Phần 53
“Những con rồng này rốt cuộc là chủng loại gì?”
Họa Thuỷ bị trấn áp nằm ở trên sàn Bá Vũ Điện nhưng vẫn nhướn mày nhìn về 18 con rồng mở miệng hỏi.
Hiển nhiên dáng vẻ của chúng nó vừa huyễn lệ, vừa khí phách khiến bất cứ ai cũng phải tò mò.
Lạc Nam hướng mắt nhìn, ngay cả bản thân hắn cũng cực kỳ hài lòng trước sự thăng cấp của Bá Vũ Điện cũng như 18 con rồng.
Nên biết rằng lần thăng cấp này hắn sử dụng rất nhiều tài nguyên quý giá đẳng cấp cao, trong đó có Tre Cổ Việt biến dị, cành cây Bất Tử Thụ, Luân Hồi Thụ, Hoàng Vũ Lưu Tinh Thạch, Tinh Huyết Cổ Long và đặc biệt nhất chính là Bá Khí Hồ Lô.
Loại nguyên liệu Hoàng Vũ Lưu Tinh Thạch đã khiến những con rồng như mang theo cả một vũ trụ bên trong cơ thể, khiến Bá Vũ Điện như được đúc thành từ vô vàn các vì sao.
Tinh Huyết Cổ Long đã giúp 18 con rồng như trở thành những sinh vật có sự sống hoàn chỉnh, có được máu huyết của Long Tộc chân chính thời cổ đại, có khả năng uy áp, nghiền ép tất cả Long Tộc mang huyết mạch đẳng cấp thấp hơn.
Sợ rằng chỉ có Long Thần hay Tổ Long là vượt lên được 18 con rồng này, ngay cả Nghịch Long cũng chỉ tương đương với chúng nó.
Hiện tại Bá Vũ Điện bền bỉ kiên cố và có khả năng tự phục hồi nhờ vào Bất Tử Thụ, có được khả năng băng cắt không gian và gia tốc thời gian nhờ vào Luân Hồi Thụ.
Nhưng đáng sợ nhất vẫn là có được khả năng bắn ra Bá Lực Pháo cùng được gia trì Bá Đạo Quy Tắc do Bá Khí Hồ Lô mang đến tác dụng.
Về phần các loại Trận Pháp bên trên Bá Vũ Điện cũng đã được cải tiến và thăng cấp đạt đến cấp độ Thiên Đạo.
Tất cả đã tạo nên một toà hành cung vĩ đại của Bá Chủ, độc nhất vô nhị khiến ngay cả những nhân vật có bối cảnh bất phàm như các Thiếu Thần Tử, Thiếu Thần Nữ của các đại thế lực cũng phải ước ao, ghen tị.
Hiện tại họa Thuỷ đã bị Bá Đạo Quy Tắc trên Bá Vũ Điện khống chế, nhưng nàng chỉ cho rằng đó là uy năng của Bá Vũ Điện, cũng không nghĩ rằng đó là một loại quy tắc chi lực vượt qua tầm hiểu biết của mình.
Nghe thấy lời nói của họa Thuỷ, Lạc Nam cũng có chút vuốt cằm suy tư.
18 con rồng đã thay hình đổi dạng, không thể tiếp tục gọi chúng nó là Hoang Cổ Thạch Long được nữa.
Suy nghĩ một hồi, Lạc Nam chậm rãi phun ra bốn chữ:
“Hoàng Vũ Bá Long!”
“Hoàng Vũ Bá Long?” Họa Thuỷ rùng mình, chưa từng nghe danh tự của loài rồng nào khí phách đến như vậy.
Bất quá nhìn thấy chúng nó có phong thái hoàng tộc, trong người mang theo cả một tiểu vũ trụ, cực kỳ ngang tàn và bá đạo… cái tên Hoàng Vũ Bá Long này danh xứng với thực, không thể không phục.
