Phần 52
Đối mặt với thế công của vài chục vị Thiếu Thần Tử cùng lúc xuất thủ, Lạc Nam chắp tay thành kính ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, trầm thấp niệm:
“Cổ Thần Nhất Kích!”
Thoại âm rơi xuống, trong sự chấn kinh của vô số người, toàn bộ Thiên Cảnh bỗng nhiên kịch chấn.
Ở giữa bầu trời, một cái vòng xoáy thời không mở ra, bên trong chứa đựng khí tức như đến từ viễn cổ thời đại, nồng đậm cổ xưa và tan thương.
Một cổ quy tắc chi lực không cách nào hình dung từ đó giáng lâm, trực tiếp khiến sắc mặt toàn trường trở nên trắng bệch, hãi hùng khiếp vía gầm lên:
“Đây là Thần Đạo Khí Tức?”
Tâm linh cả đám run lên lẩy bẩy, ánh mắt mang theo bất khả tư nghị nhìn lấy Lạc Nam, không ngờ kẻ này lại có thủ đoạn triệu hoán đồ vật liên quan đến Thần Đạo Cảnh?
Sẽ là thứ gì đây?
Tuy rằng kiêng kỵ vô cùng, bất quá bọn hắn dù sao cũng đều là con ông cháu cha có bối cảnh nghịch thiên, không có phụ thân thì cũng có sư phụ là tồn tại Thần Đạo Cảnh.
Vì vậy sau thời khắc khiếp sợ, cả đám đã sẵn sàng chống lại.
Mà lúc này, từ bên trong vòng xoáy thời không hiện ra hư ảnh một vị nam tử trung niên mơ mơ hồ hồ…
Toàn thân hắn khoác kim sắc đế bào, ngồi bên trên một toà thạch tọa sừng sững giữa càn khôn, diện mục không giận tự uy, thần thái vô song bề nghễ.
“Định Hoang Ấn – Động Càn Khôn.”
Hắn khẽ nâng lên bàn tay, cuồn cuộn Thần Đạo Lực ngưng tụ thành một Đại Ấn cổ lão chứa đựng khí tức hồng hoang, đưa mắt nhìn đám người Thiếu Thần Tử như nhìn đám kiến hôi, nhất ấn nện xuống.
“Không xong!”
Một đám vài chục tên Thiếu Thần Tử vừa sợ vừa giận thét to, không ngờ đến hư ảnh Thần Đạo này vừa mới hàng lâm đã trực tiếp muốn nghiền chết bọn hắn.
Cả đám điên cuồng gầm thét, công kích đang ngưng tụ trong tay không dám tiếp tục nhắm vào Lạc Nam, ngược lại điên cuồng hướng lên bầu trời ra sức oanh tạc, ý đồ chống lại một kích của Thần Đạo Cảnh đến từ thời viễn cổ.
OÀNH.
Sóng xung kích quét ngang vạn dặm, toàn bộ Thiếu Thần Tử tâm linh run rẩy nằm rạp xuống mặt đất.
Một cổ khí lãng thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh, ngay cả đám người của Độ Đạo Môn, họa Thuỷ, Thi Hồng Nhan các nàng cũng bị đánh bật ra ngoài, không tưởng tượng nổi.
Mọi thứ trở về hoang tàn, Lạc Nam toàn thân bao trùm bên trong Thần Long Chiến Thân cũng không ngừng thổ huyết.
Bản thân hắn cũng chẳng lường được môn Thiên Đạo Bí Pháp này lại khủng bố đến như vậy, triệu hoán một loại công kích ngẫu nhiên của Thần Đạo Cảnh bên trong quá khứ.
Tuy rằng có thể triệu hoán thế công của Thần Đạo Cảnh nhưng Cổ Thần Nhất Kích cũng chỉ là Thiên Đạo Bí Pháp mà thôi, bởi nếu nó là Thần Đạo Bí Pháp, sợ rằng thứ triệu hoán được không đơn giản chỉ là một tia hư ảnh như thế.
