nhau, nhưng khi Bùi Linh Hi hay Cầm Dao Nhã chủ động hiện thân, lọt vào sự quan sát của năm mặt trăng khổng lồ như năm con mắt trên bầu trời, họa Thuỷ tam nữ sẽ chủ động tìm đến nơi đó mà không để lại hành tung cho những kẻ khác phát hiện.
Hiển nhiên đó là đề phòng trường hợp khi các nàng đối chiến sẽ có kẻ nhảy ra ngư ông đắc lợi.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam chỉ đành trở về túi da Tiểu Ma, câu thông với Ma Ảnh đang trốn dưới chân Cầm Dao Nhã…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 15 tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/06/con-duong-ba-chu-quyen-15.html
Bên trong một sâm lâm hùng vĩ…
Trên những cành cổ thụ khổng lồ cao đến xuyên thủng tầng mây, sáu vị nữ tử đưa mắt nhìn nhau.
“Các ngươi dùng thủ đoạn gì hại chết đệ tử của chúng ta?” Họa Thuỷ nhìn Cầm Dao Nhã đứng ở phía đối diện chất vấn.
“Nữ nhân này nói điên cái gì?” Cầm Dao Nhã chau mày.
Thời gian gần đây, vì làm theo kế hoạch của Ma Ngân… nàng để tất cả đệ tử Độ Đạo Môn tự do hành động, hạn chế xung đột, hạn chế chiến đấu, tập trung lợi dụng môi trường bên trong Thiên Cảnh gia tăng thực lực, cũng không có phát hiện đệ tử nào của Độ Đạo Môn gặp chuyện…
“Hồ ly tinh, ngươi thích chiến thì chiến, nói nhảm nhiều như thế làm gì?” Đan Phỉ hai tay chống nạnh bất mãn nói.
“Thiếu Thần Tử của Song Thần Môn chết trong lúc giao chiến với Cầm Thanh Vận, các ngươi có gì để nói?” Tinh Cơ lạnh lùng hỏi.
“Chết tốt a.” Cầm Dao Nhã cười nhạt hỏi ngược lại:
“Đã bước vào Tranh Đoạt Thiên Cảnh sống chết tự dựa vào bản lĩnh, không đủ thực lực thì chết, có gì để giải thích?”
Thái độ của mấy nữ Độ Đạo Môn khiến ba nàng phẫn nộ, họa Thuỷ nhìn chăm chú Bùi Linh Hi lên tiếng:
“Là do ngươi xuất thủ?”
“Không có.” Bùi Linh Hi nhàn nhạt đáp, nàng là người dám làm dám nhận, việc nàng không làm đương nhiên sẽ nói không, bất quá vẫn bồi thêm một câu:
“Nhưng nếu để ta gặp phải, ta cũng làm thịt bọn chúng.”
Họa Thuỷ ba người đưa mắt nhìn nhau đạt thành ăn ý.
Đến mức này, chỉ còn cách đánh một trận ép đối phương nói ra.
“Chết!”
Tinh Cơ đã sớm không nhịn được, Tinh Thần Lực trong tay ngưng kết thành một ngọn giáo, nhắm thẳng Đan Phỉ phóng đến.
“Hừ, lão nương dù là Luyện Đan Sư nhưng chiến lực cũng không yếu đâu.” Đan Phỉ yêu kiều quát lên.
Hoả Đạo Quy Tắc hừng hực cháy bỏng trong tay nàng, hình thành một cái Hoả Đỉnh ném ra.
BÙM!
Hoả Đỉnh như bom nổ tung, biển lửa nhấn chìm ngọn giáo tinh thần.
Thi Hồng Nhan ánh mắt khóa chặt lấy Cầm Dao Nhã, mà họa Thuỷ cũng hừng hực chiến ý nhìn lấy Bùi Linh Hi.
Hiển nhiên đều đã lựa chọn cho mình đối thủ.
“Ta biết ngươi vẫn luôn muốn trả lại thất bại năm đó…” Cầm Dao Nhã nhìn Thi Hồng Nhan ưu nhã hé môi:
“Bất quá đã là bại tướng, cả đời chính là bại tướng… làm sao có thể trở mình?”
“Có thể trở mình hay không, phải thử mới biết được.” Thi Hồng Nhan hừ lạnh.
“Tới đây, cho ta thấy ngươi đã tu luyện Thi Thần Quyết đến mức độ nào.” Cầm Dao Nhã nở nụ cười:
“Liệu có sánh bằng Thiên Âm Đạo Kinh của ta hay không.”
“Như ngươi mong muốn!” Thi Hồng Nhan đạp không mà lên, óng tay áo tung bay như tiên tử xuất trần.
Ở phía bên cạnh, họa Thuỷ cũng hướng Bùi Linh Hi tự tin nói:
“Sau ngày hôm nay, đệ nhất mỹ nhân Đạo Địa Tiên Bảng phải là ta, mà người có chiến lực mạnh nhất trong cùng thế hệ cũng là ta.”
“Mạnh nhất cùng thế hệ?” Bùi Linh Hi ánh mắt lóe lên:
“Ta chưa bao giờ tự cho rằng mình mạnh nhất cùng thế hệ, ngươi lấy đâu ra tự tin đó?”
Họa Thuỷ đang muốn phản bác, chợt nhớ lại cảnh tượng chiến đấu bất phân thắng bại ngày đó tại Yên Vụ Sơn Mạch.
Nàng đã bị một người vượt cấp chiến đấu…
Mặc dù thời điểm đó nàng vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh và không tỏ ra bất cứ thái độ khác thường nào, nhưng nội tâm vẫn luôn dâng trào sóng to gió lớn, vẫn luôn rối loạn tâm cảnh, thậm chí hoài nghi về bản thân.
Đối với nữ nhân có nội tâm kiêu ngạo như nàng, bị một người vượt cả Đại Cảnh Giới chiến đấu vẫn luôn là một đả kích to lớn.
“Trước tiên đánh bại ngươi, ngày sau ta lại đánh bại hắn.” Họa Thuỷ hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ quyết tâm, mái tóc bồng bềnh như sương khói đã chậm rãi bay lên.
Mà nghe thấy giọng điệu phức tạp của họa Thuỷ, trong lòng Bùi Linh Hi dâng lên nghi hoặc:
“Hắn?”