“Quả nhiên là hành cung của Bá Chủ a.” Họa Thuỷ nhoẻn miệng cười một tiếng:
“Tiểu đệ đệ định đùa giỡn đến khi nào? Còn không mau thả tỷ ra?”
Nàng biết chắc rằng Lạc Nam sẽ không hãm hại mình, bởi vì nàng đoán được ý đồ của hắn.
Hắn muốn đại diện cho Phá Đạo Hội kết minh với các đại thế lực ở Đạo Địa, đương nhiên sẽ giữ mối quan hệ hào hảo nhất có thể, việc xuống tay với nàng chẳng phải đắc tội Tam Đạo Môn hay sao?
Hành vi ngu xuẩn như thế tin rằng hắn sẽ không làm, bằng chứng là trong cuộc chiến vừa rồi, hắn cũng chỉ đem đám Thiếu Thần Tử đả thương chứ không giết bất cứ người nào.
Nhưng mà khiến họa Thuỷ không ngờ đến chính là, Lạc Nam lại lấy ra cây roi da.
“Ngươi…” họa Thuỷ toàn thân run rẩy, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Tinh Cơ liền không rét mà run.
“Xú nữ nhân, năm lần bảy lượt cố ý nhắm vào ta, hôm nay phải để nàng trả giá.” Lạc Nam cười tà ác.
Chát.
Roi da quất thẳng vào bờ mông tròn trịa…
“Ưm…” họa Thuỷ yêu kiều khẽ ngâm, sóng mắt lập tức ngập tràn mị ý, gò má hồng hào kiều diễm, đôi môi như hồng bảo thạch hé mở.
Một dòng điện lưu bao phủ khắp toàn thân, tay chân của nàng vô thức duỗi thẳng…
Lạc Nam nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, không hổ là mỹ nhân xếp thứ hai trên Đạo Địa Tiên Bảng, dáng vẻ phong tình vạn chủng này thật sự khiến người khác không nhịn được.
Hắn liền đem nàng lật úp xuống để không thấy khuôn mặt hại nước ương dân kia, lại một lần nữa cầm roi quất vào.
“Đừng mà…”
Cơ thể nở nang run rẩy, họa Thuỷ không thể giữ được bình tĩnh, bầu sữa bạo mãn phập phồng, đôi đùi đẹp nhẹ ma sát vào nhau, một dòng nước ấm chực chờ phun trào.
Nhưng chẳng biết vì sao, trong nội tâm của nàng lại có một cổ khát vọng…
Rốt cuộc nàng đã hiểu tại sao Tinh Cơ lại có biểu hiện như thế, cái roi này quả thật là đồ vật tà môn nhất mà nàng từng biết.
“Cảm giác thế nào đây?” Lạc Nam tà mị hỏi.
Họa Thuỷ vừa thẹn vừa giận, nhịp tim đập lên thình thịch cắn chặt cánh môi.
Chát chát chát chát chát…
Lạc Nam liên tục quất xuống năm roi.
“Ư… chết mất rồi…”
Một tiếng rên rỉ kiều mị không cách nào hình dung, toàn thân của nàng giật giật, hạ thể một mảnh ướt đẫm, hai mắt vô hồn, môi đỏ thở hổn hển.
Không thể nào tưởng tượng nổi, lần đạt đến cao trào tiết thân đầu tiên trong đời nàng lại là đến từ bị nam nhân quất roi.
Nhìn thấy mỹ nhân xuân thuỷ lan tràn, Lạc Nam cảm thấy trừng phạt đã đủ, thu hồi Đằng Vân Tiên.
Một kiện đế tọa hiện ra, hắn ung dung ngồi xuống, đem họa Thuỷ kéo lên đùi mình.
Mùi hương đặc thù nồng nàn của nàng lan tỏa khiến hắn có chút si mê.
Tháo xuống Phản Quy Mặt Nạ, đưa tay nhào nặn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng như đang đùa nghịch một con mèo nhỏ.