Bất quá dù là như vậy, nhìn một đám Thiếu Thần Tử chật vật đến cực điểm nằm bên dưới, Lạc Nam cũng là âm thầm hài lòng.
“Đáng giận…”
Lâm Thiên toàn thân run rẩy đứng lên, Trường Sinh Đạo Thể đang cấp tốc làm lành các vết thương khắp bên trên da thịt của hắn.
Ngoại trừ Lâm Thiên, cũng chỉ còn lại số ít Thiếu Thần Tử đủ khả năng tiếp tục chiến đấu.
Chỉ một chiêu Cổ Thần Nhất Kích đã loại bỏ được hơn hai phần ba số lượng đối thủ.
“Long Đằng Thoát Xác.”
NGAO!
Một tiếng Long Ngâm vang vọng thương khung, Lạc Nam rủ bỏ lớp vỏ rồng, toàn thân khôi phục trạng thái toàn thịnh bước ra.
Trước đó hắn bị Thi Liệt và họa Hồn tập kích trọng thương, sau đó tiêu hao sạch sẽ Hồn Lực để thi triển Cổ Thần Nhất Kích, nếu như không dùng đến Tuyệt Thế Thần Thông khôi phục, sợ rằng khó lòng tiếp tục chiến đấu.
“Đáng giận, là ngươi ép chúng ta.”
Đôi huynh đệ song sinh của Đạo Hành Điện giận dữ gầm lên.
Vốn bọn hắn cũng là kiêu ngạo, trước đó không thèm hợp tác cùng đám người vây công Lạc Nam lại vô tình trúng phải dư ba của Cổ Thần Nhất Kích, cả hai vô cùng nổi nóng.
“Huyết Độc Chú!” Đại ca Dị Hàn gầm lên, trực tiếp điều động hai loại thuộc tính là Huyết Hệ và Độc Hệ bùng phát trên đôi tay, kết thành một loại Chú Ấn quỷ dị.
“Sinh Tử Chi Môn.” Đệ đệ Dị Lục sắc mặt âm trầm, trên đôi tay bùng phát Sinh Mệnh Lực và Tử Vong Lực đầy quỷ dị dung hợp thành một cái vòng tròn như đại môn ở trước mặt.
Ánh mắt Lạc Nam híp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào các loại lực lượng trên tay đôi huynh đệ này.
Bọn hắn là người cùng thế lực với Khương Lê, đến từ Dị Hành Đạo Thống bên trong Đạo Hành Điện.
Dị Hành Đạo Thống chủ tu Dị Đạo Quyết, đây là môn công pháp cực kỳ đặc biệt giúp lực lượng thuộc tính của ngươi sinh ra biến dị, cường đại hơn lực lượng bình thường của tu sĩ cùng cấp, uy lực không thua kém gì Đạo Thuộc Tính.
Giống như hai loại Độc Hệ và Huyết Hệ của tên Dị Hàn kia vậy mà ẩn chứa năng lượng Nguyền Rủa bên trong rất mạnh, còn Sinh Mệnh Lực và Tử Vong Lực của Dị Lục ẩn chứa khả năng phản chấn và thôn phệ.
Đây là những thông tin Lạc Nam được Hương Trà cung cấp, chiến lực của mỗi người trong hai huynh đệ Lục và Hàn này cũng tiệm cận với Khương Lê, khi liên thủ mới là trạng thái mạnh nhất.
“Chết!” Dị Hàn sắc mặt lạnh lẽo, Huyết Độc Chú bắn thẳng đến Lạc Nam.
Cùng lúc đó, Dị Lục từ trong Sinh Tử Chi Môn triệu hoán ra một đám Sinh Tử Phân Thân, số lượng lên đến hàng nghìn, tất cả đều có tu vi Đại Đạo Viên Mãn.
Bọn hắn tràn ngập khí tức tử vong gieo rắc sự chết chóc, nhưng lại có khả năng phục hồi đáng sợ từ sinh mệnh lực.