Họa Thuỷ mê ly nhìn lấy khuôn mặt khiến nàng vừa giận vừa hận, chỉ cảm thấy tất cả kiêu ngạo, tôn nghiêm của bản thân mất sạch ở trước mặt tên tiểu nam nhân này.
“Lần này tạm tha, lần sau còn dám nhắm vào ta, đánh liên tiếp 10 roi.” Lạc Nam uy hiếp nói.
“Vô liêm sỉ.” Họa Thuỷ nghiến chặt răng.
Lạc Nam nhún nhún vai, trực tiếp lấy ra một bảng khế ước giống với của Khương Lê và Chân Mật đưa đến trước mặt của nàng.
Họa Thuỷ lướt mắt nhìn qua, liền không chút do dự dùng máu xác nhận, mở miệng nói lời tuyên thệ.
“Nhanh vậy?” Lạc Nam thấy vậy giật mình hỏi:
“Việc này liên quan đến tương lai của nàng a, không suy nghĩ cẩn thận một chút?”
“Hừ, ta không đồng ý ngươi sẽ thả ta sao?” Họa Thuỷ giận dữ liếc hắn.
“Sẽ không.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm:
“Nhưng nàng có thể chờ Thần Đạo Cảnh của Tam Đạo Môn đến cứu.”
“Ngươi dám bắt cóc ta đương nhiên sẽ không sợ Tam Đạo Môn.” Họa Thuỷ trong mắt lóe lên vẻ hứng thú:
“Huống hồ ta cảm thấy đứng về Phá Đạo Hội sẽ rất thú vị đấy.”
“Haha, nữ nhân rất quyết đoán.” Lạc Nam nâng lên ngón tay cái.
Có được sự đồng minh của họa Thuỷ, Khương Lê và Chân Mật… đây chính là thu hoạch lớn nhất ở Thiên Cảnh, so với truyền thừa của Dược Thần theo hắn thấy còn đáng giá hơn.
“Có thể cho ta biết chủ nhân của Thiên Cảnh là ai? Làm sao ngươi thu được truyền thừa của hắn?” Họa Thuỷ tò mò hỏi.
Nàng rất muốn biết vì sao nam nhân này có được truyền thừa mà các đại thế lực của Đạo Địa vô số năm qua vẫn không làm được.
Lạc Nam đùa nghịch mái tóc của nàng, chỉ cảm thấy bồng bềnh mềm mại như mây, không giống lúc trói hắn hay lúc công kích lại sắc bén không gì sánh được.
Mà họa Thuỷ lại âm thầm kỳ quái, mái tóc của nàng vốn là vô giá đối với nàng, được nàng chăm sóc cực kỳ cẩn thận, ngày thường dù là tỷ muội thân thiết cũng không thể đụng vào, chẳng biết tại sao khi nam nhân này chơi đùa lại không thấy phản cảm.
Chẳng lẽ bởi vì hắn là kẻ duy nhất có thể vượt cấp chiến đấu với ta?
“Đó là Dược Thần.” Lạc Nam thoải mái đem mọi chuyện kể lại một lần:
“Ngay cả ta cũng không ngờ mình trong lúc vô tình vun trồng Thiên Mệnh Nguyên Chủng được hắn tuyển chọn giao dịch.”
Hắn đương nhiên sẽ không tiết lộ Bá Khí Hồ Lô…
“Thì ra là như vậy.” Họa Thuỷ bừng tỉnh đại ngộ, lại cất tiếng cười khổ:
“Thảo nào nhiều năm như vậy, chẳng ai nhận được truyền thừa dù cho biểu hiện thiên phú và chiến lực vượt trội đến mức nào đi chăng nữa.”
Nên biết rằng hầu hết các thế lực và Đạo Thống ở Đạo Địa đều không có sở trường về mặt chăm sóc dược liệu, chưa kể đối với một kẻ có tầm mắt cao như Dược Thần, làm sao sẽ tuyển bọn hắn làm truyền nhân?
Họa Thuỷ nhìn lấy Lạc Nam, thầm nghĩ cái tên này thật sự rất đặc biệt, thứ mà vô số Đạo Thống và thế lực ở Đạo Địa làm không được, hắn lại “may mắn” làm được ngay lần đầu tiên.
Lúc này nàng cũng đã lấy lại sức lực, lập tức như con mèo bật nhảy khỏi đùi Lạc Nam, khí tức bùng lên liền thanh lý sạch sẽ chỗ lầy lội nhầy nhụa trên cơ thể, khinh bỉ xì một tiếng:
“Với thân phận của ngươi lại dùng đồ vật bỉ ổi như vậy? Không sợ mất hết danh dự sao?”
“Ta tiêu sái tự tại, nào quan tâm đến một chút thanh danh?” Lạc Nam ung dung mà cười, nhếch mép nói:
“Vừa rồi chẳng phải nàng cũng rất thích.”
“Thích cái đầu của ngươi.” Họa Thuỷ hừ một tiếng, thả người bay ngược trở ra:
“Nếu ta còn chưa trở về, sợ rằng Thần Đạo Cảnh sẽ thật sự tìm đến.”
Lạc Nam cười cười, vung tay ném cho nàng một khối Truyền Âm Ngọc của mình.
Họa Thuỷ cũng là người thông minh, tiếp lấy Truyền Âm Ngọc, không hỏi thêm lời nào đã biến mất khỏi Bá Vũ Điện.
Lạc Nam giả vờ ra lệnh cho Hoàng Vũ Bá Long băng vào hư không vô tận, thoát khỏi tầm mắt của tất cả mọi người như phá không rời đi.
Đi được một khoảng, hắn lập tức thu hồi Bá Vũ Điện, khôi phục thân phận Tiểu Ma trở về Thiên Cảnh.
Mặc dù hắn cũng muốn kiểm tra tài sản của Dược Thần để lại, nhưng nếu Tiểu Ma biến mất quá lâu khó tránh khỏi sẽ bị hoài nghi, cho nên trước mắt cần xuất hiện đã.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 15 tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/07/con-duong-ba-chu-quyen-15.html
Trồi lên từ cái bóng của Đan Phỉ, Lạc Nam phát hiện Độ Đạo Môn đã lấy được một Thiên Tâm, xung quanh có bố trí Thần Thú canh giữ, bên trong có đệ tử tinh anh, bên ngoài còn được vô số Trận Văn bao phủ cẩn thận.
Hiển nhiên trước đó đã chuẩn bị bước vào giai đoạn tranh đoạt quan trọng.
Cầm Thanh Vận vừa nhìn thấy hắn đã nhịn không được mở miệng hỏi:
“Sư đệ ngươi đi đâu đến tận giờ mới xuất hiện? Còn Hương Trà sư muội nữa, nàng ấy đâu?”
“Sư tỷ chắc là tìm một chỗ nào đó ngủ rồi.” Lạc Nam đã sớm biên sẵn kịch bản, nghiêm túc nói rằng:
“Đệ thì bí mật lẫn trốn bên trong U Minh Sơn Trang, biết được bọn hắn sẽ liên thủ với Chân Võ Thần Cung, chuẩn bị đối phó các thế lực khác nên trở về báo cáo.”
Mấy người nghe vậy ánh mắt lấp lóe, không ngờ đến Tam Đạo Môn và Song Thần Môn liên thủ, còn có Chân Võ Thần Cung và U Minh Sơn Trang cũng có mưu tính như vậy.
“Tin tức này không tồi, bất quá hiện tại đã không còn giá trị…” Bùi Vũ cười khổ một tiếng.
“Làm sao vậy?” Lạc Nam giật mình hỏi.
“Là bằng hữu của ngươi.” Đan Phỉ hưng phấn đem mọi chuyện kể lại một lần.