“Ta cũng là dân chơi máu và độc đấy.” Lạc Nam cất tiếng cười tà.
Bá Lực Chưởng đẩy ra lấy Độc và Huyết làm hai cổ lực lượng chủ đạo, một chưởng cùng Huyết Độc Chú đồng quy vu tận.
Tuy nhiên đám Sinh Tử Phân Thân của Dị Lục lại có chút phiền toái, bởi vì Vong Linh Vệ và U Hồn Vệ của Lạc Nam còn khá yếu, sẽ không đủ khả năng chống lại.
Đặc biệt nếu sử dụng đến Sinh Mệnh Quốc Độ hay Tử Vong Quốc Độ cũng sẽ trực tiếp gia tăng sức mạnh cho kẻ địch.
Nghĩ đến đây, hắn liệu điều động Vạn Kiếm Quy Tông và Diệt Thần Kiếm Trận, vạn kiếm tung bay đầy trời, muốn tiêu diệt đám phân thân của Dị Lục.
Nhưng mà lúc này, họa Hồn cũng đã đứng lên, y thi triển vô số thanh Hồn Binh ngăn chặn các thanh kiếm của Lạc Nam, phá tan Diệt Thần Kiếm Trận.
Lạc Nam hừ một tiếng, Diệt Thần Kiếm Trận đẳng cấp hiện tại đã quá yếu, không thể chống nổi thủ đoạn của Thiên Đạo Cảnh, xem ra cần phải thăng cấp nó.
“GIẾT!”
Vô số Sinh Tử Phân Thân nhân cơ hội đem Lạc Nam bao vây vào trung tâm, phát động Tử Vong Chi Lực mang theo khả năng Thôn Phệ điên cuồng chưởng về phía hắn.
Loại Thôn Phệ Tử Vong này chẳng những có thể cắn nuốt sự sống của ngươi, mà còn có thể thôn phệ sạch sẽ lực lượng của ngươi, vô cùng đáng gờm.
“Định – khóa – tỏa!”
Lạc Nam còn chưa kịp phản ứng, Thi Liệt lại một lần nữa vận chuyển Thư Thần Quyết, một hơi xuất ra ba loại Cổ Ngữ với khả năng khống chế phong tỏa toàn thân Lạc Nam.
“Mẹ nó.” Lạc Nam thầm mắng một tiếng, toàn thân lúc này cứng ngắc không thể động đậy.
Mặc dù hắn sở hữu Cổ Ngữ – Giải có thể giải trừ khống chế, nhưng mà Cổ Ngữ thông thường chỉ tác động được đến Chí Tôn trở xuống mà thôi.
Đối mặt với loại Cổ Ngữ do Thư Thần Quyết tạo ra này, Cổ Ngữ Giải của hắn không có nhiều tác dụng.
“Phá Đạo Hội thì thế nào? Bại cho chúng ta!”
Một đám Thiếu Thần Tử khác cười gằn lao vọt đến, công kích cuồng loạn.
Đối mặt với thập diện mai phục… sắc mặt Lạc Nam trở nên lạnh lẽo.
“Vạn Cổ Bá Tướng!”
Ý niệm vừa động, Lạc Nam trực tiếp triệu hoán một trong các con ác chủ bài của mình.
Hắn không thể động đậy nhưng Vạn Cổ Bá Tướng lại có thể.
“Độc Đoán Vạn Cổ!”
Vạn Cổ Bá Tướng vừa ra, uy thế của nó liền khiến tất cả phải rùng mình.
Xem thiên địa càn khôn như một bàn cờ, một tay điểm xuống định giang sơn, bình định vạn cổ.
OÀNH…
Như vũ trụ nổ tung, Bá Lực cuồng bạo nghiền nát tất cả.
Toàn bộ Sinh Tử Phân Thân hôi phi yên diệt, hàng loạt Thiếu Thần Tử trọng thương phun máu bắn ngược trở về.
Lâm Thiên sắc mặt trắng bệch liên tục lùi bước, Thi Liệt, họa Hồn và đôi huynh đệ Dị Hàn, Dị Lục cũng như diều đứt dây.