“Thì ra là thế.” Lạc Nam biểu thị vui vẻ nói:
“Ta đã sớm biết Lạc công tử rất là lợi hại, không ngờ hắn còn cứu được cả Thanh Vận sư tỷ.”
“Nhưng truyền thừa của Thần Đạo Cảnh cũng đã bị hắn lấy mất, Tranh Đoạt Thiên Cảnh lần này chính là phí công rồi…” Cầm Dao Nhã thở dài một hơi.
Lạc Nam ngẫm nghĩ liền nói: “Truyền thừa người hữu duyên được chọn sẽ được, dù sao thì từ trước đến nay Đạo Địa cũng không ai lấy được, hiện tại Tranh Đoạt Thiên Cảnh kết thúc, tất cả cũng không cần chém giết đẫm máu.”
Mấy người cũng chỉ có thể lấy lý do này để tự an ủi.
Quả thật mỗi lần Tranh Đoạt Thiên Cảnh đều có đệ tử thương vong rất thảm trọng, tranh đoạt khốc liệt vô cùng, thậm chí có những Đạo Thống và thế lực chết sạch toàn bộ đệ tử, từ đó lâm vào suy tàn, rất lâu vẫn chưa thể khôi phục thời kỳ toàn thịnh.
Nay truyền thừa của Thần Đạo mất đi trước khi Tranh Đoạt Thiên Cảnh tiến vào giai đoạn cao trào, cũng hạn chế được tỷ lệ thương vong.
“Chuyện lần này đã được chúng ta truyền tin báo về cho các trưởng lão, chờ đợi quyết định của các vị Thần Chủ.” Bùi Vũ nhún nhún vai.
Mà lúc này, Hương Trà cũng một mặt nhàm chán từ bên ngoài trở về, dáng vẻ không mấy hăng hái, còn đưa tay lên miệng ngáp một cái:
“Kết thúc rồi, trở về ngủ thôi.”
Mấy người Cầm Dao Nhã khóe miệng giật giật, thật không biết phải làm sao dạy dỗ vị sư muội thiếu ý chí tiến thủ này.
Chỉ có Lạc Nam là biết rất rõ, nếu không có Hương Trà động tay động chân, sợ rằng vừa mới tiến vào Thiên Cảnh chưa được bao lâu, đệ tử của Độ Đạo Môn đã tổn thất nghiêm trọng trước sự vây quét của Tam Đạo Môn và Song Thần Môn rồi.
Chẳng biết vì sao, hắn có cảm giác như Hương Trà đang dùng ánh mắt hình viên đạn xem lấy mình.
Lạc Nam âm thầm rùng mình, vội vàng cười hề hề nghênh đón: “Sư tỷ vất vả rồi…”
“Xú tiểu tử, có thu hoạch gì không?” Hương Trà tự tiếu phi tiếu hỏi.
“Có một chút.” Lạc Nam nháy mắt nói.
“Không tồi.” Hương Trà gật gù.
“Tất cả là nhờ sư tỷ.” Lạc Nam nịnh nọt.
Đám người hai mặt nhìn nhau, vì sao cảm giác được bầu không khí của hai tỷ đệ này lại có chút quỷ dị?
Nhưng quỷ dị chỗ nào thì lại không thể lý giải được a…
Bùi Linh Hi bỗng nhiên nhận được truyền âm của Ma Ngân Trưởng Lão:
“Đạo Chủ có lệnh tất cả trở về, truyền thừa đã mất chứng tỏ Thiên Cảnh cũng sẽ tiêu tan trong thời gian tới, không cần tranh đấu một cách vô nghĩa.”
“Thế còn Phá Đạo Hội thì sao?” Bùi Vũ nhịn không được chen miệng vào.
“Tạm thời trở về, chờ đợi chỉ thị.” Ma Ngân hồi đáp.
Tất cả nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Lạc Nam buồn bực nói:
“Uổng công lần này đệ chuẩn bị nhiều con bài như thế, còn chưa kịp thể hiện a.”