“Khụ…”
Lạc Nam thoát khỏi trạng thái bị phong tỏa, máu tươi trong miệng phun ra, toàn bộ Bá Lực đã bị rút sạch.
“Đánh vậy đủ rồi, nên đi!”
Ánh mắt lóe lên, hắn quyết định đào tẩu.
Cuộc chiến lần này đã đủ chứng minh uy thế của bản thân, nếu như cứ tiếp tục đánh sẽ ngày càng tiêu hao.
Đối thủ không phải quả hồng mềm, tất cả đều là thiên kiêu tuấn kiệt hàng đầu Đạo Địa, Lạc Nam dù cuồng vọng đến đâu cũng không tự tin mình có thể giải quyết tất cả bọn hắn.
Nhưng mà ngay khi hắn dự định Tốc Biến rời đi, một cổ hương thơm nồng nàn quyến rũ âm thầm từ phía sau kéo tới.
Vô số lọn tóc như dây thừng trói chặt lấy toàn thân hắn, biến hắn thành một cái xác ướp, chỉ để lộ ra cái đầu.
Bờ môi thơm của họa Thuỷ kề sát vành tai hắn nở nụ cười yêu dị: “Chúng ta lại gặp mặt, lần này tỷ tỷ phải bắt được tiểu đệ đệ ngươi…”
Lạc Nam giật mình, quên mất còn có nữ yêu tinh này chưa xuất thủ, vẫn luôn quan chiến từ đầu đến cuối.
Bá Thế bùng nổ quanh thân, bên trong ẩn chứa từng ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt muốn đem mái tóc của họa Thuỷ nghiền nát.
Nhưng mà tóc của nàng chẳng biết vì sao lại bền bỉ dị thường, mặc cho Bá Vực tác động cũng không hề hấn gì.
“Làm tốt lắm.” Lâm Thiên nở nụ cười:
“Truyền thừa Thần Đạo Cảnh phải thuộc về Tam Đạo Môn.”
“Đó là tất nhiên.” Họa Thuỷ nhếch miệng cười hài lòng, muốn đem Lạc Nam trói về Tam Đạo Môn.
“Mau cứu hắn.” Cầm Thanh Vận nhịn không được lên tiếng.
Bùi Linh Hi, Bùi Vũ và Cầm Dao Nhã sẵn sàng ra tay cướp người, không thể để bằng hữu rơi vào tay địch nhân được.
NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO…
Nhưng mà lúc này, theo 18 tiếng long ngâm khủng bố đột ngột vọng ra.
“PHỐC!”
Thất khiếu của tất cả đồng loạt chảy máu, chỉ cảm thấy một cổ sóng âm kinh thiên động địa hung hăng tạc thẳng vào linh hồn mình.
Cảnh tượng kinh hoàng diễn ra.
Không gian sụp đổ thành từng cái lỗ lớn với bán kính hàng trăm trượng.
Từ trong những cái lỗ đó là 18 cái đầu rồng dữ tợn xuất hiện.
Theo sau đó, không gian băng liệt, thân thể của bọn chúng cũng cường hoành lao ra.
Từng cổ long thân khổng lồ trong suốt như thuỷ tinh, nhìn thấu vào bên trong chính là vũ trụ mênh mông tráng lệ, những con rồng này như mang cả vũ trụ bên trong cơ thể.
Không còn là tồn tại như khôi lỗi vô tri vô giác, lúc này chúng nó như những sinh vật có sự sống thật sự, đôi mắt có thần, uy nghiêm lẫm lẫm.
Lưng rồng vác hai khẩu trọng pháo, bên trong chứa đựng Bá Lực sẵn sàng kích nổ oanh tạc bất cứ lúc nào.
Bá Vũ Điện như được đúc thành từ sao trời, lấp lánh tinh quang, nguy ngang lộng lẫy, mỗi một thanh cột trụ đều như có thể chống đỡ cả thương khung, mỗi một phiến ngói, viên gạch đều như trân bảo quý giá.
Nhìn tổng thể thật sự quá mức kích thích thị giác, bá đạo như hành cung của bậc thần nhân hành tẩu trong thiên hà được 18 con rồng lôi kéo sau lưng…
ẦM ẦM ẦM…
Mỗi một lần lướt qua, không gian như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
“Chuyện gì xảy ra? Thứ này là hành cung của vị Thần Đạo nào?” Toàn trường trong lòng xuất hiện một nghi hoặc.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, chỉ có bậc Thần Đạo mới xứng đáng với hành cung như vậy.
Nhưng mà cảnh tượng tiếp theo khiến từng đôi mắt như muốn lòi cả ra ngoài.
Bá Vũ Điện lướt ngang nghênh đón chủ nhân của nó, 18 con rồng khấu đầu trước mặt Lạc Nam.
Lạc Nam và họa Thuỷ lúc này đã rơi vào bên trên Bá Vũ Điện.
Ngay lập tức, một cổ Quy Tắc cường hoành đến cực điểm tác động mà xuống.
“Không thể…” họa Thuỷ thất thanh kinh hô, cả người lập tức bị trấn áp nằm rạp xuống đất.
Còn Lạc Nam lại dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc từ mái tóc của nàng.
“Hahaha, hẹn gặp lại… tại hạ mang giai nhân đi trước một bước!”
Lạc Nam đứng trên Bá Vũ Điện nở nụ cười dài, trong ánh mắt chấn kinh và ngơ ngác của đám đông.
Dược Thần Thụ bên dưới mặt đất bắn thẳng lên không trung, cấp tốc thu nhỏ lại rơi vào Bá Vũ Điện.
“Mau thả ra nàng!” Lâm Thiên phẫn nộ gầm lên, muốn truy đuổi theo giải cứu họa Thuỷ.
RỐNG!
Nhưng đối mặt với hắn là 18 con rồng ngửa đầu gầm thét, sóng xung kích hòa cùng tiếng lâm ngâm chấn đến Lâm Thiên đau nhứt linh hồn, thân thể run rẩy ngã xuống mặt đất.
Trước tiếng gầm của chúng nó, không ít Thiên Đạo Cảnh chịu không nổi nhiệt, bất tỉnh nhân sự.
“Đó rốt cuộc là Pháp Bảo Phi Hành kiểu gì? Vị Luyện Khí Sư nào lại tạo ra được kiệt tác như vậy?”
Đan Phỉ toàn thân run rẩy nhìn theo Bá Vũ Điện khuất xa, nàng cảm giác dù là vị trưởng lão Khí Thần Đạo của Độ Đạo Môn cũng không thể luyện chế nên Bá Vũ Điện.
18 con rồng kia quá mức kỳ lạ và mạnh mẽ dù không biết chúng nó là chủng tộc gì.
Bá Vũ Điện lại bề thế đến không cách nào hình dung, so với các kiến trúc cấp Thần Đạo cũng không hề thua kém a.
Trơ mắt nhìn Bá Vũ Điện khuất xa, sắc mặt toàn bộ thiên kiêu tuấn kiệt Đạo Địa cực kỳ khó coi.
Bọn hắn là một đám liên thủ đánh một người, kết quả bị đối phương nghênh ngang rời đi, chẳng những mang đi truyền thừa của Thần Đạo Cảnh mà còn cướp cả mỹ nhân trên Đạo Địa Tiên Bảng xếp hạng thứ hai.
“Truyền ngôn vị này phong lưu đa tình, mỹ nhân nhiều như mây quả nhiên không phải hư danh.” Bùi Vũ tấm tắt chép miệng:
“Nếu hắn cướp mất họa Thuỷ khỏi Tam Đạo Môn luôn thì càng tốt.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt đám người Lâm Thiên, Thi Liệt, họa Hồn tối sầm.
“Mau truyền tin về cho các vị Thần Chủ, Tranh Đoạt Thiên Cảnh lần này bị quấy rối rồi.”